Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nam Kinh Vũ

Tiểu thuyết gốc · 1981 chữ

Nam Kinh Vũ nét mặt bình đạm, nắm trong tay một cuốn sách mà chăm chú đọc, nghe được Nam Kinh Quân như vậy một câu thì tùy ý đáp lại

"Đứng lên đi. Có việc gì sao?"

Nam Kinh Quân nhìn thấy nét mặt hờ hững bình đạm của lão gia gia thì trong lòng thở dài, xem ra hành động từ hôn của hắn đã bị lão gia gia biết được rồi.

Xem ra, Nam gia, Nam Kinh nhất mạch năng lực tin tức thực sự linh thông vô cùng, hắn chẳng qua vừa mới từ Tiêu gia trở về nơi này, lão gia gia liền đã biết được sự tình.

Đừng nhìn trước mắt Nam Kinh Vũ bình bình đạm đạm như vậy, thanh âm chẳng chút dị thương mang theo tùy ý cảm giác. Thế nhưng hắn dám khẳng định, bên trong nội tâm của Nam Kinh Vũ tuyệt đối không phải như vẻ bề ngoài bây giờ!

Nam Kinh Quân tay chắp thành quyền không giấu diếm nói

"Quân nhi hôm nay, thứ nhất tới đây là thỉnh an gia gia, thứ hai là tới xin tội."

Nam Kinh Vũ khẽ liếc mắt một cái, bên trong ánh mắt lộ ra một tia phận nộ chi ý nhỏ bé bên trong, thanh âm của lão trở nên so với ban đầu lạnh đi rất nhiều mà hỏi

"Ngươi có tội sao?"

Nam Kinh Quân ôm quyền cúi đầu cung kính nói

"Quân nhi có tội!"

Nam Kinh Vũ chậm rãi mà lại hỏi

"Ngươi có tội gì? Tự mình biết sao?"

Nam Kinh Quân cử động mặc dù là có được sự ngầm đồng ý của lão tổ, bằng không, hắn chỉ cần vừa có dấu hiệu chạy tới Tiêu gia là đã bị đánh cho tin tức đem ngăm cản lại.

Dẫu vậy, gia tộc thanh danh là không tốt mất, vì vậy đã làm ra sai lầm cử động, không có trách tội sẽ để cho người khác dị nghị. Mặc dù có một số chuyện có thể xử lý qua loa cho có, nhưng nó vẫn như cũ phải tồn tại, bởi vì nó là thủ tục không thể thiếu rời.

"Đệ nhất chi tội, Quân nhi tự ý là chủ trương không cùng lão tổ bàn bạc mà làm ra cử động. Đệ nhị chi tội, Quân nhi không nghĩ trước sau, hành động nông nổi ảnh hưởng tới thanh danh của gia tộc."

Nam Kinh Quân tính phun ra tầm năm sáu tội danh, dùng một chiêu khổ nhục kế để mà xin tội. Nhưng ngẫm lại thì như vậy quá giả tạo, vì vậy hắn liền biên ra 2 cái tội danh thật nhất có thể.

Hai đầu chi tội này, cũng là không có gì, dù cho có nghiêm khắc xử phạt hết cỡ đi chăng nữa cũng chỉ là phạt diện bích ba tháng thời gian.

Nam Kinh Vũ vỗ bàn một cái, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ giận dữ nhướng mày nói

"Nói, ngươi là làm ra cái gì sự tình!?"

NHư vậy thanh âm, mang theo trách cứ sự tình truyền vang vọng cả trạch viện, Nam Kinh Quân vẫn như cũ hơi cúi người ôm quyền tiếp tục nói

"Quân nhi đối với Tiêu gia chi nữ Tiêu Lam Nguyệt từ hôn!"

Một câu này rơi xuống, Nam Kinh Vũ nét mặt hiện lên vẻ cực kỳ giận dữ, quát lớn một tiếng

"Nghịch tử! Ai cho ngươi lá gan làm như vậy!"

Nam Kinh Quân cũng không nói một lời tiếp tục cúi người ánh mắt nhắm hờ, Nam Kinh Vũ hừ hừ mấy tiếng giận dữ rồi sau đó mới chậm rãi nâng tay vuốt chòm râu trắng hỏi

"Vì sao ngươi lại từ hôn?"

Nam Kinh Quân nghe hỏi thì ngẩng đầu lên, hắn cũng không có trả lời ngay mà hỏi một câu khác

"Lão tổ muốn nghe lời nói thật hay lời nói giả?"

