Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn trưởng thành, một nồi cũng không đủ chứa

Phiên bản Dịch · 1311 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Mãnh thú thời thái cổ, huyết mạch Côn!

Giang Hàn mở to hai mắt nhìn. Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi. Chỉ là một con Tiểu Hồng Ngư được bán ở quán nhỏ ven đường, mẹ nó, không ngờ nó lại là ấu Côn chưa thức tỉnh... Nói ra liệu có ai tin tưởng đây?

Cho dù hiện tại hắn gân giọng hô lên, đoán chừng những người khác sẽ coi hắn thành đồng bọn của chủ tiệm bán cá này.

Chờ đã!

Sao Giang Y Y có thể phát hiện được?

Nàng không nháy mắt nhìn chằm chằm con Tiểu Hồng Ngư kia, dường như nàng đã biết sự bất phàm của nó.

Tâm tư hơi đổi, Giang Hàn đi lên trước hai bước, cười híp mắt sờ sờ đầu Giang Y Y: "Muốn nó à?"

"Vâng."

Giang Y Y cố sức gật đầu.

Tầm mắt của nàng vẫn một mực rơi vào trên người Tiểu Hồng Ngư, ánh mắt rất kỳ quái.

"Bao nhiêu tiền?"

Giang Hàn nhìn về phía người bán cá dạo.

"Một viên linh thạch thượng phẩm!"

Tên bán cá dạo dựng thẳng một đầu ngón tay lên, thần bí nhỏ giọng nói, "Công tử đây thật tinh mắt! Tiểu Hồng Ngư này vốn là một viên hóa thạch, ta tiện tay thả nó vào trong nước, ngươi đoán xem, sau đó sẽ thế nào? Không ngờ nó lại sống lại!"

"Ta nói với ngươi, chắc chắn Tiểu Hồng Ngư này có được huyết mạch thần thú thượng cổ..."

"Ah?"

Giang Hàn cười như không cười, "Cá có huyết mạch thần thú thượng cổ, thế mà ngươi chỉ bán 1 viên linh thạch thượng phẩm, là ngươi ngu dốt, hay là ngươi nghĩ rằng ta ngu dốt đây?"

"Ôi, không phải vì ta cần dùng linh thạch gấp sao?"

Người bán cá dạo thở dài, "Nếu không, đừng nói là 1 viên linh thạch thượng phẩm, cho dù ngươi cho ta 100 viên, ta cũng sẽ không bán! Nói chung ta chắc giá rồi, ngươi mua thì mua, không mua liền..."

Bốp!

Giang Hàn tiện tay ném một viên linh thạch thượng phẩm tới: "Ta mua."

Người bán cá dạo sửng sốt.

Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phục hồi tinh thần lại. Sau khi xác nhận linh thạch trong tay là linh thạch thượng phẩm, hắn ta lập tức vui vẻ ra mặt, bưng chiếc bồn phía dưới lên đưa cho Giang Hàn: "Công tử thật sảng khoái, là người có thể làm đại sự!"

Sau đó hắn ta chăm chú ước lượng linh thạch thượng phẩm, chạy nhanh như một làn khói.

Cho đến lúc này.

Chủ quán nhỏ bên cạnh mới sâu kín nói: "Công tử, công tử bị hắn ta lừa rồi. Ngày nào tên khốn kia cũng bưng một chậu nước tới đây, bên trong có một con cá, hơn nữa lần nào hắn ta cũng giải thích nguyên nhân giống nhau..."

Giang Hàn cười nhạt một tiếng.

Có bị lừa hay không hắn không biết, dù sao thì Tiểu Hồng Ngư này cũng là con cá có được huyết mạch thần thú thật.

Một viên linh thạch thượng phẩm, quả thực là quá hời rồi!

Dẫn Giang Y Y đi về phía Thiên Kiếm Sơn, trong tay Giang Hàn bưng chậu cá, có vẻ khác hẳn với những người còn lại.

"Y Y."

Giang Hàn suy nghĩ một chút, hỏi, "Vì sao muội lại nhìn chằm chằm con Tiểu Hồng Ngư này? Nó có điểm gì đặc biệt à?"

Chắc chắn không phải Nam Cung Uyển nhìn ra được.

Bởi vì từ một tháng trước, nàng đã lâm vào ngủ say, thời gian thức tỉnh là khi nào còn chưa chắc được.

"Vâng!"

Giang Y Y cố sức gật cái đầu nhỏ.

