Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quả cầu lửa

Tiểu thuyết gốc · 2918 chữ

Nam Cương.

Cháy! Cháy rồi.

Lửa bốc lên từ phía Đông lán quân nô, sau đó lan dần qua các lán nô lệ lân cận. Vì các lán được làm bằng gỗ và lấy lá làm mái nên lửa càng bén nhanh hơn. Nô lệ hoảng loạn chạy tứ phía. Một số người hô toán lấy nước dập lửa, số khác thấy vậy cũng bắt chước làm theo.

"Khải Ca đâu? Ngươi có thấy hắn không?"

Đứa trẻ hoảng hốt hỏi người xung quanh nhưng chỉ nhận cái lắc đầu khô khốc. May thay có người lên tiếng, đưa tay về hướng lán trước mặt:

"Hình ... như trong đó. Bọn ta thấy lửa bốc lên thì hoảng sợ quá, mạnh ai nấy thoát thân ... Này, ngươi định làm gì?"

Người đàn ông chưa kịp nói dứt lời thì đứa trẻ đã toan lao mình vào đám cháy đỏ rực.

"Ngươi điên hã? Người ta thì bỏ chạy còn ngươi lại đâm đầu vào?"

Đứa trẻ dường như không nghe lời người đàn ông quát, hắn thô bạo gạt tay gã sang bên, ánh mắt lạnh lùng không sắc.

"Này, này, đừng vào đó. Nguy hiểm lắm."

Như sực nhớ ra, hắn chạy đến bên giếng, lấy gáo dội nước từ trên đỉnh đầu xuống người đến ướt sũng, sau đó liền chạy nhanh đến lán cháy.

"Cứu, có ai đó không? ... cứu ... cứu ..."

Vô tình hít vào người lượng lớn khí độc nên toàn thân nàng không còn chút sức lực, lòng ngực như có chướng ngại chắn lại đến thở cũng vô cùng khó khăn. Gắng gượng, Khải Ca cũng bò ra đến giữa lán nhưng lửa cháy tứ phía, nàng không nhận được hướng ra cửa lớn ở đâu. Thanh xà ngang vừa đổ sập xuống kéo một bên mái lợp cũng rớt theo. Không bao lâu nữa nàng sẽ chìm vào đống đổ nát, xung quanh là biển lửa.

"Nếu chết đi, ta sẽ được gặp họ chứ?" Nàng thều thào trong cơn hấp hối.

Mênh mông khói bốc lên mờ ảo như đêm trắng bên dòng sông đó, người ấy xuất hiện với muôn vầng hào quang toả sáng, biển lửa đỏ rực bao trọn cả nhân ảnh, khí thế vô cùng bất phàm:

"Ta sẽ không để ngươi chết! Chết gì chứ? Không bao giờ có chuyện đó!"

Đôi tay tay rắn chắc, mạnh mẽ nhấc bổng thân người nàng lên rồi nhẹ nhàng lướt trong biển đỏ, lồng ngực hắn vang từng nhịp hồ hởi tựa hồ trống giục.

Là nhân ảnh quen thuộc mà nàng từng biết.

Tiếng lách tách của gỗ cháy vùi trong biển lửa xen lẫn mùi hương thảo nồng đượm khắp nơi.

Chưa bao giờ nàng ngửi thấy mùi hương thảo lại tang thương như bây giờ.

Tiếng hài tử khóc thảm thiết xé tan bầu không khí lạnh lẽo:

"Mẫu thân, mẫu thân, khụ khụ."

"Nương tử, nàng đi rồi ta biết làm thế nào đây?"

Cạnh đống lửa lớn cháy ngùn ngụt, người đàn ông lem luốc cùng đứa trẻ đang vùi mặt khóc.

"A Lục, xin lỗi huynh, vì cứu hài tử của ta mà không thể cứu kịp thê tử của mình. Ta thật có lỗi với phụ tử các người."

A Lục nghẹn ngào đáp.

