Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai sợ ai

Tiểu thuyết gốc · 3085 chữ

"Cầm lấy. Mau lên."

Nô lệ đang nằm co ro trên bãi đất trống thì một người đàn ông trung niên, đầu đội mũ vải thêu hoa văn tinh xảo đến gần. Bọn họ nhận ra đó là viên chủ quán người Mèo khi nãy. Trên tay người ấy là một nắm mèn mén được đựng trong bọc vải xỉn màu. Nô lệ mừng rỡ, cám ơn rối rít, liền đón lấy chia cho nhau ăn.

"Còn cái này, vào chút cho ấm người." Người đàn ông cười nhân hậu nhìn một lượt hết nô lệ ra chiều thân thiện, đoạn chìa bầu rượu nhỏ được giấu bên hông đưa ra nốt.

"Đa tạ ông chủ." Nô lệ xúc động hết nhìn người đàn ông rồi nhìn nhau. Mọi người truyền tay nhau bầu rượu cho đến khi hết cạn thì dúi bầu rượu vào đám cỏ bên cạnh chuồng ngựa như lời người đàn ông dặn dò.

"Ngươi muốn ăn nữa không?" Thục Phán quay sang hỏi nàng.

"Nhiêu đây đủ rồi. Không ăn nữa."

Thục Phán nhìn nàng ngạc nhiên:

"Có ăn hết đâu mà đủ. Còn mèn mén trên miệng ngươi kìa."

Khải Ca đưa tay lên vuốt miệng mình thì quả nhiên vẫn còn dính thức ăn, nàng lấy nó xuống bỏ vào miệng ăn ngon lành. Thục Phán thấy vậy cũng cười theo, hắn ngắt phần ăn còn lại trên tay mình chia làm hai. Phần cho mình, còn lại đưa nàng. Thấy hắn nhiệt tình quá nên nàng cũng không câu nệ tiểu tiết bèn lấy ăn luôn một lượt.

"Ngươi cũng thiệt tình đó chứ." Biết Thục Phán có ý trêu mình nên nàng hừ cong mắt ra chiều: ta không hiểu ngươi nói gì! Tiểu tử đó không những không công kích lại thái độ của nàng mà còn ôn nhu một cách lạ thường:

"Thấy ngươi ăn ngon lành, ta rất sảng khoái. Ngươi thật giống một người."

"Người nào?" Nàng ngây ngốc hỏi.

"Biểu muội."

"Ngươi có biểu muội?"

"Ừ."

"Thì ra vậy. Ngươi chưa từng kể chuyện đó với ta bao giờ. Ta cứ tưởng ..."

"Trên thế gian này, ta chỉ có muội ấy là người thân duy nhất! Đã hứa sẽ bảo vệ muội ấy suốt đời, nhưng cuối cùng, ta đã không thể thực hiện được lời hứa đó."

...

Giang Chí Hùng đang đứng nhìn qua cửa sổ, mắt dõi về những thửa ngô ở lưng chừng núi Mả Pì Lèng thì tấm mành ở cửa bị vén lên, gió lùa vào lạnh đến rùng mình. Hắn giấu hai tay mình vào ống tay áo rộng, trầm tĩnh hỏi người mới vào:

"Chuyện gì?"

"Bẩm Quốc chủ, chúng ta có khách phương xa."

"Cho vào."

Người chấp sự nghe vậy thì quay lại hô to với người bên ngoài. Tức thì, tấm mành tre bị vén lên lần nữa, hai thiếu niên có làn da rám nắng bánh mật, vóc người cao lớn, tướng mạo khôi ngô bước vào. Bọn họ đưa hai tay lên quá đầu, nghiêng người hành lễ La Ha (1), theo cách của người Tây hoang.

(1) Nghi thức chào hỏi hoặc phục lệnh truyền thống của Tây hoang

"Quốc chủ thiên cát! Vãn bối họ Giả, tên một chữ: Thiên."

Giang Chí Hùng nhìn trên ngó dưới, đánh giá con người vị thiếu niên, có đôi phần đề phòng:

"Uhm. Các hạ đến đây có việc gì?"

