Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch mã thiếu chủ

Tiểu thuyết gốc · 2948 chữ

"Là ngươi sao?"

"Chứ ai vào đây? Chẳng lẽ ngươi không mong gặp ta? Uổng công ta lo lắng không biết ngươi sống chết thế nào. Hôm nay nghe Pa trại quân nói nô lệ ở Hắc Nhai cũng bị đưa đến đây, ngươi biết ta vui mừng thế nào không? Ta cố tình xin họ cho đến đây để gặp ngươi. Vậy mà, ngươi thật vô tình!"

"Đâu có, đâu có. Gặp lại ngươi ta rất vui nữa là khác. Tháng ngày còn dài, sao ngươi cứ nhất mực muốn gặp ta chỗ này vậy?"

Bát Dật thấy nàng nói khó hiểu thì gãi cái đầu lắm tóc của mình. Nàng thấy vậy bèn kéo Bát Dật lại chỗ vắng người nói thầm vào tai hắn:

"Nô lệ bị đưa đến đây làm chủ lực quân tiên phong, chết nơi chiến trường như trở bàn tay. Ngươi không biết hay cố tình đến tìm chết?"

"Hầy, chủ lực quân tiên phong há chẳng phải đội tinh nhuệ quan trọng sao? Ta còn tưởng nô lệ cứ mãi lên rừng đốn củi, hái thảo mộc làm chuyện gà chê khỉ chán kia, ai ngờ vào làm quân nô bước lên hàng tướng lĩnh trong chớp mắt."

Nàng tức khí bèn gõ vào trán tiểu tử ngốc một tiếng rõ lớn.

"Sao đánh ta? Tính hiếp đáp người mãi không bỏ được vậy?"

"Ai bảo ngươi đọc cho lắm sách vào cũng không phân biệt những lời mị hoặc lòng người chứ? Quân chủ lực tiên phong là nhóm người tiến công trước tiên khi bắt đầu giao chiến. Ngươi xem Thiết Xích dưới chân chúng ta đi. Địch đánh trả ngươi có đủ sức chạy nhanh như họ không? Bọn chúng muốn nô lệ tham gia quân nô thực chất muốn dùng chúng ta làm bia chắn cho quân đội của chín bộ lạc, làm hạ nhuệ khí và sức lực của quân địch để người của chín bộ lạc dễ bề tiến công thành công. Đến đây thì hiểu chưa? Ê, ê ngươi đi đâu vậy?"

"Ta đổi ý định, ở trại Nam Cương đốn gỗ vẫn là thượng sách. Gặp gỡ bằng hữu rồi cũng có lúc cáo biệt. Cũng xem như một chuyến viếng thăm không hối tiếc. Tạm biệt tiểu tử thối. Ta về đây."

"Đứng lại, định đi đâu đây?"

Sai nô đi tuần vừa đi tới thì thấy Bát Dật mặt mày thất sắc chạy ra liền nghĩ hắn có ý đồ đào quân bèn gọi lại tra hỏi:

"Ta đến tìm Pa trại quân để cùng về trại Nam Cương."

"Pa trại quân vừa rời khỏi, còn nói với Thành chủ sẽ để lại tất cả nô lệ. Muốn tìm nữa không? Hay ta bảo Ngưu đầu ra tiếp ngươi?"

Bát Dật cười méo xệch như lá ủ rũ gặp hạn:

"Được rồi, ta về doanh trại ngay. Pa trại quân sao về nhanh vậy chứ? Haiz?"

Ha ha ha ha. Khải Ca vẫn còn đứng bên hông bản doanh nhìn theo hướng Bát Dật đang nói chuyện với sai nô mà cười ngặt nghẽo, mặc cho hắn xấu hổ chạy thẳng vào trại.

...

"Ta lên trước đây."

"Ngươi dám?"

Hoàng Lý Hàn Châu siết chặt dây cương, người hơi ngã về phía trước, ngựa mượn sức gió lao nhanh theo thiếu niên đang chạy trước.