Thấy như vậy một câu hỏi, sâu trong ánh mắt của Nam Kinh Vũ lộ ra thú vị chi sắc, nhưng trên mặt vẫn là cái nét giận dữ mà mắng

"Lời nói giả! Ta muốn xem ngươi xảo biện như nào!"

Nam Kinh Quân khẽ cười một tiếng, chậm rãi đối với Nam Kinh Vũ mà nói

"Ta hiện tại ở Thiên Hằng Thánh Địa mặc dù là chân truyền đệ tử, thế nhưng do tốc độ trưởng thành quá nhanh nên bị mặt khác chân truyền đệ tử đâm ra kiêng kỵ, thậm chí có chút người bắt đầu đối ta nhắm vào.

Mà tương lai trong khoàng thời gian tới, Thánh Tử chi vị sẽ được định ra từ trong nhóm chân truyền đệ tử. Ta may mắn được Thánh Chủ ưu ái mà trở thành một trong 10 nhân tuyển Thánh Tử chi vị.

Vì vậy, của ta hôn thê không thể là một cái phế vật. Thứ nhất, bên người của ta phải là người có thể cùng ta bước đi, Tiêu Lam Nguyệt không hợp, thứ hai, hiện tại Tiêu Lam Nguyệt là một phế vật, ta dù không để ý, nhưng mặt khác chín vị nhân tuyển sẽ không như vậy. Họ sẽ làm ra nhắm vào ta thủ đoạn thông qua Tiêu Lam Nguyệt.

Như vậy, nếu còn lưu lại Tiêu Lam Nguyệt, đối với việc tranh đoạt Thánh Tử chi vị của ta mang tới không lợi mười hại."

Nam Kinh Vũ nghe thấy như vậy thì nét mặt hiện lên giận dữ tựa như nghe qua xảo biện một dạng mà quát

"Bây giờ ngươi mồm mép càng ngày càng lợi hại rồi! Tốt, lời nói giả đều đã nói, vậy còn lời nói thật thì sao?"

Nam Kinh Quân tay hơi gãi đầu một cái, làm ra do dự cũng không muốn nói cái này ra, Nam Kinh Vũ thấy vậy thì lại quát

"Nói đi, có gì mà do dự?"

Bị lão tổ bắt ép như vậy, Nam Kinh Quân cũng không có tiếp tục giấu diếm, hắn khẽ thở dài một tiếng, khuôn mặt trên lộ ra một loại tiếc rẻ biểu cảm phối hợp nói

"Nàng dung mạo quá tầm thương, ta không có chút hứng thú. Nếu không phải nàng ta có thiên phú cao, đối với tranh đoạt Thánh Tử chi vị ngày sau có lợi, ta sớm đem nàng ta đá từ lâu..."

"Phụt..!!"

Vốn đang là một mặt giận dữ vô cùng vị này Nam Kinh Vũ lão tổ, nghe Nam Kinh Quân một lời như vậy thì cũng nhịn không được chỉ trong nháy mắt cái mặt giận dữ phun ra một tiếng bật cười ha hả.

Nam Kinh Vũ vuốt chòm râu trắng, trên mặt ý cười nồng đậm. Chỉ trong nháy mắt, một trương "trưởng bối giận dữ khi thấy hậu bối làm sai" khuôn mặt bị quét đi mất.

Thay vào đó là một trương ôn hòa khuôn mặt tràn ngập ý cười, Nam Kinh Vũ mỉm cười mà nói

"Ngươi cũng là thẳng thắn a."

Nam Kinh Quân từ đầu liền biết, đây là cả hai đều đang diễn kịch mà thôi.

Mặc dù nơi này chỉ có người nhà, nhưng đã muốn diễn kịch phải diễn cho sâu. Trước diễn cho mình xem, sau mới có thể diễn cho người đời mà thấy, bằng không kịch vai sao đạt được chân thật nhất?

Nam Kinh Quân nhún vai một cái, hắn lơ đễnh đối với Nam Kinh Vũ nói

"Ta cũng là thiếu niên phương cương, huyết khí đại thịnh a. Lão tổ ngài quá coi trọng ta rồi, ta chi là người bình thường a"

"Phải không?"

Nam Kinh Vũ híp mắt cười một tiếng.

Lão cũng không tin Nam Kinh Quân là một cái người bình thường. Dùng sáu năm thời gian, leo từ ngoại môn đệ tử tới tận Chân Truyền đệ tử, thậm chí còn có tư cách tranh đoạt Thánh Tử chi vị.

