Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỏ tình ?!

Tiểu thuyết gốc · 2489 chữ

Sau khi hoạt động tuyên bố kết thúc, tối hôm đó bọ họ đã cùng những người dân làng Elf tham dự buổi liên hoan và nhảy múa bên lửa trại.

Leon trong lúc vô tình nhận ra gần đây mình tham dự các bữa tiệc hơi nhiều thì phải.

Những người dân làng cùng thành viên Hoàng tộc hòa trộn, nắm tay nhảy múa vui vẻ, ở giữa họ không hề có sự cách biệt về địa vị giống như nhân loại. Những người dân tôn kính và tin tưởng nữ hoàng, nữ hoàng cũng cho họ sự tôn trọng tương xứng.

Thay vì nói đây là mối quan hệ giữa người thống trị và cư dân, Leon thấy nữ hoàng càng giống như một người lãnh đạo hơn.

Cô đưa ra đường lối, giúp dân chúng giải quyết khó khăn, nhưng cô sẽ không bắt ép bất cứ một ai phải làm theo suy nghĩ của mình. Đây chính là sự khác biệt giữa người thống trị cùng người lãnh đạo. Một kẻ thống trị sẽ hoàn toàn làm theo ý mình, còn một người lãnh đạo sẽ lắng nghe người khác.

Ở ngôi làng Elf này, địa vị của cư dân và gia đình hoàng tộc gần như bình đẳng. Nói thật thì Leon khá ngưỡng mộ chế độ nơi đây.

Không chỉ nữ hoàng, cả công chúa Lourve cùng các thành viên cấp cao của đội cận vệ hoàng gia đều đang vui chơi và tận hưởng như những cư dân Elf bình thường. Cảnh tượng này sẽ không bao giờ thấy được ở nhân loại của thế giới này.

Ngay lúc này, ngay tại đây, không có nữ hoàng hay công chúa, chỉ có Shivya-san cùng Loủve-chan mà thôi.

Ngồi nhìn mọi người nhảy múa, Leon không khỏi hơi cảm khái.

Artermia cũng ở trong nhóm nhảy múa. Ban đầu cô hơi ngượng nhưng sau khi bị hắn cưỡng ép đẩy qua thì cũng dần hòa mình với không khí buổi tiệc.

Kara thì không rõ đã biến đi đâu, mà Leon cũng không định quan tâm vì cô sẽ không thể gặp nguy hiểm được. Vậy nên chỉ cần cô không làm mấy chuyện nguy hiểm như đòi tiêu diệt tộc Elf thì Leon cũng lười quản.

Bây giờ bên cạnh hắn đang ngồi một người, đó là cô gái bàn bên Ophelia.

Ánh mắt cô ánh lên sự hào hứng khi nhìn mọi người đang vui đùa bên nhau.

“Bọn họ thật đáng ngưỡng mộ nhỉ, làng Elf ấy..”

Trong giọng nói của cô mang theo vẻ hướng tới.

“Mình cũng nghĩ vậy.” Leon cũng gật đầu tán đồng.

“Này Leon-san…” Đột nhiên Ophelia gọi nhỏ.

“Sao ?”

Leon khẽ hỏi trong khi ánh mắt vẫn tập trung về phía lửa trại.

“Cậu nghĩ sao nếu chúng ta cùng nhau sống ở đây ?”

Câu hỏi của Ophelia khiến Leon hơi bất ngờ, hắn hơi suy tư một chút rồi đáp:

“Thật ra nơi này cũng khá tốt và mình cũng không phản đối, nhưng chúng ta còn phải trở về học viện nữa. Có lẽ sau khi tốt nghiệp và chu du tận hưởng đủ rồi mình sẽ suy xét việc đến đây định cư.”

Chỗ này thật ra khá tốt đấy chứ. Không gặp phải phân tranh, cũng không lục đục như thế giới bên ngoài, thật sự là một chốn Thế ngoại đào viên đáng mong ước.

Nhưng hiển nhiên đây không phải điều mà Ophelia muốn hỏi.

“Không phải, ý mình là…” Giọng của cô có đôi chút ngập ngừng.

Không biết cô định nói gì nên Leon khó hiểu quay mặt sang. Chỉ là hắn vừa làm như vậy Ophelia liền giống như con thỏ bị giật mình, cô nhanh chóng đem ánh mắt dời sang hướng khác.