"Nàng trên trời linh thiêng nhất định sẽ hiểu cho ta."

"Lửa còn bên này, dập mau!"

Bát công tử vội vã gánh nước trên đôi vai lực lưỡng, hắn dốc sức mang từng thùng nước dội vào quả cầu lửa trước mặt. Thấy thế, đoàn người cũng nối đuôi nhau khiêng vác xô, thùng các loại để dẫn nước đến. Một số người bắt chước Thục Phán dội nước lên người chạy vào lán phát hoả để cứu người mắc kẹt trong đó. Tiếng kêu cứu thảm thiết vang từ bên trong lẫn bên ngoài, có người may mắn được cứu khỏi, số còn lại thì đành bất lực.

Đám người a Ngưu và sai nô không làm gì khác ngoài việc quát tháo và la hét vào đám đông.

"Không lo dập lửa ở đây khóc cái gì?"

Tên sai nô trừng mắt diều hâu vào nhóm nô lệ đang khóc khiến Bát công tử phẫn nộ đáp không khoan nhượng:

"Hắn vừa mất người thân, một chút tiếc thương cũng không thể bày tỏ sao?"

Sai nô gằn giọng:

"Mạnh miệng vậy sao không đi cứu người?"

"Ngươi?!"

Biết cố chống trả sai nô, nô lệ chỉ có thiệt nên Bát công tử hậm hực bỏ đi.

"Nô lệ bị thương thì tập trung bên này, số còn lại thì ra sức dập lửa cho ta."

Pa Dí đứng trên gò đất cao gần đó dõng dạc hô.

Một sai nô đến thúc vào lưng Thục Phán khiến hắn đau điếng người.

"Không nghe Pa trại quân nói gì sao?

Thục Phán không đáp lời khiến sai nô tức khí bồi thêm mấy cước vào chỗ hiểm. Đến lúc này, Thục Phán đỡ người trong tay mình xuống đất. Bằng thao tác nhanh nhẹn, hắn lùi người sang bên lấy đà vật tay sai nô về phía sau. Trong chốc chớp mắt, Thục Phán đã đứng sau lưng sai nô, hai ngón tay trỏ kề sát cổ họng hắn, dường như có thể chọc thủng cổ họng tên đó bất cứ lúc nào. Sai nô thất kinh vì mọi việc diễn ra nhanh hơn hắn nghĩ.

"Hắn đang bị thương. Ta không thể đi."

"Ngươi! Ngươi dám chống lại chúng ta?!"

"Nghĩ ta dám không?" Thục Phán vừa đáp lời liền siết chặt hai ngón tay mạnh hơn khiến hắn run rẩy, thấy tình thế không ổn nên hắn đành hạ giọng:

"Được, được, tha cho ngươi lần này. Còn không buông tay ra?"

Hừ. Thục Phán đẩy mạnh hắn sang bên, đi về chỗ Khải Ca đang nằm. Nàng đang co ro như con tôm sắp bị luộc chín.

Kho lương cũng vô tình bị dọn sạch sẽ.

"Trại chủ tha mạng. Khụ khụ."

"Mạnh nữa cho ta." Tào A Sến tức giận, mặt đỏ bừng như ánh lửa đương cháy dữ. Quả nhiên là trò giương Đông kích Tây của người Mèo (1), bọn họ không ngừng khiêu khích người trong Bản Phủ từ nhiều năm nay. Tuy nhiên lần này bọn họ tấn công vào trại Nam Cương thì hắn không thể ngờ đến.

(1) Tên gọi khác của người H'Mông.

A Ngưu từ kho lương quày quả lên khán đài, sắc mặt hoảng hốt khiến hắn càng lo lắng bội phần:

"Thế nào?"

"Bẩm, không còn một hạt thóc."

"Đã kiểm tra kỹ chưa? Cả kho thảo nữa." Tào A Sến rống lên như lợn đương bị cắt tiết.

"Trại chủ, ... tình hình cũng như vậy, vẫn là không còn gì."

