Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu tròn

Tiểu thuyết gốc · 3098 chữ

Hôm nay nàng bị điều đến khu rừng đối diện đốn củi, là một trong những việc nặng nhọc nhất của nô lệ. Lúc mới đến do nàng có thân thể mảnh mai nên bọn họ để nàng làm việc trên đồng thảo mộc. Sau đó, nàng cũng quen dần với công việc nên chúng lần lượt đưa nàng đến những nơi khác nhau để "thử sức". Có lẽ trong những giấc mơ kinh dị nhất đời mình, nàng cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ lên rừng đốn củi như bao trai tráng cao to vạm vỡ, vai u bắp thịt khác.

Lúc đầu chưa quen dùng lực hai bàn tay nên rìu bị phang đến đâu nàng bị lôi theo hướng đó đến ngã sóng xoài không biết bao lần. Có lần đâm đầu vào tảng đá to, máu tuôn xối xả một bên thái dương. Sai nô từ xa trông đến cứ tưởng nàng bỡn cợt bèn chạy đến "tẩm bổ" vài cú hích dây đến rách thịt, buốt xương.

Tình hình hôm nay chẳng khá hơn là bao, khắp người đau ê ẩm. Sau khi về đến lán, nàng chỉ muốn nằm vật một chỗ. Tuy nhiên, sự việc nào có dễ dàng như vậy. Vì là lán mới đến, nên nàng gặp rất nhiều sự việc kéo đến khiến nàng thấy vô cùng phiền toái.

Cái chân thối của ai đó thúc vào mạn sườn gầy trơ xương của nàng. Khải Ca mệt nhọc hỏi nhưng thân thể vẫn nằm bất động, bình chân như vại:

"Chuyện gì?"

"Ngươi là người mới chuyển vào?"

"Ừ."

"Biết ta là ai không?"

"Có cần thiết?"

"Bồi dưỡng nó chút lễ nghĩa đi."

Lời nói vừa dứt thì một trận rơm tới tấp đổ lên người nàng, tranh sáng tranh tối. Từ đâu ập đến những cơn đau như thác đổ vừa quyết liệt vừa hung hãn, không khoan nhượng người nằm bên dưới là hài tử hay người trưởng thành.

Thịch! Thịch! Thịch!

Khải Ca bị phục kích bất ngờ nên chỉ có thể co quắp người lại để tránh dính đòn vào chỗ hiểm. Hai chân nàng co lên cao gần mang tai cố che phần đầu mình đang gục vào. Đôi tay thì choàng ra sau ót. Người cuộn tròn như quả bóng lăn sắp bị suýt văng.

"Biết chưa?"

"..."

"Tiếp tục."

Nàng không khuất phục nên người đàn ông càng tức tối ra lệnh đám nô lệ đánh nàng thừa sống thiếu chết.

"Dừng tay." Một giọng khác vang lên gần chỗ nàng, nghe chừng có vẻ quen thuộc.

"Nhóc con. Không phải việc mình. Đừng chõ mũi."

Người đàn ông có vẻ không vui vì có người can thiệp việc dạy dỗ người mới của hắn. Hoá ra là tên ngày không hở môi, đêm không nghe tiếng ngáy, lầm lũi như một cái xác sống biết di chuyển. Hôm nay, hắn vừa ăn gan hùm nên khí phách cao vạn trượng, dám đối đầu với bọn họ.

"Không buông thì đừng trách ta!"

Người đàn ông phất mấy ngón tay ra hiệu đàn em tiến đến. Bốn người giáp vòng bao lấy người đứng bên trong, ai nấy đều thủ tư thế để ra đòn hiểm bất ngờ. Một tên nôn nóng đánh úp hắn từ phía sau, hắn nhanh mắt nên né một bên sấn cổ người bên cạnh vật sang đè lên người tên kia, nhân đà lách ra được khỏi vòng vây. Mấy tên còn lại hoảng hồn khi thấy hắn nhanh như sóc đã luồn được sang một bên trở thế phản công, bèn nhào đến cùng lúc hai tên tả hữu đặng hắn không kịp trở tay. Nào ngờ hắn mượn thế phóng người đạp lên đứa vừa bị chộp cổ đang còn lồm cồm ngồi dậy làm hai cú hích đánh bật hai tên đang lao tới.

