Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

HUYỀN CẦM TÁI XUẤT.

Tiểu thuyết gốc · 2782 chữ

Tần Lạc nhìn cô nương áo xanh vừa xuất hiện âm thầm đánh giá. Bề ngoài chỉ là một cô nương mười bảy, mười tám tuổi, nhưng lời nói lại ngạo mạn như vậy. Không biết là thật sự có chút bản lĩnh hay chỉ là thùng rỗng kêu to. Mà ngay từ lúc Tiểu Thanh vừa tới, ánh mắt của Tề Hạo liền lập tức nhìn về phía nàng. Hôm trước Xảo Nhi đưa hắn tới gặp nàng, hắn đã cảm thấy có chút ngờ ngợ. Dường như hắn đã gặp qua cô nương này ở đâu đó. Nhưng khi hắn hỏi thì cô nương này lại chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn. Đúng là một cô nương kỳ lạ. Trong lúc Tề Hạo còn đang suy nghĩ, Tần Lạc đã bước lên phía trước một bước, tay ôm đại quyền nói:

“Cô nương, tại hạ Tần Lạc, dám hỏi đại danh cô nương là gì?”

Tiểu Thanh nhìn người trước mặt một lúc. Bộ dạng hắn cũng khá tuấn tú, dáng người cao lớn, mái tóc dài được búi cẩn thận, cây trâm cài vừa nhìn qua đã biết là đồ quý giá. Sống mũi hắn cao thẳng, làn da vừa trắng vừa mịn, so với nữ tử còn đẹp hơn. Bất quá ánh mắt của hắn lại toát lên vẻ âm hiểm khiến Tiểu Thanh vừa nhìn đã cảm thấy con người hắn chẳng tốt đẹp gì. Tiểu Thanh nàng xác định không ưa tên này. Vẫn là Tề Hạo kia tốt hơn. Khuôn mặt sau lớp mặt nạ đó chắc hẳn không tồi, dáng người cũng tốt. Lâu nay nàng vẫn âm thầm quan sát hắn, mặc dù tính tình có hơi lạnh nhạt, nhưng không phải là người âm hiểm xảo trá, không giống như tên Tần Lạc này, vừa nhìn thì biết là loại bất lương. Nghĩ đến đây, Tiểu Thanh bỗng giật mình. Sao suy nghĩ lại chạy tới chỗ Tề Hạo kia rồi. Nàng lắc lắc đầu, cố xua đi ý nghĩ kỳ quái vừa thoáng qua trong đầu. Ở đối diện, Tần Lạc đợi một lúc lâu cũng không thấy Tiểu Thanh trả lời, đang định lên tiếng thì nghe nàng cất tiếng:

“Ta là chủ nhân của Tuyệt Tình Cốc này, họ Dương, tên Tiểu Thanh. Mọi người đều gọi ta là Thánh Cô.”

“Thì ra là chủ nhân của nơi này. Tần Lạc vẫn chưa chào hỏi đàng hoàng, xin Thánh Cô thứ lỗi.”

Tiểu Thanh lạnh lùng nhìn Tần Lạc, cảm thấy con người hắn chẳng những âm hiểm mà còn thật lôi thôi dài dòng.

“Ngươi thật là lôi thôi. Cũng đã xông vào rồi, còn xin lỗi gì nữa chứ. Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra đi.”

Tần Lạc không ngờ Tiểu Thanh lại thẳng thắn như vậy. Cũng tốt, hắn không cần mất công quanh co lòng vòng làm gì.

“Thánh Cô đã nói như vậy, Tần Lạc cũng xin nói thẳng. Xin Thánh Cô giao người tên Tề Hạo kia ra.”

Tiểu Thanh khẽ nhếch khóe miệng, không nhanh không chậm hỏi lại Tần Lạc.

“Nếu ta không giao người thì sao?”

“Vậy thì đừng trách ta không khách khí.”

“Ồ! Vậy ta cũng xin nói thẳng. Tuyệt Tình Cốc ta có một quy luật bất di bất dịch. Nếu người nào được Tuyệt Tình Cốc này cứu sống thì mạng của người đó thuộc về Tuyệt Tình Cốc này. Tề công tử là do ta cứu, mạng của hắn thuộc về ta. Trừ ta ra không ai được phép đụng đến hắn.”

Nói đến đây, Tiểu Thanh dừng lại một chút. Từ phía sau, hai người khiêng một chiếc ghế dựa cùng một cái bàn nhỏ tới. Tiểu Thanh vừa ngồi xuống, phía sau liền có một nha đầu đem đến một chén trà. Tần Lạc nhìn phong thái cao ngạo của tiểu cô nương trước mặt, khẽ hừ một tiếng.

