Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Chu Tạ Hiên.

Tiểu thuyết gốc · 2815 chữ

- Hay là chúng ta quay lại đi!

- …

- Như thế này thật không hay cho lắm…

Ngọc Châu chán chường lắc đầu với những lời dai dẳng của Duy Nhưng. Cô tỏ vẻ bực dọc nói:

- Ta không nghĩ ngươi là kẻ nhát cấy như vậy đấy!

Duy Nhưng tính nói thêm nhưng rôi bỗng im bặt. Cả hai đã đi được hơn nửa ngày, cũng chẳng rõ ý định sẽ đi đâu, chỉ nghĩ rằng càng xa khỏi Phú Xuân càng tốt. Ngọc Châu gửi ngựa vào cái điếm gần đó, không đoái hoài gì đến Duy Nhưng, tự tiện vào quán gọi món.

Duy Nhưng cũng không nói không rằng, cậu hiện giờ chỉ nghĩ đến người bác vẫn đang ở trường võ. Nếu như Trần Quang Diệu hiểu lầm Duy Nhưng bỏ trốn, ông ta ắt sẽ gây khó dễ cho Lê Hưng.

- Đừng lo lắng!

Ngọc Châu bình thản nhấm nháp từng hương vị của thức ăn, thản nhiên nói:

- Họ Trần sẽ không gây tổn hại đến lão Hưng ấy!

Duy Nhưng vẫn chưa thể an tâm, nghi hoặc nói

- Làm sao cô chắc chắn?

Ngọc Châu lườm Duy Nhưng, mất hứng buông đũa xuống:

- Chúng ta quen biết chưa lâu nhưng ngay cả việc ngươi nghĩ gì trong đầu lúc này ta đều tường tận. Thử hỏi ta sống cùng họ Trần bao năm, ngươi hiểu rõ họ Trần bằng ta chăng?

Thấy Duy Nhưng có chút công nhận lý lẽ của mình, Ngọc Châu nhanh chóng lảng sang chuyện khác:

- Ta nghe nói ngươi chuẩn bị vào cung theo sự sắp xếp của Tư mã Danh, ngỡ sẽ không có dịp nào gặp được ngươi nữa nên mới tìm cách cùng ngươi ngao du trong vài ngày cốt để thư thái tâm trí. Sớm biết ngươi không thích, chi đành ta ở biệt trong phủ, không cần nhìn mặt ngươi nữa!

Duy Nhưng là người dễ động lòng, lại còn là Ngọc Châu, cô gái mà cậu muôn phần cảm mến. Trông Ngọc Châu thương tâm, cậu cũng không vui vẻ gì. Không phải Duy Nhưng không muốn vui chơi vì suy xét cho cùng, cậu cũng chỉ mười sáu tuổi, đương tuổi muốn khám phá mọi hang cùng ngõ hẹp. Tuy nhiên, bởi còn Lê Hưng nên cậu khá lo lắng. Nghe Ngọc Châu chắc nịch như vậy, cậu an tâm phần nào.

Ngọc Châu từ nãy giờ vẫn giả vờ gục đầu, hé mắt nhìn lên người đối diện, thấy y không chút động tĩnh, cô thôi vẻ tội nghiệp nói:

- Này! Có nghe ta nói gì nãy giờ không thế?

Duy Nhưng phì cười, nhướng nhẹ hai đôi mày rậm đáp:

- Tôi biết cô nghĩ tôi nhẹ dạ nên tỏ ra để tôi thương cảm.

Ngọc Châu bị bắt thóp, vẻ mặt nhăn nhó hơi ửng hồng càng toát lên vẻ xinh đẹp. Tuy hai người gặp gỡ vài lần nhưng đây là lần đầu tiên Duy Nhưng có thể ngắm nghía kỹ cô gái trước mặt, cậu thầm tán thưởng dung nhan hoàn mỹ này. Ngọc Châu có hơi xấu hổ nhưng vẫn thể hiện sự cao ngạo của mình.

- Ngươi nhìn ta như vậy có ý gì?

