Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TA LÀM MA CÀ RỒNG RỒI!

Tiểu thuyết gốc · 3964 chữ

Reng... Reng... Reng...

"Thôi chết! Mình quên tắt điện thoại.", nghe thấy tiếng điện thoại reo, tôi giật thót mình, vừa hoảng hốt mà vừa cảm thấy ngại ngùng.

Vì sao ư? Chờ một chút! Cho tôi sơ lược về lí lịch của mình đã.

Tôi là Âu Triết Nhu, năm nay mới 20 tuổi. Là sinh viên năm ba của đại học y khoa quốc tế. Tôi từng đạt nhiều giải thưởng quốc tế trong các nghiên cứu y học. IQ của tôi sao? Không cao lắm, chính xác là 160. Tôi du học ở Anh, giờ là hè nên về xứ sở của chính bản thân tôi. Tôi thích những điều liên quan đến màu đỏ, đặc biệt là máu, nên tôi đã chọn ngành y. Đặc sắc hơn nữa, Âu Triết Nhu tôi rất thích ma cà rồng. Nhiều người bảo tôi quái dị nên tránh xa tôi ra. Nhưng không sao, tôi còn một đứa bạn tâm giao nữa. Nhưng mỗi lần tôi bận nó đều gọi điện đến. Như là bây giờ.

Khi ấy tôi hớt hãi lục tìm điện thoại đang reo ầm ĩ lên kia trong túi xách mà tôi thấy ngại lắm, vì tôi đang ở trong một phòng triễn lãm tranh. Trong này đèn cũng hơi tối quá, nên tìm mãi chưa thấy chiếc điện thoại quái quỷ kia. "A!", tôi bị cái gì đâm vào ngón tay rồi. Thiệt tình, xui xẻo thế! Hình như là tôi bị chảy máu tay rồi! Nhưng tôi vẫn dẹp chuyện đó sang một bên vì mọi người đang chăm chú nhìn tôi với ánh mắt "khó ở". Tôi chưa kịp lau đi vết thương, đã mò tìm điện thoại khắp túi, phải nhanh tắt cái điện thoại này mới được. Và cuối cùng cũng tìm thấy rồi.

Âu Triết Nhu tôi nhanh chóng bắt máy, khom lưng, cúi đầu ngại ngùng, tay che miệng nhỏ giọng: "Alo! Mình nghe đây."

Nhỏ bạn tôi, con Tử Linh lôi thôi, vì tôi chậm một chút xíu mà nó cứ nhằn nhằn: "Sao cậu chậm chạp thế? Đang ở đâu đấy?"

Tôi mấp máy khuôn miệng khe khẽ, mắt vẫn luôn láo lia nhìn phòng mọi người cảm thấy phiền toái: "Mình đang ở trong phòng triển lãm tranh."

Đột nhiên nhỏ tuông ra một câu khiến tôi muốn đứng hình: "Cậu không xem nguyệt thực sao?"

Hình như tôi quên mất chuyện quan trọng rồi, cũng may là có đứa bạn này. Tôi khi ấy thở phù nhẹ nhõm một tiếng, cũng đã nhớ ra được chuyện vô cùng quan trọng, tôi tiếp tục nhỏ giọng đáp nó: "Quên mất! Mình ra xem liền đây."

Tử Linh hối thúc dữ dội, vì nó cũng là một "fan vampire" y như tôi: "Nhanh lên! Đến rồi kìa!"

Ôi! Đến rồi sao? Tôi phải chạy thật nhanh mới được.

Ngó nghiêng ngó dọc tìm lối, tôi thấy được cái cửa sổ bên kia, cơn vui mừng lẫn rộn ràng không dứt quanh tim tôi. Quay người định tốc chạy, ai ngờ Âu Triết Nhu này lại va vào người khác. Nhưng người gì đâu mà cứng cáp thế, va nhau như vậy, người ta không sao nhưng tôi lại liêu xiêu thân người vào bức tranh tôi vừa mới ngắm, bức tranh về thế giới ma cà rồng, một lâu đài vampire hoành tráng lệ. Nhưng cũng may lúc đó tôi bám được vào nó, nếu không là ngã luôn rồi.