“Tiểu cô nương, ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi chưa hiểu sự đời nên không muốn chấp nhất với ngươi. Đây là ân oán riêng của Tần phủ với tên Tề Hạo kia, không liên quan đến ngươi. Ta khuyên ngươi muốn sống thì đừng nên xen vào.”

“Tần công tử, ngươi quên những gì ta vừa nói rồi sao. Mạng của Tề công tử thuộc về ta, chuyện này sao có thể không liên quan đến ta chứ.”

“Hừ! Nếu ngươi đã khăng khăng muốn đâm đầu vào chỗ chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi vậy.”

Nói rồi, Tần Lạc từ từ lùi về phía sau. Phất tay một cái, cả đám thuộc hạ liền xông lên. Lúc này Tề Hạo rất muốn giúp đỡ bọn người Tiểu Thanh một chút, nhưng hắn căn bản là lực bất tòng tâm. Lần này hắn trúng độc khá nặng. Loại độc này của Tần Lạc thật thâm hiểm, khiến hắn mất hết nội công. Bây giờ e rằng ngay cả một kẻ võ công tầm thường cũng có thể đánh bại hắn. Người của Vô Ảnh Các lại ở quá xa, không thể đến kịp. Xem ra tính mạng của hắn đành phải giao phó cho tiểu cô nương trước mặt này thôi. Hắn vẫn âm thầm nhìn về phía Tiểu Thanh, chỉ thấy nàng vẫn ung dung uống trà. Phía trước, A Hoa cùng A Hồng đang đánh đến hưng phấn, càng đáng càng hăng say, ra tay càng lúc càng quyết liệt. Trong chốc lát, đám thuộc hạ của Tần Lạc đã bị đánh cho tan tác. A Hoa, A Hồng xoay người, trở về bên cạnh Tiểu Thanh.

“Thế nào, Tần công tử. Ngươi còn muốn đánh tiếp không?”

Tần Lạc tức giận nhìn Tiểu Thanh. Hắn không ngờ một nha đầu vắt mũi chưa sạch mà bên cạnh lại có nhiều cao thủ như vậy. Những thuộc hạ hắn mang theo đều bị đánh ngã. Ở phía đối diện, Tiểu Thanh vẫn ung dung ngồi uống trà. Đương lúc Tần Lạc đang suy nghĩ cách đối phó thì không trung bỗng truyền đến tiếng cười vang.

“Những người bên cạnh Dương cô nương quả nhiên thân thủ bất phàm, tại hạ thật khâm phục vạn phần.”

Tiếng nói vừa dứt đã thấy từ trên cây cao một ông lão ăn mặc rách rưới phi thân xuống.

Ngay khi chân ông lão vừa chạm đất, Lý thúc và Tần Lạc liền bật thốt lên cùng lúc.

“Hồng Long.”

“Sư phụ.”

Ông lão vừa nghe thấy thế liền gật gật đầu với Tần Lạc, ý bảo hắn bình tĩnh, rồi quay sang cười cười nhìn Lý thúc.

“Thanh Long, lâu quá không gặp, vẫn khỏe chứ ?”

Tất cả mọi người vừa nghe thấy thế trên mặt liền lộ ra sự ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi. Duy chỉ có Tiểu Thanh và Văn Quân là ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

“A Hoa, A Hồng” – Tiểu Thanh khẽ gọi – “Có chuyện gì vậy, cái gì mà rồng xanh, rồng đỏ loạn hết cả lên vậy?”

A Hoa, A Hồng tròn mắt nhìn Tiểu Thanh. Không phải chứ, ngay cả Hồng Long với Thanh Long mà nàng cũng không biết sao. A Hoa tròn mắt nhìn nàng trong giây lát, sau đó liền giải thích.

“Trước đây trong giang hồ có một nhóm bốn người sát thủ rất nổi tiếng, gọi là Tứ Long, gồm có Kim Long, Ngân Long, Hồng Long, Thanh Long. Bọn họ chỉ nhận tiền, không nhận người. Tứ Long ra tay chưa bao giờ thất bại. Trước nay chưa có ai biết dung mạo thật của họ cả. Nhưng bốn năm trước không hiểu sao bọn họ bỗng nhiên biến mất không chút tung tích. Không ngờ Lý thúc lại chính là Thanh Long.”

Tiểu Thanh vừa uống trà vừa nghe A Hoa nói, bộ dạng như thể chỉ là đang nghe một câu chuyện xưa nào đó. A Hoa đang hăng say kể thì Lý thúc tiến lên, kề sát bên tai Tiểu Thanh thì thầm.

“Thánh Cô, Hồng Long không phải kẻ tầm thường, ta và người liên thủ cùng lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn. Ta nghĩ đã đến lúc nên dùng đến “thứ kia” rồi.”

Tiểu Thanh vẫn ngồi yên trên ghế, mắt lim dim như đang buồn ngủ. Nàng ngáp một cái thật to, sau đó gật đầu với Lý thúc.