Duy Nhưng khẳng khái đáp:

- Tôi sẽ đi cùng cô! Dù sao cũng chỉ vài ngày, Trần tướng sẽ trách tội nhưng tôi nghĩ sẽ không nặng đâu vì cô sẽ giúp đỡ tôi đúng không?

Ngọc Châu chỉ cần nghe câu Duy Nhưng đi cùng, cô đã hào hứng hơn bao giờ hết. Mặc kệ Duy Nhưng có nói chi thêm, cô đều gật đầu đồng thuận.

- Vậy hãy ăn lót dạ rồi chúng ta cùng lên đường được chứ?

Ngọc Châu vui vẻ nói cười làm Duy Nhưng vui lây. Hai người định bụng chén một bữa thật no nê, vạch ra định hướng đầu tiên là đèo An Khê, truy tìm tung tích của báu vật Ô Long đao.

Sỡ dĩ cả hai muốn đến An Khê bởi truyền thuyết Tây Sơn Thái Tổ được thần Xà ban thanh gươm báu. Duy Nhưng cho rằng nếu không phải Thái Tổ chính tay giấu đi, chỉ có thể là kiếm thần tự tìm đường về lại nơi ban đầu của nó. Lại nói, suy luận ra nơi Thái Tổ giấu Ô Long đao quả là một việc nan giải, trong khi đó, đèo An Khê lại cách Phú Xuân những bốn ngày đường chưa tính thêm đoạn bốn ngày về. Mới nghĩ thôi đã thấy hết sức khó khăn.

- Hai đứa nhỏ chúng mi muốn tìm cây bảo đao Ô Long thì sao lại không hỏi đến ông?

Giọng nói của lão trung niên ngồi bàn bên cạnh thu hút chú ý của hai người Lê Nguyễn. Duy Nhưng như có tia hi vọng, liền cung kính mời người đàn ông lạ ngồi cùng mình.

Ngọc Châu tỏ ý không hài lòng, vội nói:

- Ông ta là bậc trưởng bối, hậu thế chúng ta không thể chung mâm. Đấy là bất kính!

Lão ta giọng nói ồm ồm, thản nhiên sang bàn hai người họ:

- Không sao! Không sao! Lão đây không câu nệ tiểu tiết như bọn quyền quý chúng mi. Lễ giáo là cái gì? Chẳng phải cứ làm những gì thấy thoải mái sẽ tốt hơn sao? Phú quý sinh lễ nghĩa! Càng có tiền của càng sinh lễ nghi rườm rà để thể hiện vị thế.

Ngọc Châu nghe chẳng lọt tai, liền phản bác:

- Nhân chi sơ, tánh bổn thiện. Dẫu vậy, theo thời gian, tánh thiện ấy dần mất đi, nếu không phải “tiên lễ hậu văn” thì há tất cả mọi người đều cùng vai vế chăng? Ông sẽ ngang hàng với tổ phụ ông, ông sẽ ngang hàng với bậc thân sinh liệu có được chăng?

Lão trung niên phật ý, gương mặt cau có, gằng giọng:

- Sao mi dám so sánh như thế?

Ngọc Châu trước sau vẫn không đổi sắc mặt, liền đối đáp:

- Đó cũng là lễ giáo. Lẽ ra ngay từ đầu ông không nên phỉ báng điều tôn nghiêm như vậy!

Thấy lão có vẻ không phục, Duy Nhưng không vừa ý, bèn khẳng định thêm:

- Cô nói chí phải! Lễ nghi sinh ra với mục đích tốt đẹp nhằm củng cố tôn ti trật tự. Thử hỏi, chiếu lời vị trưởng bối đây, nếu như tất cả thần dân Đại Việt đều muốn làm vua sẽ ra sao?

Lão siết chặt tay, ánh mắt sắt như lưỡi liềm lia qua lia lại hai người Lê Nguyễn:

- Rốt cuộc hai đứa mi muốn nghe về Ô Long đao hay cùng hợp chống lại ta?

