Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có ơn ắt báo

Tiểu thuyết gốc · 3252 chữ

Bàn tay ai đó lại ôm lấy eo nàng nhưng có phần nhẹ nhàng và ấm áp hơn những lần trước. Mùi hương thảo vừa chạm nhẹ sống mũi.

Phụtt! A a a a!

Đám đông xung quanh vỗ tay lớn, tiếng reo hò inh ỏi bên tai.

"Ta thắng rồi. Lạc thù của ta đâu? Ha ha thắng rồi!"

"Gặp may thôi, người ngượm kia sao đánh lại võ sỹ phiên ngoại?"

"May hay không ta mặc kệ. Đưa lạc thù trước hẵng nói tiếp!"

"Xem như ông bỏ mấy bữa cơm. Hừ."

"Ha ha, mùi mấy con thù này thơm quá. Ha ha ha ha."

"Khải Ca, chúng ta thắng rồi."

Dải dây đen rơi xuống, nụ cười của người trước mặt vừa quen thuộc vừa thâm tình. Thời gian như ngừng lại trong ngần ấy khoảnh khắc hiếm hoi đầu tiên mà nàng và hắn vừa trải qua cùng nhau. Sải bước, cưỡi sóng, đạp mây, lướt gió, vẫn ánh mắt dịu dàng biết nói chỉ dành riêng cho nàng đã khiến nàng có thể vì hắn mà vượt qua tất cả định mệnh bi thương của mình.

"Ta công bố Đại thủ gia Thương Lang bộ chiến thắng trong trận tỷ thí hôm nay!"

Người Đại nội vụ hô to trên khán đài, đám đông tán thưởng chỉ được một phần ba số người ngay lúc này. Số còn lại thì mặt mày ủ rũ, buồn bực không vui.

"Thành chủ, mời người trao lệnh bài Tiên phong quân cho Đại thủ gia."

"Ha ha, Đại thủ, chúc mừng ngươi. Bao lâu rồi mới có dịp trao cho ngươi lệnh bài này đây? Là ngày mùa thu của ba mươi năm trước, có phải không? Khi đó Hoằng Công cùng ngươi đều là những anh hùng còn rất trẻ, trên cao nguyên đại ngàn Tây hoang, các ngươi điều khiển đội Tiên phong quân đi trước mở đường cho đại quân Nam Cương công thành chiến địa quân Khuyển, khiến bọn chúng khiếp sợ bỏ chạy thục mạng. Ngoảnh lại mới thấy năm xưa quả thật là chiến tích đầy mình, không sao kể xiết."

"Tạ ơn Thành chủ. Ngài vẫn nhớ chuyện trước kia à? Khi xưa, tuổi trẻ nông cạn, thiếu suy nghĩ, cũng may có ngài không câu nệ giúp đỡ, chúng ta mới có được khối liên minh bền vững như ngày nay. Ta sẽ nguyện hết sức mình để dẫn dắt đại quân một lần nữa tiến vào hang ổ địch, càn quét Mã Pì Lèng sơn, thống nhất Tây hoang mười một bộ lạc."

"Chúng ta cũng đồng lòng chiến đấu hết mình vì đại quân Nam Cương."

Đại thủ gia của tám bộ lạc còn lại cũng quỳ xuống làm lễ La Ha vô cùng kính cẩn.

"Ha ha, đứng lên hết đi. Nam Cương tộc từ trước đến nay chưa hề câu nệ tiểu tiết, nhiều lời. Dùng sức mạnh làm tiếng nói của bản thân, lấy yên ngựa vượt gió núi làm ý chí sinh tồn. Bao năm qua nếu không có các ngài một lòng chung sức, Nam Cương há đi đến ngày nay cường thịnh như vầy? Vấn đề chỉ còn chỗ Giang Chí Hùng cố chấp, không lượng sức mình kia, nay hắn cả gan lôi kéo người Nùng vào trận đánh này thì thiên lý bất dung, không thể tha thứ. Sự bình yên của Tây hoang từ nay về sau đều trông chờ vào cuộc chiến sắp tới. Chúng ta cùng một lòng tiêu diệt bạo quân, giữ hoà bình bền vững!"

"Tiêu diệt bạo dân! Hoà bình bền vững!"