Một mảnh y đỏ bay dịu dàng trong gió tuyết. Trên mặt đất in đầy những dấu chân nhỏ nối đuôi nhau tạo thành các đường thẳng dài song song.

"Lạc khiết (1), còn bao lâu nữa?" Nam nhân lục bào chạy phía sau hỏi thiếu niên mặc trường bào đang phi ngựa bên cạnh.

(1) Danh xưng riêng để gọi các người con trai của Đại thủ lĩnh (Thành chủ).

"Qua khỏi Ma Lé là đến rồi. Thế nào? Ma Lé của chúng ta có phải rất tuyệt, đúng không?" Thiếu niên mặc trường bào đáp.

"Phải nói sao đây? Tuyệt cảnh nhân gian nhất ở Tây hoang. Thiên Hải thành sao bằng! Hoạ ra Kattigara có thể đem ra sánh với nơi này."

Thiếu niên mặc trường bào nheo mắt nghịch ra chiều không đồng tình:

"So sánh gì chứ? Một bên núi cao vượt mây, một bên là biển thành nằm dưới này. Ngươi bảo sao giống nhau mà bàn chứ? Giả Thiên, suy cho cùng giang Nam các ngươi không sánh bằng Tây hoang chúng ta."

"Nhưng giang Nam có đua thuyền, nơi này thì không?" Giả Thiên cười trừ đáp.

"Vậy thì, chúng ta có bạch tướng công cưỡi chiến mã, đạp tuyết tìm mai. Ha ha ha ha."

Nói đoạn thiếu niên mặc trường bào phi ngựa lên trước Giả Thiên, còn quay qua làm mặt khỉ trêu nam tử đến từ giang Nam.

"Ha ha, ta thua rồi. Tây hoang là nhất, là nhất không sai!"

"Tày Mô, đệ còn không mau trời sắp tối mất."

Thiếu niên chạy trước cùng với Hoàng Lý Hàn Châu quay mặt lại réo nam nhân đang vận trường bào nói chuyện với Giả Thiên.

"Đệ biết rồi!"

"Chúng ta đến chậm một chút không phải huynh ấy có nhiều thời gian trò chuyện với Thần nữ sao? Tạo cơ hội mà không hiểu tâm ý gì hết." Tày Mô càm ràm vài câu nữa mới chịu thúc ngựa phi nhanh đuổi gót ngựa hai người đang dẫn đầu.

...

Ánh dương ngày mới dần lên nhưng sương mùa đông vẫn rất ân cần vỗ về các chóp núi cao ở cuối chân trời. Một cơn gió vừa buông mình nhảy nhót trên những vòng hương thảo treo đầu mỗi quân doanh khiến hương thơm bay khắp nơi, cảm giác thanh trong mà ấm áp, quyến luyến mãi không dứt.

Nô lệ đều tập trung trước quân doanh của mình để chỉnh đốn hàng ngũ. Sau đó a Ngưu đi ra phân phó một số quy định khi hành quân, đứng bên cạnh hắn là một nam nhân tuấn kiệt, phía sau tóc có vấn tết đuôi sam nhỏ. Vì nô lệ đợt này chưa có kinh nghiệm tác chiến bao giờ nên phía Thành chủ cử người thành thạo chiến sự đến tập huấn nô lệ các bước cơ bản nhất có thể. Nàng nhẩm chừng để học cách hành quân xông trận cơ bản thôi cũng chí ít vài ngày đến một tuần lễ chứ không sớm hơn được. Huấn luyện một người thì dễ nhưng để cả binh đoàn nô lệ đủ loại người nam nhân, phụ lão, ấu nhi đều tham gia thì không phải là chuyện một sớm một chiều.

"Tất cả phải nghe lời của Thường phó quân, có hiểu không?" A Ngưu dặn dò nô lệ trước khi bọn họ bắt đầu buổi tập huấn đầu tiên.

"Đã hiểu."