Không cần Lý thúc nhắc nhở, Tiểu Thanh cũng biết bản thân mình không phải là đối thủ của Hồng Long. Có lẽ hôm nay nàng phải dùng đến Huyền Cầm. Nàng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phải đối mặt với sóng to gió lớn khi để Huyền Cầm tái xuất. Tuyệt Tình Cốc này, và ngay cả Tề Hạo kia cũng cần nàng bảo vệ. Xưa nay Tiểu Thanh nàng không thích lo chuyện bao đồng, nhưng không hiểu sao khi thấy Tề Hạo nằm bất tỉnh bên bờ hồ, nàng lại không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Bây giờ, cho dù thế nào thì nàng cũng sẽ dốc hết sức lực để bảo hộ Tuyệt Tình Cốc cùng với Tề Hạo.

Ngoài mặt Tiểu Thanh vẫn là một bộ dạng lười biếng ngồi trên ghế, không ai biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì. Hồng Long từ lúc Lý thúc bỏ đi vẫn đứng yên tại chỗ không lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng khiến cho không khí trở nên nặng nề. Ngay cả tiếng lá rơi cũng nghe thấy rõ ràng.

Lý thúc rất nhanh đã quay trở lại, trên tay ôm một hộp gỗ khá lớn. Đôi mắt Hồng Long thoáng hiện lên nét ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn lờ mờ đoán được bên trong hộp gỗ đó có thứ gì, nhưng đến khi Tiểu Thanh lấy nó ra, hắn vẫn không thể tin được vào mắt mình.

Cây đàn màu đen được Tiểu Thanh nhẹ nhàng nhấc ra khỏi hộp. Dưới ánh nắng, cây đàn ánh lên một sắc đen quỷ dị. Những sợi dây đàn đỏ như máu càng khiến cây đàn nổi bật hơn. Cây đàn vừa được lấy ra khỏi hộp, tất cả mọi người đều ngây ra nhìn nó, không ai nói tiếng nào. Tiểu Thanh ôm đàn ngồi trên ghế, tay khẽ vuốt ve những sợi dây đàn.

“Đây chính là Huyền Cầm sao?” – Hồng Long cất tiếng hỏi.

“Không sai.” – Tiểu Thanh nhẹ nhàng đáp lời – “Đây chính là Huyền Cầm đã thất lạc từ lâu.”

Câu nói của Tiểu Thanh khiến những người có mặt đều khiếp sợ. Tương truyền Huyền Cầm cùng Ngọc Tiêu là hai món thần khí đệ nhất thiên hạ, uy lực vô cùng to lớn. Trước đây chúng được Âu gia cùng Tư Đồ gia gìn giữ, nhưng hai mươi năm trước, hai nhà cùng lúc gặp phải họa diệt môn. Từ đó, hai món thần khí này cũng mất tích. Không ngờ Huyền Cầm lại nằm trong tay một tiểu cô nương như Tiểu Thanh.

Hồng Long nhìn chằm chằm vào Huyền Cầm trên tay Tiểu Thanh, một lúc sau mới lên tiếng.

“Huyền Cầm từ lâu đã mất tích trên giang hồ, làm sao biết được cây Huyền Cầm trên tay Dương cô nương là thật hay giả.”

Tiểu Thanh nghe hắn nói vậy chỉ khẽ cười.

“Thật hay giả, thử là biết ngay thôi.”

Hồng Long không nói thêm gì liền xông tới. Hắn nửa tin nửa ngờ với cây Huyền Cầm mà Tiểu Thanh đang ôm. Phải biết rằng muốn sử dụng được Huyền Cầm phải có nội công cực kỳ thâm hậu mới không bị Huyền Cầm khống chế. Trước đây trong Âu gia cũng từng xuất hiện một kỳ tài, hơn hai mươi tuổi đã có thể sử dụng Huyền Cầm.Nhưng người đó cũng phải mất thêm nhiều năm nữa mới có thể hoàn toàn điều khiển được nó. Còn cô nương này cao lắm cũng chỉ mười bảy, mười tám tuổi, cho dù có là kỳ tài cũng không thể nào.Bây giờ chỉ còn một cách là phải giao đấu với cô ta, như vậy mới có thể biết được. Mặc kệ là thật hay giả, hôm nay hắn cũng phải bắt được tên Tề Hạo kia.

