Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan gia ngõ hẹp

Tiểu thuyết gốc · 3065 chữ

"Như thế này, vì biết Ngọc Hồn là bảo vật khí linh, không khỏi nhòm ngó của kẻ xấu nên Xích Quỷ bèn nghĩ ra kế làm một cái giả y như đúc, nhưng có chất liệu là đồng kim loại, do một người thợ chế tác ngài bí mật tìm về. Ngọc Hồn giả cũng để cùng chỗ với Ngọc Hồn thật. Ngọc Hồn thật bị Xích Quỷ làm phép ẩn đi nên người ngoài không biết cứ ngỡ Ngọc Hồn giả đó là khí linh. Ngọc Hồn là khí linh nên vẫn luôn toả linh khí ra xung quanh nó, những vật ở gần ít nhiều sẽ bị nhiễm khí linh mà nảy sinh linh tính, không được mười thì cũng là một phần ngàn sức mạnh của nó."

Đám đông trồ lên, cuối cùng họ mới vỡ lẽ đằng sau trống Ngọc Hồn là một câu chuyện bí ẩn tàng kinh các của Hồng Bàng thị đến như vậy.

"Là thật hay giả thì luôn được cất giữ ở thiên khu, sao chạy ra ngoài rồi đến tay ngài được? Nó có chân à?"

Thủ lĩnh Thạch An bộ, Nặc Anh vừa nói dứt lời thì mọi người phá lên cười.

"Ha ha, linh khí thì biến hoá khôn cùng nhưng vật giả thì sao sánh bằng, tất cả đều do con người mà ra. Đến đời Duệ Vương thì tu sửa lại thiên khu thánh địa, chẳng may để kẻ gian trà trộn vào mà cướp Ngọc Hồn giả đi mất. Một thời gian sau thì có cơ duyên mà ta tìm thấy được. Thiết nghĩ, đã là linh vật thì dù không phải nguyên bản nhưng cũng đáng được giữ gìn và trân trọng. Có đúng không các vị?"

Đến lúc này Tày Hương và các vị thủ lĩnh mới thả lỏng người chuyển thành mừng rỡ vô cùng. Phía dưới, Tày Mô vẫn chăm chú theo dõi cuộc nói chuyện, lòng cũng vui mừng không kém.

"Quá tốt rồi, có vật này trấn thủ Nam Cương, chúng ta sớm cũng có ngày ngẩng cao đầu dưới bầu trời Lạc Hồng đại địa. Tiêu diệt phản đồ người Mèo, người Nùng xong, sớm ngày lấy lại uy danh với Hồng Bàng thị, xem bọn họ còn ức hiếp chúng ta được bao lâu nữa chứ?"

"Nào, tất cả cùng nâng ly lên. Chúc liên minh mã đáo thành công!"

"Tiêu diệt bạo tộc! Liên minh trường tồn!"

Mọi người đồng thanh hô to, xong đều đứng lên, mắt nhìn về hướng chính diện nơi đặt thánh vật ở phía sau chỗ ngồi của Tày Hương. Hoàng Lý Hàn Châu tiến gần thánh vật, nghiêng người cúi đầu long trọng. Mọi ngươi xung quanh đều bắt chước làm theo hết thảy. Giả Thiên thấy vậy cũng không muốn khác người nên lẳng lặng làm giống họ.

"Hỡi con dân của long tộc, các ngươi được hưởng ấm no và thái bình hôm nay đều là nhờ thần tộc che chở. Giàng thiên sẽ bảo vệ các ngươi tránh được hoạ dữ. Cũng như Xích Quỷ, ngài ấy luôn bên cạnh và ban sức mạnh cho con dân mình chống lại cái ác. A ha ma xa ra tat ta la ba la ha. Chúng ta nguyện một lòng trung thành với thần tộc và phụng sự người suốt đời, suốt kiếp. A ha ma xa ra tat ta la ba la ha."