"Các người là chủ lực quân tiên phong nên việc làm hao tổn binh lực của quân địch rất quan trọng, cho nên hôm nay ta đến đây để hướng dẫn các người cách chiến đấu, để dễ dàng dấn thân vào lòng địch quân. Hãy nhớ kỹ những điều này để tự bảo vệ bản thân và cũng để chiến đấu hết mình vì sự bền vững của liên minh các bộ lạc Nam Cương. Hô to lên: Liên minh Nam Cương! Liên minh bất diệt!"

Liên minh Nam Cương! Liên minh bất diệt!

Liên minh Nam Cương! Liên minh trường tồn!

"Khá lắm!"

...

Tuyết rơi quanh quân doanh vẫn còn dầy lên cả tấc ở hai bên đường mặc dù sai quân đã liên tục quét dọn từ buổi tinh sương đến giờ.

Từ xa, tiếng ngựa hí phi nhanh từ hai hướng Đông và Tây đến ngày một lớn dần.

Huỵ yy!

"Ha ha, xem kìa ai đây? Chẳng phải là Thái chủ và Lạc khiết của Bản Phủ sao? Đã lớn hết rồi."

"Đinh Toán, thủ lĩnh Hà Quảng và Nhất Kiến, thủ lĩnh Bảo Lạc kính chào Thần nữ, chúc người mãi rạng rỡ như hoa trời để tộc dân chúng ta luôn phồn thịnh và sung túc thiên thu."

Hoàng Lý Hàn Châu đặt tay lên đầu các vị thủ lĩnh đang nghiêng người thủ lễ, khuôn môi nàng phát ra những lời chú trịnh trọng khiến hai vị thủ lĩnh không dám khinh suất:

"Giàng thiên sẽ bảo vệ các ngươi tránh được hoạ dữ. Xích Quỷ, ngài ấy luôn bên cạnh và ban sức mạnh cho con dân thiên tộc để chống lại cái ác. A ha ma xa ra tat ta la ba la ha."

"Đa tạ Thần nữ ban phép."

"Điệt nhi xin chào hai vị Đại thủ gia. Người vẫn khoẻ chứ?"

"Tốt, tốt lắm. Vẫn hào khí như xưa. Các thiếu chủ của chúng ta đã trưởng thành hết rồi, còn chúng ta, ngoài hào khí và chấp niệm cho thiên hạ thái bình thì làm gì được chứ? Thân thể đã không thể chống cự thêm bao nhiêu năm nữa, vẫn là phải nhờ các tiểu bối này thôi."

"Còn phải nói sao? Hậu sinh khả uý, điệt tử các ngài có kém gì chúng đâu? Ta đã đợi các người từ mấy hôm nay. Giờ đến rồi thì còn gì bằng. Tất cả đều vào hết đi."

Thì ra người vừa nói là Thành chủ của Bản Phủ. Ông thấy người bên ngoài tụ tập náo nhiệt, sẵn tiện đứng gần đó bèn đến xem, ai ngờ gặp được đám người này.

"Chào Thành chủ, chúng ta đến muộn rồi chăng? Ông xem cứ tại lão Đinh Toán này hẹn ta đợi hắn cùng đến một lượt, báo hại ta đến muộn hơn các vị kia. Chả nên làm sao?!"

"Đến sớm không bằng đúng lúc. Không sao hết. Ha ha."

"Thần nữ, người cũng vừa đến sao?"

Tày Hương quay sang chào Hoàng Lý Hàn Châu một cách khiêm nhường, đoạn nhìn hai nhi tử của mình bèn tỏ ý giận.

"Tày Hương, Tày Mô, các ngươi không dùng xe ngựa đưa Thần nữ đi mà để người cưỡi tuyết phi sương đến đây sao? Còn ra thể thống gì nữa?"

Nghe phụ thân trách mắng, hai vị thiếu chủ bối rối ra mặt. Thấy vậy, Hoàng Lý Hàn Châu liền đến mở lời xoa dịu:

"Thành chủ đừng giận, đó là ý của ta, thấy tiết trời hữu tình nên có nhã ý thượng mã kinh lý, nghĩ vậy mà một mạch tới đây."

