Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạ hành

Tiểu thuyết gốc · 2881 chữ

Kiếm pháp của thiếu nữ quá lợi hại, xuất quỷ nhập thần khiến hắc y nhân hốt hoảng lùi về phía sau định kiếm đường lui. Không ngờ gặp một toán binh vệ khác bên ngoài ập đến chắn tất cả lối. Giáo gươm sáng loáng, mặt lạnh như sắc khiến hắc y thập phần kinh sợ, bắt đầu luống cuống, kiếm trong tay suýt rơi xuống đất.

"Bắt sống!" Nam nhân tay vẫn còn cầm tách trà lúc nãy ra lệnh.

"Vâng, điện hạ."

Giao đấu một hồi quyết kiệt, toán hắc y nhân khi nãy đã chết hơn phân nữa. Toán còn lại bị dồn vào đường cùng ra sức vùng vẫy thoát thân. Được năm mươi chiêu nữa, thấy tình thế không thể xoay chuyển được, tên đầu đàn dùng ám ký với những hắc y còn lại, tức thì tất cả đều thổ huyết chết trong tích tắc. Binh vệ thất kinh liền đến bên xem qua, một lát sau quay vào báo:

"Bẩm, hắc y đã cắn lưỡi tự vẫn."

"Chết tiệt! Đám người này có lẽ do Thiên Nam cung phái đến. Nô tỳ e rằng, hoàng cung ắt đã xảy ra chuyện ..." Thu Nương không giấu sự lo lắng trong lòng nhìn hắn e ngại. Thu Nguyệt thấy vậy bèn thưa:

"Vậy để nô tỳ truyền tin tức về cho Hà công tử hỏi rõ sự tình trong cung."

Vẫn sắc mặt mặt khoan thai, ung dung tự tại như chưa từng có cuộc ám toán đẫm máu vừa xảy ra, hắn khẽ cười khóe môi, ý tứ khiến người khác khó nhìn thấu tâm can:

"Muộn rồi. Bồ câu đưa thư của Hà Quý Bằng có lẽ bị phá hỏng giữa đường đến đây. Lần này trở về, ta vốn không phô trương thanh thế nhưng người ở Thiên Nam cung vẫn không dừng tay. Ra tay tuyệt tình như vậy ắt có nguyên do sâu xa. Phụ hoàng, không xong rồi!"

"Vậy chúng ta phải tức tốc lên đường, không được chậm trễ." Thu Nương nói.

"Từ đây đến kinh đô Thả Lan nói xa cũng không hẳn, nhưng đường đi hiểm trở, ta e điện hạ sẽ bị truy sát suốt dọc đường. Chưa kể có vào được Tang Ca thành hay không còn chưa biết huống hồ đặt chân đến hoàng cung chứ? Nô tỳ nghĩ lần này trở vậy đúng là thập tử nhất sinh."

Tất cả binh vệ đều nghe tường tận hai cung nữ theo hầu nhị hoàng tử phân tích tình hình khó khăn trước mắt, nhất thời lo lắng không yên. Nhưng đây là con đường duy nhất họ trở về hoàng cung. Nếu không sẽ không còn cơ hội được sống ngẩng đầu sau này nữa. Một khi tân hoàng đế kế nhiệm, nhị hoàng tử sẽ thành người bị người của Thiên Nam cung truy sát đến cùng, sống không bằng chết. Thấy vậy, cả đoàn binh vệ đều một lòng hạ quyết tâm đến cùng, đều hô to:

"Điện hạ yên tâm. Chúng thần có chết cũng nguyện bảo vệ người hồi cung an toàn. Khuẩn xin điện hạ sớm ngày lên đường!"

"Đường về kinh tuy vạn tử nhất sinh nhưng chúng nô tỳ nguyện dùng cái chết để hộ tống người. Dạ Lang Thiên quốc có được ngày sau hưng thịnh phồn vinh hay không còn cần đến tài hoa của người. Xin điện hạ tin tưởng vào chúng thần. Nguyện lấy cái chết để đền ơn tương trợ năm xưa và cũng để báo đáp hoàng ân bấy lâu nay."