Ngọc Châu nheo mắt khẽ ra hiệu cho Duy Nhưng, cậu hiểu ý liền thôi không phản bác nữa. Duy Nhưng nhanh chóng thay đổi thái độ:

- Từ nãy giờ chúng hậu thế vô lễ, mong người không câu nệ lễ nghĩa như trưởng bối không để tâm.

Ngọc Châu nhìn cách ăn vận của lão trông không phải dân nơi này, đánh tiếng hỏi:

- Xin hỏi quý danh tiên sinh là gì? Dường như ông từ vùng khác di đến đây chăng?

Lão ta vỗ ngực đáp:

- Gọi ông mi là Nhật Minh tiên sinh.

Ngọc Châu gật đầu, nói:

- Rất hay! Tiên sinh quả là người hay chữ!

Duy Nhưng nghĩ thầm người này tự xưng hai chữ “Nhật Minh” e là kẻ coi trời bằng vung, cậu có vô số điều muốn tra xét nhưng cố dằn lại, tập trung vào chuyện thanh Ô Long đao tiên nhất.

Gần nửa canh giờ lão tiên sinh này khua môi múa mép về xuất xứ bảo đao Ô Long. Thấy hai kẻ nhỏ tuổi không có ý phản kích, y ngỡ hai đứa nhỏ này ắt đã tin vào những điều mình nói bèn dẫn dụ:

- Chính ta năm đó chứng kiến thần Xà dặn riêng Tây Sơn Thái Tổ rằng nếu ngài băng hà, Ô Long đao sẽ tự khắc quay về với thần. An Khê cách đây không xa. Ta sẽ đưa hai đứa mi đến và tìm đao thần…

Ngọc Châu nhếch môi, đáp:

- Được, ta cũng muốn đi đến đó xem lời lẽ ông nói ra sao.

Y nói:

- Trước hết, chúng mi hãy ăn hết chỗ thức ăn này đã. Bỏ đồ ăn là tội nặng…

Ngọc Châu và Duy Nhưng nhìn nhau, vừa định động đũa chợt có bàn tay ngăn lại làm cả hai gián đoạn mà ngước nhìn. Một nam tử dáng vẻ phong trần, trông có vẻ con nhà gia giáo, tay cầm chiếc quạt xếp phe phẩy với phong thái cao ngạo, tự tin nói:

- Thức ăn không nên bỏ nhưng dương kim hoa (1) không phải thứ có thể đùa giỡn.

Lão trung niên trợn mắt, nét mặt đột nhiên biến sắc. Duy Nhưng để ý được điều này, liền hỏi:

- Xin cho hỏi, dương kim hoa là gì?

Vị nam tử vỗ vỗ vai lão trung niên, cười nói:

- Ông già, đã già rồi cớ chi lại trở thành phường cướp giật? Lại còn hạ độc thủ vào thức ăn người ta. Tích đức một chút nào?

Duy Nhưng bất ngờ mà thốt nên hai tiếng “Độc thủ?”. Nam tử nhanh tay lấy trong tay nải của lão một bọc nhỏ, đổ ra toàn bột ánh vàng. Ngọc Châu cả kinh, ánh mắt bỗng hóa dữ tợn, lấy trong người đoản kiếm nhỏ nhanh như chớp kề cổ lão ta. Vị nam tử giật mình vội né sang bên, mặc cho cô tra hỏi.

Ngọc Châu nghiêm giọng, xét:

- Ngay từ đầu, một kẻ không biết tôn ti trật tự, khinh thường lễ giáo lại tự cho bản thân soi sáng như trời, còn muốn dùng mạn đà la (2) hạ độc chúng ta. Ngươi quả là chán sống rồi!

Y run run, tay chân luống cuống mà lắp bắp:

- Cô hãy bỏ vũ khí xuống đã…

Ngọc Châu hung hăng nói:

- Ta nương tay cho ngươi còn ngươi có ý định nương tay khi hạ độc không?

Y nuốt nước trong miệng, khẩn khiết van xin:

- Tôi sai… Tôi sai rồi…

Vị nam tử nói xen vào:

- Hắn không nương tay đâu. Liều lượng như thế này cũng đủ khiến người ta mê sảng sinh ảo ảnh.

