Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mở đầu - Lần thứ hai ở thế giới khác

Phiên bản Dịch · 2010 chữ

Trans : Ubito

Edit : Wazu


“Mọi người đây rồi !! Những anh hùng dũng cảm! ”(???)

Ah, đây là lần thứ hai tôi nghe câu này.

Lần đầu tiên cũng là gia đình hoàng gia của lâu đài này, cũng với cùng một câu, bởi cùng một

cô công chúa.

Tuy nhiên, khác so với lần đầu tiên, khi tôi không biết ai là người bên cạnh mình, thì hiện giờ,

có khoảng 40 bạn cùng lớp.

Các bạn cùng lớp của tôi trông khá run, một số cô gái thậm chí còn có biểu hiện sợ hãi.

Vì đây là lần thứ hai được triệu hồi, tôi có đủ sự bình tĩnh để đối diện với việc này.

Chưa kể, đây là kiểu "những gì tôi đã hy vọng" phát triển nữa chứ.

Tên của thế giới này là Eclair, nơi cuộc chiến giữa Nhân loại, Quỷ và Thú Nhân đã từng một

lần bùng nổ trên diện rộng và tàn phá khắp mọi nơi.

Và ―――――― đó là thế giới mà tôi đã cứu một lần.

Trước khi đi vào chi tiết hơn về thế giới này , tôi nghĩ tôi nên giới thiệu bản thân mình,

Suzaki Setsu trước.

Hàng chục phút trước khi tôi được triệu hồi.

"―――――― Oi!! Lấy cho tao cái bánh Yakisoba, Gloomy Yuki" (???)

Giờ nghỉ trưa ở trường trung học ―――――― tôi bỗng nhiên bị đá vào lưng, sau đó bị lôi

ra ngoài lớp.

Cái tên làm việc đó, tôi nghĩ cậu ta được gọi là Endo hay gì đó. Gần đây tôi cảm thấy phiền

phức khi nhớ tên của một người.

“Bánh kem của tao đâu !”

“Tao muốn bánh mì cà ri, Gloomy Yuki!” (???)

Thật phiền phức ... Tôi bị vặn hỏi bởi vài tên mà đến tên chúng nó tôi còn chẳng nhớ được

nữa. Tôi có nên gọi chúng nó là cái đuôi số 1 và 2 của Endo không?

Mặc dù tôi có thể từ chối chúng bây giờ, nhưng như vậy thì những thằng hay bắt nạt trong lớp

chắc chắn sẽ “hỏi thăm” tôi sau giờ học vì cái thái độ chống đối này. Đó là điều vô cùng là

mệt mỏi, và tôi thực sự ghét nó.

Im lặng lấy ví của mình ra, tôi quyết định mua cho chúng.

Nhân tiện, Gloomy Yuki (T.N: Nekurayuki) có vẻ là biệt danh của tôi. Tóc duỗi ra che mắt ,

cũng không cao lắm. Tôi chỉ có thể chấp nhận nếu ai đó nói rằng tôi rõ ràng trông giống như

một tên otaku tẻ nhạt.

Và rồi, với Yuki….

“Yuki-kun! Cậu đang làm gì đấy?"

Một cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn đang chạy đến chỗ tôi - người chuẩn bị mua thứ gì đó.

Cô ấy là bạn thời thơ ấu của tôi, hàng xóm, cũng là bạn cùng lớp của tôi, Hanabashira Yuuhi.

Hơi thấp hơn tôi, đường cong rõ ràng, một cô gái có cơ thể quyến rũ và xinh đẹp.

“Hm, Yuuhi hả? Mình sẽ mua thứ gì đó nhưng …… cậu thực sự không ngừng gọi mình là

Yuki từ trước đến nay. ”(Setsu)

“Đó là vì Yuki-kun là Yuki-kun!” (Yuuhi)

Có lẽ bạn có thể nhận thấy, phần Yuki của Gloomy Yuki, nó đến từ việc người này gọi tôi là

Yuki thay vì Setsu. Mặc dù Yuuhi có giải thích với tôi về việc nhầm Setu với Yuki lúc đầu

(TN: Tên của cậu ấy được viết là Yuki, đọc là Setsu), theo Endo và những người khác, họ

thấy một cô gái là thần tượng của cả lớp lại có quan hệ thân mật với một kẻ tối tăm như tôi

bằng việc đặt biệt danh thì không ghen tị hộ cái [note] . Vì vậy mà tôi bị đối xử như một tội

đồ với những hình thức khác nhau.