Lý thúc thấy Hồng Long đánh tới, đang muốn tiến lên tiếp chiêu thì Tiểu Thanh đã nhanh hơn một bước. Nàng một tay ôm Huyền Cầm, một tay đỡ lấy chưởng phong của Hồng Long. Hai người lập tức giao đấu, chiêu này tiếp chiêu kia nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy Tiểu Thanh sử dụng Huyền Cầm. Hồng Long thấy thế lại càng đinh ninh rằng Huyền Cầm kia nếu không phải giả thì cũng là Tiểu Thanh công lực yếu không thể sử dụng nó. Nghĩ vậy, Hồng Long liền ép sát, một mặt muốn cướp đàn, mặt khác muốn nhanh chóng đánh bại Tiểu Thanh. Ngay khi hắn nghĩ sắp đạt được mục đích, Tiểu Thanh liền lui lại phía sau, khoanh chân ngồi trên đất. Huyền Cầm được đặt ngay ngắn trên chân nàng. Trong khoảnh khắc trên môi nàng thoáng qua nụ cười.

Hồng Long thấy vậy vẫn không dừng lại, tiếp tục tung thêm một chưởng về phía Tiểu Thanh. Chỉ thấy ngón tay nàng khẽ gảy lên dây đàn, một âm thanh vang dội phát ra, đánh bật chưởng phong của Hồng Long. Chỉ một tiếng đàn đã tạo ra uy lực lớn như vậy khiến mọi người đều kinh ngạc khiếp sợ. Hồng Long biết Huyền Cầm này là thật. Nhưng hắn vẫn không hiểu sao tiểu nha đầu này lại có khả năng sử dụng nó. Đối với một người không đủ công lực thì tiếng đàn vừa rồi cũng đã đủ khiến tẩu hỏa nhập ma, thất khiếu đổ máu mà chết. Chẳng lẽ tiểu nha đầu này là kỳ tài võ học trăm năm hiếm thấy. Nhưng hắn mặc kệ nàng là ai, hắn không tin không một nha đầu vắt mũi chưa sạch lại có thể đánh bại hắn.

Tiểu Thanh biết chỉ một tiếng đàn vừa rồi không thể khiến Hồng Long bỏ cuộc, vì vậy nàng lập tức tấn công hắn. Những ngón tay thon dài của nàng lướt trên dây đàn tạo ra những âm thanh mạnh mẽ vang dội. Những âm thanh bật ra mang theo nội lực của nàng tực như những thanh đao sắc bén lao vun vút về phía Hồng Long. Hắn dồn nội lực vào hai cánh tay, đánh bậtnhững lưỡi đao vô hình kia. Nhưng những lưỡi đao kia càng ngày càng nhiều, lao tới như vũ bão. Hắn căn bản là không thể chống chọi được thêm bao lâu nữa. Khúc nhạc của Tiểu Thanh đã lên đến khúc cao trào, những thanh đao vô hình kia càng lúc càng nhiều. Hồng Long ra sức chống đỡ, trên người đã có không ít vết thương. Lúc này, Tiểu Thanh đánh ra một tiếng cuối cùng kết thúc khúc nhạc. Một tiếng đàn này mang theo luồng nội lực to lớn khiến Hồng Long bị đánh bật lại, té xuống bên cạnh Tần Lạc.

Tiểu Thanh mặt không đổi sắc ôm Huyền Cầm đứng dậy. Nàng quay trở lại bên cạnh Lý thúc, ung dung ngồi xuống ghế. Mọi người xung quanh đều nhìn thấy nàng đánh bại Hồng Long mà không tổn hại gì. Chỉ có Tề Hạo nhìn thấy đôi tay ôm Huyền Cầm của nàng khẽ run run, đôi lông mày nàng khẽ nhíu lại nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường. Hắn nghĩ có lẽ nàng cũng bị thương không nhẹ.

Phía đối diện, Tần Lạc đã đỡ sư phụ hắn dậy. Ở khóe miệng Hồng Long chảy ra một dòng máu đỏ tươi, cho thấy hắn bị thương không hề nhẹ. Hắn hất tay Tần Lạc ra, tự mình đứng thẳng dậy. Đôi mắt âm trầm nhìn Tiểu Thanh.

“Dương cô nương quả là thân thủ bất phàm, Hồng Long vô cùng ngưỡng mộ. Tại hạ cáo từ, hẹn ngày tái ngộ.”

Nói rồi, hắn cùng Tần Lạc dẫn theo đám thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi Tuyệt Tình Cốc. Đến khi bọn chúng đi rồi, Tiểu Thanh liền phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất bất tỉnh. Trước khi mất đi ý thức, thứ nàng thấy rõ nhất chính là đôi mắt đầy vẻ lo lắng ẩn sau lớp mặt nạ của Tề Hạo. Khi ấy nàng chỉ cảm thấy đôi mắt của hắn rất đẹp, rất đẹp.

Bạn đang đọc HUYỀN CẦM (Thanh Thanh Tử Khâm) sáng tác bởi ThanhThanh_TuKham

Truyện HUYỀN CẦM (Thanh Thanh Tử Khâm) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThanhThanh_TuKham
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.