“Leon-san…” Một lần nữa cô lại kêu tên Leon.

“Lại sao nữa ?” Leon quay mặt lại nhìn cô với vẻ bất đắc dĩ.

Không hiểu làm sao cảm giác hôm nay Ophelia trông có vẻ hơi đa sầu đa cảm nhỉ ? Hay đây chỉ là do hắn tưởng tượng ?

“Sau khi bữa tiệc kết thúc, cậu đến đài phun nước bên bìa rừng được không ? Đi một mình thôi nhé !”

Ophelia khẽ nói.

Gãi đầu khó hiểu, cuối cùng Leon vẫn gật đầu:

“Được rồi.”

Nói xong hắn lại đem ánh mắt dời trở lại bữa tiệc. Tuy không biết đêm hôm khuya khoắt Ophelia muốn hẹn gặp riêng mình làm gì nhưng Lẹon cũng vẫn không nghĩ nhiều mà vui vẻ đồng ý.

Không chừng cô có việc gì muốn nhờ cậy mà không muốn người khác biết thì sao ? Thân là một người bạn, Leon nghĩ mình cũng nên cố gắng giúp cô trong khả năng có thể.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Leon đúng hẹn đi ra đài phun nước bên bìa rừng, mặc dù lúc hắn đến thì cô bạn Ophelia đã đứng đó chờ sẵn.

Cũng không biết cô nàng đợi bao lâu rồi nhỉ ? Rõ ràng là vừa kết thúc liên hoan hắn liền đi ra, làm sao Ophelia so với hắn còn sớm hơn ? Có chuyện gì cần phải vội vã đến thế sao?

Leon không khỏi lâm vào trầm tư.

Bên kia, Ophelia đang đứng bên cạnh đài phun nước, ánh mắt cô hướng về khu rừng và đưa lưng về phía hắn, vậy nên Leon không thể nhìn ra biểu cảm của cô lúc này.

Đài phun nước bắn ra những tia nước trong suốt, những con đom đóm phát ra ánh sáng bay xung quanh và ánh trăng mờ ảo tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.

Và hiển nhiên người đứng ở đó – Ophelia – càng vì bức tranh này tăng thêm vẻ đẹp.

“Cậu tới rồi à Leon-san ?”

Nghe được tiếng bước chân, Ophelia đặt câu hỏi trong khi vẫn không xoay người lại.

“Ừ.” Leon trả lời.

“Cảm ơn cậu, hôm nay thật sự rất vui.” Tuy nói rằng mình rất vui nhưng giọng của cô khá bình tĩnh, và cô vẫn không đối mặt với hắn.

“Hai cậu vui là được rồi. Nhưng…” Leon thắc mắc: “Sao cậu lại không nhìn mình thế ?”

Cô gái này đang tính làm gì thế nhỉ ?

Hắn cảm giác sau khi mình hỏi thì Ophelia tỏ ra giật mình, sau đó cô từ từ quay mặt lại.

Tiến nhưng bước lại gần chỗ Leon, cô gái đột nhiên áp mặt mình lại gần và phồng má.

“Hử ?” Leon tỏ ra khó hiểu.

“Hôm nay vui thật, nhưng mình không ngờ là Leon-san lại đăng ký cho mình cùng với Artermia đấy ! Mình đã tưởng…” Nói đến đây cô đột nhiên dừng lại.

“Sao thế ?” Cô gái này cứ nói phân nửa giấu phân nửa làm hắn càng thêm nghi hoặc.

“Không có gì.”

Nhận ra khoảng cách đang quá gần, Ophelia hơi đỏ mặt lui lại vài bước. Sau đó cô ngập ngừng:

“Thật ra.. mình có chuyện muốn nói với cậu…”

“Nếu có gì có thể giúp đỡ thì mình rất sẵn lòng.” Leon không nghĩ nhiều liền thuận miệng đáp ứng.

“Chuyện này hơi khó nói một chút…” Khuôn mặt Ophelia càng lúc càng đỏ.

Cô nàng này bị sốt chăng ? – Leon thầm nghĩ.

“Là chuyện gì đó không thể cho người khác biết sao ?” Hắn tỏ ra hơi nghi ngờ.