"Hừ, dù là vậy đi nữa, Thần nữ có sơ xuất gì ta làm sao ăn nói với thủ lĩnh chín bộ lạc đây? Là bọn chúng hồ đồ, không giữ phép tắc nên đáng bị trách phạt."

"Phụ thân ..."

"Mọi chuyện từ ta mà ra, nếu ngài muốn trách bọn họ thì phạt ta trước vậy." Hoàng Lý Hàn Châu nói.

"Ây da, nếu Thần nữ đã mở lời, Thành chủ cũng bỏ qua cho bọn họ đi. Chiến sự vừa mới bắt đầu mà trừng với phạt tướng lĩnh như vậy e chẳng phải đều tốt lành." Đinh Toán lên tiếng gỡ nguy cho hai thiếu niên mặt mày đang méo xệch.

"Haiz, không phải vì họ thì hai ngươi đừng hòng còn ở lại đây. Còn không mau mời Thần nữ vào trong nghỉ ngơi?"

"Dạ, dạ, đa tạ Thần nữ và các vị thúc bá đã nói đỡ lời. Điệt nhi đi trước. Thần nữ, mời người."

...

Bóng người vừa tới cao lớn nghiêng trên thành trướng, lần lựa bên ngoài nhưng không chịu bước vào, Giả Thiên thấy vậy bèn lên tiếng:

"Ngài còn đứng ngoài đó nữa kẻo lạnh phế luôn đôi chân mình thì đừng trách ta."

Thiếu niên tiêu sái bước vào, vẻ mặt ủ rũ như vừa bị bắt tại trận nên cảm thấy không vui:

"Định trêu ngươi chút nào ngờ bị phát hiện sớm vậy. Không vui tí nào."

Mân Phúc thấy người mới vào là Tày Mô thì đứng chỉnh tề làm lễ, thiếu niên hào phóng xua tay bảo thôi. Hắn là người ít tiểu tiết, con người lại phóng khoáng dễ gần nên chả trách thiếu chủ Thương Gia hội lại dễ bề kết giao bằng hữu, mối quan hệ này kéo dài cũng được vài năm có hơn.

Tày Mô không chịu ngồi yên, đảo vòng quanh bản doanh tá túc của Giả Thiên, cái gì cũng cầm lên xem thử, ánh mắt sáng như sao băng.

"Xem ra những năm qua Thương Gia hội làm ăn không quá tệ nhỉ? Bộ cốc bạch ngọc này không phải loại thượng cấp ... mà là thứ kỳ trân quý hiếm cực kỳ. Vậy mà thiếu chủ tổng đà chỉ dùng làm cốc trà uống bình thường như vậy. Quá phô trương!"

"Biết sao được, những thứ quanh ta đều là thế nên không thể nào khác đi." Giả Thiên điềm nhiên đáp.

"Chà, bình gốm này hoa văn không đơn giản, kỹ nghệ vô cùng, lại còn cứng cáp và màu sắc tươi sáng nữa. Ngươi tìm chúng ở đâu vậy? Tây hoang chưa thể làm ra loại thế này."

Mân Phúc đứng bên cạnh đón lời đáp:

"Bẩm Lạc khiết, đó là vật phẩm mà chúng ta trao đổi được với phiên bang trong lần đi tàu viễn dương, nhớ không lầm là mùa thu năm ngoái thì đã có nó rồi."

Giả Thiên ngồi nghe liền gật gù tán thưởng trong khi Tày Mô đã trở nên hào hứng hơn khi nghe đến tàu viễn dương.

"Nói ta nghe xem, mỗi chuyến viễn dương các người thường đi bao xa? Đến được những nơi đâu? Có đánh bắt được nhiều hải sản mới lạ không? Lần trước có người từ Lạch Trường đến đây mang theo một con gì to thật là to, quanh thân có rất nhiều chân xúc tu co quấn lại với nhau. Ta vừa đến gần nó đã phun thứ nọc độc màu đen tuyền nhớt nhúa. Eo ơi báo hại thiếu chủ ta phải tắm gội mấy ngày liền mới hết sạch cái mùi gió biển tanh nồng đó chứ."