Người đàn ông đứng quan sát, không nói lời gì nhưng đã thôi hung hăng như trước, ánh mắt có phần kiêng dè:

"Dừng." Hắn vừa nói xong thì đám lâu la nọ cũng ngừng hẳn. Còn nàng vẫn nằm trong đám rơm, cả ngươi ê ẩm.

"Đây mới là lời cảnh cáo cho ngươi biết lão nô ta là ai. Lần sau còn thái độ như vậy thì liệu cái mạng nhà ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị sống cũng không bằng chết."

"Đi."

Người đàn ông ra lệnh nhóm tay chân đi theo mình. Bọn họ đi rồi thì người đó đến bên cạnh nàng, hắn phủi rơm trên người nàng ra. Đó là một thiếu niên có sóng mũi cao ngất, ngũ quan xuất chúng và đôi mắt không gợn sóng.

Là hắn. Đầu tròn ở bãi tha ma.

"Bọn chúng đi rồi."

Hắn đỡ nàng ngồi dậy như xách cọng rơm lên, vô cùng thô bạo.

"Đau." Nàng rên rỉ.

"À, xin lỗi."

Khắp người nàng bê bết vết máu cùng vết thương to nhỏ mọc ra như nấm, một bên áo bị rách để khoảng da bên dưới. Nàng bối rối kéo miếng vải lại ngay ngắn để che chắn nó.

Tiểu tử khi trước còn mồm mép bảo ta cứu ngươi hiên ngang như vậy mà bây giờ trở nên lúng túng, má ửng hồng khi bị hắn vạch trần tình thế khó xử này. Hoá ra cũng có người ức hiếp được hắn, hắn chẳng qua chỉ là một anh hùng rơm, không hơn không kém. Được nước, hắn trêu nàng một mẻ cho bõ tức chuyện bị bắt nạt ngày trước:

"Ngươi xấu hổ? Người quả cảm ở bãi tha ma hôm trước, chạy đâu mất tiêu vậy?"

Biết hắn trêu mình nên nàng trở mặt ngay tức khắc, lanh trí chuyển đề tài:

"Ngươi! Ngươi ở đây?"

"Uhm."

Nàng thở phào.

"May quá."

"Tại sao?"

"Thì có ... ngươi ở đây, ta ... có người quen."

"Chỉ tiện tay giúp. Ngươi không cần nghĩ nhiều."

"Ta tên Khải Ca. Còn ngươi?"

"Thục Phán."

"Ta gọi ngươi là "đầu tròn" được không? Ta thấy tên đó cũng không tệ."

Nàng phì cười, định trêu hắn, không ngờ hắn đáp lại thẳng thừng không suy nghĩ: "Uhm."

"Đầu tròn!"

"Gì?"

"Lăn qua đây."

"Muốn chết hả?"

"Đầu tròn"

"Gì nữa?"

"Chết đứng có vui không? Ha ha ha ha."

"Ngươi!!!"

Hắn ra tay cứu người còn bị trêu đến hoá giận nên bỏ đi một mạch không ngoảnh đầu.

Từ đêm hắn tá túc chỗ nàng và Bát Dật thưở trước, sớm hôm sau hắn đã lặn mất tăm. Người ra đi không từ biệt làm nàng hụt hẫng. Thời gian đi như thoi đưa cũng khiến nàng quên mất "đầu tròn" khi ấy. Nào ngờ, bọn họ gặp nhau trong tình cảnh thế này.

Hắn bực tức bỏ đi ra ngoài. Một lát sau, hắn quay lại với một nhúm lá đã được giã nhuyễn dùng để trị thương trên tay.

"Ầy, ầy, chỗ này để ta. Ngươi giúp ta đến đây được rồi. Đa tạ."

Nàng la toáng lên khi thấy hắn định kéo áo trên vai nàng trễ xuống. Hắn nhiệt tình quá đỗi khiến nàng giật thót tim. Nói hắn nhiệt tình cũng không ngoa vì đám nô lệ kia ra tay rất tàn nhẫn, một người đầy thương tích tuy không nặng nhưng vết thương to nhỏ thì vô số chỗ, đặc biệt những chỗ phía lưng thì nàng không tài nào nhìn thấy được.

