Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiếu nữ y đỏ

Tiểu thuyết gốc · 3055 chữ

"Các người mau học hỏi hắn làm cho nhanh. Số hàng này phải giao sớm cho Thành chủ."

Sai nô Hắc Nhai được thế lên giọng, hắn chia nô lệ ra thành nhiều tốp riêng lẻ, mỗi tốp đều có những tội nhân đã đến trước thạo nghề chỉ dẫn, để tránh làm sai rồi phải nung kim loại lại lần nữa thì tốn công sức hơn.

Thục Phán đã là nam tử mà thể lực còn không thể so bì với đám người kia thì phận nữ tử như nàng cũng đành chịu. Có những chuyện, thông minh không đáng một xu so với người có thể lực cường tráng nữa.

"Tiểu tử, ngươi phải cầm chỗ này, dùng lực như vậy mới uốn kim khí được." Người đàn ông vạm vỡ khi nãy bước qua chỗ nàng hướng dẫn. Thục Phán đứng bên cạnh thấy vậy liền nói:

"Tiểu tử thối này kém thông minh lại vụng về, huynh không đủ kiên nhẫn với hắn đâu. Để ta giúp một tay."

Người đàn ông cười hì hà nhìn nàng, sau đó bước về chỗ mình để nhường Thục Phán chỉ dẫn nàng:

"Ngươi cơ bắp không có, lại thêm vụng về, ở đây chỉ mỗi rách việc. Ta thấy sớm muộn ngươi cũng bị chuyển ra ngoài kia để khắc binh khí. Ây da, vụng về nữa thì chỉ còn việc lau sạch binh khí trước khi Hắc Nhai sơn giao cho người ta thôi."

Nàng cười méo xệch thanh minh, không quên lườm tên Thục Phán cách cay cú:

"Huynh chớ nghe hắn đặt chuyện. Trí nhớ ta rất tốt, sức khoẻ không bằng các người nhưng ta có thể rèn luyện được. Một gian nữa thôi, ta sẽ cho các người được mở mang tầm nhìn."

Thục Phán hừ giọng:

"Có ngày đó sao?"

...

Cỗ xe ngựa đang lướt như gió băng qua cánh cổng gỗ lớn đề ba chữ: Hắc Nhai Sơn thì bỗng một người cầm gậy ra chắn xe giữa đường.

"Dừng lại."

Huỵ yyy!

Cỗ xe bị chặn ngang bất thình lình nên phu xe kéo cương ngựa gấp về phía sau để giảm tốc độ khiến người bên trong xe có vẻ không vui.

"Bẩm, phía trước có người chắn lối vào." Phu xe giải thích.

"Các người là ai? Nơi này không tuỳ tiện tiếp người bên ngoài, mời về cho."

Sai nô cố tình nói lớn với phu xe nhưng cũng để người bên trong cỗ xe nghe thấy để tránh giải thích nhiều lần. Tấm màn được vén lên, một cái đầu ló ra, thoạt nhìn chẳng có mấy thiện cảm:

"Cẩu nô. Xe của Thần nữ cũng dám cản đường sao? Muốn chết hả?"

"Thì ra là Thần nữ, dù vậy cũng không được. Xin thứ lỗi, dù là thủ lĩnh của các bộ lạc cũng phải lui về. Trừ phi người có lệnh bài của Thành chủ, chúng ta mới dám cho qua."

"Vậy xem đây là cái gì?"

Nữ nhân đanh đá vừa nói xong liền đưa ra miếng thẻ bài hình hoa ban về hướng sai nô gác cổng. Sai nô thấy vậy liền bày tỏ thái độ cung kính, hạ thấp người nghênh đón người ngồi trong xe. Hắn chỉ về hướng Hắc Nhai động mà giải thích:

"Làm phiền các người đưa Thần nữ chạy một đoạn nữa về phía này thì sẽ thấy cửa động Hắc Nhai. Đến đó tự khắc sẽ có người ra tiếp đón."

"Đi."