Lớp tôi, bằng cách nào đó, nhìn tôi như một cái thứ rất chướng mắt. Mấy thằng con trai ghen

tị với tôi, và mấy bạn gái nghĩ rằng tôi thật đáng sợ ... hoặc tương tự như thế? Và tôi thật sự

chẳng quan tâm lắm đâu.

Còn Yuuhi – người không biết cô ấy là nguyên nhân cho cái biệt danh này của tôi, được một

vài người gọi.

“Yuu, cậu đi đâu vậy?” (???)

“Đi ăn nhanh nào ! Dạ dày của mình đang rỗng tuếch rồi~ ”(???)

“Mizuki lúc nào cũng thế.” (???)

Giọng nói của vài đứa con trai và con gái làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi, và tôi

cũng biết họ, những thành phần nổi bật trong lớp.

Người đầu tiên với cái gọi là kiểu tóc hai chỏm, một ikemen với tính cách hoang dã, Kondo

Jiro. tên của cậu ta nghe có vẻ đắng nhưng ngày nay tất cả đều phụ thuộc vào vẻ bề ngoài.

Người thứ hai là một cô gái tóc hai bím và ngắn hơn Yuuhi, Asakura Mizuki. Với một cá tính

năng động, cũng như khả năng thể thao…. Tôi đã nghe Yuuhi phàn nàn rằng cô ấy thực sự

không được sáng dạ cho lắm

Người cuối cùng là một ikemen mang hình ảnh của một người đàn ông ôn hòa với mái tóc

nâu dài. Harusaki Kouma, có thể gọi là một kẻ hoàn hảo, một Riajuu nổi tiếng.

[T.N: Khá chắc các bạn biết Ikemen và Riajuu nghĩa là gì]

Tất cả họ đều là bạn cùng lớp của tôi, cũng như bạn bè của Yuuhi. Bốn người này luôn là

trung tâm của lớp. Nhân tiện, Yuu là thứ họ dùng để gọi Yuuhi.

“À, được! Hẹn gặp lại sau nhé Yuki-kun! ”(Yuuhi)

Yuuhi trở lại lớp học trong khi vẫy tay chào tôi.

Ba người đó chen vào giữa tôi và Yuuhi. Theo một cách nào đó tôi nghĩ rằng họ đang nhìn

chằm chằm vào tôi.

Có thể họ ghét tôi, vì vậy tôi quay lại mua đồ.

―――――― Nói nghe đi, tại sao Yuu lại ở cùng với một người tối tăm như vậy?

―――――― Eeh? Yuki-kun không phải là người tối tăm, cậu biết mà?

Tôi nghe thấy được cuộc trò chuyện đó đấy!

Tôi đã mua tất cả bánh mì bị bắt mua bằng tiền của tôi. Bởi vì tôi không có thời gian để hỏi

từng người một.

Vì chúng cũng yêu cầu tôi mua đồ uống, tôi đi đến máy bán hàng tự động bên ngoài.

Sở thích của hắn là cà phê ngọt ? Hay là cafe au lait?

Tôi mua nó và trở về lớp học.

Và sau đó, khi tôi nhìn về phía sân trường, các học sinh lớp trên đang chơi bóng đá ở đó. Câu

lạc bộ bóng đá dường như được điều chỉnh lại, như một anh chàng dắt bóng khá tốt đã vượt

qua hàng phòng ngự và sút.

Quả bóng được đá cùng với một tiếng hét rú đầy dũng mãnh, có vẻ nó sẽ đi thẳng đến mục

tiêu ... không, nó vọt lên phía trên, tạo ra một vòng cung đẹp và bay về phía tôi.

Tôi đối mặt với nó bằng cả hai tay đầy bánh mì và đồ uống, có nghĩa là tôi không thể ngăn nó

bằng tay.

"~haizzz~ ... thật rắc rối."

Tuy nhiên, khi quả bóng tiếp cận tôi, đột nhiên mất đi lực đẩy trước mặt người đang thở dài là

tôi, và lao xuống đất.

Bây giờ, hãy nhanh lên và giao những bánh mì này nào.

--------------------Giờ nghỉ trưa đã kết thúc và lớp học buổi chiều bắt đầu.

May mắn thay, Endo và mấy cái đuôi của cậu ta đã không “hỏi thăm” tôi. Vì vậy tôi có thể sử

dụng điện thoại của mình trong giờ học một cách yên bình. Chặn tầm nhìn của giáo viên bằng

sách giáo khoa, tôi mở trang web dành cho tiểu thuyết trên internet.

Thứ tôi đang tìm kiếm ―――――― triệu hồi đến thế giới khác, tiểu thuyết triệu hồi.