"Có điểm gì đặc biệt vậy?"

Giang Hàn có chút hăng hái nhìn nàng.

Nếu như cô bé này có thể nhìn ra được trong Tiểu Hồng Ngư ẩn giấu huyết mạch Côn, thì đúng là quá biến thái rồi, dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung vẫn là một loại vũ nhục đối với nàng!

"Muội cũng không biết nữa, thế nhưng muội luôn cảm thấy, nếu như nướng nó lên ăn, nhất định sẽ rất ngon!"

Vừa nói, hai mắt to trong veo như nước của Giang Y Y lại lộ ra tia sáng rực rỡ, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Ngư trong chậu nước.

Giang Hàn: "..."

Hắn ngơ ngác nhìn Giang Y Y, cả người không khỏe.

Ăn?

Mãnh thú thời thái cổ, ấu Côn có thể khiến vô số đại năng điên cuồng, ở trong mắt Giang Y Y, lại chỉ là nướng ăn rất ngon!

Tia sáng trong mắt nàng thực sự không giống như người phát hiện ra bảo bối.

Mà là phát hiện ra món ăn ngon...

Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, không biết nướng Côn lên sẽ có mùi vị khác với cá nướng bình thường ở chỗ nào nhỉ?

Thầm nghĩ một chút, Giang Hàn lại nhìn Tiểu Hồng Ngư đang vui vẻ bơi lội trong chậu nước, vô thức liếm môi một cái.

Quét!

Đột nhiên, Tiểu Hồng Ngư không động đậy.

Phảng phất như nó đã cảm nhận được nguy cơ gì đó, nằm im mấy giây sau, còn ngửa bụng lên trên, chậm rãi nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Khóe miệng Giang Hàn hơi giật giật.

Không hổ là loại cá có được huyết mạch Côn, mãnh thú thời thái cổ, tuy rằng còn chưa thức tỉnh, nhưng đã rất có linh tính. Không ngờ nó có thể cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm, trực tiếp giả chết!

"Ca, lẽ nào ca mua nó không phải để ăn à?"

Giang Y Y trợn trừng hai mắt.

"... Không phải."

Giang Hàn thở dài. Tuy rằng hắn cũng có xung động nếm thử mùi vị "Côn nướng", nhưng suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ giữ lại nó sẽ có tác dụng hơn.

Dù sao, nếu nó thức tỉnh huyết mạch, hóa thành ấu Côn, tuyệt đối sẽ mạnh mẽ dị thường!

"Ít nhất, hiện tại là không thể ăn."

Giang Hàn nói bổ sung.

Hắn cũng không nói tình hình thực tế cho Giang Y Y, ai biết Nam Cung Uyển kia có phải đang ngủ say thật hay không? Có thể nghe trộm hay không?

Giang Hàn không hoàn toàn tín nhiệm Nam Cung Uyển!

"Được rồi."

Giang Y Y tiếc nuối nhìn Tiểu Hồng Ngư đang giả chết một chút.

Nàng thật sự không biết Tiểu Hồng Ngư có huyết mạch Côn, nhưng có lẽ nàng sở hữu năng lực cảm ứng hơn người, vì thế mới cảm thấy nó rất ngon.

Nên nhớ.

Lúc trước ở Giang gia, nàng cũng cảm nhận được sát ý của đại phu nhân Giang gia.

Giang Hàn đã cố ý hỏi nàng, mà sát ý nhàn nhạt đó là do chính bản thân Giang Y Y nhận ra được, không phải Nam Cung Uyển báo cho nàng biết!

"Nam Cung Uyển chỉ nói nàng có thể chất đặc thù, mà không nói rõ nàng có thể chất gì..."

Giang Hàn tự lẩm bẩm trong lòng.

Trong khoảng thời gian này, hắn còn nghĩ tới chuyện truyền thừa Đại Lực Ngưu Ma Quyền cho Giang Y Y, kết quả bất ngờ, tiến cảnh của nàng cực kỳ chậm chạp, hoàn toàn không giống người có được tư chất mạnh mẽ!

"Vào Kiếm Tông rồi sẽ biết được cả thôi!" Giang Hàn ngước mắt.

Lúc này, bọn họ đã đi tới dưới chân Thiên Kiếm Sơn, mà muốn vào Kiếm Tông, thí luyện đầu tiên... cũng là thí luyện trụ cột nhất, chính là phải từng bước từng bước một leo lên đỉnh Thiên Kiếm Sơn!

...

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 468

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.