Mân Phúc có hơi sững người, nuốt ngụm nước bọt lại vào cổ họng rồi nhìn Giả Thiên. Thiếu niên Thiên Hải không mảy may lay động, nhưng Tày Mô đã có chút bối rối vì biết mình lỡ lời:

"Ý ta mùi từ nọc con xúc tu đó thật kinh tởm, nếu các ngươi ngửi nó qua một lần e rằng cũng như ta. Thối không chịu được."

"Lạc khiết là người thế nào, ta làm sao không hiểu chứ? Mấy chuyện này ta chưa từng để bụng bao giờ." Giả Thiên giải thích.

"Ha ha, quả nhiên không chọn nhầm bằng hữu. Kể ta nghe xem, các người đã từng thấy những gì mới lạ không? Tây hoang chỉ toàn gió núi đá sỏi, ta buồn chán chết được."

Tày Mô vừa nói vừa đến chỗ Giả Thiên đang ngồi, hắn kéo vạt áo sang một bên rồi cũng ngồi xuống đối diện thiếu niên Thiên Hải, sóng mắt lay động những đường sáng vắt chéo nhau như sao trời. Mân Phúc thấy vậy bèn đi thay ấm trà mới, sẵn tiện lấy thêm chiếc cốc bạch ngọc nữa để đãi khách. Trà vừa rót ra đã nghe mùi thơm xông vào lục phủ ngũ tạng, tinh thần trở nên thông thái, minh mẫn hơn.

"Shan Tuyết?" Giả Thiên hỏi.

"Đúng đó, lúc ở Dạ Lang Thiên về đây ta có mua một ít."

"Mỗi lần ra khơi, tàu viễn dương đi đến ngàn dặm hải lý, đằng đẵng mấy tháng trời mới về lại châu thổ đại lục. Ta nghĩ nếu có thể đi lâu hơn thì đại dương kia như túi nước lớn vô cùng, thậm chí gấp mấy lần miền châu thổ của tứ cứ gộp lại."

"Oà, tam hoang tứ cứ cũng không bằng? Ta thật ngưỡng mộ các người, có thể đi xa đến những nơi như vậy, thiên hạ rộng lớn nhưng bầu trời của ta chỉ nhìn thấy đỉnh Khau Phạ. Nhưng không sao, trên đỉnh Khau Phạ ta có thể nhìn thấy được hầu hết giang Nam, Kattigara ở Bạch Hạc thành, Phong Châu và cả Thiên Hải nữa, có điều chúng nhỏ như ngón tay út này này. Không đến được nên chỉ có thể đứng nhìn mà lòng khao khát vô cùng.

Rồi ngươi đã gặp những ai ở đó?"

"Nhiều vô số, toàn là những người kỳ lạ, ăn vận, tiếng nói cũng khác người đại lục."

"Không phải chứ? Ở biển mênh mông cũng có những người vậy ư? Oà, chuyện lạ hiếm thấy đấy! Ngươi có hiểu tiếng bọn họ không?"

"Cũng biết chút ít, số còn lại thì thế này, thế này."

Đoạn Giả Thiên đứng lên làm vài động tác quơ tay, quơ chân diễn tả những biểu cảm trao đổi ngôn ngữ khác nhau. Mân Phúc thấy vậy cũng tham gia giả làm người lạ nọ, dùng tay chân để nói chuyện với Giả Thiên. Giả Thiên đáp lại bằng nhiều động tác khác nhau, xen kẽ biểu cảm khuôn mặt có hỉ, nộ, ái, ố chân thật thì ít mà pha trò hài hước thì nhiều, liền khiến Tày Mô ôm bụng cười đến chảy nước mắt nước mũi đầy mặt.

"Ta không nhịn nổi nữa. Trời ơi. Bá đạo, bá đạo!"

"Có nữ nhân kia còn muốn lấy vật đổi người nữa. Cô nương muốn thiếu chủ chúng ta ở lại chỗ họ rồi bảo người Thiên Hải cứ vậy mà quay thuyền về đại lục."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.