… .. Hơn 10 năm trước, tôi được triệu hồi đến một thế giới khác, và cứu thế giới đó. Tôi

không nói với ai vì chả ai tin điều đó đâu.

Hơn 10 năm trước ... Tôi đã cứu thế giới, và bị quốc gia của những kẻ đã triệu hồi đá ra khỏi

chính thế giới đó.

Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi có thể đã chết, nhưng khi đã trở thành một tồn tại có thẻ gọi là

“HERO”, level của tôi đã đạt tới mức như có “bất tử hộ thân”, nên tôi không thể chết vì

những cách bình thường được, và tôi mạnh mẽ phá ngang ma thuật dịch chuyển.

… Mặc dù đúng như dự đoán, tôi đã trở về thời hiện đại, nhưng thật đau đớn là tôi lại chuyển

sinh thành một đứa trẻ khác..

Nghĩ về điều đó, nhà vua có thể nghĩ rằng tôi sẽ cản đường ông ta và có thể đã nghĩ rằng tôi

sẽ đoạt lấy vị trí của ông ta, và làm vua.

Well, có quá nhiều điều tôi để lại ở phía bên kia vì chuyện đó xảy ra quá đột ngột.

Do đó, tôi đã tìm kiếm một cách tuyệt vọng kể từ khi tôi còn nhỏ, về một con đường để trở lại

thế giới đó. Tôi tiếp tục tìm đọc những cuốn sách dù là trong những ngày lễ.

Có 1 điều may mắn là, tôi vẫn gữ được tất cả sức mạnh của mình khi vẫn là Anh hùng, vì vậy

tôi dành hầu hết thời gian của tôi trong những ngày nghỉ để đọc sách (?). Lý do tại sao sức

mạnh của tôi vẫn giữ lại được là một bí ẩn. Theo như Web Novel, nó có vẻ giống như 'cơ hội'.

Thật là một từ tiện lợi.

Tuy nhiên, tôi vẫn không tìm được cách để trở về. Tôi tiếp tục lãng phí thời gian với cuộc

sống học đường trong thế giới này, và tôi vẫn không có đầu mối nào cả.

Tuy nhiên, tôi không thể cứ thế bỏ cuộc. Vì thế, tôi sẽ tiếp tục tìm kiếm trên internet. Hiện tại,

Web Novel là niềm hy vọng tốt nhất của tôi. Tôi tiếp tục tìm kiếm chúng ở trường, và sẽ tiếp

tục tìm kiếm chúng sau giờ học với PC ở nhà. Chính vì mục đích này mà tôi không muốn bị

quấy rầy sau giờ học.

[T.N: tôi đêch biết man, tôi nghĩ những cuốn sách cổ có cơ hội nhiều hơn mấy câu chuyện

tưởng tượng được viết bởi otaku]

Tôi cho giáo viên ăn bơ, và tiếp tục bấm bấm.

Nhưng lúc này, tôi đột nhiên cảm giác được sự bất thường.

“…… .. Dòng chảy ma pháp sao?” (Setsu)

Tôi đã không còn cảm nhận được dòng chảy ma pháp lâu lắm rồi, nhưng khi tôi cảm nhận

được dòng chảy ma pháp này, tôi biết có thứ gì đó sắp xảy ra [note] .

Sức mạnh ma pháp không nên xuất hiện trong thể giới này, vì tôi chưa bao giờ bắt gặp một

tồn tại có thể sử dụng nó trong thời điểm hiện tại. Tuy nhiên, tôi cảm thấy dòng chảy ma pháp

của một ma pháp như vậy trong lớp học ... và cũng ở dưới chân tôi.

(Đừng nói với tôi rằng sẽ thế nhé !?)

“Uwaa !? Cái gì thế này!?" (???)

Một trong những nam sinh nhảy lên.

Như một phản ứng dây chuyền, âm thanh trong lớp trở nên hỗn loạn.

Một vòng tròn ma pháp to đùng ngã ngửa hình thành ngay dưới chân chúng tôi

Tình cảnh bây giờ giống hệt với tình huống khi tôi được triệu tập lần đầu tiên ――――――

(………. Thế giới đó vẫn chưa bỏ rơi tôi! ) (Setsu)

Và rồi lớp học được bao trùm trong ánh sáng, ngay bây giờ tôi sẽ được triệu tập trở lại thế

giới đấy cùng với bạn cùng lớp ――――――

Bạn đang đọc ISEKAI SHOUKAN WA NIDOUME DESU của Kishimoto Kazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thorr
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.