Tôi khi ấy vẫn cứ cho là bản thân "trong cái rủi cũng có cái may", nhưng nhìn vào bức tranh tôi vừa chạm vào, thì tôi không dám chắc ý nghĩ đó đúng hay không nữa. Ôi không! Máu của tôi dính vào đó rồi. Làm sao đây? Tôi hoang man rất nhiều, cảm thấy một chuyện lớn sẽ xảy ra đây. Với lại, còn nguyệt thực của tôi nữa. Tôi bỗng nhiên như một trào nước mắt mà nhìn qua cửa sổ. Và đã hao hao thấy được thứ mà tôi luôn chờ đợi.

Nguyệt thực hoàn toàn rồi!

Nhưng có lẽ dự cảm của tôi không sai chút nào. Chuyện lớn thật rồi, trước mắt tôi đây, bức tranh đó... Nó phát sáng! Một ánh sáng màu đỏ rực, làm chói cả mắt tôi. Tôi nhìn vào một màu huyết chói lóa, cứ như tia lửa xuyên thẳng vào đồng tử đang dãn rộng của tôi. Lúc này, tôi vừa bất ngờ mà vừa hơi sợ nữa. Cảnh tượng này làm tôi thất thần một lúc, ý thức tôi trỗi dậy mà kéo hồn về. Gạt qua cơn hoang man trước mặt, tôi nhanh chóng quay sang tứ phía gọi mọi người. Nhưng hiện tại làm sao thế này, mọi người đang bất động, ai cũng đứng yên hết. Tôi cứ ngỡ là thời gian đang dừng lại, nhưng Âu Triết Nhu tôi còn cử động được mà. Chuyện này như thế nào, tôi hoàn toàn không biết.

Ánh sáng đó càng lúc càng sáng. Nó càng làm chói mắt tôi hơn nữa, mọi thứ xung quanh tôi dường như bị nó nuốt chửng, tôi không thấy được gì nữa hết. Và hình như thân thể tôi cũng dần bị nó nuốt chửng mất rồi. Bức tranh, đang cuốn tôi vào ư?...

"Á............................."

Trong khoảnh khắc kì lạ đến rùng mình đó, Âu Triết Nhu tôi nằm bất tỉnh trên chiếc giường lụa mềm mại, hoa hồng rắc đỏ mộng mơ. Căn phòng này thật lộng lẫy, sa hoa. Rộng vô cùng, đẹp vô cùng! Nhưng đây là đâu, tôi hoàn toàn không biết. Tôi cũng tờ mờ tỉnh dậy sau cơn chấn động kia. Tôi dụi dụi đôi mắt vì bị ánh đèn làm chói, khoảng vài giây lại ngây người ra, không biết chuyện gì đang xảy ra. Bản thân đang ở đâu? Triết Nhu tôi tự hỏi trong hoảng loạn. Tôi nhanh chóng bật ngồi dậy, nhìn láo liếc căn phòng mỹ lệ, thật là hoang man quá đỗi. Nơi này không khác gì tiên cảnh cả, cứ ngỡ đây là mơ ấy. Tôi lúc này dường như chìm đắm vào sự mỹ lệ nơi đây, tưởng chừng rơi vài giấc mộng hoan hóa này rồi, nhưng tôi đã kịp lấy thần tâm lại, lòng vững chắc mà giục mình mau tỉnh tưởng lạ. Tôi đánh thêm vài cái vào mặt, nhưng cảm giác được, đau lắm! Đây không phải mơ, là thật!

