Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Nam Hài

Tiểu thuyết gốc · 3142 chữ

Cảnh quốc là một quốc gia rộng lớn nằm ở phía nam của lục địa phía Bắc. Tương truyền năm xưa khi Sở quốc diệt vong, một người họ Lý có tổ tiên là người nước Việt phía nam lục địa đã đứng lên khởi nghĩa. Ông ta mượn thế lực của các tông môn tu tiên lớn, cộng với tiền tài của những thương nhân nước Việt ở nam lục địa mà khởi nghĩa đại thành, lập nên nước Cảnh. Cảm thấy Cảnh quốc quá rộng lớn để trị vì, trước khi chết, vị họ Lý nọ lại chia đất Cảnh ra làm nhiều phần, phong vương cho các thuộc hạ thân cận rồi để họ đến đó cai quản giúp mình. Bản thân đế tộc họ Lý thì nắm giữ một vùng đất phía bắc, hằng năm các tiểu quốc nhỏ được phong vương sẽ đến vùng đất đó cống nạp, và yết kiến đế.

-------------------------

Hắn đến với thế giới này một cách kì lạ, không rõ nguyên nhân như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại, hắn thấy bản thân mình đang trần chuồng nằm cạnh một cái cây cổ thụ rất lớn trong rừng sâu. Hắn lúc đó chỉ là một hài tử khoảng bốn, năm tuổi. Hắn cảm giác mình không phải là ở độ tuổi này, trong đầu chỉ toàn là một mớ những quy luật mơ hồ nào đó, còn lại mọi thứ khác đều là một khoảng trống rỗng. Đây là đâu ? Ta là ai ? Tại sao ta lại ở tại nơi này ?

Cảm giác đói khái thôi thúc hắn phải bước đi, bước đi theo một hướng để sinh tồn. Hắn thẳng hướng mặt trời mà đi, phía đông là hướng của mặt trời mọc, là khởi đầu mới.

Trên đường đi, hắn kiếm được tấm vải rách tạo thành quần áo, vận dụng những thứ kiến thức mơ hồ trong đầu mà tạo ra vô số vật dụng, từ con dao, thanh giáo bằng đá cho đến từng cây cung, chiếc nỏ. Những thứ này đã giúp hắn kiếm được thức ăn trên đường đi, giúp hắn tạo ra lửa để sưởi ấm.

Gặp miếng thịt thỏ đã nướng xém vàng một mảng nhai nhồm nhoàm, hắn nhìn lên trời nhìn ba cái cầu sáng hình tròn được gọi là mặt trăng kia. Hắn bây giờ đã nhận ra, những thứ kiến thức mơ hồ tồn tại trong đầu hắn thật là hữu ích.

Đi thẳng hướng đông trong ba ngày, cuối cùng hắn cũng thoát khỏi khu rừng nọ, lối mòn hắn đang đi bỗng lớn dần lên, giờ đây thoát khỏi khu rừng tạo thành một con đường đất nhỏ. Cả người hắn lúc này không chỉ đeo cây cung mũi giáo, mà còn mang theo cả một số đồ vật kì dị làm từ gỗ.

----------------

Diệp Lam trấn mấy ngày này bỗng nhiên xuất hiện một đứa trẻ, cả người ăn mặc lem luốc rách rưới. Hài tử này thoạt nhìn khoảng trừng bốn đến năm tuổi, nhưng vóc người có phần vạm vỡ khỏe mạnh hơn những hài tử đồng lứa khác, đôi mắt sắc lạnh, con ngươi nâu trầm đục mang đầy nét suy tư.

Nhất thời đến lúc này, hắn không biết việc tiếp theo bản thân phải làm gì nữa, lúc đầu mục đích di chuyển chỉ là để tồn tại để kiếm ăn, để nhìn được đồng loại của mình. Trong đầu hắn sinh ra một loại cảm giác trống rỗng, vô định không rõ phương hướng.