"Còn mỗi chỗ này. Nó nằm sau lưng nên khó đắp thuốc. Để ta giúp ngươi."

"Không, không. Á á, cái bụng ta, bụng ta đau quá. Ta muốn đi nhà xí."

"Xong chỗ này hẵng đi. Ngươi thương tích nặng như vậy mà đi cái đó được à?"

Cái tên đầu tròn này sốt sắng quá khiến nàng dở khóc dở cười, tay nàng bụm cái mông mình, khuôn mặt thì nhăn nhúm đau khổ như thể "cái ấy" sắp ra đến nơi. Thấy nàng có vẻ không gắng gượng được nữa thì hắn mới chịu buông tay và đỡ nàng đứng dậy. Nàng nhanh chân bước ra ngoài, bất chợt quay lại hóa ra hắn vẫn theo sát chân nàng.

Trời ơi, tình huống gì thế này!

"Ngươi ... ngươi không định theo ta vào nhà xí chứ?"

"Ta đưa ngươi ra đó. Gặp bất tiện thì ta giúp ngươi." Hắn thật thà quá đỗi.

Khải Ca xua tay lia lịa đuổi hắn như đuổi tà, nàng đẩy hắn vào trong lán lại, còn mình thì phóng ra ngoài như sợ hắn bắt kịp.

"Ờ, ờ ... vậy ngươi đi thư thả."

...

Màn đêm buông xuống.

Như thói quen, nô lệ tập trung đốt lửa theo từng nhóm trước lán của mình để dùng bữa tối, tiện thể sưởi ấm cùng nhau. Theo luật lệ do Tào A Sến đưa ra, nô lệ ngoài việc được phát màn thầu vào giờ Ngọ mỗi ngày thì trại nô sẽ không phát thêm bất kỳ thực phẩm hay y phục mùa đông cho nô lệ. Số hương thảo tích cóp từ những phế phẩm lúc thu hoạch, nô lệ có thể giữ lấy để giữ ấm. Ngoài ra, việc tìm lương thực cho bữa tối thì nô lệ hoàn toàn tự do, tuỳ ý săn bắn trong phạm vi một dặm quanh khu lán tập trung.

Người đàn ông "dạy dỗ" nàng khi nãy đang ngồi chiễm chệ bên đống lửa, bên cạnh là những nô lệ tay chân đang xiên một con heo rừng to trên chiếc đòn dài. Heo rừng rửng mở rơi xuống lửa kêu tanh tách. Hắn thong thả bỏ vào lửa mấy nhánh thảo khô để không khí ấm dần lên.

Nàng ngó quanh muốn tìm Thục Phán, đảo mắt mấy vòng cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.

"Tiểu tử, qua đây."

Một trong số nô lệ tay chân của người đàn ông gọi với nàng đến chỗ bọn hắn. Quanh đó có vài thiếu phụ và hài tử cũng đồng thanh vẫy tay chào nàng. Thấy vậy Khải Ca rảo bước về phía họ. Dẫu sao bụng nàng đã réo inh ỏi. Cái lạnh và đói là một trong những nỗi khổ của nhân gian, phàm là con người thì khó lòng cưỡng lại.

Thiếu phụ kéo nàng ngồi vào bên cạnh mình, nở nụ cười hiền hậu làm nàng ấm áp vô cùng.

Thịt trên lửa đã chín, mùi thơm phả vào mặt khiến cái đói trong nàng run rẩy. Một nô lệ khác xé miếng thịt đưa nàng, nàng nhìn nó thèm nhỏ dãi.

Trong lúc nàng thưởng thức miếng thịt béo ngậy thì người đàn ông bắt chuyện:

"Ngươi đang tìm tiểu tử đó?"

Nàng không trả lời vì đang bận đấu tranh với miếng thịt trong khuôn miệng bé nhỏ, chỉ gật đầu đáp lời hắn. Người đàn ông chỉ tay về hướng Tây, cách dãy lán của bọn họ hai con đường mòn.

"Ở đó."

Dù sao cũng nhàn rỗi nên nàng thong thả đi tìm hắn. Thục Phán quả nhiên là người kỳ lạ, hắn dường như sống tách biệt với nô lệ trong lán. Chỗ hắn đang ở không quá xa lán của bọn họ nên nàng cũng dễ dàng tìm được.