Xe ngựa chạy thẳng một mạch vào và dừng lại bên ngoài Hắc Nhai động khiến những người đang đục binh khí có vẻ ngạc nhiên vì Hắc Nhai rất hiếm khi tiếp xúc với người bên ngoài trừ Thành chủ Bản Phủ và người của trại Nam Cương. Những người có nhu cầu đặt hàng binh khí đều đến trại Nam Cương gặp trực tiếp Trại chủ là Tào A Sến hoặc Pa Dí. Ngay cả việc xem hàng mẫu, nhận hàng được giao cũng chỉ được nhận tại trại Nam Cương chứ không thể đến tận nơi Hắc Nhai để quán triệt như thế này.

Hôm nay là trường hợp hi hữu hiếm thấy, thậm chí người mới đến cũng chẳng phải là người trong số họ. Lại còn là một nữ nhân cực kỳ diễm lệ, làn da trắng như tuyết ngày đông, thêm vào bộ y phục màu đỏ cẩn đá ngũ sắc ôm lấy đường cong tuyệt mỹ, nàng đẹp như tranh vẽ, khiến người say đắm khi vừa trông thấy từ đằng xa.

"Ai trông coi nơi đây? Gọi người ra mau!" Người nữ tỳ đi bên cạnh, mặt mũi thô kệch, tình tính lại chua ngoa, vô cùng khác hẳn với chủ tử của mình.

Sai nô thấy người mới đến có phần ngạo mạn, nghĩ bọn họ không dễ đối phó nên khuẩn trương đi tìm viên chủ quản Hắc Nhai. Một lúc sau, viên chủ quản xuất hiện, vừa nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế thì hồn bay phách lạc trong chốc lát, hồi sau mới lắp bắp lên tiếng:

"Cô nương, kiếm ... tìm ta có việc gì không?"

"Vị đây là Thần nữ của chín bộ lạc Nam Cương, phụng lệnh Thành chủ đến xem tình hình quân khí đã đặt khi trước để đảm bảo tiến độ, không được chậm trễ."

Viên chủ quản vừa nghe thì chuyển sang ngạc nhiên rồi lại sùng bái như một tín đồ trung thành. Hắn giơ hai tay lên quá đầu, nghiêng mình hành lễ long trọng trước vị nữ nhân tự xưng là Thần nữ của chín bộ lạc.

"Lần đầu được bái kiến Thần nữ, tiếp đón chậm trễ mong người đừng trách phạt. Người đâu, mang ghế ra mời thần nữ thượng toạ."

Sai nô vội mang từ bên trong ra một ghế bành lớn trông có vẻ long trọng như việc đón tiếp thành chủ Bản Phủ. Chiếc ghế được đặt ngay giữa sân càng thể hiện uy thế của người được ngồi lên thuộc hạng tầm cao thế nào ở Nam Cương.

"Thần nữ, mời người."

Thiếu nữ y đỏ không ngần ngại đi về hướng có đặt chiếc ghế lớn cho mình, suốt buổi vào Hắc Nhai đến giờ, nàng chưa từng nói một lời nào với bọn họ. Nhưng thần thái trang nghiêm, lạnh lùng của nàng mới là điều khiến người khác thập phần e dè và kiêng nể.

"Ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?" Thiếu nữ buông lời ngọc ngà như tơ lụa, như muốn lấy hết trái tim của người đối diện.

"Bẩm, cũng ... cũng được kha khá. Ngươi ... ngươi vào trong lấy số lưỡi qua vừa rèn xong ra đây."

Viên chủ quản chỉ tay sai nô đi về hướng động lấy lưỡi qua xong thì cũng quay qua giục người đang khắc binh khí một lượt:

"Ngươi nữa, gom tất cả kiếm khắc được đến đây luôn."

Sai nô vào động giục các nhóm thợ rèn và dập khuôn đi thu gom binh khí khiến mọi người đều ngạc nhiên. A Ngưu đang đứng quan sát tội nô làm việc từ trên hành lang bắc ngang giữa động cũng không rõ cớ sự liền hỏi vọng xuống:

"Quân Khuyển đang ở trước cửa hay sao mà hắn gấp rút vậy?"

