Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa thanh đồng cổ, thế giới độc lập

Phiên bản Dịch · 1401 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Chính là vì đệ tử tông môn đã bị tiêu diệt chạy ra ngoài, lòng mang oán hận, mới có thể trắng trợn truyền bá tin tức Đế mộ hiện thế, dẫn động sóng gió bốn phương tám hướng!

Lúc này, vẫn đang có cường giả không ngừng tới đây, từng đạo cầu vồng phá không mà tới.

Ầm ầm!

Một chiếc chiến xa cổ xưa lái tới, do sáu con bạch hổ hai cánh kéo xe, trên chiến xa còn có vết đao kiếm búa loang lổ. Hiển nhiên nó từng trải qua đại chiến khó có thể tưởng tượng, có được chiến ý bàng bạc.

"Lý Mộ Bạch, ngươi tới sớm thật!"

Một tiếng cười to từ trong chiến xa truyền ra, ầm ầm như tiếng sấm, khiến không ít người đầu váng mắt hoa.

"Ngươi cũng không chậm."

Lý Mộ Bạch chắp hai tay sau lưng, đứng trên cổ kiếm, thản nhiên nói, "Phô trương như vậy, đúng là ngươi vẫn thích diễu võ dương oai như xưa."

"Quá khen quá khen."

Mành trên chiến xa bị xốc lên, một lão già điêu luyện đi ra ngoài, hai mắt như điện.

"Chiến Ma điện."

Viên Thiên Hoa híp híp mắt, nhỏ giọng giới thiệu cho Giang Hàn, "Trong phương viên trăm vạn dặm, chỉ có bốn môn phái có thể chống lại Kiếm Tông ta, mà Chiến Ma điện chính là một trong số đó. Bọn họ hiếu chiến không gì sánh được, hơn nữa càng đánh lại càng mạnh. Vào Đế mộ rồi, dù thế nào đi nữa ngươi cũng không phải cẩn thận đề phòng bọn họ."

"Ừm."

Giang Hàn gật đầu.

Lệ!

Một tiếng kêu to, rõ ràng vang vọng vòm trời. Mọi người ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy một đầu chim lớn năm màu vút không mà đến, trên người có lần lượt có từng bóng người đang đứng.

"Ngự Thú tông."

Viên Thiên Hoa chậm rãi nói, "Đệ tử của phái này, năng lực chiến đấu cá nhân không tính là quá mạnh mẽ, nhưng điểm mạnh mẽ của bọn chúng lại nằm ở chỗ bọn chúng có thể điều khiển yêu thú. Đối mặt với bọn họ, cũng đồng nghĩa với phải một chọi hai, rất khó đối phó."

"Nếu nhất định phải chiến, thì phải dùng tốc độ nhanh nhất đánh chết người ngự thú!"

Điều khiển yêu thú sao?

Giang Hàn như có điều suy nghĩ đưa mắt nhìn Ngự Thú tông. Trên chim lớn năm màu nữ có nam có, mà ở bên hông của bọn hắn đều đặt một chiếc túi nang, dường như bên trong còn có thứ gì đó.

Nói vậy, đó hẳn là pet của bọn hắn!

Kế tiếp.

Nguyên một đám tông môn tới, trong đó có năm đại tông môn là nhiều người nhất. Đương nhiên trong số năm đại tông môn này còn kể cả Kiếm Tông. Đồng thời, người tới lần này đều là người trẻ tuổi.

Những môn phái nhỏ khác thì khó mà coi.

Phần lớn chỉ có hai ba danh ngạch, mà người tới cũng đều là người trung niên.

Thậm chí Giang Hàn còn nhìn lấy có một nơi có một lão già tóc hoa râm đang đứng. Lão ta gầy như que củi, nếp nhăn trên mặt phảng phất như có thể kẹp chết một con ruồi chết, tựa như lúc nào cũng có thể ngủm!

Chênh lệch to lớn giữa đại tông và tiểu tông đã đập vào trong mắt.

Ngẫm lại, cũng rất bình thường.

Dù sao thì người có tư chất ưu tú thường sẽ liều mạng nỗ lực vào năm đại tông môn. Chỉ khi thực sự không vào được, bọn họ mới lựa chọn vào một môn phái nhỏ nào đó.

Dần dà, chênh lệch càng kéo càng lớn!

"Còn có ba phút."

Viên Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói nhỏ trong miệng.

Đế mộ lập tức sẽ mở ra!

Giang Hàn không tự chủ được nảy sinh cảm giác khẩn trương. Dù sao đây cũng là Đế mộ, là nơi có được cấm chế cực kỳ đáng sợ. Người vượt quá cảnh giới Võ vương, một khi bước vào sẽ bị gạt bỏ!

