Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Địa ngục trần gian

Phiên bản Dịch · 1273 chữ

Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà

Lý Thanh Phong đã chết.

Lúc này, cái người thoạt nhìn như người sống sờ sờ này, chẳng qua chỉ là thi thể Lý Thanh Phong còn một tia linh thức chưa tan mà thôi.

Hắn ta cho rằng mình còn sống, đồng thời còn gặp được cơ duyên.

Giang Hàn than nhẹ trong lòng.

Lý Thanh Phong là người tốt. Hắn ta là một trong số ít người không khinh thị Giang Hàn. Mặc dù Giang Hàn không biết trong lòng hắn ta nghĩ như thế nào, nhưng tối thiểu, biểu hiện bên ngoài của hắn ta khiến người ta rất có thiện cảm.

Mà hôm nay.

Hắn ta đã chết, thế nhưng vẫn muốn chia sẻ cơ duyên với Giang Hàn như trước, không nghĩ tới chuyện độc chiếm.

"Người tốt không sống lâu..."

Giang Hàn nhìn về phía thôn nhỏ trống rỗng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, bên trong thôn này tuyệt đối có thứ vô cùng đáng sợ, nếu không Lý Thanh Phong thân là Võ vương, khó có thể chết đi nhanh như vậy, thậm chí ngay cả ký ức cũng xảy ra biến hóa kỳ quái.

Vậy mà hắn ta lại cho rằng mình đã ở trong thôn này suốt mấy ngày nay!

"Hệ thống."

Trong lòng Giang Hàn lẩm nhẩm, "Ta muốn nhìn thấy tin tức về thôn này."

Quét!

Ngay sau đó.

Trong đầu hắn hiện ra dòng tin tức.

【 Quỷ thôn Đế mộ, trong lòng đất có chôn thi cốt, chính là người năm đó chủ nhân Đế mộ đã tru diệt, oán niệm khó tiêu, hóa thành tà linh, e ngại dương khí nồng đậm. Đào hết tất cả thi cốt ra rồi hủy diệt, có thể đạt được hồi báo: Thủ dụ của Võ đế. 】

E ngại dương khí nồng đậm?

Giang Hàn híp híp mắt, hắn tu luyện Bất Diệt Kinh, khí huyết như rồng, dương khí tràn đầy không gì sánh được, quỷ mị khó xâm.

Hắn cũng không sợ quỷ thôn này.

"Giang sư thúc?"

Lý Thanh Phong nghiêng đầu lại.

"Đến đây."

Giang Hàn lộ ra nụ cười mỉm. Ngay sau khi Lý Thanh Phong quay đầu lại, trong mắt hắn đột nhiên thoáng qua một vòng lo lắng và lạnh lẽo.

Hắn sải bước, đi theo sau lưng Lý Thanh Phong vào trong thôn.

Ngay trong nháy mắt bước vào cửa quỷ thôn, bốn phía lập tức trở nên âm lãnh, phảng phất như ánh sáng mặt trời không cách nào chiếu tới đây. Mà tất cả những gì hắn chứng kiến lúc này lại khác hẳn hình ảnh hắn nhìn thấy vừa rồi.

Dưới cây liễu lớn, một lão già ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Trên đường nhỏ trong thôn, đám trẻ chơi đuổi bắt, tốc độ nhanh tới thần kỳ.

Còn có một số thanh niên trai tráng trồng trọt, đám phụ nữ con gái giặt quần áo trên một dòng suối nhỏ trong thôn, vui vẻ hòa thuận.

"Thanh Phong trở lại rồi à?"

Lão già ngồi dưới cây liễu cười ha hả nhìn Giang Hàn, nói, "Vị này chính là..."

"Lưu lão."

Lý Thanh Phong cung kính nói, "Hắn là sư thúc của ta, đã tới đây cùng la. Vài ngày trước chúng ta lạc nhau, hôm nay mới đoàn tụ. Giang sư thúc, vị này chính là Lưu lão."

Giang Hàn mỉm cười nói: "Vãn bối Giang Hàn bái kiến Lưu lão."

Nói xong.

Hắn bước lên trước, tới gần Lưu lão.

"Nếu đã là sư thúc của Thanh Phong, vậy thì vào trong thôn nghỉ tạm đi."

Trong đôi mắt Lưu lão mơ hồ thoáng qua một tia sợ hãi nhỏ bé không thể nhận ra. Hắn ta giả vờ bình tĩnh khoát tay nói, "Lão hủ muốn nghỉ ngơi một hồi."