“Không, không phải….” Ophelia vội xua tay, sau đó cô đột nhiên hít một hơi và hỏi:

“Cậu nghĩ sao về mình ?” Cô hỏi trong khi nhắm chặt hai mắt.

“Huh ? Nghĩ sao à ? Ý cậu là sao ? Nếu muốn nói thì cậu rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt, ừ…” Leon hơi trầm ngâm, trong khi đó Ophelia lại đang trông khá sốt sắng.

“Là một người bạn tốt !” Hắn cười nói.

Ophelia mở trừng mắt nhìn Leon, đột nhiên cô cảm giác muốn đấm vào khuôn mặt cậu vài cái.

Dĩ nhiên cuối cùng cô vẫn không làm vậy.

“Leon-san thật là…” Ophelia tỏ ra hờn dỗi.

Thái độ kỳ lạ của cô gái làm hắn không hiểu ra sao.

“Mou, được rồi !” Lại hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Ophelia nói với giọng nghiêm túc:

Thật ra, mình…” Dù đã hạ quyết tâm nhưng lời đến bên miệng vẫn là bị kẹt lại.

“Hửm ?” Leon cũng tỏ vẻ nghiêm túc muốn nghe thử cô định nói gì.

“Mình… thật ra…” Với vẻ mặt đỏ như quả táo, Ophelia lắp bắp.

“Nếu cậu không muốn nói thì để dịp khác cũng được, không cần quá miễn cưỡng đâu.” Tuy không hiểu cô đang gặp khó khăn gì nhưng mếu khó nói như vậy thì Leon nghĩ để dịp khác cũng không sao.

“Không phải, mình…” Bỗng nhiên Ophelia cắn răng, cô lấy hết dũng khí hét lên:

“Mình thích cậu, Leon-san !”

Tiếng hét của cô làm một vài loài chim xung quanh bị kinh động bay đi.

Không khí thoáng chốc rơi vào yên tĩnh…

Nói xong câu đó thì Ophelia cũng giống như quả bóng da xì hơi, trên trán còn đổ ra lấm tấm mồ hôi, nhìn cứ như vừa trải qua một trận chiến vậy.

Về phần Leon…

“Hả ?” Vẻ mặt hắn như thể không tin được vào lỗ tai mình. Với một nụ cười cứng đờ, Leon hỏi lại:

“Cậu vừa nói gì thế ?”

“Chuyện này chắc không thể là thật nhỉ ? Chắc chắn mình vừa gặp ảo giác !” Gặp phải trường hợp khó giải quyết, Leon lại bắt đầu tự thôi miên bản thân.

Có vẻ như sau khi nói ra xong thì Ophelia cũng đã quyết tâm bất chấp mọi thứ, cô nói to và rõ ràng:

“Mình thích Leon-san. Mình thích cậu ! Cậu sẽ không thể dùng lý do như không nghe rõ để phớt lờ mình đâu !”

Hiển nhiên dù Leon có cố gắng tự thôi miên bản thân thêm nữa thì cũng vô dụng, hắn đành bất đắc dĩ nhìn cô và thở dài.

“Mình có thể hỏi lý do không ?”

Hắn vẫn không thể hiểu rõ tại sao cô lại thích mình.

Đẹp trai ? Không có đi ?!

Học lực ? Càng không thể nào. Chẳng lẽ là khí chất ? Nhưng hắn làm gì có khí chất ?!

“Leon-san rất mạnh mẽ, trong mắt mình cậu giống như không gì không thể làm được vậy, hơn nữa còn rất tốt bụng nữa… Nhất là trong chuyền của Artermia vừa rồi, cậu đã thay cô ấy đứng ra, lúc đó cậu ngầu cực luôn ấy !”

Càng nói ánh mắt của Ophelia càng sáng lên, và trong ánh mắt của cô lấp lánh vẻ ngưỡng mộ.

Leon càng nghe càng cảm giác khó tin.

“Đang nói đến thằng nào thế nhỉ ? Cô ấy đang nói về mình à ?” Bản thân hắn cảm thấy “Leon” mà Ophelia miêu tả không hề giống mình.

Hơn nữa chuyện quyết đấu còn không phải do cô đã cố gắng để hắn đứng ra sao ? Sao bây giờ lại thành hắn dũng cảm đứng ra rồi ?