Nữ nô xếp thành hàng dài lần lượt bước lên trung khu cấp, đi đầu là người cầm bình rượu lớn có viền quai thanh lục. Hoàng Lý Hàn Châu đón lấy rượu liền rót ra các ly nhỏ trên khay nữ nô đang cầm. Mỗi ly đều đã để sẵn hoa ban thần nở rộ tượng trưng cho sức mạnh vô biên của Xích Quỷ Vương ban cho. Sau đó nữ nô liền mang đến bàn cho mỗi người đều như nhau. Giả Thiên tuy đã đi nhiều nơi không ít nhưng đây là lần đầu hắn tham dự buổi lễ long trọng như vậy ở Tây hoang, thời khắc có sự tập hợp của liên minh chín bộ lạc thống nhất và trước thềm cuộc chiến tranh mang sứ mệnh tiêu diệt kẻ bạo tàn, giành lại thái bình thật sự cho Nam Cương từ nhiều năm nay.

"Mời!"

Hoàng Lý Hàn Châu hô to. Giọng nàng dịu dàng như nước, nhưng mang mị lực vô hình khiến tất cả một lòng kính cẩn, không mảy may vọng động tâm tư khác. Họ dùng tay trái nâng ly rượu ngang mặt mình, tay còn lại đặt ngay giữa ngực như một lời cảm tạ sâu sắc đối với thần linh ngự ngôi thiên.

"Ban toạ."

Mọi người đều quay về chỗ mình ngồi, kèn, trống tiếp tục vang lên, các vũ công phiên ngoại cũng được đưa vào giúp góp vui bằng những động tác múa lượn õng ẹo khoe da thịt, y phục lụa mỏng tang những khúc gợi tình. Các vị thủ lĩnh, tướng lĩnh thì vỗ đùi bôm bốp, hai mắt sáng như sao trời. Nếu so về sắc đẹp thì Hoàng Lý Hàn Châu, thần nữ của Nam Cương có thể xứng hàng mỹ nhân tuyệt thế, không ai sánh bằng, ngay cả công chúa Ngọc Hoa của thánh triều Hồng Bàng thị cũng phải nhún nhường đôi phần. Nàng vừa là Thần nữ nơi nắm giữ sức mạnh của các đấng toàn năng, vừa là tuyệt thế giai nhân thiên hạ nên càng không một ai dám mơ tưởng đến, dù là nằm dưới chân nàng cũng là điều xa xỉ nhất trên đời. Vì thế những người phàm mắt tục kia làm sao dám ngó lên ngôi cao chỗ nàng đang thượng toạ, chỉ có thể đem hết đam mê dục vọng lên những thiếu nữ đương hoa sắc ngọc gợi tình trước mặt.

Giả Thiên chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Tày Mô bên cạnh cũng hiểu ý nên quay qua đàm đạo vài câu để hắn bớt nhàm chán, dù sao cũng là người mà Tày Mô mời đến nên càng tiếp đãi hậu lễ hơn.

"Chúng ta qua bên kia đi, Tây hoang có trò này vui lắm."

Trò vui mà Tày Mô nói nằm trên một khán đài cao, nhỏ. Bốn phía cột đài cắm bốn ngọn đuốc cháy bén kêu tanh tách, hừng hực khí thế. Người xem thì đứng xung quanh cổ vũ, còn những người có cấp bậc thì tuỳ ý chọn một chỗ ngồi trên cao hơn gần đó để dễ bề quan sát toàn bộ khán đài.

"Người ta nói chuẩn bị đến đâu rồi?"

"Bẩm đã xong. Mời thiếu chủ chọn."

Người Đại nội vụ vỗ tay vài cái, người từ dưới đài đi lên xếp thành hàng dài ngang trước mặt. Tất cả đều là những người đàn ông có thân hình vạm vỡ, mặt mày có chút hung tợn, chỉ quấn chiếc khố chít eo trước thân dưới.

Tày Mô cười quay sang Giả Thiên bảo hắn chọn lấy một tên cho mình.

"Cho ngươi chọn trước đấy."

"Là thế nào?" Giả Thiên vẫn chưa hiểu ra ý tứ của trò tiêu khiển này nên ngơ ngác hỏi lại.