Dưới tán cây cổ thụ lớn, nhân ảnh đó dường như cô độc rất lâu, không tình thân, không bằng hữu. Khác hẳn với dáng vẻ nàng từng biết trước đây, hẳn là người ấm áp hơn bây giờ.

Khải Ca muốn trêu hắn nên lấy viên đá cuội tung đến chỗ hắn ngồi, định bụng rằng hắn sẽ nhẩy cẩng la toáng kêu: Ai đó. Sau đó nàng sẽ cười ngặt nghẽo.

Đó là những gì nàng tưởng tượng. Thực tế thì khác hẳn. Hắn vẫn im lặng, không mảy may chuyển động.

"Đầu tròn, ngươi ngồi đó một mình suốt sao?"

"Ngươi đã ăn gì chưa?"

Khải Ca vừa liến thoắng hỏi thăm vừa ngồi xuống bên cạnh hắn. Thục Phán không trả lời nàng. Đôi mắt không gợn sóng trở nên lạnh lẽo như gió mùa đông miền cao. Thấy hắn như vậy nàng không tiện hỏi thêm, liền cơi mấy nhánh cây khô lên thêm một chút, lửa sắp tàn nên lòng hắn trở nên nguội lạnh như vậy chăng?

Thục Phán, hắn thật sự rất khó hiểu. Nàng nghĩ thầm.

Đêm đen phủ kín bầu trời trong vắt làm những đốm sáng chớp nháy thêm rực rỡ. Có những số phận rực rỡ như ánh bình minh và cũng có lúc phát sáng yếu ớt như muôn hằng tinh tú nơi đó. Bóng cổ thụ to quá khổ dường như nuốt chửng hai bóng người nhỏ bé. Ngẫm ra nàng và Thục Phán nếu so với những tinh tú kia, bọn họ cũng không thể sánh bằng. Vô cùng nhạt nhoà và tối tăm!

Rét mỗi lúc đậm dần hơn, tàn cây lụi dần, đống lửa trở nên yếu ớt.

Bọn họ trở về là lúc mọi người ở các lán đều chìm vào giấc ngủ sâu. Trên lối mòn in xiêu vẹo hai dáng nhỏ sóng bước cùng nhau, phát ra những tiếng leng keng đều đặn. Khải Ca lạnh nên ra sức cọ sát hai bàn tay với nhau. Chốc chốc nàng nghe thanh âm ca hát của vài con vật sống về đêm quanh đó. Rồi tiếng cười khúc khích của con người. Tiếng động phát ra vô cùng khẽ nhưng màn đêm tĩnh mịch đến nỗi nàng nghe nó rõ mồn một. Khải Ca nghĩ đến chuyện không "sạch sẽ" về đêm nên gáy lưng lạnh toát, hai chân rảo bước nhanh hơn. Thấy nàng đột nhiên bất thường, ngầm đoán được sự việc nên Thục Phán trấn an:

"Không như ngươi nghĩ đâu. Đừng quay đầu lại. Cứ theo ta."

Bàn tay ấm áp của ai đó khẽ nắm vội tay nàng. Nàng bối rối nhưng cảm giác sợ hãi cứ xâm chiếm khiến nàng muốn nương tựa một ai đó. Cho dù người đó là ai, không quan trọng!

...

Thiên Hải thành.

Lục lạc vang leng keng từ đầu phố mỗi lúc càng lớn dần, sau đó thì im bặt ngay trước cửa lớn. Thiếu niên phóng một mạch từ thân ngựa xuống rồi chạy ào vào khuôn viên biệt thự, mùi gió sương còn vương trên y phục sẫm màu.

"Mân gia đã về."

Giữa viện có vài nô gia đang chăm lan cười ríu rít. Bọn họ thấy thiếu niên hớt hả đi vào thì đứng dậy mừng rỡ chào đón, xem chừng đã lâu bọn họ chưa gặp nhau. Thường mỗi chuyến đi của thiếu niên nhanh nhất thì tầm một tháng sẽ về, còn lâu hơn nữa thì vài tháng đằng đẵng. Mà lần này thì đến tận nữa năm mới trở về nên không khỏi khiến người ở Giả viện mừng rỡ đến vậy.