Tạm thời bản thân tìm một góc nhỏ, ngồi xuống an định. Nhìn từng đồng loại tấp nập đi lại trên đường, thấy hai gã nam tử cao lớn đang cười nói sảng khoái, thấy bà thím bán thịt gần đó đang tươi cười đếm từng thỏi bạc mới kiếm được, thấy đôi nam tử nép ở ven đường lén lút mà nắm tay nhau, hắn tự nhiên sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ.

" Bọn họ có vô vàn mục đích cần đạt được, chẳng lẽ ta tồn tại trên đời này cũng chỉ để sống một cách nhạt nhẽo thôi sao ? Chẳng lẽ ngoài thứ đó ra ta cũng chẳng còn gì để mà theo đuổi ? "

------------------

Hắn chìm vào luồng suy nghĩ mơ hồ đó đã được một khoảng thời gian dài, đột nhiên lúc này phía trước hắn xuất hiên một bóng, dường như là hướng đến hắn làm hắn có chút không thích ứng nổi. Chưa từng có đồng loại nào hướng đến hắn như vậy ? Hắn bối rối nhìn lại đối phương chẳng biết nói gì.

Trước mặt hắn là một tiểu nữ hài tóc búi hai bên, thoạt nhìn là tiểu cô nương vô cùng xinh xắn với làn da trắng, má hồng môi ngọc. Thân mặc một bộ quần áo vải bố mà xám nhạt, đã khâu vá vài chỗ. Nhưng quan sát lên phía trên lại thấy tiểu nữ hài lại bị bịt lại bở một mảnh vải lụa màu hồng đào.

Tiểu nữ hài này bước gần lại, đến khi mũi hài của nàng chạm vào đầu gối hắn mới khiến nàng hơi chút giật mình mà dừng. Cô bé lúc này nở một nụ cười thơ ngây, đưa ra trước mặt của hắn một bát cháo, phía trên điểm vài quả cà muối nhỏ:

- Tiểu đệ đệ mau ăn đi. Cô bé hồn nhiên mở miệng.

Hắn không có nói gì, chỉ nhận lấy bát cháo kia rồi đưa lên miệng húp từng ngụm lớn. Đây là lần đầu tiên khi mở mắt hắn cảm nhận được hương vị của ngũ ngốc, nó không đạm đã như thịt thỏ rừng, không tanh tưởi như cái suối, nhưng mang lại một cảm giác nhẹ dịu êm ái vô cùng đặc biệt, nó dường như chứa một một thứ năng lượng để hắn vận động nhiều hơn là những loại thức ăn kia.

Hắn vừa nhai từng miếng cà chua ngậy ở trong miệng, ánh mắt sâu thẳm lúc này đang khẽ nhìn tiểu cô nương phía trước. Nụ cười của ngây thơ, ngọt dịu của nàng cùng với hương vị của bát cháo cà kia có lẽ từ nay sẽ khắc sâu trong lòng của hắn.

Cô bé thấy hắn đã ăn xong cũng không vội rời đi, nàng đưa hai cánh tay nhỏ nhắn ra phía trước dò xét không gian trước mắt, sau khi chắc chắn mới khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh của hắn.

- Tiểu đệ đệ tên là gì ? Tiểu nữ hài hỏi.

Giọng nói của của tiểu nữ hài vô cùng êm tai khiến hắn mở miệng nói ra câu đầu tiên kể từ lúc mà hắn mở mắt:

- Ta không có tên, có lẽ là đã quên rồi.

Một tiếng cười khúc khích vang lên, tiểu nữ hài ngồi bên cạnh hắn đang dùng hai tay che miệng cười.

- Trên đời này lại có người không nhớ nổi tên của mình sao ? Tiểu nữ hài thắc mắc.

- Ưm, thật sự ta không có nhớ rõ tên của mình.

Hắn nói xong lời ấy, liền quay sang nhìn tiểu hài nữ, lành gió nhẹ cuối thu khẽ thổi làm hai ngọn tóc mai dài của cô bé khẽ tung bay. Hắn lúc này sau một hồi suy nghĩ gì đó mới mở miệng tiếp tục:

- Tiểu tỷ tỷ tên là gì ?