Âu Triết Nhu tôi bồi hồi không tưởng, ngẫm nghĩ đến chuyện nơi này là đâu, bản thân đang ở nơi nào. Tôi nhìn hoài nhìn mãi, quá sức tưởng tượng rồi. Lại thêm bộ quần áo tôi đang mặc, chẳng khác nào bộ váy cưới của Anh quốc thời cổ đại mà tôi từng tìm hiểu cả. Xét đến những chi tiết này, tôi dường như hiểu ra khá nhiều.

Tôi đã xuyên không!

Đây không phải xuyên không bình thường như mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình, không chết đi sống lại, hay chuyển kiếp hoàn sinh, mà là xuyên lạc vào một bức tranh về thế giới ma cà rồng. Nhưng tôi vẫn thắc mắc vì sao không phải người khác, mà lại là tôi. Tôi có gì đặc biệt chăng? Vẫn tiếp tục dùng siêu trí tuệ của mình mà suy luận, Âu Triết Nhu tôi trong lúc ngẫm nghĩ nhìn qua nhìn lại, nhìn lên nhìn xuống, nhìn thấy bàn tay của mình, bao thắc mắc cuối cùng cũng sáng tỏ. Thiết nghĩ cũng chính vì một chữ "máu" mà ra. Máu của tôi đã dính vào bức tranh ngay khi nguyệt thực, mà hiện tượng này còn là một đặc trưng riêng của thế giới ma cà rồng, thời gian lẫn không gian đều trùng lập lên nhau, khoản không được mở ra, tôi đã rơi vào trong đó, một lỗ hỏng kì bí.

Thế là đến thế giới của ma cà rồng rồi. Nơi mà Âu Triết Nhu này vô cùng yêu thích và tha thiết muốn đến. Tôi luôn tin mà cà rồng luôn tồn tại, ở một thế giới nào đó song song với thế giới loài người. Đây mới chính thức được gọi là "trong cái rủi có cái may" đối với tôi.

Hiện tại tôi vui lắm, hạnh phúc đến ức tim sắp vỡ òa ra vì đập nhanh. Tôi rộn ràng tuông ra tiếng cười khắp căn phòng hào nhoáng. Tôi thích nơi này lắm, cực kì thích luôn!

Nhưng một hơi chịu đả kích thế này tôi cũng cạn hết sức lực. Trời này cũng muộn quá rồi, dù đây là đâu thì tôi cũng phải ngủ một giấc cái đã. Mệt quá!!!

...

Âu Triết Nhu tôi đánh một giấc dài cho đến mặt trời hôm sau lên quá nửa. Tôi lăn lăn lộn lộn trên chiếc giường rộng rãi còn vươn chút cánh hoa hồng đỏ thắm. Cảm nhận được thời gian ban trưa bên ngoài, tôi liền dụi mắt vài lần, nheo nheo thêm vài cái rồi mở đôi mắt to tròn đó ra. Phải nhìn cảnh tượng phía trước mà Triết Nhu này giật mình toáng loạn, tôi cảm thấy bất ngờ vô cùng mà rụt người về sau, xém nữa là rơi ra khỏi giường.

Trước mắt tôi hiện giờ là một hàng người dài đông đúc, tầm khoảng bảy hay tám nữ hầu gì đó. Thật quá là xa hoa mà. Trên tay bọn họ đều cầm một món đồ, nào là trang phục, giầy hài, chậu rửa mặt, khăn lau, ôi nhiều đến không kể nổi. Còn có nhiều trang sức khác nữa. Đúng là đi xa quá tưởng tượng của Âu Triết Nhu tôi, không biết bản thân này xuyên lạc vào đâu đây, cung điện chăng?

Sau một hồi luân phiên suy nghĩ, tôi đã lấy lại thần hồn, liền bật ngồi dậy nhanh chóng, e dè vài lúc rồi hỏi bọn họ: "Đây... Đây là đâu?"

Các nữ hầu nhìn nhau qua lại thắc mắc về câu hỏi của Âu Triết Nhu tôi, nhìn vẻ mặt của bọn họ là tôi đủ biết họ đang nghĩ gì, cả dòng chữ "có phải đầu óc chủ nhân có vấn đề?" hiện rõ mồn một trên trán kia kìa. Nhưng không sao, ánh mắt đó tôi nhìn cũng quen và phát chán rồi.