"Như trò kéo người ở giang Nam các ngươi. Đều đọ sức mạnh với nhau. Chỉ khác ở đây không rườm rà cả dàn người lên một lúc mà mỗi đội chỉ có một người đại diện. Hiểu chưa?"

"Ờ, ờ ... cũng tàm tạm."

"Ây dà, chọn người đi. Bổn gia nóng lòng quá rồi."

"Lấy hắn đi."

Giả Thiên chọn đại một người trong số đó, người được chọn lập tức bước ra đi đến khán đài tỷ thí trước để chờ đối thủ của mình. Tày Mô thì cẩn thận nhìn một lượt hết thảy bọn họ, tới lui dè chừng nhưng rốt cuộc không ưng ý người nào, hắn lắc đầu.

"Đổi người."

Người Đại nội vụ hô to vào bên trong, tức thì một đợt người mới lên đứng xếp hàng như khi nãy. Tày Mô vẫn chưa ưng được người nào.

"Thắng thua là lẽ thường tình, há để tâm nhiều như vậy, chi bằng ta bảo người kia chút nữa lùi vài bước, được không?"

Giả Thiên cười nói nhỏ vào tai Tày Mô, hắn chọn lần lữa đến đợt thứ ba rồi vẫn chưa tìm được người ưng ý. Giả Thiên thấy người này ngày thường nói năng tuỳ tiện, thậm chí đôi lúc còn bốc đồng quá trớn nên nghĩ mọi chuyện đều xử lý qua loa, vui vẻ nhất thời thôi. Nào ngờ cũng có lúc hắn dồn tâm trí vào một chuyện nhiều đến vậy.

"Những chuyện khác không nói chứ việc này không thể tuỳ hứng. Nếu ta mà để thua thì đám người của Vũ Thác Bạt sẽ mượn cớ chế nhạo ta không làm nên trò trống gì. Chức vị Thành chủ sau này cũng không đến lượt ta tranh cử nữa. Như vậy tháng ngày sau e rằng vô cùng thê thảm rồi."

"Ta lại nghỉ người không tranh chấp những chuyện này. Nào ngờ, thì ra là vậy."

"Ầy da, tranh chấp ngôi vị thành chủ gì chứ. Nếu không phải đại ca Tày Bính một lòng với Thần nữ để làm Thần quân thì vị trí Thành chủ chắc chắn sẽ về tay huynh ấy rồi. Ngôi vị còn trống ngày nào thì các thủ lĩnh khác sẽ nhăm nhe tiếp quản ngày đó. Ta không gắng sức chẳng lẽ để cơ nghiệp Tày gia đến ta bị cướp mất sao?"

Giả Thiên nheo mày, khó hiểu:

"Ta chỉ là thương nhân lớn lên ở Thiên Hải đảo, nơi đó không phức tạp như thế giới bên ngoài. Tuy ta đi nhiều nơi buôn bán, gặp vô số người nhưng quả thật ngoài chuyện giao thương kiếm lợi vài lạc thù ra, chuyện quan trường, chuyên chính hoàn toàn mù mịch. Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt. Nhưng Tày thiêú chủ không thể vừa làm Thần quân vừa kiêm chức vị Thành chủ được sao? Nhất cử lưỡng tiện."

"Không, không thể được! Khối liên minh đã lập bản khế ước từ ngàn xưa đến nay. Người không thể cùng lúc giữ hai chức vị tối cao quan trọng. Cho nên sứ mệnh duy trì sự phồn vinh của tộc, ta phải gánh vác vô cùng hệ trọng."

"Haiz, vậy là khổ cho ngài rồi. Không biết nên chia buồn hay chúc mừng ngài đây?"

Đám người lực sĩ vẫn đứng đợi nãy giờ. Chỉ có Đại nội vụ thì nóng lòng quay lại yến tiệc để dàn xếp người phục vụ buổi khao quân. Việc chuẩn bị trò tiêu khiển này chỉ là một trong số những sự việc mà hắn phải phụ trách trông coi hôm nay mà thôi.

"Lạc khiết, không biết ngài đã ưng ý người nào chưa?"

"Lần này không tệ. Ngươi."