Người bình thường, dù cho có được Nam Kinh Quân thiên phú cũng chỉ là làm một viên đá lót đường.

Thánh Địa bên trong, thiếu nhất là thiên tài, nhưng không thiếu nhất cũng chính là thiên tài.

Bởi vì Thánh Địa nếu muốn, dù cho là một con heo đều dưới tài nguyên khổng lồ mà có thể tu thành Thần!

Vì vậy Thánh Địa bên trong, thiên tài nhiều như cẩu đi đầy trên mặt đất.

Nhưng thiếu nhất vẫn là thiên tài, bởi vì Thánh Địa cần là toàn diện thiên tài, bởi vì nếu ngươi chỉ có mạnh không vậy thì cũng chỉ đi làm khôi lỗi cho người khác!

Trong hàng ngàn tên nội môn đệ tử, lại chỉ chọn ra không tới 20 tên đệ tử trở thành chân truyền, có thể thấy được sự yêu cầu khắc nghiệt như thế nào đối với chan truyền chi vị.

Người bình thường, tuyệt không có năng lực này!

Nam Kinh Vũ lại vươn tay tới, đem cuốn sách vừa nãy đập trên mặt bàn cầm lên, ánh mắt nhìn vào trong đó mà lơ đễnh hỏi

"Ngươi lần này trở về, hẳn cũng không phải là xme lão già sắp chết ta đi."

"Lão tổ không nên nói vậy, nhìn ngài huyết khí, sợ rằng so ta đều càng thêm hưng thịnh a!"

Nam Kinh Quân cười cười mà nói, đừng nói trước mắt Nam Kinh Vũ lão tổ đã nhìn như lão nhân bát tuần gần đất xa trời, sự thực thì trên thân của lão huyết khí cực kỳ cường thịnh.

So với phàm nhân trung niên đều cường thịnh hơn mấy lần là ít!

Nam Kinh Vũ phất tay một cái nói

"Trực tiếp nói đi, không cần vòng vo như vậy!"

Nam Kinh Quân mỉm cười gật đầu, cũng không tiếp tục vòng vo mà nói

"Ta muốn mượn Vô Ảnh từ gia tộc. Không cần tu vi cao thâm, chỉ cần thiện vè theo dõi và thu thập thông tin là có thể!"

Vô Ảnh hai chữ này là tên của tổ chức ẩn vệ của Nam gia, được tứ mạch cường thịnh lúc mà lập ra, chuyên vì Nam gia thu hoạch bốn phương sự tình.

Bên trong Vô Ảnh người, có thể tu vi không hẳn là cao, nhưng thủ thuật ẩn táng và thu thập thông tin lại là nhất lưu!

Hắn sắp tới sẽ tham gia tranh đoạt Thánh Tử chi vị, nhân mạch thì có thể tại trong Thánh Địa tự mình thành lập, nhưng loại này Vô Ảnh nhân lực thì không phải trong thời gian ngắn là có thể đạt được!

Vì vậy hắn mới trở về Nam gia cầu tới Vô Ảnh.

Có Vô Ảnh nhân thủ, hăn sẽ không có rơi vào trạng thái mắt mù tai điếc, có thể giúp hắn nhìn thắng toàn cục, cực kỳ có lợi!

Nam Kinh Vũ nghe hắn muốn mượn Vô Ảnh cũng không có để lộ ra ngajcn hiên, lão chỉ hỏi

"Muốn bao nhiêu?"

"Ít nhất 10 tên, 30 tên tốt nhất!"

Nam Kinh Vũ nghe vậy thì kém chút phun một ngụm lão huyết, lão trứng mắt nhìn Nam Kinh Quân mắt

"Tiểu tử thối, ngươi tưởng Vô Ảnh là rau cải trắng à? Mở miệng liền muốn vài chục tên!?

Tối đa 7 tên hiện tại có thể điều động được. Còn lại đều mang trong mình nhiệm vụ, không thể thoát thân được. Ngươi muốn hay là không?"

Chỉ đạt được 7 tên Vô Ảnh, Nam Kinh Quân nội tâm có chút thất vọng, bất quá hắn cũng không có tiếp tục mặc cả mà đồng ý tiếp nhận 7 tên Vô Ảnh này.

Dù sao, 7 tên Vô Ảnh nhân thủ như vậy đều rất không tệ rồi!

Bạn đang đọc Huyền Huyễn: Ta Tuyệt Không Phải Phản Phái! sáng tác bởi ditutieusinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ditutieusinh
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.