"Các ngươi không hối hận?"

"Nguyện không hối hận. Đồng cam cộng khổ. Một lòng báo quốc."

"Được. Có sự trợ giúp hết lòng của các ngươi thì còn gì bằng. Chúng ta hồi cung ngay trong đêm. Nhưng ta còn một việc muốn sắp xếp ổn thỏa, các ngươi lui xuống chuẩn bị trước đi."

"Tuân lệnh điện hạ. Chúng thần cáo lui."

...

Nghe tiếng bước chân người ngoài cửa, Khải Ca vội kéo chăn lên che đến hơn nửa mặt. Đến giờ tim nàng vẫn còn thình thịch như trống giục, suýt nhảy ra ngoài. Khải Ca bồi hồi nhớ lại chuyện khi nãy ngoài cổng thành.

Khi nàng đến nơi thì thấy có một nam nhân tuấn tú vận giáp sắt bạch bào, trường kiếm phong vân đeo bên hông khiến thần sắc của hắn vô cùng trang nghiêm, lỗi lạc. Thấy vậy liền thầm khen tán thưởng trong lòng: một trang tuấn kiệt như vậy để trông coi nơi cửa thành há không lãng phí nhân tài lắm sao? Đầu nàng đang còn chiêm ngưỡng sự tinh hoa của nam nhân nọ thì bên tai đã nghe tiếng quát thật lớn, vô cùng chói tai:

"Đang đêm khuya vắng, ngươi muốn ra khỏi thành làm gì?" Tên quân vệ hùng hổ đến chặn nàng.

"Quan gia, phụ thân ta bệnh nặng, có người mách ta đến mời Viêm đại phu ngoài thành mới trị khỏi. Xin người cho ta đi nhanh kẻo muộn."

"Thẻ thông hành?"

"Thẻ ... thẻ thông hành?" Nàng ấp úng nhìn hắn.

"Đúng vậy. Có thẻ thông hành mới được qua cổng thành. Nếu không đừng hòng."

"Ta quên mất rồi. Quan gia, bây giờ quay lại lấy thì không kịp nữa rồi. Ta e phụ thân không qua nổi đêm nay. Người rộng lượng cho ta qua lần này được không?"

"Không được!"

"Quan gia đại nhân." Nàng đến gần hơn với hắn, giả vờ cúi thấp người ủy khuất, lần trong tay áo lấy ra một chủy thủ nhỏ, đang định giơ lên uy hiếp hắn, mềm không đặng, rắn ắt buông. Tình huống cấp bách chỉ có thể làm thế! Nghĩ đoạn chủy thủ đã rời khỏi tay áo, chỉ còn cách hắn chừng vài bước chân, bất chợt nàng nghe tiếng binh khí vang khẽ, nam nhân khi nãy bước đến chỗ nàng:

"Cô nương là người phủ nào? Hàn xá ở đâu để ta tiện cho vào ghi chép và tra cứu về sau? Nhìn dáng vẻ cô nương ắt hẳn thiếu nữ khuê phong lương thiện không phải phường gian ác, niệm tình hiếu thuận ta có thể giúp cô nương."

"Ngài giúp ta?" Khải Ca kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ chỉ vì thấy mình chiêm ngưỡng tài hoa của hắn mà ra tay chiếu cố ư? Vậy thì quá hời cho nàng. Khải Ca mừng thầm trong dạ.

"Tướng quân, đừng mắc mưu kẻ gian." Tên quân vệ quyết tâm không buông tha nàng bèn lấn tới gần chen vào nói tiếp.