- Tiểu tỷ tỷ sao ? Cô bé tự đặt cô hỏi, đoạn lại một trận cười khúc khích nữa vang lên bên tai hắn.

- Ta tên Mai Nương, nhưng ngươi cũng có thể gọi ta là A Nhược.

Chiều muộn, hoàng hôn đã phủ xuống trấn nhỏ, hắn vẫn ngồi ở một góc đường đó nhìn hai thân ảnh một lớn một nhỏ dắt tay nhay rời đi, bóng của hai người họ trải dài trên mặt đất. Đó là tiểu nữ hài đang được gia gia của nàng dắt đi.

" Khi nào tiểu đệ đệ nhớ ra tên của mình nhớ nói cho tiểu tỷ tỷ biết nhé ! "

-------------------------------

Khuya, ánh sáng của hai vầng trăng trên trời cũng không thể xóa tan được màn đêm đen tối.

Trấn nhỏ lúc này đã vô cùng vắng lặng, thi thoảng mới bắt gặp được vài tiếng chó kêu, mèo hống. Mỗi hai canh giờ, sẽ có những tiếng gõ mõ báo hiệu thời gian gian, đề phòng củi lửa vang lên ở một góc trấn.

Lúc này trong một con ngõ tối mịt, vắng vẻ chợt xuất hiện lập lòe hai ánh đuốc.

Tiến lại gần mới thấy rõ, hiện tại trong con ngõ này tồn tại bốn thân ảnh nam tử đứng thành từng cặp đối đầu với nhau.

Một bên là hai nam nhân độ tuổi hơn ba mươi, quần áo đều là một kiện lam nhạt giống nhau y hệt, dường như có cùng một nguồn gốc xuất phát điểm. Đối diện với bọn họ là một nam tử cao lớn đến khổng lồ hơn hai mét, khuôn mặt giữ tợn, ngựa để trần lộ ra vô số vết sẹo. Đứng cạnh người nam tử cao lớn kia là một tên lùn béo mập, ăn mặc sang trọng.

Một tên lam bào nam nhân mở miệng, giọng vô cùng cay nghiệt hướng về phía béo mập nam tử:

- Hay cho Cẩu Tử nhà ngươi, xong việc liền bỏ trốn mất dạng...

Lam bào nam nhân còn lại cũng chen vào, hai hàm răng nghiến chặt lại, một bên tay đã cầm vào chuôi thanh phác đao dắt ở bên hông chực chờ rút ra.

- Không uổng công huynh đệ bọn ta tìm kiếm bấy lâu, xem ra hôm nay ngươi không nôn cả gốc lẫn lãi ra là không được được rồi.

Tên nam nhân lùn mập không vội trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng. Đoạn như có như không cười lấy một cái khinh bỉ, mặt thì nhìn ra xung quanh như không hề để ý tới hai nam tử lam bào đối diện, nói:

- Các vị bây giờ tính sao ? Gốc như thế nào ? Mà lãi ra làm sao ?

" Cheng ! "

Âm thanh vang lên, hai lam bào nam tử chỉ trong một cái chớp mắt liền rút ra thanh phác đao rồi hướng thẳng mặt tên béo mập mà chỉ, dưới ánh sáng trăng, hai thanh đao ấy phản chiếu thứ hàn quang ghê rợn như muốn đoạt lấy mạng người.

Ánh mắt hai lam bào nam tử hiển hiện vài phần sát khí đồng thanh nói:

- Gốc là tiền, lãi là tứ chi của ngươi.

- Ha ha ha ha ha , ha ha ha ha .

Gã béo mập thấy cảnh tượng này liền ngước mặt lên trời cười lớn một hồi dài, một tay xoa bụng vô cùng châm biếm. Chợt, ngay lật tức từ khuôn mặt đang cười tếu táo kia liền đanh lại thành một biểu cảm đầy hung tận, đôi mắt híp của hắn đã nhỏ nay nheo lại càng nhỏ hơn.