Nói thật thì đây là lần đầu tiên được một cô gái tỏ tình nên Leon không khỏi bị sửng sốt trong chốc lát.

Đương nhiên dù cố phủ nhận như thế nào thì cô đã nói ra câu đó rồi, hắn muốn trốn tránh cũng vô dụng.

“Cậu sẽ chấp nhận lời tỏ tình của mình chứ ?” Vẻ mặt Ophelia mang theo trông đợi.

“Etou…” Leon lâm vào tinh huống lựa chọn khó khăn.

Từ chối cô sao ? Làm như vậy sẽ tổn thương Ophelia, hơn nữa hắn cũng không ghét cô.

Nhưng đồng ý sao… ? Cũng không được, vì hiện tại hắn vẫn không có cảm giác gì đặc biệt với cô gái này, nhiều nhất chỉ là một người bạn thân mà thôi.

“Mình… mình rất biết ơn vì cậu đã thích một người như mình, nhưng…”

Ọphelia thoáng lộ ra vẻ thất vọng, hai tay cô dần buông thỏng xuống.

“Thật sự chuyền này quá đột ngột, mình muốn có thêm một ít thời gian… được chứ?” Hắn hơi đưa mắt thăm dò ý tứ của cô.

Tuy không đồng ý, nhưng việc Leon không từ chối cũng khiến Ophelia thấy được hi vọng, cô cố nén vẻ mặt thất vọng và cười nói:

“Được rồi, nhưng đừng để mình chờ quá lâu đấy !” Ophelia đi lướt qua Leon vả nói khẽ:

“Mình sẽ chờ câu trả lời của cậu.” Nói xong cô liền bước qua.

“Cũng muộn rồi, quay về thôi.”

Ophelia đi trở về và để lại Leon đứng sững sờ tại chỗ.

Khi bóng dáng của cô đã rời xa hắn mới lấy lại tinh thần.

“Sao master lại không đồng ý nhỉ ? Tôi tưởng cậu muốn biết tình yêu là như thế nào ?” Kara không biết từ chỗ nào xuất hiện bên cạnh.

“Cô nghe thấy hết rồi à…” Leon liếc mắt.

“Tôi không phủ nhận điều đó.” Đáp lại là giọng nói bình tĩnh của cô.

“Haizz…”

Kẽ thở dài, Leon đưa mắt nhìn về khu rừng.

Trong đêm tối yên tĩnh, dưới ánh trăng, những con đom đóm phát sáng lấp láng làm cho khu rừng có một vẻ huyền ảo.

“Kara, cô nghĩ cảm giác thích một người sẽ như thế nào ?” Leon hỏi.

“Tôi không biết.” Kara yên tĩnh đứng bên cạnh nói một cách vô cảm.

“Ừ, đúng nhỉ ? Tôi cũng không biết. Nếu như tôi chấp nhận lời tỏ tình của cô ấy thì sao ? Tôi có thể sẽ gây tổn thương cho cô ấy không ? Tôi không biết yêu là gì, nếu tôi cùng cậu ấy…”

Dù giọng nói rất bình tĩnh nhưng hiển nhiên lúc này cảm xúc của hắn rất phức tạp.

“Có thể nghĩ được đến vậy chứng tỏ cậu cũng không phải là không hề có cảm xúc gì với Ophelia-sama đâu.”

Kara nói. Lời của cô khiến Leon hơi giật mình.

“Là vậy sao… có lẽ một phần nào đó tôi cũng thích cô ấy chăng ? Nhưng loại ảm giác này có phải là yêu hay không ? Hay chỉ là cảm xúc đối với một người bạn quan trọng ?.” Leon lại lần nữa thở dài.

“Tôi sẽ cho cô ấy câu trả lời, nhưng hiển nhiên không phải bây giờ.” Leon lẩm bẩm, âm thanh của hắn bị cơn gió mang đi.

“Quay lại thôi.”

Rũ bỏ mọi cảm xúc phức tạp trong lòng, Leon dẫn theo Kara quay về làng.

Đêm dần sâu hơn, còn Leon lại mang theo vô số suy tư chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Isekai: Ta Không Muốn Làm Anh Hùng sáng tác bởi ToanDinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ToanDinh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.