Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu thực khủng bố, thập tử vô sinh!

Phiên bản Dịch · 1533 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Hoa cỏ màu xanh, ánh sáng mặt trời ôn hòa.

Trên mặt Giang Hàn hiện lên nụ cười mỉm. Hắn xoay người, nhìn nam tử vừa nói chuyện, lạnh nhạt nói: "Ngươi đang nói tới cái tên ngu si không biết tốt xấu, đánh lén trưởng bối kia sao? Đương nhiên ta nhớ kỹ. Dù sao cũng là ta tự tay đập chết ả."

Lúc này.

Phụ cận lần lượt xuất hiện từng bóng người. Sau khi thấy bọn họ, trên mặt đám người lộ ra vẻ kinh nghi.

Bởi vì rõ ràng hai người này đều là người Kiếm Tông. Nhưng lúc này thoạt nhìn, dường như bọn họ đang đối đầu... Một người trong đó không ngờ chỉ mới đạt tới cảnh giới Võ hồn?

"Đáng hận! Hàn Linh Ngọc sư muội chỉ mới hai mươi mấy tuổi, đã hương tiêu ngọc vẫn, một mình nàng dưới cửu tuyền chắc chắn là vô cùng cô đơn, kiễng chân ngóng trông, chỉ chờ Giang sư thúc tới cùng nàng."

Nam tử kia lạnh lùng nhìn chằm chằm Giang Hàn:

"Đây là trời muốn ngươi vong! Nếu khi vào Đế mộ, mọi người ở cùng một chỗ, đương nhiên ta không dám lập tức ra tay giết ngươi. Nhưng nó lại truyền tống ngẫu nhiên, đã định trước mạng ngươi nên tuyệt vào lúc này!"

Tiếng nói vừa dứt.

Trong nháy mắt, hắn ta xuất hiện trước mặt Giang Hàn, trong mắt hắn ta tràn đầy miệt thị, một chưởng vỗ thẳng lên thiên linh cái của Giang Hàn!

"Ngươi đã giết Hàn sư muội như thế nào, ta sẽ khiến ngươi chết như thế ấy!"

"Xem ra, ngươi cũng không biết cách tôn kính trưởng bối."

Giang Hàn cười lạnh một tiếng, không tránh không né, đấm ra một quyền.

Rầm!

Quyền chưởng va chạm.

Giang Hàn không chút sứt mẻ, mà sắc mặt nam tử kia cũng chợt biến đổi, trực tiếp té bay ra ngoài, nặng nề nện trên một thân cây. Cú đụng này khiến thân cây bị gãy ngang, phảng phất như vừa bị một cây chùy lớn đập trúng!

"Không thể nào!"

Hắn ta nhanh chóng đứng lên, sắc mặt tái xanh, nghi ngờ không chắc.

Một nhị tinh Võ hồn nho nhỏ, làm sao có thể có sức lực thân thể mạnh như vậy được?

Tuy nói Giang Hàn là tư chất Ất đẳng, nhưng chính hắn ta cũng đã là tư chất Bính đẳng thượng giai, tuyệt đối sẽ không có chênh lệch xa như thế!

Phải biết rằng.

Tu vi của hai người bọn họ chênh lệch tới một đại cảnh giới!

Nhị tinh Võ hồn và lục tinh Võ vương...

Dựa theo đạo lý, phải là hắn ta tiện tay một chưởng, đánh tới Giang Hàn muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, sẽ bị hắn ta trực tiếp vỗ nát đầu!

"Ngươi là thể tu?"

Hắn ta bỗng nhiên tỉnh ngộ lại.

Tất cả đệ tử Kiếm Tông đều là kiếm tu. Tuy nói tất cả người tu hành võ đạo đều tu nhục thân, nhưng lại nhiều ít khác nhau.

Kiếm Tông chủ tu kiếm, thân thể không phải rất mạnh.

Nhưng lực công kích siêu tuyệt!

Giống Chiến Ma điện, tất cả mọi người đều là thể tu, bất kể nam nữ, thân thể đều cực kỳ dũng mãnh, lực lượng lớn vô cùng!

Mà Ngự Thú tông lại khác, năng lực thân thể tương đối yếu ớt.

Giang Hàn không nói.

Hắn sải bước đi tới, ánh mắt lạnh lùng.

"Thể tu thì thế nào?"

Nam tử kia hít sâu một hơi. Hắn ta chậm rãi rút trường kiếm màu băng lam từ bên hông ra. Trong nháy mắt, nhiệt độ bốn phía bắt đầu giảm xuống, phía sau hắn ta hiện ra hư ảnh chín chuôi cổ kiếm, "Mới vừa rồi đúng là ta đã khinh thường ngươi. Nhưng, Võ hồn cũng chỉ là Võ hồn!"

Ngay sau đó.

Đột nhiên, hắn ta hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng về phía Giang Hàn. Băng sương kiếm khí thật mỏng bay nhanh, ngưng kết chung quanh hắn ta, hóa thành một đầu băng sương giao long giương nanh múa vuốt, phát ra tiếng rồng gầm rung trời.

"Loè loẹt."

Giang Hàn cười nhạo một tiếng, "Lão già Cổ Linh Yến kia đã dạy ra loại người vô dụng như ngươi sao? Khó trách ả lại hại chết Nam Cung Uyển. Chỉ sợ là vì đố kị nhỉ?"