"Ta đường là Ngao Hồng, thủ lĩnh Thiết Tâm quân của Thả Lan, trọng đô Dạ Lang Thiên há chẳng phải phường cưỡi ngựa xem hoa để ngươi tùy tiện nói vào?" "Còn không cút ra?"

"Hạ quan biết lỗi, xin tướng quân bớt giận."

"Cút!"

Tên quân vệ đi rồi, nàng nhân cơ hội hối thúc Ngao Hồng cho nàng sớm ra khỏi thành trước khi hắn đổi ý. Theo như những gì vừa chứng kiến, Ngao Hồng này tuy thấu tình đạt lý nhưng cũng là người có chức trách cao ở kinh đô, lòng người khó đoán, thâm trầm mưu hiểm, tìm kế thoát thân càng nhanh càng tốt.

"Vậy thì, dân nữ xin được cáo từ tại đây. Đa tạ tướng quân chiếu cố. Ngày sau có dịp sẽ báo đáp." Nói đoạn nàng nhanh chân quay lưng đi về hướng cổng thành.

"Khoan đã. Khi nãy cô nương còn chưa trả lời ta hàn xá ở đâu để nội vụ còn ghi chép lại. Hơn nữa ta đâu nói như vậy là cô nương có thể rời khỏi đây được?"

Khải Ca dở khóc dở cười, tên này cũng lắm lời thật. Rốt cuộc hắn muốn gì mới để nàng đi?

"Ta trọ ở San Lùng khách điếm, rượu hoa lầu trong thành. Nếu có dịp mời tướng quân ghé qua dùng mâm cơm nhạt với gia phụ. Chẳng hay ta còn phải làm sao nữa mới được thông quan?"

"Luật lệ Dạ Lang Thiên đã ban hành, không thể thay đổi. Tuy nhiên ngoài thẻ thông hành, muốn được thông quan chí ít cô nương phải để lại một trong giấy tờ tùy thân khác làm bằng. Sau này khi quay lại, quan vệ thành sẽ trả cô nương xem như làm tín vật dễ bề ăn nói với thượng quan."

"Giấy tờ tùy thân khác?" Khải Ca ngẫm nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến tờ giấy khế thân lúc tên tiểu phú nhân mang mình về từ tên buôn nô lệ. Hóa ra tờ giấy đó là vật quan trọng chứng tỏ nàng có nhân thân rõ ràng trong chốn giang hồ đến như vậy! Nhân thân trớ trêu thay lại là nô lệ được tên công tử nhà giàu mua về hầu trà mỗi ngày."

"Chết tiệt!"

"Cô nương vừa nói gì? Ta nghe không rõ?" Ngao Hồng nghe mấy lời thì thầm của nàng thì ngạc nhiên hỏi.

"Vậy rốt cuộc cô nương có hay không? Ta còn có việc quan trọng khác cần làm."

"À, ta sực nhớ để quên chút đồ trên đường đi. Có mấy lời giao phó của tướng quân với quân vệ lúc nãy đã giúp dân nữ rất nhiều. Lát sau quay lại ắt hẳn bọn họ không làm khó để ta thông quan. Không làm phiền ngài nữa, tạm biệt tướng quân tại đây. Đa tạ."

"Được! Đêm khuya thanh vắng, cô nương cẩn thận."

"Uhm."

Khải Ca quay lưng trở về, đi được một đoạn thì nghe tiếng chân ngựa vang trên nền đất, huyên náo bên phố Đông của Hương Hoa Lầu. Tiếng quân vệ từ xa truyền đến trong đêm vắng nghe rõ mồn một: "bẩm tướng quân, đã tìm thấy người ở San Lùng khách điếm."

Quái lạ, đó không phải là nơi ở của hắn và tùy tùng hay sao? Linh tính trong lòng mách bảo đã xảy ra chuyện khiến nàng hồi hộp chưa từng thấy. Nàng sợ hắn xảy ra chuyện thì giấy khế thân của nàng biết tìm ai để đòi đây? Nghĩ vậy, Khải Ca nhanh như chớp luồn qua mấy gian ngõ tắt trong bóng đêm, men theo đường cũ tránh phu đêm đi tuần để trở về khách điếm.