"Bẩm Thành chủ, nô lệ kia tuy đánh thắng cuộc tỷ thí nhưng tội tự ý ra khỏi quân doanh không thể cho qua, huống chi Thiết Xích bị đứt. Chuyện này cần nghiêm trị mới răn đe kẻ khác về sau."

Nghe Tào A Sến vừa nói dứt lời, Mã Đề vội lên tiếng:

"Tào chủ, ông không nể tình ta chút nào sao? Hắn có ơn với ta, nếu ông đồng ý cho qua chuyện này thì Thương Lang bộ nguyện ghi lòng tạc dạ. Ngày sau nếu cần chi giúp đỡ, quyết không làm ngơ."

"Đại thủ gia nói vậy thật tình làm khó ta. Trại Nam Cương sở dĩ tồn tại trong nhiều năm qua với cả ngàn nô lệ, nếu không có kỷ cương và luật lệ răn đe thì chẳng phải tan rã từ lâu rồi sao? Nô lệ nhất định phải tuân theo nô kỷ, không thể dung túng bất kỳ ai. Dù ngài có nói trăm lần đi nữa, sự việc vẫn như vậy. Không thể được."

"Vậy ông xem đây là cái gì? Người đâu mang chúng lên đây."

"Ý ngài là sao?"

"Bẩm Thành chủ, đây là vật chứng ta thu được ở hiện trường ám toán mình. Chính thanh kiếm này đã chém đứt Thiết Xích."

Tào A Sến thất kinh, bước đến cầm thanh kiếm lên xem. Thiết Xích là một trong những dây khí rắn chắn nhất mà Hắc Nhai chuyên chế ra để quản thúc nô lệ. Trên đời này không thể có vật nào làm hư hỏng chúng được. Đặc biệt, ngoài Hắc Nhai ra thì ai có thể làm ra loại binh khí sắc bén kinh người như thế?

"Tào A Sến, ngươi giải thích chuyện này thế nào?"

"Bẩm Thành chủ, loại quân khí này ta chưa hề thấy qua. Huống hồ, Hắc Nhai cũng chưa từng chế tác ra vật liệu luyện kim thế này. Là ai đó đã không thông qua Hắc Nhai mà luyện thành. Nếu là vậy thì chuyện này vô cùng nghiêm trọng, hiểm hoạ khôn lường."

Tày Hương đập bàn tức giận:

"Kẻ nào dám qua mặt ta ở Tây hoang? Mã Đại thủ, ngài biết hắn không? Lại còn ám toáng Đại thủ, gan không hề nhỏ."

"Thứ cho ta vô năng, không khai thác được gì thêm thì hắc nhân đã tự vẫn. Nếu Thành chủ đồng ý, ta sẽ thay người truy tìm kẻ đứng sau chuyện này. Không chừng hắn còn nuôi dã tâm lớn khác."

"Được, ta chấp thuận. Nhớ tìm ra được càng sớm càng tốt."

"Bẩm, ta cũng nguyện ý góp sức cùng Mã Đại thủ. Xin Thành chủ tác thành." Vũ Nhung bỗng xen vào.

"Chuyện này không thể được, ngài và Mã Đại thủ xưa nay không hoà thuận, giao cho hai người cùng xử lý e rằng giặc chưa tìm ra được mà người nhà đã cắn xé nhau."

Vũ Nhung bị từ chối đành dạt sang một bên, nét mặt sầm như ngày mưa.

"Vậy ta xin tiến cử Lưu Đại thủ, Phúc Hòa bộ, chẳng hay các người nghĩ sao?" Mã Đề nói.

"Không tồi. Lưu Đại thủ ngài thấy thế nào?" Tày Hương nhìn xuống Lưu Ánh, người đang đứng ở hàng cuối cùng.

Lưu Ánh nghe nhắc đến tên mình, lại còn được đề cử tra án chuyện hắc khí thì có ý giật mình, ngữ ý có phần vui vẻ:

"Nếu mọi người có lòng phó thác, bổn thủ xin nhận lấy tín nhiệm."

"Tốt, vậy tiến hành đi. Ta chờ tin tốt từ các ngài." Tày Hương nói.

Mọi người đều lui xuống nhưng Mã Đề vẫn do dự ở lại khiến Tày Hương không vui:

"Mã Đại thủ còn điều gì muốn nói?"

"Bẩm, nếu chuyện hắc khí là việc ngoài ý muốn làm đứt Thiết Xích, vậy nô lệ kia có phải cũng nên tránh bị hình phạt đó không?"