Oanh!

Võ hồn Thiên Kiếm Sơn hiển hiện sau lưng, kiếm ý kinh khủng lan tràn ra.

Trong nháy mắt, giao long do băng sương kiếm khí ngưng kết mà thành tiến vào phạm vi mười mét, trong nháy mắt, phảng phất như tất cả lực lượng bị mạnh mẽ tróc ra, băng long nứt vỡ biến mất, lộ ra khuôn mặt nam tử tràn đầy kinh ngạc không hiểu.

Ngay cả kiếm trong tay hắn ta cũng bị mất khống chế, mạnh mẽ thoát khỏi sự khống chế của hắn ta, roạt một tiếng, cắm vào trong đất bùn phía dưới.

"Chuyện gì xảy ra?"

Không đợi hắn ta suy nghĩ cẩn thận, một nắm đấm cực lớn đã phiêu phù ở trước mặt của hắn.

Rầm!

Một tiếng trầm đục như dưa hấu bạo liệt, đầu lâu của hắn ta như bị một cây chùy lớn đập trúng, trực tiếp nổ tung. Chất lỏng đỏ trắng đổ đầy đất, mà ngay cả khi chết rồi, hắn ta cũng không hiểu được đã có chuyện gì xảy ra.

Giang Hàn cười lạnh thu hồi nắm tay.

Nếu trực tiếp đối kháng chính diện, trong khoảng thời gian ngắn chưa chắc hắn có thể giết chết người này. Nếu đối phương muốn chạy trốn, lại càng thêm phiền phức.

Thế nhưng vậy mà thằng này lại cầm kiếm tới đối phó hắn...

Ha ha!

Võ hồn Thiên Kiếm Sơn, trong vòng mười mét, có thể trấn tất cả đao kiếm binh khí!

Nhất là đối với kiếm, càng có thêm lực trấn áp khủng bố không gì sánh kịp. Trong tay thằng này chẳng qua chỉ là một thanh bảo kiếm Huyền phẩm, lấy đi chống lại Thiên Kiếm Sơn? Cho nên mới phải mạnh mẽ thoát khỏi khống chế, cắm trên mặt đất.

Đây là biểu hiện của thần phục!

Bỗng nhiên, Giang Hàn chú ý tới bốn phía có không ít ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

"Nhìn cái gì vậy?"

Hắn nhíu mày, "Các ngươi cũng muốn giết ta?"

Vèo!

Vừa dứt lời, bốn phía lần lượt có từng bóng người cuống quít bỏ chạy bốn phương tám hướng.

Không thể trêu vào, không thể trêu vào!

Ngay cả người của tông môn nhà mình cũng giết, hơn nữa còn có thể dùng cảnh giới Võ hồn, nghịch phạt lục tinh Võ vương... Cmn ai dám trêu chọc chứ? Trừ phi ngại mệnh mình quá dài!

"Thân làm Võ vương, hẳn là trên người phải có vài thứ đồ hay ho chứ nhỉ?"

Giang Hàn đi về phía thi thể không đầu, chuẩn bị kiểm tra.

Đúng lúc này.

Trong lúc bất chợt, đột nhiên trên mặt đất nổi lên từng nhánh rễ cây cường tráng, sau đó nó quấn lấy thi thể, trong nháy mắt lại chui vào trong lòng đất.

"Thứ đồ gì?"

Giang Hàn sợ hết hồn, vội vàng lùi về phía sau vài bước.

Phốc! Phốc! Phốc!

Một chớp mắt tiếp theo.

Bốn phương tám hướng vang lên tiếng động có thứ chui từ dưới đất lên. Chỉ thấy từng rễ cây thực vật như rắn độc, gai sắc dữ tợn trải rộng, ngưng kết thành một chiếc cũi thật lớn, áp sát về phía Giang Hàn!

Trong mơ hồ còn có thể nghe được, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.

"Yêu thực?"

Con ngươi Giang Hàn co rút lại.

Cái gọi là yêu thực, chính là chỉ thực vật đã thành yêu, bọn nó mạnh mẽ hơn nhiều so với yêu thú bình thường!

Đột nhiên.

Sắc mặt hắn ta khẽ biến đổi, thân hình thoắt một cái, lướt ngang mấy bước.

Một giây sau, vị trí hắn vừa đứng có ba rễ cây chui lên. Trên rễ cây còn dính vết máu đỏ thẫm, hiển nhiên đây chính là những rễ cây vừa cuốn lấy thi thể Võ vương xuống đất!

Cách đó không xa, tiếng kêu thảm thiết vẫn đang vang lên không ngừng.

Người tiến vào đều là Võ vương, kết quả chỉ trong một thời gian ngắn đã liên tiếp chết đi, chẳng phải nói, yêu thực này có thực lực Võ hoàng?

Giang Hàn lấy Đại La tàn kiếm mà hắn vẫn vác sau lưng ra, ánh mắt ngưng trọng không gì sánh được.

Hạn chế Võ vương trở xuống mới có thể đi vào, thế nhưng bên trong lại có yêu thực kinh khủng như vậy canh giữ ở vị trí cửa vào… Có thể nói là thập tử vô sinh, ngôi Đế mộ này...

Căn bản là không cho người một con đường sống!

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 302

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.