"Không giấu gì ngài, tại hạ vốn là thương gia ở Nam thổ. Quanh năm đi Nam ngược Bắc gặp không ít anh hùng cái thế thiên hạ, lại nghe tiếng về người đã lâu nhưng chưa có dịp thỉnh kiến. Lần này đến Nam Cương đặt một số hàng mang về Thiên Hải thành, nhân tiện tự cho phép mình cuồng vọng đến viếng thăm quốc vương một lần cho thoả lòng ái mộ."

Giang Chí Hùng cười lớn:

"Ta và các hạ không có giao tình, ngươi lại vượt đường xa mượn cớ đến thăm không khỏi người có lòng hoài nghi."

Thiếu niên cười khẽ, trải lòng kính cẩn:

"Quốc chủ quả nhiên tinh tường, không giấu người được lâu. Tại hạ chuyến này tình cờ biết được một tin, không biết Quốc chủ, người muốn nghe tiếp không?"

Giang Chí Hùng trầm ngâm rồi nói:

"Ngươi nói đi."

"Chuyện khoáng sạch kho lương thảo, làm cháy trụi bốn mươi ba trại nô, hai mươi sáu chiếc thuyền, bè, gỗ các loại và một số phi vụ khác trước đây. Tại hạ không kể tường tận chắc là Quốc chủ cũng đã nghe qua.

"Uhm, những chuyện đó bổn vương đều biết. Nhị đệ nhất thời chểnh mảng trong việc quản giáo hạ nhân, chung quy vẫn là lo cho tộc dân mùa đông gió rét, lương thực chẳng còn bao nhiêu. Mùa đông năm nay khắc nghiệt hơn rất nhiều. Bổn vương cũng là lực bất tòng tâm." Giang Chí Hùng thở dài.

"Những việc trên, đã làm kinh động đến người ở Bản Phủ. Trên miền gió núi, đá tai mèo này, kẻ thù của các ngài quả thật không nhỏ. Một cuộc thanh trừng tộc dân của ngài, thiết nghĩ cũng không còn xa."

Giang Chí Hùng đập bàn, quát lớn:

"Hừ! Người Mèo chúng ta đông người, há sợ bọn chúng? Nhiều năm trôi qua, chín bộ lạc Nam Cương không ngừng bành trướng thế lực, dồn tộc ta về dưới chân núi này. Một bên là vách núi hiểm trở xuyên đến tận mây, một bên là vực thẳm không đáy. Tộc dân ta sống bằng cách gì? Nếu không nhờ giàng thiên ban xuống loài hoa tam giác mạch nở khắp núi rừng để làm kế sinh nhai thì tất cả đã thiệt mạng từ lâu. Chúng ta không tìm chúng tính sổ đã đành. Thanh trừng? Xin mời!"

Giả Thiên giãn vầng trán cao ráo, dường như bắt được nhịp tâm sự của Giang Chí Hùng nên không ngại bộc bạch hết tâm tình của người trượng nghĩa vì thiên hạ:

"Tại hạ tuy sống ở Thiên Hải thành nhưng tai mắt không hề ít. Những năm qua, các bộ lạc Nam Cương hung hãn thế nào, ta đều tường tận, không sót một khắc. Cuộc thanh trừng chắc chắn sẽ xảy ra, ngài và tộc dân của mình cũng nên chuẩn bị sớm ngày ứng phó. Quân lực, tại hạ không có nhưng vũ khí thì miễn bàn, sẽ trợ giúp ngài đến cùng."

"Được, được lắm. Người đâu, mời Giả công tử và vị thiếu hiệp đây ổn định chỗ ngồi. Mang bánh lên."

Giả Thiên khoát tay từ chối:

"Bánh thì không cần, chúng ta vừa dùng xong. Ngài có trà nóng không? Tây thổ lạnh hơn giang Nam chúng ta nên một lúc lại phải uống ngụm trà thì tay chân mới hoạt bát được."

"Các người sao không nói sớm? Vậy mời qua đây."

Giang Chí Hùng hớn hở, vui vẻ ra mặt, kéo bọn họ đến cơi lửa lớn bên hông điện, gỗ cháy non kêu tanh tách. Xung quanh cơi lửa có vài chiếc ghế gỗ được bọc vải màu sặc sỡ, bên trên treo một bình trà lớn đương sôi, khói bay vội vã kéo theo mùi hương trà thanh khiết.