"À, Ngưu gia không biết đó thôi. Ngoài kia là Thần nữ. Hôm nay, người phụng lệnh Thành chủ đến kiểm tra số quân khí của chúng ta. Nếu không gom hết số hàng này thì làm sao đủ số lượng cho họ thấy? Không nhiều thì cũng phải tàm tạm mới không bị trách tội. Chỉ trách là trách đơn hàng của Thành chủ đến muộn hơn Thương Gia hội, Trại chủ đã nhận tiền của họ thì sao chậm trễ được nên phải hoàn thành số hàng giao cho Thương Gia hội trước mới đến lượt của thành chủ. Dù thế nào cũng là chuyện nội bộ trại Nam Cương chúng ta, người bên Bản Phủ hoàn toàn không hay biết chuyện này nên bọn họ có khiển trách đi nữa cũng là chuyện hiển nhiên. Hắc Nhai sơn chỉ có thể tận lực hết mình mới qua khỏi kiếp nạn này."

A Ngưu cười khẩy:

"Đó là chuyện của các người. Ta mới đến đây chỉ một thời gian, làm sao dám gánh trọng trách to lớn đó. Không lâu nữa Trại chủ nguôi giận sẽ triệu ta về trại Nam Cương, chuyện ở đây ta không quản nổi."

"Ngưu gia nói vậy thì chúng tôi còn biết nói gì nữa bây giờ? Nếu hoạ có ập xuống thì cả trại Nam Cương đều bị tổn thất, không riêng mỗi Hắc Nhai sơn."

"Ta chẳng qua là một chấp sự nhỏ ở trại, thân lại mang tội, bản thân có muốn cũng lực bất tòng tâm. Ngươi còn không lo đi thúc hối bọn họ thì người chết trước sẽ là ngươi đó không chừng."

"Chết chưa, ta lại lắm lời quá rồi. Này, các ngươi nhanh tay lên một chút nào. Thục Phán, ngươi với hắn kéo chỗ này ra ngoài kia."

"Chỗ này nặng lắm, để ta giúp huynh một tay."

Khải Ca phụ đỡ lưỡi qua vừa gom được cho vào cần xé lớn nằm trên xe đẩy, mồ hôi hai bên trán tuôn như thác đổ, thêm vào hơi nóng trong động khiến đôi má nàng ửng đỏ như vừa đánh phấn màu. Không riêng gì nàng, Thục Phán chẳng khá hơn, nước đọng quyến luyến trên sống mũi cao thẳng tắp như đã sẵn sàng rơi xuống mà không nỡ, khiến hắn có sức thu hút đến kỳ lạ. Thục Phán không còn như dạo trước nàng đã gặp trên bãi tha ma, hài tử giờ đây có phần sức sống hơn, không còn vẻ u ám, ánh mắt vô cảm bất cần đời như lời của những người sống cùng lán hắn thuật cho nàng nghe. Hắn trở mình như loài cây tùng, cây bách mạnh mẽ, vừa đủ cao lớn vươn mình dưới ánh mặt trời chói chang trên đỉnh Khau Phạ (1). Nàng nhìn hắn có chút say mê, đầu óc mông lung, buông thả nhiều cảm xúc phức tạp đan xen nhau.

(1) Hay còn được gọi là dãy núi Hoàng Liên Sơn.

"Khải Ca, đưa cái đó cho ta." Lời Thục Phán cất lên xen ngang vào dòng suy nghĩ tạp nham khiến nàng phải trở về với thực tại là phụ hắn chất hết khối kim loại này lên xe đẩy.

"Ừ ừ."

"Xong rồi. Chúng ta đi thôi. Ngươi đẩy xe bên ngoài đi. Ta đi chuyến xe bên trong."

Nàng chỉ hai chiếc xe đẩy trước mặt, một chiếc cho nàng, chiếc còn lại cho Thục Phán.

"Ở trong đây đợi ta mang xe vào rồi chất hàng lên. Mấy xe này để ta làm một mình được rồi."

Nàng nhăn mặt:

"Nặng vậy mình ngươi di chuyển cũng đã khó khăn, huống hồ làm thay phần của ta sao chịu nổi. Không được! Chúng ta cùng phụ chất đồ lên hết hai xe, xong thì mỗi người một xe mang đi."