Hắn tức giận vung roi da vào đám sai nô đang quỳ, miệng không ngừng mắng nhiếc:

"Lũ khốn các người. Ta đã dặn phải canh chừng cẩn mật, tại sao lơ là như vậy? Chết đi, chết đi."

"Trại chủ, chúng tôi biết lỗi, xin người bớt giận. Khụ khụ, đau quá."

Khụ khụ khụ ...

"Lán trại?"

Pa Dí đứng bên cạnh nãy giờ liền lên tiếng:

"Bẩm, số lán tan thành tro bụi đếm không kể xiết, nhẩm chừng ... thiệt hại một nửa, nô lệ thì ... mất mạng cũng không ít."

"Cái ... cái gì? Chết tiệt!"

Sai nô thấy lão trại chủ tức khí xung thiên thì cũng khiếp đảm. Lần này trại Nam Cương đã tổn thất vô cùng lớn.

Tối đó, quả nhiên là một đêm rất dài và u ám.

Lán của quân nô được dồn lại để trống chỗ chuyển số người bị thương vào ở tạm. Quân nô có vẻ không vui khi phải nhường chỗ cho nô lệ tá túc nên bọn chúng hậm hực ra mặt, nhưng rồi cũng thôi vì nô lệ thiệt mạng quá nhiều nên tạm thời bọn họ sẽ thiếu người cho vụ thu hoạch mùa xuân sắp đến. Vì thế số người còn sống sót lần này không thể để thất thoát thêm nữa.

Các lán do quân nô để lại ưu tiên cho người bị thương được chuyển vào trước, sau đó là người già và hài tử. Tất nhiên số lán đó sẽ không đủ chỗ chứa hết tất cả nô lệ trong lúc này, nên những người còn lại đành tìm những tấm bạt còn sót lại sau trận hỏa hoạn, dựng lên ở tạm và tránh sương khi đêm xuống. Mùa đông ở Nam Cương quả nhiên rét hơn sức tưởng tượng của nàng. Với tình trạng của nàng hiện tại không đến nỗi nặng như những người kia nên Thục Phán đành miễn cưỡng để nàng và hắn ở bên ngoài lán.

Khụ Khụ. Chốc chốc, Khải Ca ho khan vài tiếng, hai tay quơ quẩy vào không trung một lúc rồi thôi. Khuôn miệng nhỏ tái nhợt nhưng lâu lâu khẽ kêu hai tiếng: "Về nhà."

Thêm một canh giờ nữa trôi qua trong sự lạnh lẽo và ảm đạm. Gió đông hờ hững cuốn theo từng đợt tuyết trắng xóa rơi nghiêng ngả trên nền trời tối sẫm. Khải Ca đã khá hơn và hơi thở dần hồi phục đều đặn trở lại. Hắn cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng mỗi lúc tăng dần nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền ủ rũ khiến hắn bồn chồn khó tả. Thỉnh thoảng nàng co người, rục hai tay vào người hắn. Bất giác hắn cảm nhận luồng khí run rẩy lan tỏa từ tâm đi khắp nơi, một cảm giác lâng lâng khó tả thành lời.

Cảm giác kỳ dị đó khiến hắn có chút say mê, hai tay càng siết chặt người trong lòng.

Bóng đêm tĩnh mịch muốn trang hoàng cho mình bộ xiêm y lộng lẫy hơn nữa nên cố tình khoác lên mình bộ tuyết phủ trắng xóa, nhanh và vội vã như sợ chúng đột nhiên tan biến khi vừa chạm đất.

Đó là đêm tuyết đầu mùa lần thứ hai của nàng khi sống ngoài biệt viện. Từ đây, đất sẽ là chiếu, trời sẽ là nhà, tam hoang tứ cứ, nơi nào cũng là chỗ dung thân cho nàng.

Ngày mới lại bắt đầu.