"Nào, mời các vị."

"Đa tạ Quốc chủ."

Hai thiếu niên vừa uống cốc trà nóng vừa hơ tay trên lửa, cười nói rôm rả.

"Các người là thương nhân nên đi gió về mây, khắp nơi đều có thể đặt chân đến. Còn ta chỉ mỗi nơi này, không thể tự do tự tại. Chỉ mỗi Mả Pì Lèng sơn thôi cũng đã chưa ra khỏi huống chi đến cả Tây thổ. Tây thổ tuy rộng lớn nhưng thiên nhiên khắc nghiệt, không ấm áp bằng giang Nam của ngươi, bốn mùa hoa nở, cá lượn đầy sông, chim bay vạn dặm. Năm xưa, nếu không có Xích Quỷ Vương khai sáng thì khắp Bắc phận chỉ có một màu trắng xoá, tuyết rơi quanh năm. Còn Tây thổ thì thú hoang còn nhiều hơn con người. Sau đó, Xích Quỷ Vương một lần nữa thân chinh Bắc phận, dẹp yên ngoại xâm, bình định Tây thổ, còn để lại thanh kiếm quý báu của mình là Xích Long Thiên Chi cắm ở Nam Cương cho mười một bộ lạc trấn thủ. Tổ tiên của Tày Hương không an phận, muốn vượt lên tất cả để làm lãnh đạo các bộ lạc hợp nhất nên chia bè kết phái, bài xích lẫn nhau, dẫn đến hai bộ lạc người Mèo và Nùng bị cô lập. Chúng ta buộc phải tách khối liên minh ra tìm vùng đất tự trị cho tộc dân mình. Bao nhiêu năm qua, tộc dân của ta sống muôn vàn khổ sở, y phục cũng không đủ ấm, huống chi lương thực sống qua mùa đông. Chúng ta không muốn làm hại bất kỳ ai, lại không thể đưa tay không đến cầu xin bọn họ ban cho. Nếu cuộc chiến này có tránh cũng không tránh khỏi thì liều một phen đến cùng vậy. Bổn vương muốn cho họ thấy, người Mèo chúng ta cũng là chủ của vùng Tây hoang!"

Nghe quốc chủ người Mèo trải lòng thì hai mắt thiếu niên sáng quắc, mười phần kính cẩn:

"Quốc chủ là người đức độ. Giàng thiên, Thuỷ tổ đại lục Lạc Hồng sẽ phò trợ người làm nên đại sự. Nếu ngài cần gì ở tại hạ, quyết không từ nan."

"Bổn vương xin thay mặt tộc dân mình, đa tạ hảo ý của các người trước vậy. Có điều ..."

Giả Thiên ngạc nhiên hỏi:

"Chẳng hay ngài đang lo lắng chuyện gì nữa?"

Giang Chí Hùng thở dài, có phần lo lắng:

"Tiếc là chúng ta binh lực có hạn, như trứng chọi đá, không đủ sức để chống lại khối liên minh của chín bộ lạc."

Giả Thiên nghe xong thì cười lớn, bèn nói:

"Chuyện này tại hạ đã sớm nghĩ ra. Quốc chủ không cần lo lắng. Chẳng phải ngài vẫn luôn có một đồng minh bất đắc dĩ sao? Kẻ thù của kẻ thù, là bạn của ta."

Hai mắt Giang Chí Hùng chợt sáng rỡ:

"Ý ngươi là Nùng quốc?"

"Không sai, không sai. Chính là bọn họ."

"Ha ha, ha ha. Vậy là bổn vương đã có đủ quân khí và binh lực rồi. Ngươi biết không? Đây là nỗi lo canh cánh trong lòng ta bấy lâu. Tiểu tử, ngươi khá lắm! Mang rượu lên đây. Ngày vui thế này phải cùng nhau nâng chén mới thoả lòng."

Giả Thiên thích thú, đứng dậy đảnh lễ:

"Cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ Quốc chủ hậu đãi. Chúc ngài sớm hoàn thành chí nguyện."

"Nhất định! Nào, nâng ly lên. Ha ha ha ha."

