Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu đại Võ hồn!

Phiên bản Dịch · 1623 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Trên đỉnh núi hoàn toàn tĩnh mịch.

Vài tên đệ tử chân truyền khác ngơ ngác nhìn thi thể Hàn Linh Ngọc. Dù thế nào bọn hắn cũng không ngờ tới, cái vị mới vừa đảm nhiệm chức phong chủ cửu phong này lại xuống tay quả quyết như vậy, không có chút cố kỵ nào!

Một lát sau.

Một tên đệ tử chân truyền bỗng nói: "Hạ lễ đã được đưa đến, đệ tử xin cáo lui!"

Dứt lời, hắn ta hóa thành một đạo kiếm quang rời đi.

Mấy người khác cũng tỉnh ngộ lại, sôi nổi xin cáo lui, trong đầu bọn hắn vẫn là một mảnh hỗn độn, tất nhiên chuyện này sẽ tạo thành chấn động!

Hàn Linh Ngọc là đệ tử chân truyền của ngọn núi thứ bảy. Tuy rằng ả ta có lỗi thật, nhưng cứ chết ở ngọn núi thứ chín như vậy, lại còn bị phong chủ cửu phong mới nhậm chức giết chết, sao vị phong chủ thất phong xưa nay vốn nổi tiếng tàn nhẫn có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

"Ca ca, ca không sao chứ?"

Thấy mọi người rời khỏi rồi, Giang Y Y vội vã chạy bước nhỏ tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy khẩn trương.

"Không sao."

Giang Hàn sờ sờ đầu nhỏ của nàng, mỉm cười.

Thật ra không phải hắn đang lâm vào trạng thái ngộ đạo, đó chỉ là một loại trạng thái gần giống mà thôi. Bởi vì Bất Diệt Kinh đang nằm trong đầu hắn, một khi hắn tĩnh tâm tu luyện, sẽ trực tiếp nhập định, giống với thân hòa Đạo pháp.

"Ngươi xuống tay thật ngoan độc."

Giọng nói sâu kín của Nam Cung Uyển vang lên bên tai.

"Quá khen."

Mặt Giang Hàn không chút thay đổi, nói, "Kể ra đây là do ta phải cõng nồi(1) thay ngươi. Nếu như ta nhớ không lầm, Cổ Linh Yến là phong chủ thất phong đúng không? Hàn Linh Ngọc chỉ là một đệ tử chân truyền, nào đủ can đảm dám làm như vậy? Tất nhiên là đã có người bày mưu đặt kế cho ả ta!"

"Đúng vậy."

Giọng điệu của Nam Cung Uyển trở nên lạnh lùng, "Quả nhiên tiện nhân kia không chịu bỏ qua cho ta. Sau này ngươi phải cẩn thận, chuyện này sẽ là một cái cớ tốt để ả lợi dụng..." Bỗng nhiên, nàng kinh ngạc nói, "Ngươi đã đạt tới cảnh giới Đại võ sư?"

"May mắn đột phá."

Khóe miệng Giang Hàn lộ ra một nụ cười.

Mười ngày này, hắn đã đột phá tới cảnh giới Đại võ sư.

Bất Diệt Kinh là phương pháp luyện thể chí cường dành cho sinh vật hình người trong thiên địa tu luyện. Nó đã luyện hóa hoàn toàn dược lực Huyền Băng Phật Liên còn sót lại trong cơ thể hắn, khiến hắn có thể trực tiếp đột phá từ nhất tinh Võ sư tới lục tinh Đại võ sư.

"Đúng rồi."

Giang Hàn bỗng nhíu mày, "Tại sao tông chủ phải để ta làm phong chủ cửu phong?"

"Không biết."

Nam Cung Uyển cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, "Cho tới bây giờ, trong các đời phong chủ, chưa từng có người nào có tu vi thấp hơn Võ vương. Vậy mà tông chủ lại để ngươi đảm nhiệm chức phong chủ cửu phong một cách khó hiểu như vậy, thật đúng là không thể hiểu dụng ý của hắn ta."

Giang Hàn trầm tư.

Tuy rằng hắn có tư chất võ đạo Ất đẳng, nhưng trong lịch sử cũng không phải chưa từng xuất hiện tư chất Ất đẳng, thế nhưng chuyện phong chủ tu vi thấp như vậy lại chưa từng phát sinh.

Một đệ tử mới vừa nhập môn, đã trực tiếp trở thành phong chủ...

Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không bình thường!

Nếu mình đi hỏi thăm, chắc chắn tên này sẽ không giải thích.

Chờ đã.

Không phải tông chủ lo lắng mình dẫn theo Giang Y Y rời khỏi Kiếm Tông, cho nên mới muốn dùng loại biện pháp này, để giữ cả hai người mình ở lại Kiếm Tông đấy chứ?

Vẻ mặt Giang Hàn trở nên quái dị.

Chuyện này cũng không phải không có khả năng. Dù sao mười ngày trước hắn cũng đã từng dùng chuyện này để uy hiếp đối phương.

"Yên lặng theo dõi biến đổi đi."

Một lúc lâu sau, Giang Hàn lắc đầu.

Kế tiếp, chuyện cần hắn ứng đối là Cổ Linh Yến. Dù sao đệ tử chân truyền của ả cũng bị giết trên ngọn núi thứ chín, đây đúng là một cái cớ hoàn mỹ để ả có thể gây khó khăn cho hắn!

Điểm này, đương nhiên ban nãy Giang Hàn đã nghĩ tới.