"Đồng ý, giữ cho hắn một mạng. Chuyện còn lại tuỳ Tào A Sến quyết định. Dù gì cũng là người của trại. Ngươi đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của họ. Đã hài lòng chưa?"

Mã Đề mừng rỡ tạ ơn rối rít.

...

Thục Phán hít hà, nghiến chặt hàm răng cố nén cơn đau rát ở vết thương khi Khải Ca đỡ hắn nằm sấp người xuống. Bát Dật ở bên trêu:

"Nam tử hán có chút chuyện nhỏ không chịu được, sau này biết làm sao?"

Nàng lườm Bát Dật, vừa châu mày vừa nói:

"Khắp người hắn đầy thương tích lúc giao đấu trên đài tỷ võ, lại bị Tào A Sến phạt năm mươi roi nữa. Không chết đi sống lại là may rồi, nếu là ngươi chịu nổi không?"

"Ta thấy hai người không ai nói gì, có vẻ căng thẳng nên tìm gì đó cho vui lên. Chứ ta mà chịu được như hắn hả? Chết đi còn hơn. Thục Phán, ta hỏi thật, ngươi là ngốc thật hay giả vờ vậy? Thiết Xích bị đứt, không nhân dịp bỏ chạy, tìm về đây làm gì? Còn phá rối buổi tỷ thí để Tào A Sến bắt gặp, hành ra một trận thế này. Thật tình không hiểu nổi? Ta mà là ngươi chắc cao chạy xa bay đến Kattigara. Không nữa, xuống thuyền vượt biển lên Thiên Hải thành một mạch, ẩn thân nơi đó thì dù Tào chủ có cánh cũng không dám động đến."

Lúc này, khúc mắc trong lòng nàng hôm nay cũng có người nói giúp ra, nàng vẫn luôn muốn hỏi hắn hàng tá câu hỏi trong đầu. Nhưng nhớ lại chuyện còn ở Hắc Nhai thì lấy làm giận mà không chịu mở lời trước.

"Bát Dật nói đúng. Đi càng xa càng tốt, phải hơn không?"

Thục Phán ho khục khục mấy cái mới lên tiếng nổi:

"Ta là người phương Bắc, không rành Nam thổ. Huống chi Thiên Hải ở giữa biển, không phải ai cũng tìm thấy. Không biết đi đâu nên trở lại tìm các người thì mới biết tất cả đều bị đưa đến Khau Lừa. Muốn đi cũng chẳng thể, chi bằng ở lại cho có người bầu bạn."

"Đồ ngốc! Quá ngốc thật sự!" Bát Dật kích động đánh vào người Thục Phán cho bỏ ghét, ai ngờ chạm vào vết thương khiến Thục Phán nhăn nhó đau khổ.

"Xin lỗi, xin lỗi, ta không cố ý."

"Hắn đã ra nông nổi này mà ngươi còn động tay động chân được sao?"

"Đã bảo không cố ý mà. Thục Phán, ngươi nói xem?"

Thục Phán chỉ còn biết cười trừ nhìn hai người trước mặt:

"Bát Dật, Khải Ca. Ta biết hai người đều lo cho ta. Đa tạ. Còn được gặp các người ở đây, ta rất vui mừng. Hi vọng trong cuộc chiến sắp tới, cả ba người chúng ta đều sống sót. Nếu vậy thì còn gì bằng."

Nhắc đến đây thì vẻ mặt Bát Dật trở nên u ám. Khải Ca thấy vậy thì cố gắng tươi tỉnh hẳn lên:

"Nhất định đều sống sót, đều trở về an toàn. Mọt sách đừng ủ dột nữa. Gươm giáo không có mắt để tránh né ngươi nhưng còn có chúng ta đây. Thục Phán và ta sẽ bảo vệ ngươi. Chúng ta sẽ cùng nhau trở về."

Thục Phán cười ôn nhu:

"Cổ xưa có nói: người nhụt chí sẽ mất phương hướng. Ngươi chỉ cần luôn theo sát bọn ta là được."

"Các người nói thật chứ?"

Thục Phán và nàng đồng thanh nói to: "Thật!"