Duy Nhưng tức giận với hành động của y nên đưa ra ý giải y lên quan. Tuy nhiên, Ngọc Châu không cho đó là ý hay mà cô muốn đưa y ra nơi vắng vẻ rồi xử nhanh gọn.

Vị nam tử lắc đầu nói:

- Giết người là sai trái. Hắn giết cô bởi hắn là ác nhân, cô giết hắn chẳng phải việc lành.

Ngọc Châu nói:

- Ta cũng chẳng muốn làm người tốt.

Rồi tiếp tục tấn công lão ta kia:

- Nói! Bao nhiêu người chết dưới tay ngươi?

Y toát mồ hôi lạnh, chần chừ chưa hé được nửa chữ. Ngọc Châu lăm lăm đoản kiếm, lướt quanh yết hầu y, thập phần như muốn lấy mạng ngay tức thì. Y hoảng sợ vội rặp đầu lạy tha:

- Hạ nhân không biết… Hạ nhân không biết xin bà lớn tha mạng… Bà lớn tha mạng…

Duy Nhưng liền tìm sợi dây, trói chặt tay chân y rồi đem giao cho chủ quán. Đứa làm hấp tấp chạy báo quan cũng vì không muốn quán thêm loạn. Duy Nhưng đặt lên bàn mười quan, dặn dò kĩ lưỡng chủ quán trông chừng lão cho đến khi quan đến. Chủ quán thấy hai người cùng chàng thanh niên tuấn tú kia thì chắc mẩm không phải dạng tầm thường, răm rắp nghe theo sắp xếp của Duy Nhưng không sót một li.

Duy Nhưng cung kính tạ ơn chàng trai kia:

- Vừa nãy cũng nhờ có công tử. Xin hỏi quý danh có được chăng?

Cậu ta đáp:

- Tôi họ Chu, Tạ Hiên là cái tên mà tôn sư thường gọi, tôi cũng rất thích.

*Cố quốc sơn hà dĩ đại thù,

Cố viên tùng cúc bán hoang vu.

Mang mang thiên địa hoàn bô khách,

Nhiễu nhiễu phong trần tự hủ nho.

Bệnh cốt bình phân thu lĩnh sấu,

Thần tâm nhưng bạn nguyệt luân cô.

Hữu nhân khuyến ngã bôi trung thú,

Vị vấn Tam Lư khẳng tuý vô?* (3)

Ngọc Châu thuận miệng, đọc những áng thơ trên chiếc quạt đang xòe trước ngực của Chu Tạ Hiên, tấm tắc khen người làm ra bài thơ này hẳn phải am hiểu kinh kệ hơn người.

Duy Nhưng mỉm cười, nói:

- Đây là bài Thư Hoài.

Chu Tạ Hiên khẽ nheo mắt, lời nói nghi hoặc:

- Cậu biết bài này?

Ngọc Châu cũng ngạc nhiên khi Duy Nhưng tỏ vẻ tường tận. Mặc dù biết rằng Duy Nhưng khá thông minh, học đâu nhớ đấy nhưng về sách văn, Ngọc Châu lại tự tin bản thân am hiểu hơn cậu. Câu chữ trên chiếc quạt trước nay cô chưa từng nghe qua, nếu được in lên quạt ắt phải là bài nổi danh của các bậc tiền nhân hoặc chính là câu từ do bản thân chủ nhân chiếc quạt làm ra. Vừa nghe đã biết tên, hẳn Duy Nhưng nắm lòng bài thi ấy, nhưng bài thi lại ở trên chiếc quạt của công tử lạ mặt, điều này vô tình kích thích trí tò mò của Ngọc Châu về hai người họ.

Có tiếng quan binh từ xa, Duy Nhưng còn chưa kịp nói chi thì bị Ngọc Châu nhanh chóng kéo rời khỏi nơi này. Họ cưỡi ngựa đến bìa rừng vắng, Ngọc Châu dường như vẫn chưa nguôi bực dọc, hơi thở nặng nề khiến Duy Nhưng chú ý.