Đến khi ấy, một trong số đó liền kính cẩn thưa: "Bẩm Vương hậu! Đây là phòng tân hôn của người. Có phải Vương hậu vì ngủ quá say nên chưa tỉnh táo hẳn đúng không ạ?"

Nghe đến người khác gọi mình là Vương hậu, lại còn phòng Tân hôn, Âu Triết Nhu tôi bắt một phen kinh hãi vào người. Chuyện gì đã xảy ra thế này, tôi là vợ của người ta rồi sao? Lại còn là Vương hậu nữa cơ đấy, thế chẳng phải chồng nương đây là Vương đế ư?

Mãi thấy tôi trầm tư trong suy nghĩ, hành vi bấn loạn thế kia, bọn người hầu lại thắc mắc, nhiều phần xôn xao, chắc họ nghĩ Vương hậu này thật có vấn đề gì rồi.

Trong lúc bước đi trên giai đoạn lúng túng, tôi nhìn thấy dáng vẻ nghi hoặc của bọn họ. Tôi sợ ngay việc làm lộ quá nhiều về bản thân thật sự, liền khẳn giọng vài cái, ra dáng một chút quý tộc rồi nói: "Đúng... Đúng vậy! Chắc hôm qua mệt quá nên ta không ngủ được ngon giấc.", trầm ngâm một lúc suy tư, tôi lại tiếp: "Vậy phu quân ta đâu?"

Nữ hầu đó vẫn nhanh lẹ kính cẩn thưa: "Bẩm Vương hậu! Vương đế đang nghỉ ngơi ở thư phòng?"

Tôi nghe đến đây, liền dậy sóng lên một suy nghĩ, cặp đôi này chắc chắn có vấn đề. Trong đêm tân hôn, tên chồng không ở bên vợ mình, lại chạy đến thư phòng ngủ. Nhiều phần là vì họ mâu thuẫn tình cảm với nhau, ít hơn thì tên này là "gay" chắc, nhưng có lẽ không phải đâu. Mà cũng may vì thế nên tôi không phải động phòng cùng hắn ta, chuyện này quá tốt chứ sao. Tự nhiên xuyên việt làm vợ người ta, tôi thật sự quá sốc mà. Nhưng thôi, trước tiên tiện nghi còn đầy đủ, đường còn dài, tôi đây còn nhiều kế lắm. Cứ việc làm Vương hậu của tôi thôi. Gạt qua chuyện đó, Âu Triết Nhu tôi bước xuống giường, khẽ cười với đám nữ hầu, rồi kính kẻ bảo: "Vậy phiền các tỷ tỷ giúp ta chỉnh chu trang phục rồi."

Bọn họ nghe được lời của tôi, liền hoang man, kinh ngạc. Hình như việc tôi gọi là tỷ tỷ khiến họ bất ngờ lắm. Nhưng tôi không quen việc coi người khác là kẻ hầu người hạ, cứ thế này cũng không sao, người có lúc cũng thay đổi được mà. Tôi chấn an mình như thế đấy. Nhưng hiện giờ bao ánh mắt đăm đăm nhìn vào vẻ khác lạ của Vương hậu "giả" là tôi, họ hẳn là nghĩ Vương hậu này thật có vấn đề rồi, lí do mất trí cũng được đó chứ, ắt là họ nghĩ như thế. Thấy dáng vẻ rối loạn của bọn 'tỷ tỷ', tôi lại tiếp lời: "À, mọi người thường ngày chăm sóc ta chu đáo, nhìn vẻ ngoài chắc lớn tuổi hơn ta nhiều. Nên từ nay ta sẽ gọi mọi người là tỷ tỷ.", tôi lại tiếp tục nói lời gây sốc nặng thế kia, còn điểm thêm một nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên vô đối.