Bát Dật nghe bọn nàng an ủi một hồi cũng phấn chấn hẳn lên. Ở với Thục Phán được một lúc thì hắn chạy ra ngoài lấy thêm sữa nóng về cho Thục Phán uống lấy lại sức. Hồi sau thì người bên Mã Đề bước vào, trên tay cầm một lọ thuốc:

"Đại thủ gia bảo mang Cao Lang này cho ngươi. Đây là thuốc gia truyền của Thương Lang bộ, rất công hiệu và quý giá. Nếu không phải ngươi có ơn với Đại thủ gia thì mười đời tổ tông nhà ngươi cũng chưa chắc được thấy."

Thục Phán nghe vậy có phần kinh ngạc và vui mừng, bèn đứng dậy tạ ơn:

"Ân tình ngày trước, Đại thủ gia đã giúp ta thoát qua kiếp nạn hôm qua, nay lại mang đến vật giá trị liên thành này thật khiến ta ái ngại. Nếu vậy càng không thể nhận được."

"Đại thủ gia là người có ân ắt trả, ân oán phân minh nên ngươi không cần e ngại. Cứ nhận lấy xem như ân tình của người cũng được đền bù xứng đáng. Nhận đi."

"Vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Xin gửi lời đến Đại thủ gia: Thục Phán cảm kích muôn phần."

"Uhm. Ngươi trị thương cho tốt. Bảo trọng."

"Đa tạ."

Người của Mã Đề làm xong nhiệm vụ được giao phó thì cũng nhanh chóng rời đi, để lại mỗi nàng và Thục Phán ngượng nghịu nhìn nhau. Tuy không nói ra nhưng trong lòng mỗi người đều có những khúc mắc khó giải bày, trừ phi phải có một người chịu lên tiếng trước thì may ra đôi bên mới thoải mái trút bầu tâm sự của mình. Mà dĩ nhiên, người đó không thể là nàng Dù sao hắn vẫn là người làm chuyện có lỗi với nàng trước nên cục giận này nàng không một mạch liền tính sổ với hắn là may chứ đừng nói buộc nàng phải nhún nhường nghiêng mình để hắn phân ưu giúp mình thì không thể nào!

Thục Phán khẽ đằng hắng nhẹ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng nhờ vả:

"Ngươi ... ngươi giúp ta thoa chỗ thuốc này được không?"

Nàng giả vờ bình thản đáp:

"À, uh. Vén áo lên đi."

Thục Phán cười khổ nhìn tay mình:

"Ngươi xem tay ta như vầy, lực bất tòng tâm."

Khải Ca e dè nhìn hắn, thẩn người một hồi mới rón rén đưa tay kéo vạt áo sau lưng hắn lên. Lúc này Thục Phán đang nằm sấp người như con cá mắc câu bị đặt trên thớt, khắp người chi chiết vết thương to nhỏ. Tuy vậy, nàng cũng không ngần ngại bồi cho hắn thêm vài trận đau thừa sống thiếu chết trong khi đắp thuốc. Ban đầu hắn còn siết chặt hai bàn tay chịu trận, rốt cuộc sau đó cũng không chịu nổi rên người trách mắng nàng thảm thiết.

"Khải ... Khải Ca, ngươi cố tình chơi ta? Hừ hừ."

Nàng phì cười hả hê trong lòng nhưng bên ngoài vẫn bình chân như vại:

"Cao Lang này trị thương hay lấy mạng người chứ? Thục Phán, huynh có trách thì trách nó, đừng đổ lỗi cho ta."

Nói xong, nàng đổ đầy ngụm thuốc lên cùng một chỗ vết thương lớn nhất trong số đó. Lần này Thục Phán mặt đỏ bừng đến mang tai, nhìn nàng uỷ khuất:

"Được rồi, ta sai. Đi mà không báo trước với ngươi. Trăm ngàn lần ta đã sai. Xin lỗi ngươi, được chưa?"

Khải Ca không nén khỏi hả dạ trên mặt nhưng vẫn cố tỏ ra không mảy may lay động.

"Á! Nhẹ tay một chút!"

"Ngươi có trách mắng, đánh ta thế nào cũng được. Đợi khi vết thương khỏi, tuỳ ý ngươi định đoạt."

"Nãy giờ ngươi lảm nhảm gì vậy? Chẳng hiểu gì hết." Nàng hỏi đắc ý nhưng tay đã nương nhẹ hơn.

