Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọn núi thứ chín

Phiên bản Dịch · 1512 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Còn có loại thao tác như vậy?

Giang Hàn ngây ngẩn cả người, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có hai sự lựa chọn.

Hơn nữa hồi báo thứ hai giống hệt với tin tức của Giang Y Y mà hắn đã thấy lúc trước, tuyệt đại Nữ Đế trong tương lai!

"Không ngờ vận mệnh của cô ấy lại có thể bị mình thay đổi?"

Giang Hàn cảm thấy hơi khó tin.

Nếu như hắn lựa chọn cách thứ nhất, như vậy sau này Giang Y Y sẽ dừng bước tại vị trí tông chủ Kiếm Tông. Mặc dù không biết nàng sẽ đạt tới tu vi nào, nhưng hẳn là sẽ kém Nữ Đế.

Nếu không, trong hệ thống đã không xuất hiện lựa chọn thứ hai!

Trầm ngâm trong khoảnh khắc.

Giang Hàn lựa chọn từ ngữ, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Xin hỏi tông chủ, nếu như ta không để Y Y trở thành đệ tử quan môn của ngài, ngài... định sắp xếp cho nàng như thế nào?"

Dáng tươi cười của Lý Mộ Bạch, Tông chủ Kiếm Tông cứng đờ.

Đây là... cự tuyệt sao?

Tất cả trưởng lão đang ngồi bên cạnh còn chưa khôi phục bình tĩnh từ trong bốn chữ "Vô Cấu Kiếm Thể". Nghe nói như thế, bọn họ lập tức ngơ ngác.

Đây là nước cờ gì vậy?

Ngay cả tông chủ cũng bị cự tuyệt?

Giờ khắc này.

Đột nhiên Cổ trưởng lão cảm thấy, dường như chuyện Giang Hàn cự tuyệt ả cũng không có gì ghê gớm.

Dù sao thì so với tông chủ, ả vẫn còn kém nhiều lắm!

Trong đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Lý Mộ Bạch im lặng hồi lâu mới nhíu mày, vạn phần khó hiểu nhìn chằm chằm Giang Hàn: "Trước khi ta trả lời vấn đề này của ngươi, ngươi hãy nói cho ta biết trước, rốt cục ngươi nghĩ như thế nào?"

"Vô Cấu Kiếm Thể đúng là kinh thế hãi tục thật, nhưng Lý Mộ Bạch ta lại nghĩ rằng ta có tư cách thu nàng làm đệ tử quan môn!"

Giang Hàn cảm thấy đau đầu.

Mình nên giải thích thế nào đây?

Hắn cũng cảm thấy rất khó hiểu, vì sao nàng không trở thành đệ tử quan môn của tông chủ Kiếm Tông, sẽ có thể trở thành tuyệt đại Nữ Đế, nhưng ngược lại lại không được?

Theo lý thuyết, không phải trở thành đệ tử quan môn sẽ càng trưởng thành nhanh hơn sao?

"Là như vậy."

Giang Hàn quyết định nói bậy, "Năm xưa, muội muội ta gặp một cao nhân bói toán, cao nhân ấy đã nói rồi, sau này muội muội ta sẽ bái nhập Kiếm Tông, nhưng tuyệt đối không thể trở thành đệ tử quan môn của tông chủ Kiếm Tông, nếu không thành tựu một đời sẽ bị hạn chế!"

Nghe vậy.

Lý Mộ Bạch giật mình, sau đó hắn ta lắc đầu, cười khổ nói: "Mà thôi, nếu đã như vậy, ta đây thu nàng làm đệ tử bình thường vậy. Vô Cấu Kiếm Thể, nếu bước theo con đường của ta, đúng là... có chút đáng tiếc."

Vậy cũng được?

Giang Hàn ngây ngẩn cả người.

Chỉ cần tùy tiện bịa ra một cái cớ như vậy, đường đường là tông chủ Kiếm Tông lại có thể tin?

Chờ đã!

Ban nãy hắn ta nói, nếu nàng đi theo con đường của hắn ta thật đáng tiếc?

Lẽ nào trở thành tông chủ Kiếm Tông thật sự có chỗ không ổn, sẽ phải chịu sự hạn chế nào đó không muốn người biết?

Trong lòng Giang Hàn chấn kinh.

Xem ra, nước trong kiếm tông này thật rất sâu.

"Cứ như vậy đi."

Lý Mộ Bạch lắc đầu, quay qua khoát khoát tay với các trường lão khác, "Các ngươi đi xuống đi, khi nói chuyện nhớ chú ý ảnh hưởng. Còn nữa, Cổ sư muội, hai người bọn họ đều là tiểu bối, ngươi không nên so đo nhiều."

"Vâng!"

Tất cả trưởng lão đứng dậy, lục tục rời đi.

Khi Cổ trưởng lão đi ngang qua người hắn, Giang Hàn ngước mắt nhìn ả một cái.

【 Cổ Linh Yến, trưởng lão Kiếm Tông, nhị tinh Võ hoàng. Sau khi đánh chết, có thể đạt được hồi báo: Bí mật của Nam Cung Uyển. 】

Quả nhiên là ả!

Giang Hàn thu tầm mắt lại, gương mặt không chút biểu cảm.