Tày Mô chỉ vào người đàn ông đứng cạnh mép hàng ngoài cùng, viên chấp sự thấy vậy thì mừng rỡ, thúc hắn bước ra khán đài ngay.

"Ha ha, trò vui thế này sao thiếu phần ta được chứ?"

Từ hướng yến tiệc đi đến một tốp nam tử có vẻ ngoài cao ngạo của con nhà thế gia tướng sỹ, một thân phong lãnh nhưng phóng khoáng tiêu diêu. Đó là lớp tướng lĩnh mới của thế hệ trẻ chín bộ lạc Nam Cương. Khối liên minh đã sống trong biển hồ yên lặng quá lâu đến từng tiếng động của con bọ thở thôi cũng làm họ thấy bị kinh động. Một là không làm gì hết để mặt nhiên dòng chảy thời gian nắm giữ vận mệnh của mình, hai là mượn sức trở mình của ai đó để cùng thừa thế xông lên, khuấy đảo thời thế, lập nên đế chế của riêng mình.

"Vũ Thác Bạt xin chào Lạc khiết. Đã lâu không gặp."

Theo sau Vũ Thác Bạt là hai người nhi tử của Đại thủ gia Thạch Lâm bộ và Hà Quảng bộ, Cầu An Bảo với Đinh Quý. Bọn họ cũng lần lượt đến chào Tày Mô.

"Hừ, lâu rồi không đi săn bắn nên ruồi nhặng sinh sôi thành bầy đàn cũng không ít nhỉ?"

Tày Mô nói bâng quơ không tỏ ý chào đón người mới đến nhưng Vũ Thác Bạt vẫn xem như không, hắn lần lượt nhìn qua người ngồi bên cạnh Tày Mô liền hỏi:

"Vị này là ...?"

Giả Thiên nghe hỏi đến mình liền có chút kính cẩn đứng dậy đáp:

"Chào Thế thủ gia, tại hạ là thương nhân Thiên Hải, tên Giả Thiên. Tình cờ đến Tây hoang, gặp duyên tương ngộ nên được mời đến dự buổi yến này."

"Duyên tương ngộ của ngươi chắc không đơn thuần là chuyện giữa kẻ sĩ giang hồ mua bán và người mua đơn thuần? Lạc khiết là người có thân phận há dễ dàng cho ngươi kết giao mà đến tận đây?"

"Ngài ...?"

Tự dưng bị đám người đến kiếm cớ sinh chuyện vô cớ liền khiến thiếu niên Thiên Hải ngây người cứng họng một lúc. Tày Mô không nhịn được bèn quát người kia không kiêng nể:

"Kết giao ai đi nữa cũng là chuyện của bổn gia. Ngươi là ai mà đứng đây nói chuyện xằng bậy với bằng hữu của ta? Bỏ đi Giả Thiên, hắn là thiếu cẩu, nhầm, Thế thủ gia Hà Quảng bộ, Đinh Quý. Kẻ không nên người đến nỗi cha hắn phải mời tận mười võ sư đến dạy nhưng cũng không đi được quyền nào nên hồn. Nhưng cái mồm thì to đến hết cỡ."

Nghe vậy đám đông thiếu niên và hạ nhân xung quanh không khỏi nhịn cười. Đinh Quý tức giận mặt đỏ bừng lấy roi da, vũ khí luôn mang theo bên mình mà quật vào đám hạ nhân kiểu giận gà mắng khỉ khiến hạ nhân hoảng sợ bỏ chạy tứ phía.

"Đừng làm càn nửa. Người đâu, dẫn tên kia lên khán đài đi." Vũ Thác Bạt kéo dây trong tay Đinh Quý lại mới khiến vị Thế thủ nóng tính giảm bớt cơn thịnh nộ trong lòng.

"Ngươi lại muốn gì nữa đây?" Tày Mô không vui nói.

"Đã lâu không được so tài cùng Lạc khiết, nay ở yến khao quân chúng ta chơi một lần cho thoả đi đặng lấy sĩ khí trước khi xung trận, há chẳng phải chuyện tốt sao?"

"Bổn gia không thích thì làm sao?"

"Hay ngài sợ thua sẽ bẽ mặt lần nữa?" Vũ Thác Bạt giở giọng khiêu khích.