"Vậy chúng ta không quấy rầy Lưu lão nữa."

Lý Thanh Phong cung kính gật đầu, sau đó vội vàng kéo Giang Hàn đang muốn tới gần đối phương đi vào trong thôn.

Dọc theo đường đi.

Lý Thanh Phong vừa chào hỏi người ven đường, vừa nhỏ giọng nói: "Giang sư thúc, muốn có được truyền thừa của Lưu lão, ngàn vạn lần không thể gấp gáp. Nếu không ngộ nhỡ bị đuổi ra khỏi thôn, đồng nghĩa với chúng ta không còn bất kỳ hy vọng gì nữa!"

Giang Hàn không nói.

Hắn cảm thấy khí tức âm lãnh sau lưng đột nhiên trở nên cực kỳ nồng đậm.

Hắn nhìn lại, cho dù là thanh niên, phụ nữ hay là đứa trẻ, đều đồng loạt dừng chuyện đang làm lại, không nhúc nhích. Bọn họ nghiêng đầu, khóe miệng ngậm lấy nụ cười quỷ dị, gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

"Các ngươi nhìn gì?"

Mặt Giang Hàn không đổi sắc quét nhìn một vòng.

Lý Thanh Phong nghi ngờ quay đầu. Trong mắt hắn ta, tất cả mọi người đều rất bình thường, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp.

"Giang sư thúc."

Hắn ta mơ hồ có chút hối hận vì đã dẫn theo vị sư thúc có tính cách hơi cổ quái này vào, "Bọn họ chỉ hơi hiếu kỳ với người từ bên ngoài tới thôi, không có ác ý đâu. Chư vị, thật xấu hổ, tính tình của sư thúc ta có hơi nóng nảy, ta xin lỗi mọi người thay hắn..."

Lời còn chưa dứt.

Lý Thanh Phong đã thấy Giang Hàn đi thẳng về phía một đứa bé đang chơi bóng.

Rầm!

Không đợi hắn ta phục hồi tinh thần lại, Giang Hàn đã trực tiếp vỗ một chưởng lên đầu của đứa bé kia. Dưới ánh mắt đờ đẫn của Lý Thanh Phong, đầu đứa bé hệt như dưa hấu, nổ tung, máu tươi văng tung tóe khắp nơi trên đất.

Phịch!

Thi thể đứa bé nặng nề ngã xuống đất, vô cùng thê thảm.

"Thủ thuật che mắt."

Giang Hàn khẽ cười lạnh.

Trong mắt hắn, sau khi thi thể đứa bé té xuống đất đã biến thành một cành liễu. Mà quả bóng đứa bé đang chơi trong tay, căn bản chính là một trái tim máu me đầm đìa!

Nhưng Lý Thanh Phong lại không nghĩ như vậy.

Dưới cái nhìn của hắn ta, đứa bé chính là đứa bé. Lúc này đứa bé đã biến thành thi thể không đầu, máu tươi chảy đầy đất!

Sư thúc điên rồi sao?

Trong đầu hắn ta xuất hiện ý nghĩ này, sau đó, chuyện càng khiến hắn ta sợ hãi hơn đã xảy ra.

Xoẹt!

Kiếm quang thoáng qua, cách đó không xa, một thanh niên bị trảm đầu. Oanh một tiếng, lồng ngực của người phụ nữ bên cạnh bị một đấm của Giang Hàn xuyên thủng. Có một người già đi từ trong phòng ra, bị một đạo kiếm khí xuyên thủng mi tâm...

Giờ khắc này.

Làng nhỏ vốn yên tĩnh tường hòa, phảng phất như đã biến thành địa ngục trần gian. Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên không dứt, khắp nơi đều là tàn thi cụt tay.

Ánh mắt Giang Hàn lạnh lùng, như thể tử thần cuồng bạo, điên cuồng thu gặt sinh mệnh!

"Giang, Giang sư thúc..."

Lý Thanh Phong ngơ ngác nhìn một màn này, trong đầu trống rỗng.

Đột nhiên.

Giang Hàn xuất hiện ở trước mặt hắn ta, chỉ điểm một chút tại mi tâm hắn ta, khí huyết nóng rực bắt đầu khởi động, lạnh lùng nói: "Trợn to mắt của ngươi, xem cho kỹ, mấy thứ này... đến cùng có phải là người hay không!"

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Có Thể Nhìn Thấy Hồi Báo (dịch) của Vô Ngôn Dĩ Đối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vânkhinh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 267

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.