Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phong chủ tân nhiệm!

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

"Ngộ đạo?"

Giang Y Y mở trừng hai mắt.

"Trạng thái ngộ đạo chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu. Dưới loại trạng thái kỳ diệu này, lực lĩnh ngộ sẽ tăng lên trên diện rộng, những thứ mình vốn không hiểu, nay chỉ cần liếc mắt là có thể học được..."

Nam Cung Uyển giải thích một câu.

Nói xong, nàng bỗng nhiên ngậm miệng lại.

Bởi vì trong phút chốc, nàng ý thức được, dù nàng có nói những chuyện này cho Giang Y Y cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bởi vì nha đầu này là Vô Cấu Kiếm Thể, khi Y Y học kiếm, sẽ lâm vào trạng thái ngộ đạo một cách tự nhiên!

Nói đơn giản hơn.

Thứ có liên quan đến kiếm, chỉ cần Giang Y Y vừa học đã biết, mà thứ không liên quan tới kiếm, dù nàng có học thế nào cũng không thể học được!

"Có người đến!"

Bỗng nhiên, Nam Cung Uyển không lên tiếng nữa.

Xoẹt!

Một đạo kiếm quang tự xa mà đến, rơi xuống đất hóa thành một bóng người. Là một thanh niên trẻ tuổi chỉ chừng hai mươi.

Hắn ta nhìn về phía Giang Y Y, tò mò liếc mắt đánh giá nàng, sau đó mới cười nói: "Muội chính là Giang sư muội đúng không? Huynh là Lý Thanh Phong, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ ba, phụng lệnh sư tôn chuyên tới để đưa hạ lễ cho Giang sư thúc!"

"Giang sư thúc?"

Giang Y Y khó hiểu.

"Xem ra Giang sư muội còn chưa biết."

Lý Thanh Phong quay đầu nhìn về phía Giang Hàn đang ngồi xếp bằng, không nhúc nhích bên cạnh, ánh mắt lại có chút cổ quái, "Sáng sớm hôm nay, tông chủ đã bổ nhiệm Giang Hàn Giang sư thúc làm phong chủ cửu phong!"

"Phong chủ?"

Giang Y Y mở to hai mắt nhìn.

Tuy rằng nàng còn nhỏ, nhưng trời sinh thông tuệ, lại thêm nàng đã lưu lạc bên ngoài từ nhỏ, đã thấy rất nhiều loại người, đương nhiên cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế.

"Vì sao sư tôn lại để ca ca muội làm tông chủ?" Mặt Giang Y Y tràn đầy vẻ mê man.

"Huynh cũng không biết nữa."

Lý Thanh Phong lắc đầu, trong tay có quang hoa chợt lóe, một gốc linh dược xuất hiện, "Nếu Giang sư muội muốn biết nguyên nhân, có lẽ chỉ có thể đi hỏi tông chủ mới biết được."

Hắn ta giao linh dược cho Giang Y Y:

"Nếu Giang sư thúc còn đang tu luyện, vậy huynh không làm phiền nhiều nữa."

Dứt lời.

Hắn ta nhún người, hóa thành một đạo kiếm quang biến mất khỏi ngọn núi thứ chín.

"Làm cái quỷ gì vậy?"

Nam Cung Uyển cũng cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Đợi khi bóng dáng Lý Thanh Phong biến mất, nàng mới nhẹ giọng nói, "Hành động này của tông chủ có vẻ quá hồ đồ rồi. Giang Hàn chỉ mới đạt tới tu vi Võ sư, sao có thể làm phong chủ được? Sợ rằng chuyện này sẽ mở tiền lệ..."

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy đạo kiếm quang từ nhiều phương hướng khác nhau bay vút đến, rơi xuống đất hóa thành từng bóng người.

"Hà Vân, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ tư, phụng lệnh sư tôn, chuyên tới để đưa hạ lễ cho Giang sư thúc!"

"Hàn Linh Ngọc, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ bảy, phụng lệnh sư tôn, chuyên tới đưa hạ lễ cho Giang sư thúc!"

"Thiết Quân, đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ hai, phụng lệnh sư tôn..."

Từng giọng nói hoặc là trong trẻo, hoặc là trầm thấp, hoặc là thanh thúy liên tiếp vang lên, quanh quẩn không dứt trên đỉnh ngọn núi thứ chín.

Giang Y Y hơi cau mày.

Nàng liếc nhìn Giang Hàn vẫn nằm trong trạng thái ngộ đạo như cũ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên nghiêm túc. Sau đó nàng đi về phía mọi người, đồng thời mở miệng nói: "Đệ tử tông chủ Giang Y Y bái kiến chư vị sư huynh, sư tỷ. Ca ca đang ngộ đạo, ta thay mặt ca ca đa tạ chư vị trường lão!"