"Ngươi nhìn mình lại đi. Mỗi việc chất hàng lên xe thôi còn xiêu vẹo huống hồ đẩy cả xe hàng. Ngươi không thấy sao chứ ta thấy chẳng dễ nhìn chút nào."

"Lại là hai người các ngươi. Khá thân thiết đó."

A Ngưu từ đâu xuất hiện, nói lời khiêu khích hiếm khi nghe lọt tai. Biết nàng vốn căm ghét a Ngưu nên Thục Phán lén giữ tay nàng lại, nàng cũng hiểu ý nên không nói không rằng đáp lời a Ngưu.

Hắn nhận ra hai người bọn họ chính là những kẻ chống đối lại mình khi đoàn nô lệ leo lên Mả Pì Lèng sơn, đặc biệt là nàng, một tiểu tử có thân hình mình hạc sương mai, nhưng cột cái tóc đuôi ngựa cao ương nghạnh phía sau đỉnh đầu, khiến hắn khó chịu mỗi khi nhìn thấy. Ánh mắt của tên nô lệ chứa một trời những bất kham, bất phục, như một cái gai sắt nhọn muốn đâm xuyên hắn, khác hẳn những nô lệ kia. Ánh mắt đấy không chút để tâm đến sự bá đạo của hắn, nàng mặc nhiên xem hắn như cát bụi, thấp hèn. Là một cô nhi không phụ mẫu bị ném ở tàn cây hoàng liên, dưới chân rừng Khau Phạ, hắn tự thân lớn lên một cách bạt mạng. Núi rừng nuôi hắn, thiên địa là nhà. Từ thưở biết đi vững vàng, a Ngưu đã là đứa trẻ lăn lốc sống trên những ngọn núi tai mèo, băng rừng, vượt suối, những đồng cỏ nhấp nhô uốn lượn từ đồi Thôm Dạng đến đỉnh Khau Phạ, chưa nơi nào hắn chưa đặt chân đến. Cuộc sống chém chém, giết giết trên lưng ngựa ở vùng núi đá khiến lương tâm hắn cũng trở nên rắn rỏi đến sắc lạnh, tàn nhẫn. Chỉ có người sợ hắn chứ ánh mắt kiêu hãnh đó chưa từng để tâm đến bất kỳ người nào.

Nàng cũng chính là đứa nô lệ đã kiên trì chống đối hắn đến cùng của buổi chiều hôm đó, người đã bảo vệ Thục Phán khi hắn bảo sai nô đem vất xác ở bãi tha ma.

"Nhiêu đây thấm thía sao, ngươi giúp hắn một tay đi." Hắn chỉ tay về đống lưỡi qua còn lại, bảo tên tuỳ tùng chất thêm lên xe đẩy, khiến nàng không kiềm được phải lên tiếng:

"Ngươi làm khó bọn ta chẳng giúp ích được trại Nam Cương. Hàng thì cần mà người ít như vậy, nếu chậm trễ ngươi có gánh nổi hậu quả không?"

A Ngưu phá lên cười điên dại:

"Liên quan gì ta? Đó là chuyện của hắn (ý nói viên chủ quản Hắc Nhai). Chẳng phải ngươi luôn muốn bảo vệ hắn sao? Để ta xem các người cầm cự được đến bao giờ."

"Chất đầy lưỡi qua lên hai xe cho ta."

Hắn gằn giọng ra lệnh sai nô cố tình làm khó nàng và Thục Phán hơn. Chiếc xe bị chất đầy đến không thể bật lên được nữa thì bọn chúng mới chịu dừng tay. Thục Phán vẫn rất bình tĩnh, không hề lay động hay giận dữ như nàng, ngược lại còn trấn an nàng bằng ánh mắt biết nói của hắn.