Bọn họ nghe xong ai ai cũng trau mày nhăn mặt, ngẫm nghĩ nghi vấn, còn xì sầm to nhỏ.

Âu Triết Nhu tôi đảo mắt lia lịa nhìn bọn họ, cũng nghe tiếng nheo nheo hồi lâu, lại thêm nhức đầu, liền cứng giọng nói: "Không bàn tán nữa. Quyết định vậy đi! Các tỷ tỷ mau giúp ta."

Vẫn mãi ngớ người nhìn vị chủ nhân kì lạ này, đám nữ hầu cứ nghi hoan, nhưng lại không dám nói thêm lời nào, cứ im ru rú mà đứng yên. Triết Nhu này nhìn mà tức thay, liền cau có ra mặt, đưa tay ngoắc bọn họ lại, giọng nói gắt gỏng lên: "Mau! Mau! Mau lên!", quả nhiên nhìn thấy chủ nhân đang cáu, dù kì lạ thế nào cũng đều phải tuân, bọn họ liền nhanh nhẹn đến chăm chút cho tôi.

Chiêu này quả thật hữu dụng!

Được một lúc sau, tôi bước ra khỏi phòng, bọn họ trang điểm cho tôi vô cùng sắc xảo, trang sức ngân châu lấp lánh trên người nặng kịt, thân mình mặc chiếc váy theo kiểu phương Tây cổ kiêu sa, điểm nhấn lại là màu đỏ mà tôi yêu thích. Tôi vừa bước đi vừa ngắm nhìn say đắm khung cảnh tráng lệ bên ngoài mà muốn hoa cả mắt. Nó rộng lớn, uy nghi như cung điện của hoàng tộc, nhưng hình như đúng là hoàng tộc thật. Quá là cao sang mà! Ánh vàng kim trên bức tường, lụa mềm của rèm cửa, màu sắc trang nhã, lại cao quý vô cùng. Cuộc sống sung sướng này, là của Âu Triết Nhu tôi sao? Nếu đây thật sự là mơ, tôi không muốn tỉnh lại chút nào.

Nhưng Vương hậu tôi bước đi hơi kênh cứng, liêu xiêu, lẹo vẹo. Bởi cái đầm này tuy đẹp nhưng cũng quá là nặng mà, lại cồng kềnh như vậy, ước gì có cây kéo mà cắt bỏ bớt, quá là khiến tôi mệt mỏi. Nhưng hình như điều khiến người khác chú ý không chỉ dáng đi cứng nhắc kia của tôi, mà còn cái điệu bộ né né núp núp ánh sáng quá "ngố" này nữa. Đi đâu có ánh nắng mặt trời, Âu Triết Nhu tôi lại bước sang bên khác, cố tránh hết mức, bước dài bước ngắn, trái phải nghiêng dọc, cũng thành cái kiểu tức cười ngất ngây. Vì tôi biết rõ, ma cà rồng vốn không thể tiếp xúc với ánh nắng mặt trời được, nó sẽ khiến họ đau đớn bằng cách thêu trội mọi thứ.

Trong lúc đó, khi nhìn thấy hành động quái lạ của chủ nhân, bọn nữ hầu đi phía sau tôi thêm nhiều thắc mắc, ngơ ngác không hồi dứt chuyện chi. Hồi lâu có vẻ lại không kiềm được sự tò mò, người đi trước mở lời hỏi: "Vương hậu! Người đang làm gì vậy?"

Tôi dĩ nhiên biết rõ việc nguy hiểm này, trong tập trung cho việc tránh né khó nhằn này, tôi liền quay lại nhìn bọn họ, nghiêm túc mà đáp: "Đang tránh ánh nắng chứ làm gì? Ma cà rồng mà bị ánh nắng chiếu vào là chết đó...", nhìn lại vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ, tôi lo lắng mà tiếp lời: "...Các tỷ tỷ nãy giờ không tránh sao? Có bị thương ở đâu không? Lại đây ta xem! ", nói xong lời hay ho mà tôi chẳng biết đó là sự ngốc nghếch tột độ, còn ngoắc tay bảo người ta đi lại để siêu trí tuệ tôi chăm sóc nữa chứ.