Chu Tạ Hiên một đoạn cũng không rời khỏi họ, kè kè thúc ngựa theo sát đuôi. Duy Nhưng từ nãy đến giờ cũng cảm thấy lạ. Mỗi lần Ngọc Châu thúc ngựa phi nhanh, Chu Tạ Hiên đuổi theo thần tốc. Họ cố ý luồn lách qua nhiều ngõ phức tạp nhưng cũng chẳng cắt đuôi được y.

Ngọc Châu kéo mạnh dây cương, ngựa biết ý dừng lại. Ngọc Châu lên tiếng:

- Tại sao đi theo chúng ta?

Tạ Hiên từ tốn đáp:

- Tôi có hảo ý muốn theo dõi liệu rằng hai người đã ăn bao nhiêu độc đặng có bất trắc sẽ kịp thời ứng cứu.

Ngọc Châu nhảy xuống ngựa, quát:

- Ý đồ ngươi là gì? Mau nói!

Tạ Hiên bật cười lớn:

- Cô vẫn không hết hung hăng nhỉ? Chỉ là tôi muốn hỏi vị công tử kia một số chuyện có được chăng?

Duy Nhưng đứng chắn trước Ngọc Châu, nét mặt nghiêm nghị:

- Nếu là chuyện về bài thơ, xin thứ lỗi, tôi không thể nói!

Chu Tạ Hiên thoáng chút trầm mặc rồi nhanh lấy lại phong thái ngạo nghễ lúc nãy, nói:

- Tạ Hiên tôi vốn xuất thân huyện Đông Ngàn, phủ Từ Sơn. Gia phụ đỗ tiến sĩ đời Hiển Tông Vĩnh hoàng đế, đã lui khỏi quan trường sau khi họ Lê bại vong.

Thấy đối phương có ý đề phòng mình, Tạ Hiên bèn nói:

- Tôi đã không ngần ngại nói về bản thân cho hai người, lại có ý tốt giúp đỡ cả hai thoát khỏi lão cướp. Một chút thông tin tôi cũng không được biết sao? Chẳng phải tôi hiện là người thiệt thòi hơn à?

Duy Nhưng cho rằng có lý, đành đáp lời:

- Cô gái này tên Ngọc Châu, tổ tiên đều ở Phú Xuân. Lê Duy Nhưng là tên tôi, vốn lớn lên ở trấn Kinh Bắc.

Chu Tạ Hiên sỡ dĩ là kẻ nắm bắt từng chi tiết nhỏ rất giỏi. Qua hai câu giới thiệu, y đã có rất nhiều thứ muốn chất vấn. Ngọc Châu hiểu điều ấy, liền nghĩ cách để hai người ly khai khỏi y.

Ngọc Châu nhanh như chớp rút đoản kiếm, lưỡi kiếm sắc lẹm tàn độc chặt đứt chân trước con ngựa của Chu Tạ Hiên. Hành động dứt khoát làm Duy Nhưng lẫn Tạ Hiên đều kinh hoàng. Ngọc Châu vội nắm tay Duy Nhưng leo lên ngựa của mình rồi thúc chạy đi.

Chu Tạ Hiên lớn giọng vọng theo:

- Người làm bài Thư Hoài chính là tôn sư của tôi!


Chú thích:

(1) Dương Kim Hoa = (2) Mạn đà la: Cây cà độc dược.

(3) Dịch nghĩa:

Nước cũ non sông đã hết rồi,

Vườn xưa tùng cúc cũng hoang vu.

Man mác đất trời, đây người khách đào vong,

Nhiễu loạn phong trần, ta kẻ hủ nho.

Xương cốt bệnh ta như đỉnh núi gầy,

Nhưng tấm lòng trung của ta vẫn làm bạn với vầng trăng cô độc.

Có người khuyên ta vui với chén rượu,

Hỏi ông Tam Lư có từng say rượu không?

Bạn đang đọc Huyết Long Chủy Thủ sáng tác bởi khadinh1905

Truyện Huyết Long Chủy Thủ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khadinh1905
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.