Vừa đến nơi đã thấy trong phòng không có ai thì lấy làm lạ, chợt nghe tiếng chân người đi về phía phòng, nàng vội vàng giả vờ còn ngủ để tránh dò xét.

"Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tỷ đi đâu nãy giờ muội tìm không ra vậy?" Hoan Hoan hốt hoảng lật tung chăn nàng ra.

"Ta thấy trong bụng có vấn đề nên ra ngoài chút. Mà muội vừa nói gì? Chuyện ... chuyện lớn là sao?"

"Tỷ không có đây nên không biết đó thôi. Khi nãy có thích khách vào phòng công tử, ý đồ đoạt mạng cướp của. Cũng may hô toáng kịp thời nên đã xử lý ổn thỏa. Nếu không muội e không còn cơ hội gặp lại tỷ được nữa."

"Thích ... thích khách?"

"Đúng rồi, không biết bọn chúng từ đâu đến, nhưng thủ đoạn vô cùng tàn độc. À, công tử lệnh bảo mọi người tập họp ở hoa viên, người bảo có việc cần thông báo."

"Ừ, muội ra đó trước đi. Ta thu xếp đồ đạc đến nhanh thôi."

"Công tử đang rất giận dữ, tỷ ra mau đừng để người phải đợi."

"Ta biết rồi."

Quả nhiên như lời Hoan Hoan, gã nam nhân phong lưu, khoáng đạt thường ngày, hôm nay hỏa khí lên tận mang tai, đôi mắt như muốn phóng lửa thiêu cháy cả khu hoa viên xinh đẹp đang độ xuân về. Hạ nhân quỳ rạp như xếp ngói trước mặt hắn, đầu cúi thấp, lưng run từng hồi bần bật.

"Nuôi các ngươi chỉ tốn lương thực mỗi ngày, đến khi chủ tử gặp nạn chẳng thấy bóng dáng các người đâu?"

Khải Ca thấy không khí bức người, biết mình không nên làm hắn nổi thêm cơn thịnh nộ nên lặng lẽ thu mình quỳ sát đất. Tuy nhiên hành động này cũng không qua khỏi mắt hắn. Nàng bị hắn bắt tại trận.

"Khải Ca, nãy giờ nàng ở đâu?"

"Bẩm công tử, nô tỳ thấy trong người không khỏe nên đã ra ngoài một chút. Không ngờ ..."

"Giảo biện! Nàng nghĩ mình đang suy tính gì, ta không biết hay sao?"

"Công tử, nô tỳ một lòng trung thành với người, không hề có âm mưu gì khác. Xin công tử đừng hiểu lầm."

"Hiểu lầm? Tiệc rượu tối nay có phải do nàng hầu? Nếu không có ý định ám toáng ta tại sao mọi người đều say khướt, chỉ duy có nàng tỉnh táo, sau đó còn đi ra ngoài không rõ tông tích?"

Khải Ca thấy hắn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình nhưng nàng vẫn một mực kêu oan, quyết không nhận đến cùng:

"Công tử hiểu lầm, thật oan uổng quá. Nô tỳ chỉ làm hết chức trách của mình, cốt để công tử vui vẻ. Đâu ngờ có chuyện như vậy xảy ra. Xin công tử minh xét."

"Vậy là có người khác thừa nước đục thả câu? Mượn nàng để hại bổn công tử? Người đâu, dụng hình. Nhất định phải tìm ra kẻ đứng đằng sau."

Quoa, quoa, công tử tha mạng, công tử tha mạng.

Nô tỳ không biết thật mà. Công ... công tử tha mạng.

Một lát sau, một hạ nhân đi vào trên tay cầm gói thuốc nhỏ vội trình lên hắn:

"Công tử, tiểu nhân phát hiện tiêu hương tán này nằm dưới gối một tỳ nhân."