Bình minh vừa lên, ngựa hí vang tràng thanh âm trong trẻo giữa núi rừng rồi vội vã lên đường, để lại phía sau một vệt bụi mỏng như sương lơ lửng rồi tan biến dần vào không trung. Bên dưới, mặt đất cũng ướt sũng sau trận tuyết tan. Mật thư vừa tức tốc gửi về thành Bản Phủ, trao cho thành chủ Nam Cương để quyết định việc thảo phạt người Mèo, mọi chuyện đã đi quá xa sự nhẫn nại của hắn.

Lán ở đã cháy, nhưng việc cống nạp nguyên vật phẩm không có gì thay đổi. Bởi trại nô lệ Nam Cương là một phần của các bộ lạc Nam Cương thống nhất nên sự việc xảy ra đêm qua không mảy may ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của họ nơi đây. Việc chinh phạt người Mèo là quyết định của người bên kia đồi Thôm Dạng, còn nô lệ vẫn phải ra đồng làm việc, vẫn phải cày cấy và nai lưng bán mặt cho trời, bán lưng cho đất mỗi ngày. Nói không ngoa thì ở đây được ví như trại sản xuất nhu yếu phẩm lớn nhất ở Lạc Hồng đại lục.

Người trong lòng cựa quậy khiển Thục Phán giật mình tỉnh giấc. Đôi mắt trong veo như sương mùa đông chớm sang, nhưng lại quật cường, bất kham và mãnh liệt đặc biệt, khiến hắn bị lôi cuốn, sa trầm với muôn vàn ý niệm thôi thúc.

"Đầu tròn, là huynh cứu ta?" Nàng ngây ngốc nhìn hắn. Khuôn mặt thiếu niên trắng bệt giữa trời gió rét nhưng đôi tay cứ ôm chặt lấy thân thể nhỏ làm nàng bồn chồn, thổn thức những loại cảm xúc kỳ lạ.

Hắn không nói gì ngoài việc nở nụ cười nhẹ nhàng như nước hồ thu êm đềm đáp trả nàng. Đó là lần đầu tiên Khải Ca thấy Thục Phán cười, nụ cười ôn nhu và ấm áp từ tận sâu thẳm tâm hồn, lan toả đến người đối diện, gần gũi và thân thiết như bọn họ đã từng biết nhau từ thưở rất lâu trước đó.

"Khoẻ rồi chứ?"

"Hì, tốt rồi. Đa tạ ngươi."

"Ừ."

"Ta nợ ân tình của ngươi một lần nữa."

"Hừ, đâu chỉ những lần này không thôi?"

"Hử?"

Câu nói sau cùng của hắn khiến nàng khó hiểu, nhưng bất giác thấy hắn cười vui vẻ, nàng cũng vui lây nên không tiện tra thêm ẩn ý sau câu nói trên là gì nữa.

"Tiểu tử thối, ngươi đâu rồi? Khải Ca!"

Tiếng Bát Dật đằng xa vọng lại, trong chốc lát đã đến trước mặt nàng.

"Thì ra ngươi ở đây?! Khoan khoan, các người đang làm trò gì vậy?"

Khải Ca chưa kịp đáp lời thì Bát Dật đã nhanh chóng phát hiện ra tình thế vô cùng khó coi của nàng và Thục Phán. Trước mặt hắn, nàng đang nằm nửa trong nửa ngoài trong lòng Thục Phán! Hai nam nhân đang ôm nhau trong tư thế vô cùng nhạy cảm khiến nàng và Thục Phán vô tình trở thành những người càn gỡ và bệnh hoạn hết sức.

Đó là một thể loại cực kỳ ghê gớm và không thể chấp nhận.

"Á!" Nàng hoảng hốt vùng bật dậy. Nhưng vì bản thân đã nằm một chỗ trong tư thế ấy suốt đêm nên nhất thời không đủ sức đột ngột đứng dậy. Đang lúc nàng luống cuống lên thì đôi tay của Thục Phán cũng lóng ngóng không hơn kém.

Bịch! Khải Ca ngã chổng trơ trên nền đất.

"Thục .. Thục Phán, huynh ... đồ đáng ghét!"