Bên ngoài điện, vừa hay xuất hiện một nữ tử đang cầm khay gỗ, trên đó đặt sẵn bát thuốc màu đen tuyền. Nữ tử tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã bộc lộ khí chất hơn người, dung mạo như hoa của mùa xuân.

Viên chấp sự đang đứng ngoài cửa, thấy nàng đi tới liền gật đầu chào vô cùng thân thiện:

"Không may rồi, Quốc chủ đang tiếp khách."

"Không sao, lát ta sẽ quay lại." Nữ tử nhẹ nhàng trả lời.

"Cô nương đánh rơi vật này đây."

Nữ tử xinh đẹp bèn quay lại thì thấy người kia đã cầm sợi dây đến ngay tay mình.

Đó là sợi dây có mặt làm bằng hổ phách trong suốt, rất hiếm thấy ở Tây hoang.

...

A Ngưu dẫn đoàn nô lệ về đến trại Nam Cương thì trời cũng vừa nhá nhem tối. Bát Dật suốt một ngày không thấy bóng dáng nàng đâu thì cũng nôn nóng, hắn bèn cố ý ra gần đầu cổng trại để dò la tin tức. Hắn thấy đoàn người vừa đến cổng thì đã reo lên gọi nàng:

"Tiểu tử thối. Ngươi đi đâu từ đêm qua đến giờ mới về?"

"Chúng ta bị cướp. Chuyện dài lắm."

"Thật sao? Ơ! Đợi ta đã." Bát Dật bị sai nô gác cổng túm đằng sau áo lôi ngược đi. Tiểu tử đó giơ tay vẫy vẫy nàng ra chiều an ủi. Nàng cũng vẫy vẫy tay đáp lại ngụ ý bảo: "ta không sao" cho hắn yên tâm.

Nô lệ đứng tập trung bên ngoài lán của Tào A Sến, chỉ mỗi a Ngưu theo Pa Dí đi vào trong. Một lát sau, bọn họ cùng nhau trở ra ngoài. Pa Dí hô to khiến tất cả đều thất kinh:

"Dẫn chúng đến Hắc Nhai."

Hắc Nhai là vùng thung lũng được bao quanh bởi ba dãy núi lớn, quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời chói chang bởi lớp sương mù dày đặc ở lưng chừng không trung. Nơi đây là kho rèn đúc vũ khí lớn nhất đại lục Lạc Hồng và cũng là nơi khổ hình nhất của nô lệ ở Nam Cương. Những người bị phạm trọng tội trong chín bộ lạc Nam Cương cũng sẽ bị đày đến đây, nô lệ bị xử phạt cũng không ngoại lệ.

"Tội nhân mới, ngươi sắp xếp cho chúng đi."

Pa Dí đến gặp một gã đàn ông cao lớn với bộ ria mép đen lởm chởm, hắn là người cai quản tội nhân ở Hắc Nhai.

"Số lưỡi qua và kiếm của thành chủ đặt xong chưa? Sắp tới họ cần gấp lượng lớn quân khí, không chậm trễ được." Pa Dí nói.

"Sắp xong rồi. Chúng ta vừa giao số lượng lớn quân khí cho vị tổng đà Thương Gia hội nên giờ phải gấp rút làm cho Thành chủ. Cũng may, vừa hay ngươi mang bọn họ đến đây. Giờ ta chẳng phải lo nữa. Khà khà." Gã đàn ông nhìn đám nô lệ cười thì bất ngờ gặp ánh mắt khó chịu của a Ngưu.

"Cũng may?!? A Ngưu tách khỏi hàng ngũ dẫn đầu đám nô lệ đi nhận phạt, hắn tiến đến gần gã đàn ông mắng không khách sáo.

"Ây dà, Ngưu gia đây sao? Ngươi cũng có mặt trong đám người này à. Phải làm phiền ngươi giúp ta trông coi bọn họ rồi. Ha ha ha ha."

"Giữ miệng mình cho tốt, không thì có ngày ta xé rách cái miệng đó đừng hối hận."

A Ngưu nói xong thì hồng hộc đi trước, tiến vào sơn động trước mặt.