"Thành chủ đến."

Viên Đại nội vụ hô to từ đằng xa càng khiến mặt Tày Mô càng u ám, bức bối. Vốn dĩ hắn tổ chức trò tiêu khiển này dành cho Giả Thiên, bao năm qua bọn họ chỉ có thể được gặp nhau một lần duy nhất là khi hắn giận phụ thân mình mà bỏ nhà đi ngao du tận Bạch Hạc thành. Tình cờ quen biết vị thiếu niên Thiên Hải, cũng theo tổ phụ đến Bạch Hạc làm ăn, vì đồng trang lứa nhau nên dễ bề kết tình bằng hữu chi giao. Giả Thiên vốn con nhà thương gia phú hộ nên tính tình vô cùng phóng khoáng, hậu đãi huynh đệ. Còn Tày Mô hắn, tiểu tử miệng còn hôi sữa, chưa biết mùi vị thế gian mà giang Nam như một thế giới thâm tàng, bách hợp với vô số thứ mới lạ trong mắt hắn, lại thêm tính ham chơi của mình mà triền miên ở giang Nam đến mấy tháng trời, bắt Giả Thiên theo hắn, như cuốn cẩm nang của nhà viễn dương thị lữ, hỏi đâu đáp đó. Tiếc thay, Thành chủ cuối cùng cũng tìm được hắn, bắt hắn lại trở về Tây hoang. Kể từ đó, bọn họ chỉ có thể viết tín thư kể chuyện cuộc sống quanh mình cho nhau nghe. Tình bằng hữu đó lớn dần theo năm tháng của tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất đời hắn. Cho nên lần này Giả Thiên đến Nam Cương, hắn nhất định phải dùng hậu lễ trả lại cho bằng hữu gấp đôi những gì mình đã nhận, lại còn muốn khuyến mãi thêm vài trò tiếu lâm nhất quái nữa. Nhưng trời tính không bằng người tính!

"Ngồi xuống hết. Ngoài chuyện ca hát và ăn uống ra thì chẳng còn gì tăng chí khí nghĩa sĩ nữa. Xem ra cuộc tỷ thí này không hẳn là chuyện dư thừa đâu ha? Tiếp tục nữa đi."

Tày Hương đi đến chỗ ngồi dành cho bậc thượng toạ cùng Hoàng Lý Hàn Châu. Các thủ lĩnh khác cùng tướng sỹ bên khu yến cũng nối gót di chuyển đến ngồi quanh khán đài. Tày Mô biết chuyện này không như mình sắp đặt thì bực tức về chỗ mình lại.

"Nếu vậy, điệt nhi xin mạn phép có ý này, chẳng hay Thành chủ thấy thế nào?"

Cầu Ban thấy hài tử xen vào cuộc tranh tài giữa hai người kia thì vội kéo hắn lại, thầm trách:

"Tiểu tử, đừng quấy!"

Hắn là Cầu An Bảo, Thế thủ gia của Thạch Lâm bộ.

"Không sao, cứ để hắn nói hết đi."

"Bẩm Thành chủ, nếu để ba người cùng tranh đấu thì khó bề phân thắng bại. Chi bằng để tam quân săn mồi, nếu ai hạ được đối thủ của mình đồng thời giành được con mồi trong tay mà vẫn còn sống thì người đó thắng. Chức vụ Chỉ huy sứ quân tiên phong sẽ do ngươi đó đảm trách."

Tày Hương vỗ tay cười lớn:

"Ý hay, ý hay. Ta chấp thuận. Người đâu, đi tìm một tên nô lệ trong số quân nô đến đây."

"Bẩm, xin cho tại hạ được nói đôi lời."

Tày Hương nhìn sang thì thấy thiếu niên khôi ngô có làn da rám nắng màu bánh mật, một bên cánh tay xăm trổ hình rồng vượt sóng cưỡi gió thì liền tỏ ý không vui, ngữ sắc có phần hơi hợt:

"Giữa quân doanh Nam Cương sao có người Lạc ở đây? Là ai mang hắn đến?"

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.