"Thiếu chủ ở đâu?"

"Bẩm, người đang ở thư phòng."

"Ừ."

Hắn không vội vã đến tìm vị thiếu chủ nọ mà rẽ trái về căn phòng gần cuối viện. Hai hạ nhân đã chờ sẵn, thấy hắn bước vào thì đi tới nhẹ nhàng tháo gỡ xiêm y trên người hắn, sau đó giúp hắn vận một bộ mới vào, y phục nhàn nhạt hoa lan. Thiếu niên khẽ hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương hoa, cảm giác khoan khoái và dễ chịu hơn mùi gió biển trên bộ y phục vừa rồi.

Thoáng chốc hắn đã ở trước thư phòng thiếu chủ, một tay gõ nhẹ lên thành cửa. Bên trong một giọng nói trầm ấm vang lên:

"Vào đi."

Đứng trước hắn là một thiếu niên khác, xem chừng cũng trạc tuổi nhưng tài mạo hơn người. Nét phong trần ẩn giấu dưới vẻ ngoài tiêu sái, hàng mày kiếm cao rậm nằm trên đôi mắt tinh thông hiếm thấy.

"Thiếu chủ, Mân Phúc đã về. Gần đây người có khỏe không?

"Uhm. Chuyến đi này lâu hơn ta nghĩ."

Thiếu niên phì cười để lộ một đường thẳng dài ngang mắt.

"Khi thuyền vừa ra khỏi Xích Long thì gặp bão biển lớn bất ngờ, chúng ta bị kẹt ngay cửa biển một thời gian. Cũng may lúc đó chưa thu hoạch được gì nên không thiệt hại đáng kể."

Thiếu niên ngưỡng mộ nhìn vị thiếu chủ:

"Thiếu chủ tài trí, suy nghĩ ra cách chế tạo bánh lái gắn trục điều khiển hướng đi của thuyền để dễ dàng xoay sở khi gặp sóng lớn. Nếu không, chuyến đi này e rằng công cốc. Nhờ vậy mà chúng ta lại thu hoạch lớn."

"Tốt lắm." Nói đoạn, vị thiếu chủ đưa về phía thiếu niên một bức họa mô phỏng bánh lái và trục lái. Giống như bức họa hắn đã thấy trước khi lên chuyến hàng hải này nhưng nó có vẻ chi tiết và công phu hơn. Không nén nỗi vui mừng, mắt thiếu niên sáng rỡ.

"Thiếu chủ, người ... người đã?"

"Đúng như ngươi dự đoán. Ta đã thành công chế tạo bánh lái mới. Về sau chúng ta có thể gia tăng số thuyền vượt đại dương xa hơn thuyền của hoàng triều."

"Thật sao? Chúc mừng thiếu chủ! Lão gia trên trời hiển linh luôn dõi theo người, nhất định luôn phù hộ thiếu chủ bành trướng cơ nghiệp Giả gia."

"Ha ha, Mân Phúc ngươi ngày càng khéo ăn nói. Lui xuống nghỉ ngơi đi, dù sao cũng đã vất vả không ít."

"Không làm phiền thiếu chủ, Mân Phúc cáo lui trước."

Thiếu niên vừa xoay người lui thì người kia gọi lại:

"Ngày mai đến kỳ chúng ta nạp cống lên thánh triều?"

Thiếu niên gật đầu đáp:

"Thiếu chủ, người định năm nay thế nào? Hay như hằng năm, ta tùy tiện chọn vài vật phẩm rồi dâng lên? Mọi thứ ở Thương Hải hội nếu không phải là vật trân quý thì cũng không phải thứ tầm thường. Vì thế người đừng bận tâm, hãy để ta phụ trách việc này.

"Năm nay cho thêm hai rương mả não và trân châu."

Thiếu niên vừa nghe thì trở sắc kinh ngạc:

"Thiếu ... thiếu chủ, người rộng rãi như vậy e rằng cống phẩm năm sau chúng ta buộc phải tăng thêm nữa."

"Ngươi yên tâm. Thương vụ này Thương Gia hội không hề chịu thiệt."

"Thì ra người đã có sự sắp xếp, làm Mân Phúc không khéo lại lo xa. Ha ha."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.