Thục Phán ngượng ngùng, bẽn lẽn bỏ đi mất tăm, để lại nàng nằm như con cá giẫy chết. Bát Dật thấy thế thì cười ngặt nghẽo đến toác cả quai hàm.

"Á a, cái miệng của ta. Trời đất! Ha ha, ha ha. Ta nghĩ hôm nay mình không cần đi kiếm ăn nữa, có con cá mắc cạn đang ở đây. Tuy da bọc xương nhưng ... ta miễn cưỡng ăn tạm mùa đông vậy! Ha ha ha ha." Bát Dật cười ngặt nghẽo khiến nàng đỏ ngượng chín cả mặt.

"Bát Dật thối, ông đây cho ngươi ăn cá mắc xương chết thành ma mắc cổ(2) đấy."

(2) ý nói chết thành ma có xương mắc cổ họng, một cái chết lãng nhách chưa từng thấy!

"Cá mắc cạn! Ha ha ha ha." Bát Dật không bỏ bông đùa khiến Khải Ca tức tối nên bay đến định bồi vài đường cước cho hắn bớt lắm mồm thì tên ấy đã nhanh chân vọt chạy trong chớp mắt.

"Đứng lại cho ta! Đồ khốn nhà ngươi."

"Ngon thì chạy theo ta. Ha ha, cá mắc cạn chạy rùa vậy?!"

Thục Phán nãy giờ vẫn chăm chú theo bóng dáng nhỏ vừa rồi cho đến khi nhân ảnh đó biến mất trong biển người trước mặt. Khoé môi khẽ nhếch sự vui vẻ và mềm mại chưa từng thấy trước đây. Ít nhất là khi hắn chưa gặp Khải Ca. Sự mềm mại ấy cứ lớn dần từ lần đầu hắn gặp nàng ở bãi tha ma nọ. Một kẻ lưu vong, nước mất nhà tan, người thân duy nhất hắn cũng không thể bảo vệ được khiến hắn phẫn nộ với bản thân mình. Hắn sống buông thả mọi thứ, thậm chí bất cần tương lai ra sao, để quên đi bản thân mình là ai và từ đâu đến.

Cánh đồng thảo ngày đông rét cũng trở nên ảm đạm và khô khốc. Trên bãi cỏ xanh rờn những cây thảo mới nhú lởm chởm như bộ tóc lưa thưa của hài tử sắp đầy tuổi. Xa xa trên những tàn cây cổ thụ lớn, nhạn đậu trắng xoá phủ đầy thân cây trông xa thoạt như những cây nấm trắng cao lớn cô độc giữa gió núi. Vì là mùa đông nên nô lệ tạm dừng công việc trên đồng thảo mộc và việc thu hoạch lúa mùa, thay vào đó là tập trung khu vực dệt vải lụa và lên rừng đốn củi. Việc dệt vải lụa thì được giao cho phần lớn nữ nhân và hài tử nhỏ. Số còn lại thì được điều vào các khu rừng lân cận.

Nô lệ được chia thành những tốp nhỏ lên bè tre và thuyền, thả mình trên dòng Phổ Mai (3) uốn lượn như một dải lụa ngọc ngà xanh biếc nằm giữa hẻm vực chông chênh của núi đá hoang dã. Sương trắng trên đầu hẻm núi bao phủ đoàn bè nô lệ bên dưới như một bầu trời nhỏ khác nằm dưới gầm trời lớn khổng lồ bên ngoài.

(3) Tên gọi khác của sông Nho Quế, một nhánh sông Gâm từ Trung Quốc chảy vào địa phận Văn Lang cổ.

Mái chèo cuốn theo dòng nước nhỏ xoáy thành những vòng tròn méo xệch bồng bềnh lơ lửng bên mạn bè sau đó nhanh chóng vỡ òa thành âm thanh rì rào mát rượi. Chốc chốc vài cơn gió lạ nghiêng ngả lướt qua khiến nàng rùng mình.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.