Tôi thật chẳng biết để mặt mũi vào đâu khi bọn họ liền phơi bày chân tướng. Còn có ai cũng phì cười, nhưng lại sợ tôi mà cố kiềm chế, họ lễ phép che miệng đi rồi ra lời giải đáp: "Vương hậu người đang nói đùa hay sao? Hấp huyết quỷ từ lâu đã tạo ra Dương đan, định kì mỗi tháng uống một lần, tự do đi lại dưới ánh mặt trời. Nào có chuyện bị thương chứ?"

Tôi thật tình không ngờ ở thế giới ma cà rồng này đã hiện đại đến thế rồi. Tôi đã đánh giá thấp nơi này, à không hẳn, có lẽ là tôi đã đánh giá cao bản thân cũng nên. Cứ thế là tôi đã sai hoàn toàn rồi, cái nỗi xấu hổ vì mất mặt chẳng biết giấu nhẹm vào đâu, nếu chẳng phải mặc váy là tôi đã chạy một hơi với cái quần bên trên rồi. Vả lại Âu Triết Nhu tôi còn là Vương hậu của thế giới ma cà rồng, biết giải thích với bọn họ thế nào đây, cũng xin lỗi Vương hậu trước đây nha, ta đã làm nàng mất mặt quá rồi. Thật là, bây giờ dùng trí không đúng lúc, chỉ còn cách giả bộ là đùa thôi. Vậy là tôi mặt lơ ngơ cười nhạt ngượng ngùng, vờ như đùa giỡn cho bầu không khí vui nhộn, cố gắng phủ nhận cho đỡ rước nhục vào thân. Nhưng xem ra bọn họ không những không mắc cười mà còn nhìn tôi với ánh mắt kì thị quái dị nữa chứ. Giờ thì tôi cũng chỉ biết cười vài tiếng "Ha! Ha! Ha!" trông thật cứng nhắc mà cho qua mọi chuyện. Đứng đây một hồi lâu, bọn hô vẫn nhìn tôi một cách tráo trở, khiến tôi cảm thấy khó chịu nhiều lắm rồi. Thế là tôi cũng nghĩ ra chuyện đuổi họ đi: "À! Mọi người đi làm việc của mình đi. Ta muốn đi dạo một mình."

Nhưng nữ hầu đứng đầu dứt khoát nhanh thưa: "Công việc của chúng nô là chăm sóc Vương hậu."

Quả là một bọn cứng đầu trăm năm hiếm gặp. Được thôi, đã vậy thì Âu Triết Nhu này phải ra tay mới được. Không chần chừ gì, tôi ngay lập tức đứng thẳng người lên, đầu ngẩng cao, ra dáng một Vương hậu quyền uy, trau đôi mày liễu rậm, mắt lườm bọn người ngoan cố mà nghiêm giọng "Hử?!" một tiếng. Thấy có điều bất ổn, đám nguời hầu liền sợ hãi cúi mặt xuống, chẳng dám thêm lời nào, rồi khe khẽ lui đi. Nhìn bọn họ đã đi xa mất dạng, Âu Triết Nhu tôi lại trở về vẻ mặt bình thường, vui tươi mà khoái chí. Diễn vai Vương hậu cũng đủ rồi, tôi lại hăng hái mà cảm thấy làm Vương hậu sướng thật. Vậy thì nên khám phá nơi này nhỉ?

Ta là Vương hậu của thế giới ma cà rồng. Có gì bằng chứ? Thật là quá mãn nguyện. Mặc kệ Vương đế là ai, không gặp mặt cũng không sao. Phu quân của ta ư? Ta không quan tâm. Ta đi vài bước lại xoay một vòng, ta hân hoan cho cuộc sống ma cà rồng. Ta nhảy nhót như đàn chim non ngày hạ. Ôi thiên đường là đây sao? Ta xoay, ta xoay và lại xoay...