"Ta về trước báo cáo với trại chủ. Ngươi nhớ ưu tiên đơn hàng của Thành chủ sớm ngày hoàn thành. Nếu ngươi đắc tội với ông ấy thì mười cái mạng của trại chủ cũng không cứu nổi ngươi. Nhớ đấy."

"Pa trại quân yên tâm về phục mệnh. Ta vẫn còn trân quý cái mạng hèn này của mình lắm. Hàng sẽ giao đúng hẹn. Nhất định."

"Cáo từ."

"Pa trại quân đi thong thả."

Hắc Nhai được chia làm ba khu vực khác nhau. Bên ngoài sơn động có nhiều ánh sáng hơn nên được dùng làm nơi khắc hoa văn binh khí, thậm chí là mộc hiệu để phân biệt quân khí giữa các bộ lạc khác nhau. Đó là những cái bàn gỗ dài nối đuôi nhau để đặt vật thể lên cho tiện bề khắc hoạ tiết. Bên cạnh là những ống đồng, đinh khắc, đục lỗ, búa nhỏ, búa lớn, tuỳ tiện rải khắp mặt bàn.

Tiến vào bên trong sơn động là một loạt tiếng đục đẽo kim loại va nhau không ngừng nghỉ. Đây là khu vực nung kim loại và chế tạo quân khí, cũng là nơi nóng nhất Nam Cương khi mà những dòng chảy kim loại được khai thác suốt ngày đêm, bất kể thế giới bên ngoài có thay đổi thế nào thì Hắc Nhai sơn vẫn âm thầm vận hành như một cỗ máy bất kham.

Bên trong cùng của sơn động dùng làm nơi nghiên cứu chế tạo các loại binh khí tối ưu khác nhau như đoản đao, chuỷ thủ, rìu, búa, cung, tên, nỏ, kiếm đến thương, khiên, nhiều vô số kể. Vì tính quan trọng của việc nghiên cứu nên khu vực này được đặt ở nơi khuất nhất của Hắc Nhai động để tránh sự nhòm ngó của người bên ngoài, thậm chí cả người của chín bộ lạc. Đó là khối óc của Hắc Nhai nói riêng và là kỹ thuật tinh tuý nhất của Nam Cương nói chung cho nên nội bất xuất, ngoại bất nhập. Những người thợ kim khí bị đưa đến đây thì sinh hoạt chỉ gói gọn trong khuôn viên động nghiên cứu, không thể tiếp xúc với bất kỳ ai bên ngoài, trừ người của Hắc Nhai sơn đến đưa cơm ngày ba bữa. Mà người Hắc Nhai đến đưa thức ăn cũng chỉ có thể đặt trên kệ, ở cửa ra vào. Đám người mới đến hôm nay cũng không ngoại lệ, thậm chí là a Ngưu.

Nàng và Thục Phán bị đưa vào trong sơn động, khu vực làm khuôn đúc vũ khí. Sai nô Hắc Nhai cử một người trong đám tội nhân thạo nghề nhất ra chỉ bọn nàng một lượt cách ép khuôn đồng. Nhìn những lớp thịt cuồn cuộn trên vai và bắp tay của người đó rung chuyển sau mỗi lần dập búa xuống khuôn kim loại, nàng cảm nhận một luồng năng lượng mạnh mẽ đang tuôn trào trong cơ thể mình. Năng lượng của sự sống mãnh liệt thay cho những ngày đói rét vật vã trong hang động Mã Pì Lèng sơn, thay cho những khuôn mặt xanh xao, đôi quầng mắt thâm đen trùng xuống như mắc bệnh hiểm nghèo của nô lệ quanh các lán trại.

Thậm chí còn thay cho những cái chết đáng thương của nô lệ trong những tháng ngày không có hồi kết!

Thục Phán, hắn thông minh hơn nàng nghĩ. Sai nô dẫn nô lệ các nàng đi học một lượt cách làm binh khí thì hắn đã có thể bắt tay vào làm nhanh hơn mọi người. Có điều thể lực của hắn không vạm vỡ cơ bắp như người tội nhân kia nên lực dập khuôn không đủ mạnh để ép kim loại được liền, mà phải dập nhiều lần hơn mới thành.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.