Viên chủ quản thấy hàng đưa ra không đều đặn thì lo lắng đi vào, hắn thấy nàng và Thục Phán hì hục kéo lê xe đẩy, chậm rãi bất thường thì bất an trong lòng, hắn quay sang trách a Ngưu:

"Ngưu gia, ngươi làm khó bọn chúng chẳng phải muốn hại ta sao? Người đã thiếu mà chúng lăn ra chết bất kỳ tử, ai sẽ làm thay đây? Ngươi sao?"

"Chẳng phải đã một lần cảnh cáo ngươi sao? Ta đang dạy dỗ nô lệ của mình, ngươi có cửa gì mà dám xen vào?"

Nhớ lại chuyện lúc trước, a Ngưu sấn tới túm cổ áo viên chủ quản, nói như tạt nước lạnh vào mặt hắn. Ai ngờ, bình thường tên này dở dở ương ương, nay nước đến chân như chó cùng đường, hắn sẵn sàng liều mạng với những kẻ làm nguy hại đến tính mạng của mình. Hắn giật phắt tay a Ngưu ra khỏi cổ áo mình, mặt giận dữ muốn nổi gân xanh:

"Nô lệ của ngươi thì về trại Nam Cương mà dạy dỗ. Ở Hắc Nhai sơn chỉ có ta mới có quyền lớn giọng. Ngươi là cái thá gì? Ta gọi ngươi hai tiếng Ngưu gia là nể mặt Pa trại quân chứ ngươi chả là cái đinh gì trong mắt bổn gia. Nên nhớ, ngươi dù cai quản bọn họ thì cũng vẫn đang bị chịu phạt nên mới đến đây. Nơi này, Hắc Nhai đây, ta mới là chủ quản thật sự. Rửa tai mà nghe rõ từng lời ta nói hôm nay. Còn không cút xéo ra khỏi mắt ta?"

A Ngưu cười khẩy mũi, buông tay ra khỏi người viên chủ quản, hắn không nói không rằng bỏ đi một nước. Viên chủ quản hừ một tiếng trút giận thì xốc lại y phục chỉnh tề đặng quay lại khu vực trước sơn động.

"Này, các ngươi mỗi người một tay giúp bọn chúng đi."

Hắn ra lệnh nô lệ gần đó đến phụ nàng và Thục Phán đẩy xe. Chiếc xe nặng quá cỡ tầm vóc của người bình thường nên bọn nàng phải căng hết tất cả dây cơ và mạch máu để kéo lê chiếc xe từng bước. Sợi dây đai quàng ngang vai ra đến sau cổ trở nên ướt át vì vừa thấm mồ hôi, vừa rướm nước màu đỏ tươi. Những lớp da cong lên rồi cuộn vào nhau như chiếc lá héo cuốn sẫm màu.

"Khải Ca, cố lên, đừng bỏ cuộc." Thục Phán động viên nàng, mặc dù mặt hắn đang gồng lên, đỏ như đang ngồi hấp bánh, chẳng khá hơn nàng là bao.

Nàng gượng trả lời nhưng chẳng nên hơi nên chỉ gầm gừ đáp lời bằng cổ họng một cách nặng nề: "Ừ ừ ư."

Hai chiếc xe đẩy binh khí của nàng và Thục Phán cuối cùng cũng đến chỗ thiếu nữ y đỏ. Nàng và Thục Phán vẫn còn đứng bên cạnh xe đẩy mà thở lấy thở để. Phía bên này thì thiếu nữ y đỏ đang dạo một lượt xem các binh khí đã đem ra từ nãy giờ. Những ngón tay thon thả như búp sen hồng được trau chuốt tỉ mỉ, nhẹ nhàng lướt trên mép lưỡi qua sắc bén mảnh như sợi tơ tằm.

Ánh mắt không chút gợn sóng.

"Xem nào!"

Tiếng nói vừa dứt thì một tia sáng chợt lướt qua không khí, ngang trước mặt viên chủ quản, bay đến thẳng yết hầu Khải Ca mà lao đến. Thục Phán thất kinh, nhanh như cắt đã đứng trước mặt nàng, cái lưỡi qua sắc lẹm đang ở chỗ hắn.

Một tràng máu đỏ nối đuôi nhau rớt xuống đất.

"Thục Phán!"

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.