"A!........"

Âu Triết Nhu tôi va vào ai rồi? Khi ấy ta ngã người xuống nền gạch lạnh cứng. Thật là đau quá đi! Ai? Ai vậy? Ta ngẩng đầu lên nhìn...

Mỹ nam?! Chàng... Thật sự quá đẹp đi! Quả đúng là ma cà rồng chính hiệu. Mái tóc chàng đen bóng mượt phủ ngoài gương mặt anh tuấn vô song. Đôi mày thật rậm rạp. Cái môi đỏ hồng, nhìn trông mịn lắm, cứ như đóa hoa đào sang xuân vậy. Mũi chàng thật cao. Ôi đôi mắt... Nhãn thần màu xanh của đại dương, trong trẻo làm sao. Đôi mắt chàng hút hồn vô cùng, hồn phách của Âu Triết Nhu này cũng bị hút mất rồi ư?

Không được! Ta là Vương hậu! Đứng lên thôi!............

Chàng ta nhìn Âu Triết Nhu này, nhưng sao lạnh lẽo quá, cảm giác như rơi vào băng động vậy. Đôi mắt chàng tuy đẹp nhưng sao nhìn ta lại vô cảm như thế? Thật lạnh lùng... Thôi kệ! Không liên quan đến ta. Âu Triết Nhu ta phủi váy vài cái, lại nói "Xin lỗi!", chàng ta không đáp trả một lời nào, vẫn trưng ra gương mặt giá lạnh đó. Chàng ta quả thật lạ lùng. Có phải là không nói gì, vậy thì ta đi thôi. Tôi nhanh lướt qua chàng ta mà không chần chừ. Nhưng....

Ể?!! Đây........................................

Chàng ta kéo tay ta lại. Tại sao? Ngươi này thật kì lạ. Triết Nhu ta quay lại nhìn nam nhân đó. Chàng ta lại nói: "Đi đâu thế?"

Nhìn người ta như vậy làm gì? Thật bực mình. Ta liền ra lời khó chịu, hỏi chàng: "Ngươi là ai?", nhưng chàng ta không nói gì cả, chỉ trưng ra vẻ mặt có một chút ngỡ ngàng.Ta không hiểu có phải là đã nói sai điều gì, lại còn thêm cái biểu cảm nghi hoặc kia nữa, ta tự lòng ma hỏi người này bị sao vậy chứ.

Chàng ta lúc này nheo đôi mày rậm, nghiêm giọng mà vấn: "Vậy cô là ai?"

Tất nhiên là ta trả lời: "Âu Triết Nhu!", nhưng thôi chết, ta hình như nhận ra một điều, ta sai rồi. Ta hiện giờ là Vương hậu, nhưng lại càng đau đầu khi không biết Vương hậu này tên gì. Ta thật tình không biết nên làm sao đây, ta sợ mình đã làm lộ ra mất rồi. Giờ thì nhìn hiểu hiện của chàng ta, ta chắc hẳn là đã bị lộ, chàng ta ngạc nhiên thế cơ mà. Vậy là ta chết chắc rồi sao?

Chàng ta bước đến gần ta. Làm gì vậy? Thật gần quá! Chàng dùng đôi mắt đại dương đó nhìn Âu Triết Nhu ta chăm chú. Chờ đã! Đôi mắt chàng... Đang chuyển màu sao? Là màu đỏ của máu ư? Màu đỏ rực như muốn bùng cháy.

Chàng mở miệng hỏi ta, thật lãnh giọng: "Vậy, Vương hậu của ta đâu?"

Bạn đang đọc Huyết Vương! Chàng yêu ta sao? sáng tác bởi TưHữuVươngTử

Truyện Huyết Vương! Chàng yêu ta sao? tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TưHữuVươngTử
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.