Lúc này nam tử cao lớn liền tiến lên đứng chắn phía trước tên béo mập, từ đằng sau lưng dần dần lôi ra một cây lang nha bổng to dài, bên trên cắm vô số cây đinh han rỉ.

Một chữ " Giết " Vang lên từ miệng của tên béo, hàn quang từ hai phía bắn lại với nhau. Chẳng cần phải nhiều lời, hai tên lam bào nam tử liền cũng gã tráng hán kia lao vào kịch chiến.

Tên lam bào nam từ đứng bên phải vẫn là hành động trước nhất, mắt gã hơi nhíu lại xác định vô số điểm yếu từ cơ thể đối phương phía trước, trong một cái chớp mắt tính toán, phác đao xé gió tạo thành một tiếng " Vèo " vung lên tạo thành một đường chảm nhắm thằng yết ầu tráng hán cao lớn mà hướng đến.

" Keng "

Tia lửa lập lòe, tiếng kim loại va đập chói tai ngay tức khắc lúc đó vang lên, chỉ thấy ngay phía trước người của tráng hán kia đã được chắn bở câu lang nha bổng to lớn, còn thanh phác đao nọ đang rung lên mấy hồi kịch liệt găm sâu vào trong phần cán gỗ của cây đại trùy, vài chiếc đinh han rỉ trên đó đã bị chém đứt.

Lúc này tráng hán nọ thân hình vẫn bất định không một chút gì rung động, nhưng ở phía kia cánh tay của lam bào nam tử đã run lên cầm cập, dường như tác động vừa rồi là quá sức với hắn.

Một thứ mới vừa diễn ra trong một khắc thời gian nhỏ, lại liền có một tiếng xé gió từ một phía khác vang lên. Tên lam bào nam tử còn lại thấy đồng bọn bị ngăn lại liền nhân lúc này mà lao tới, lưỡi đão của hắn thì nhắm thẳng vào hạ bộ đối phương mà tiến.

Hai bên giao tranh được khoảng một tuần trà, tráng hán kia liền không có một chút khó khăn nào đã gõ cho một tên lam bào nam tử đầu óc nát tươm ra, trên mặt đất lòi ra vài mớ tiết óc mơ hồ. Tên nam tử lam bào còn lại cũng chẳng có khấm khá hơn, tuy hắn còn sống như còn khổ hơn là chết vậy, cây lang nha bổng kia không biết bằng cách thần kì nào đó đã đục xuyên qua bụng hắn, lúc này chỉ thấy hắn đau đớn cựa quậy trong vũng máu một cách vô thức, cái chết đến dần dần, chầm chậm vô cùng thống khổ.

Tráng hán nhỏ một bãi nước bọt vào tay xoa xoa, hơi uốn éo vai của mình rồi hướng về tên béo mập nói:

- Cẩu đại gia, mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi, cũng là nên nhận thù lao rồi hả.

Gã béo tên Cẩu Tử nọ cười như có như không, tiến lại phía tên lam bào nam tử đang hấp hối sút cho hắn một cước cho chết hắn. Lúc này mới móc từ trong ngực một túi gấm lớn rồi vứt về phía tráng hán kia.

- Tù lao của đại hiệp, Cẩu mỗ nào có thể quên được cơ chứ.

Cẩu Tử hơi vuốt vuốt mi tâm, tiếp tục nói:

- Bất quá chuyện này hệ trọng, hai tên này dù gì cũng có chút quan hệ ở Bạch Diện thành. Mong đại hiệp đây giữ bí mật giùm Cẩu mỗ.

- Ha ha ha ha, chuyện gì chứ giữ bí mật thì lão Lưu ta là số hai không ai số một rồi !

- Thật sao ? Cẩu tử hỏi, ánh mắt có chút hoài nghi, lại có phần gian trá.

Tráng hán gọi là lão Lưu kia dường như không để ý tới biểu cảm này của Cẩu Tử, chỉ nghĩ là hắn còn hoài nghi bản thân liền nói một câu chắc chắn:

- Đương nhiên là thật.