Ngay cả tông chủ Kiếm Tông cũng không dám vượt quá chút nào, có thể thấy được sự kinh khủng của Đế mộ.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.

Oanh!

Đột nhiên, đống đổ nát thê lương phía dưới nổ tung, một cổng vòm thanh đồng lớn vô cùng đột ngột mọc từ dưới đất lên. Trên cửa có khắc đường vân cổ xưa, đó chính là những Đạo vân đáng sợ, tản mát ra khí tức khiến người sợ hãi!

"Đế mộ... là như vậy sao?" Khóe mắt Giang Hàn nhảy lên.

"Đúng vậy!"

Viên Thiên Hoa hít sâu một hơi, "Từ xưa đến nay, đế giả đều hạ táng ở bên trong một thế giới nhỏ, đó là nơi bọn họ mở ra khi bọn họ cảm thấy đại nạn sắp tới, đồng thời nó còn xuất thế trong một thời gian nào đó ở hậu thế."

"Đây gần như đã trở thành một quy tắc bất thành văn."

"Nơi chôn cất Đế giả cũng là nơi lưu lại truyền thừa. Sau một khoảng thời gian yên giấc, Đế mộ sẽ chủ động hiện thế. Thế nhưng, Đế giả lại không muốn hổ thẹn với truyền thừa, cho nên mới thiết hạ cấm chế, chỉ có thiên kiêu chân chính mới có thể nhận được!"

Thì ra là thế!

Nghe vậy, Giang Hàn cảm khái trong lòng.

Chắc đây là Võ đế kinh tài tuyệt diễm, không muốn để truyền thừa của bản thân mình hoàn toàn đoạn tuyệt, cho nên mới có loại quy tắc kỳ quái như vậy.

Dĩ nhiên.

Mỗi một vị Võ đế đều sẽ giữ lại truyền thừa cho hậu nhân, chỉ có điều, chưa chắc hậu nhân của bọn họ có thể phát dương quang đại, thậm chí có thể sẽ dần dần biến mất trong năm tháng dài đằng đẵng...

"Vào!"

Giọng nói nhàn nhạt của Lý Mộ Bạch từ phía trước truyền đến.

Tiếng nói phát ra.

Đám người Giang Hàn lập tức hóa thành từng đạo kiếm quang, chui vào trong cửa thanh đồng kia.

"Lũ tiểu gia hỏa, đi làm một trận lớn đi!"

Trên chiến xa của Chiến Ma điện, ông lão tục tằng cười ha ha, giọng nói như sấm.

"Vâng!"

Chúng đệ tử ầm ầm đồng ý.

Ầm ầm!

Lần lượt từng bóng người trực tiếp nhảy từ trên chiến xa xuống, nữ có nam có, khiến mặt đất bị nổ ra mấy cái hố to. Giống hệt như man thú điên cuồng tập kích, bọn họ chạy nhanh về phía cửa thanh đồng cổ.

Lệ!

Từng đạo hư ảnh Võ hồn nổi lên.

Trên chim lớn năm màu, đám đệ tử của Ngự Thú tông cũng đáp xuống, Võ hồn sau lưng bọn hắn là đủ loại dị cầm. Móng vuốt sắc bén của dị cầm móc lấy hai vai của bọn hắn, chạy ào vào Đế mộ.

Mãi đến khi đệ tử của năm đại tông môn đã vào rồi, đám môn phái nhỏ mới thận trọng đi vào.

...

"Không hề giống với tưởng tượng của mình."

Đi vào cửa thanh đồng cổ, Giang Hàn chỉ thấy hoa mắt, phảng phất như bản thân đã tiến vào một vùng trời hoàn toàn mới.

Trên bầu trời có một mặt trời không chói mắt lắm, dưới chân lại là cỏ xanh mơn mởn, bốn phía tràn ngập mùi hoa nhàn nhạt. Người không biết còn tưởng rằng bản thân đã lạc vào động thiên phúc địa gì rồi.

Đâu giống Đế mộ?

Chẳng qua, vì sao không thấy đám người mới vừa tiến vào đâu nữa...

Giang Hàn nhíu mày, chẳng lẽ trong nháy mắt khi bước vào cửa cổ thanh đồng, bọn họ sẽ bị truyền tống đến những vị trí khác nhau trong tiểu thế giới sao?

Đột nhiên.

Phía sau vang lên một giọng nói lạnh nhạt, mang theo sát ý lạnh thấu xương: "Giang sư thúc, thực sự là rất đúng dịp, không nghĩ tới hai người chúng ta lại bị truyền đến cùng một chỗ. Ngươi còn nhớ tới Hàn Linh Ngọc đã bị ngươi giết chết không?"

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 381

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.