Thế nhưng, nó lại không thể ảnh hưởng đến ý muốn giết Hàn Linh Ngọc của hắn. Mục đích của mảnh kiếm gãy ban nãy chính là muốn đả thương hắn!

Ả ta chết không có gì đáng tiếc.

"Ca ca."

Giang Y Y bỗng đưa tay chỉ Tiểu Hồng Ngư còn đang bơi lội trong ao, trong mắt to của nàng tràn đầy tò mò, "Ban nãy hình như nó đã nuốt mảnh kiếm gãy kia..."

"Ừm."

Giang Hàn cười nhẹ gật đầu.

Có thể là vì hắn tu luyện Bất Diệt Kinh, trong lúc bất tri bất giác Đạo vận tản ra ngoài, từ đó ảnh hưởng đến Tiểu Hồng Ngư, khiến huyết mạch của nó được kích hoạt.

Nói cách khác, hiện tại Tiểu Hồng Ngư đã trở thành ấu Côn!

Dù sao Côn cũng là côn.

Trong thời kỳ thái cổ, nó là một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất, cùng là tồn tại có thể ngang hàng với Chân Long, Thần Hoàng, Kỳ Lân.

Những thần thú này đã sớm biến mất trong dòng chảy thời gian, chỉ còn một bộ phận dị thú có được huyết mạch của bọn nó còn sống trên thế gian này.

Thế nhưng con cá này lại là Côn chân chính!

Thầm nghĩ như vậy, Giang Hàn lại nhìn về phía nó, trong đầu hiện ra dòng chữ tin tức.

【 Ấu Côn, thái cổ thần thú còn nhỏ, có thể cắn nuốt vạn vật. Dốc lòng nuôi nấng, có thể đạt được hồi báo: Côn Bằng! 】

Côn không giống Bằng.

Thế nhưng giữa bọn nó lại có thể chuyển đổi qua lại, hòa làm một thể.

Côn nộ trùng thiên, nhưng hóa thân làm Bằng, nó lại có được tốc độ cực nhanh, bay lượn cửu thiên; Bằng hạ xuống nước lại hóa thành Côn, chính là bá chủ trong nước!

Lúc này.

Tiểu Hồng Ngư chỉ là một ấu Côn, chẳng biết lúc nào nó mới có đủ năng lực hóa thân thành Bằng.

"Nó có được huyết mạch thần thú?"

Giọng nói tò mò của Nam Cung Uyển vang lên.

"Xem như là thế đi."

Giang Hàn từ chối cho ý kiến, gật đầu.

Nghiêm chỉnh mà nói, bản thân nó đã là thần thú, là một loại ấu Côn. Chỉ có điều, dường như trước đây huyết mạch của nó bị phong ấn, cho tới hôm nay mới bị kích thích ra, mới có thể trở thành Côn.

...

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Ngoài ý liệu là, không ngờ Cổ Linh Yến lại không tới gây chiến.

Phảng phất như ả đã quên mất chuyện bản thân mình có một đệ tử chân truyền chết trên ngọn núi thứ chín, không có một chút động tĩnh nào. Chuyện này trái lại khiến Giang Hàn càng thêm cảnh giác, từng giờ từng phút không ngừng tu luyện.

Nửa tháng trôi qua, Giang Hàn đã đạt tới cửu tinh Đại võ sư, chỉ cách Võ hồn nửa bước.

Chỉ kém một chân bước là đã có thể đột phá!

Cảnh giới Võ hồn cực kỳ đặc thù, cần quan sát một loại sự vật để hóa thành Võ hồn của bản thân. Mà Võ hồn của đệ tử Kiếm Tông, toàn bộ đều là một vật —— Kiếm!

Nhưng Giang Hàn lại không định lấy "kiếm" làm Võ hồn của mình.

Võ hồn có cửu tinh, mỗi một tinh đều phải có một Võ hồn, như thế mới có thể đột phá!

Vì vậy, sau khi đệ tử Kiếm Tông đạt tới cửu tinh Đại võ sư, sẽ lập tức tiến vào kiếm trủng, quan sát cổ kiếm bị chôn ở trong đó, tìm kiếm Võ hồn thích hợp với mình.

Nếu như vận khí tốt, nói không chừng bọn họ còn có thể thu phục cổ kiếm.

"Ta nên quan sát cái gì bây giờ?"

Giang Hàn khoanh chân ngồi trên đỉnh ngọn núi thứ chín, mặt lộ vẻ trầm tư.

Kiếm?

Cũng không phải không thể.

Nhưng hắn không muốn để tất cả Võ hồn của bản thân mình đều là kiếm. Dù sao thì công pháp của hắn cũng là Bất Diệt Kinh, là công pháp luyện thể chí cường trong thiên địa, có thể tu kiếm, nhưng lại không cần khăng khăng với kiếm.

"Mà thôi, cứ đi tới kiếm trủng quan sát rồi lại nói tiếp."

Một lúc lâu sau, Giang Hàn đứng dậy, đi về phía kiếm trủng.

Dù thế nào đi nữa.

Trong số chín Võ hồn, hắn chỉ lưu lại một vị trí cho "kiếm" mà thôi. Mà tám Võ hồn còn lại, hắn sẽ tìm xem cơ duyên rồi lại quyết định sau!

(1) Cõng nồi: sai lầm, trách nhiệm, tội lỗi… của người khác, nhưng mình lại phải chịu.

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 392

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.