- Ta thấy trên đời này, chỉ có người chết là giữ kín chuyện nhất thôi.

Cẩu Tử mới chỉ vừa nói dứt lời, hai mắt của tráng hán họ Lưu kia liền mở to ra, hai con ngươi phồng lớn rồi nổ đến một cái " Bụp " , thất khướu ( bảy lỗ ) chảy ra vô số máu. Tráng hán họ Lưu lúc này chỉ kịp hướng về Cẩu Tử lấy một cái rồi ngã quỵ xuống, ngay cả biểu cảm đau đớn trước kia chết còn không kịp thức hiện.

Cẩu tử cười một cách nham hiểm, đoạn rút từ trong ngực ra một cái lọ thần bí, rồi mở nắp đổ ra một thứ nước kì lạ vào ba cái thi thể đang nằm la liệt dưới đất kia. Chỉ trong thoáng chốc, cả ba thi thể đó liền bốc khói trắng rồi dần dần phân hủy, ngay cả một chút xương cũng không còn.

Làm xong những việc này Cẩu Tử mới phủi phủi tay cười gian trá mà nói:

- Lão tử phen này lại bội thu rồi.

Cẩu Tử đang vô cùng thỏa mãn với hành động của bản thân, cầm lấy một cây đuốc lăn trên mặt đường chưa có tắt ý định rời đi. Hắn ta lại không biết được trong lúc này, tại một mái ngói cách chỗ hắn đứng không có xa, một ánh mắt âm trầm bất định đang nhìn chăm chú hắn. Dưới ánh sáng trăng mờ ảo, thân hình của một tiểu hài tử vững vàng, đang trong tư thế cầm nỏ nhắm bắn. Đầu của mũi tên hướng thẳng tới yết hầu tên béo tên Cẩu Tử.

" Vèo !! ! "

" Phập "

Thân thể béo mập của Cẩu Tử loạng choạng một hồi rồi ngã xuống đất, miệng vẫn còn ú ớ cái gì đó mới dừng lại hẳn, chết không nhắm mắt.

Tiểu hài tử tiến lại gần thi thể của Cẩu Tử, mặc kệ đôi mắt của gã béo kia vẫn còn đang mở trừng ra nhìn bản thân, cậu ta móc tay vào trong áo của Cẩu Tử lấy ra một cái bọc dày, xem xét bên trong có vô số thứ mà tiểu hài tử này cho rằng rất chi là thú vị. Đang tính rời đi, cậu ta lại nhớ đến điều gì liền quay lại tiến về vị trí mà tráng hán đã ngã xuống. Đầu tiên là nhặt lên cái túi gấm mà Cẩu Tử đã đưa cho gã tráng hán họ Lưu ban nãy, sau đó nheo mắt lại xem xét tờ giấy màu vàng mà trên đó viết đầy những kí tự khó hiểu, có lẽ là một tờ bùa chú gì đó

Mọi chuyện đều đập vào trong mắt của cậu ta, lá bùa màu vàng này ban nãy đã được cái tên béo Cẩu Tử trong lúc nói chuyện với hai lam bào nam tử kia đã dán vào sau lưng của tráng hán họ Lưu.

Tiểu hài tử định nhắn lá bùa đó lên nhưng có phần e ngại mấy vết bầy nhầy dính trên đó, sau một cái nhíu mày nghĩ ngợi mới liền mở chiếc túi lớn đã lấy được ở trong ngực Cẩu Tử ra. Cậu liền phát hiện phía trong đó có thêm ba đến bốn lá bùa y hệt như vậy. Ngoài ra, còn có hai quyển sách đã có phần cũ nát, một tấm thẻ bài màu bạc phía trên khắc một chữ Lạc cực kì tinh xảo, cuối cùng là vài kiện trang sức dường như không được tên Cẩu Tử kia xem trọng chỉ để ở một góc cuộn lại.

Bạn đang đọc Huyết Bồ Tát - Vạn Giới Sát Thần sáng tác bởi hoangdang151
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdang151
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.