"Mang đến Vạn Xuân phường."

Hả! Đám đông thất thanh, sắc mặt biến đổi thành kinh sợ tột cùng. So với các kỹ viện khác như Hương Hoa lầu, Cẩm Chúc lầu, Ngưng Lãnh lầu thì các cô nương bị bán vào đó có cơ hội chuộc thân, hoàn lương sống như người thường. Nhưng Vạn Xuân phường là nơi các hạ nhân, người nhà trọng phạm bị người có quyền thế đưa đến nhằm ý răn đe và giáng tội chẳng khác nam nhân bị đày đi biên ải hay xung quân. Một khi phạm nhân bị đưa đến Vạn Xuân phường sẽ làm kỹ nữ bị chà đạp suốt đời, mãi mãi không thể chuộc thân. Có người không chịu nổi sự dày vò đã chết tức tưởi khi tuổi đời còn rất trẻ. Vạn Xuân phường có thể được xem là địa ngục trần giang đối với nữ nhân Dạ Lang Thiên quốc.

"Công tử anh minh, tuy nàng ấy có tội nhưng không đến nỗi phải hủy hoại cả đời như thế. Dù sao công tử cũng bình an vô sự, chi bằng đao hạ lưu tình, cho nàng một con đường sống." Khải Ca vội vàng cầu xin cho tỳ nhân nọ. Nhưng chẳng may không cứu được lại chuốc thêm sự tức giận của hắn lên người nàng:

"Tội của ngươi ta còn chưa trừng trị, lại xin cho ả? Ngươi nghĩ mình có bao nhiêu cái mạng để cầu xin?"

"Công tử bớt giận. Khải Ca nhất thời không thấu đáo mới tạo cơ hội cho người khác hãm hại người. Chứ nàng ấy tuyệt không có ý ám hại công tử." Thu Nương bước đến ra sức xoa dịu sự tức giận trong lòng hắn. Thu Nguyệt là người hiểu rõ tâm tình chủ tử nhất, nàng ra hiệu cho Thu Nương đừng xen vào chuyện xử lý hạ nhân của công tử. Thu Nương thấy tình thế không thể lay chuyển được đành ngậm ngùi lùi lại chỗ cũ.

"Giải ả đi."

"Vâng, công tử."

Hạ nhân kia bị hai gia nhân lôi hai bên tay xồng xộc ra khỏi hoa viên, tiếng khóc thê lương chạm vào đáy tim nàng, tiểu cô nương còn rất trẻ, nhắm chừng chưa đến mười bốn, mười lăm. Dung mạo không phải sắc nước hương trời nhưng cũng là hoa nhường nguyệt thẹn. Rồi đây cánh hoa ấy sẽ bị hàng vạn thân thể dơ bẩn khác chà đạp lên người, sống cuộc đời tăm tối đến hơi tàn lực kiệt, cuối cùng người chẳng ra người, ma chẳng ra ma. Tất cả chỉ vì một phút thiếu suy nghĩ. Nhưng người ban hình phạt quả thật tuyệt tình, không chừa cho nàng ấy một con đường sống. Sống lưng Khải Ca run lên từng hồi giận dữ, ánh mắt quật cường đã thêm vài hằn đỏ rực bất kham.

"Làm việc tắc trách, lơ là chủ tử. Ta không muốn nhìn mặt các người nữa. Thu Nguyệt, đưa cho bọn họ rồi bảo cút khỏi mắt ta."

Hoan Hoan nhất thời kinh sợ nhìn nàng. Đám hạ nhân phía sau cũng hoảng hốt, bốn mắt nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Công tử muốn đuổi bọn ta đi ư? Công tử, xin người hãy minh xét." Hạ nhân nước mắt tèm nhem sợ hãi, dập đầu liên tục trên nền đất.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.