"Ngộ đạo?"

Nghe vậy, ánh mắt mọi người sôi nổi rơi vào trên người Giang Hàn.

Đột nhiên.

Ánh mắt một nữ tử lóe lóe, mỉm cười nói: "Thì ra đây chính là ngộ đạo. Không hổ là Giang sư thúc, khó trách sư thúc chỉ mới nhập môn mười ngày đã có thể trở thành chủ của một ngọn núi, đúng là bọn ta có vẻ không bằng sư thúc thật."

Vừa nói.

Ả ta vừa bước lên, đi về phía Giang Hàn, dáng tươi cười vẫn đọng trên mặt như trước:

"Thực không dám giấu giếm, cho tới bây giờ ta vẫn chưa được biết được rốt cuộc trạng thái ngộ đạo là như thế nào, Giang sư muội không ngại để ta lại gần nhìn thử một chút chứ?"

Quét!

Thoắt một cái, thân thể Giang Y Y đã cản trước mặt ả ta, mặt không chút thay đổi nói: "Ta ngại. Hàn sư tỷ không nên tới gần thì tốt hơn."

"Sao sư muội lại keo kiệt như vậy?"

Ả kia tên là Hàn Linh Ngọc, là đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ bảy.

Ả ta có dung mạo xinh đẹp. Lúc này, trên mặt ả ta lộ ra vẻ ủy khuất, một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, bước chân lại không ngừng chút nào: "Ta chỉ muốn tới gần hơn một chút để quan sát thử xem, thế nào là ngộ đạo thôi..."

Roạt!

Kiếm quang chợt lóe.

Tay Giang Y Y cầm trường kiếm, kiếm phong chỉ xéo vào yết hầu Hàn Linh Ngọc, trong giọng nói non nớt mang theo ý lạnh: "Ngươi có thể thử bước về phía trước thêm nửa bước nữa xem."

"Đây là..."

"Thiên Gia Cổ Kiếm!"

"Kiếm này được chôn trong kiếm trủng, ngay cả đám trưởng lão cũng không thể thu phục, vì sao lại nằm trong tay nàng?"

Mọi người biến sắc.

Thiên Gia Cổ Kiếm là một thanh thần binh lợi khí, tự có Kiếm Linh. Sau khi chủ nhân tiền nhiệm của nó ngã xuống, nó lập tức trở về kiếm trủng, từ ngàn năm nay không có một người nào có thể thu phục nó, ngay cả lịch đại tông chủ cũng không được!

Nhưng hôm nay, vậy mà bọn họ lại nhìn thấy nó trong tay một tiểu nữ hài chỉ mới tám tuổi.

"Thiên Gia Cổ Kiếm..."

Hàn Linh Ngọc lùi về phía sau một bước, trên gương mặt tươi cười tràn đầy kinh hãi.

Nhưng rất nhanh.

Dường như ả ta đã nhớ ra điều gì đó, răng ngà hơi cắn, bên hông có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, trong tay ả ta lập tức xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm: "Khó trách sư muội lại được tông chủ thu làm đệ tử, quả là bất phàm! Ta đã si mê Thiên Gia Cổ Kiếm từ lâu, sớm muốn lĩnh giáo uy thế của thần kiếm một phen, còn xin sư muội thành toàn."

Quét!

Hàn Linh Ngọc uốn éo vòng eo, nhuyễn kiếm trong tay đâm thẳng về đằng trước, kiếm quang như sóng nước, chồng chất lên nhau.

"Hừ!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Y Y trở nên lạnh lẽo.

Tay nàng nắm Thiên Gia Cổ Kiếm, không tránh không né, nhìn chằm chằm kiếm quang chồng chất như thủy triều kia. Đột nhiên ánh mắt nàng ngưng lại, nghiêng kiếm đâm ra.

Keng!

Một tiếng vang thanh thúy.

Trong nháy mắt, kiếm quang tan biến, mà nhuyễn kiếm của Hàn Linh Ngọc lại trực tiếp nứt vỡ!

"Hay cho một thanh Thiên Gia Cổ Kiếm!"

Dường như Hàn Linh Ngọc đã sớm dự liệu được điều này, cũng không kinh ngạc. Trong mắt ả ta có tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, bấm tay nắm chặt một đoạn kiếm gãy vụn.

XÍU...UU!!

Mảnh kiếm gãy như mũi tên nhọn phá không xông thẳng về phía trước.

Mục tiêu chân chính của ả ta không phải là Giang Y Y, mà là Giang Hàn đang trong trạng thái ngộ đạo!

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 427

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.