Đánh chết... đừng đùa, mẹ nó đây là nhị tinh Võ hoàng đấy. Hiện tại hắn chỉ mới là Võ sư, giữa hai người chênh lệch nhau đủ ba đại cảnh giới!

"Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?"

Lý Mộ Bạch ngồi lại vị trí chủ vị trên đại điện, mở miệng hỏi.

"Giang Y Y."

Vẻ mặt Giang Y Y tràn đầy nhu thuận, nói.

"Giang Y Y? Tên rất hay, ta gọi ngươi là Y Y đi." Lý Mộ Bạch đưa tay vuốt hàm râu, mỉm cười nói, "Vô Cấu Kiếm Thể, nghìn năm khó gặp. Vi sư cũng chỉ mới thấy nó trong điển tịch của Kiếm Tông."

"Đặc điểm lớn nhất của nó chính là có thể thân thiện với 'kiếm đạo', thế nhưng không có tư chất võ đạo nào khác cả, suốt đời chỉ có thể tu kiếm!"

"Bởi vậy mới có danh xưng 'vô cấu'."

Không hổ là khuôn bản của vai chính!

Nghe Lý Mộ Bạch giới thiệu, Giang Hàn không khỏi cảm khái trong lòng.

Loại thể chất hiếm thấy này, căn bản là sống vì "kiếm". Khó trách Nam Cung Uyển lại chọn nàng!

"Thật ra, thể chất của ngươi không cần người dạy."

Lý Mộ Bạch tiếp tục nói, "Bởi vì cái gọi là 'một thứ thông thì trăm thứ thông', bất kỳ công pháp, chiến kỹ gì có liên quan với kiếm, đối với ngươi, muốn luyện thành đơn giản nhẹ nhõm như ăn cơm uống nước vậy."

"Trong Kiếm Tông có một chỗ là sân tu luyện tuyệt hảo với ngươi —— Kiếm trủng!"

Một vệt sáng bay từ trong tay Lý Mộ Bạch ra, trôi lơ lửng ở trước mặt Giang Y Y.

"Đây là lệnh bài kiếm trủng, ngươi mang theo người, có thể tùy thời ra vào. Hiện tại, vi sư đưa ngươi tới kiếm trủng cảm thụ thể nghiệm một phen trước, sau mười ngày, ngươi hãy tự rời khỏi!"

"Nếu ta đói bụng thì phải làm sao bây giờ?"

Giang Y Y lập tức hỏi một vấn đề mà nàng vô cùng quan tâm.

XÍU...UU!!

Một bình ngọc rơi vào trong tay nàng, chỉ nghe Lý Mộ Bạch nói: "Đây là Ích Cốc đan, ăn một viên, có thể mười ngày không cần ăn cơm."

"Tích Cốc nào tốt như ăn cơm..."

Giang Y Y lẩm bẩm một câu.

Tròng mắt nàng chuyển động, lấy mặt dây chuyền màu xanh nhạt từ trên cổ xuống đưa cho Giang Hàn: "Ca, ca giữ nó cho muội trước."

"Được."

Ánh mắt Giang Hàn chợt lóe, đưa tay nhận lấy.

"Đi thôi!"

Lý Mộ Bạch vung tay lên, bóng dáng Giang Y Y lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trong đại điện chỉ còn lại hai người.

Im lặng một lát, Lý Mộ Bạch nhìn Giang Hàn, cười như không cười nói: "Tại sao ngươi còn chưa đi?"

"Ách."

Giang Hàn ngẩn người, hắn ho nhẹ một tiếng, "Cái kia… Tông chủ, hình như tông chủ còn chưa sắp xếp cho ta?"

"Lão phu không có ý định nhận ngươi làm đồ đệ, sắp xếp cho ngươi làm chi?"

Sắc mặt Lý Mộ Bạch rất thản nhiên.

"Ah, như vậy sao."

Giang Hàn lại càng thêm thản nhiên, không nhanh không chậm nói, "Người muội muội này của ta… khuyết điểm lớn nhất là chỉ nghe lời ta. Đột nhiên ta cảm thấy, dường như Kiếm Tông không tốt như tưởng tượng của ta thì phải. Nghe nói ở nơi cách đây nghìn dặm còn có một tông môn tên Thiết Kiếm môn thì phải..."

Trong lúc nhất thời, sắc mặt Lý Mộ Bạch tối sầm lại.

Hắn ta căm tức nhìn Giang Hàn, giận quá hóa cười: "Ngươi dám uy hiếp ta?"

"Không dám."

Giang Hàn nhún vai, vẻ mặt không đáng kể gì, "Dù sao thì Y Y cũng chỉ nghe lời ta, tông chủ cứ xem đó mà làm thôi."

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau.

Lý Mộ Bạch rên nhẹ một tiếng, thỏa hiệp nói: "Tính tên nhóc ngươi thật hung ác, biết bày ra cái tốt của muội muội ngươi trước! Ngươi tới ngọn núi thứ chín đi, đã lâu rồi nơi ấy không người ở, sau này đó sẽ là nơi ngươi và muội muội ngươi..."

Khi nói đến ngọn núi thứ chín, dường như hắn ta có hơi buồn bã.

Mà mặt dây chuyền màu xanh nhạt Giang Hàn nắm trong lòng bàn tay cũng nhẹ nhàng chấn động một chút.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 405

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.