"Muốn hiểu sao thì hiểu. Chỉ cần nhẹ tay giúp ta là được." Thục Phán có chút cay cú trong lòng nhưng vẫn miễn cưỡng ngọt nhạt với nàng.

"Còn ở dưới nữa? Làm nốt đi."

Thục Phán chau mày nhìn về hạ thân khiến nàng bất giác đỏ mặt liền ngó lơ sang hướng khác. Hắn không thấy biểu hiện dị thường trên mặt nàng nên nhẫn nại kéo tay nàng lại mới thôi.

"Mông ngươi thối ai chịu nổi. Tự đi mà làm lấy."

"Ê, ngươi đi đâu đó? Ngươi bảo ta phải tự mình làm thế nào đây? Khải Ca chết tiệt, ngày thường ta đối xử với ngươi không tệ, có chút việc nhỏ lúc trước mà ngươi ghi thù dai vậy sao? Khải Ca? Quay lại mau!"

Rèm vải bị vén lên một cách thô bạo, bóng người nhỏ nhắn vụt chạy ra ngoài làm cho Bát Dật không kịp gọi lấy tên nàng thì đã nghe tiếng Thục Phán ầm ỹ bên trong. Khải Ca chạy vội sém chút va vào bát sữa nóng trên tay Bát Dật khiến hắn một phen thót tim.

Thục Phán cười khổ, bất lực nhìn hắn. Bát Dật nào hiểu ất giáp gì chuyện vừa rồi càng không biết giữa bọn họ có khúc mắc khó nói thành lời nên vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Thục Phán, loay hoay gom rơm xung quanh lại kê nửa thân người trên của Thục Phán lên cao hơn trong tư thế tấm ván trượt. Đoạn hắn đặt bát sữa ngựa còn cuộn khói đến trước mặt Thục Phán. Thục Phán thấy vậy có chút xúc động trong đáy mắt nhưng cố nén lại trong lòng không thể hiện rõ ra ngoài.

"Làm gì la ó um sùm? Nhớ không lầm đây là lần thứ hai ta bưng cơm nước hầu hạ ngươi. Kể ra ngươi cũng tốt số!"

Bát Dật vừa luyên thuyên nói chuyện thì nhìn thấy lọ Cao Lang bên người Thục Phán bèn hỏi. Thục Phán đang uống sữa thở dài đáp:

"Đó là vật do Đại thủ gia cho người đến tặng. Khải Ca vừa mới đắp nửa thân trên cho ta thì đã bỏ ra ngoài."

Bát Dật lúc này dường như cũng hiểu chút sự tình khi nãy thì cười khanh khách:

"Đừng nói ngươi bảo hắn đắp thuốc lên cả người ngươi chứ? Tên đó là người sợ dơ bẩn nhất trên đời. Ngươi bị đánh thừa sống thiếu chết, máu me đầy người như vầy, hắn chịu thoa thuốc trên người ngươi đã là có chút quen biết rồi chứ bảo hắn vạch mông ngươi ra thoa chỗ vết thương này? Nằm mơ đi!"

Thấy Thục Phán ngơ ngác, Bát Dật bèn kể hắn nghe những chuyện trước đây của Khải ca, là quãng thời gian bọn họ mới đến Nam Cương, sống cùng nhau ở lều nô lệ mới gia nhập. Bát Dật vừa kể vừa kéo quần Thục Phán xuống, nhẹ nhàng đắp thuốc, nhưng có những đoạn hắn vui quá mức thì tay cũng thoải mái ấn mạnh xuống vết thương khiến Thục Phán nghiến răng nghiến lợi, gân xanh nổi lên như muốn nhảy dựng ra ngoài.

"Hắn nào chịu tắm chung với ta. Lần nào cũng tự đi một mình, rồi rất lâu sau đó mới trở lại. Người đâu mà kỹ quá mức, kỳ cọ người thôi cũng mất nửa ngày trời chứ ít ỏi đâu."

Thật ra trong mấy lời Bát Dật nói đã có chút cường điệu hoá ngầm ý nói Khải Ca tính tình kín kẽ, dè dặt vì do kỹ tính chứ nô lệ làm gì có thời gian đi tắm đến nửa ngày mới xong, chỉ là lâu hơn cái sự chớp nhoáng của hắn vài phần thì thành ra đã là nửa ngày trời mất rồi.

Thục Phán nào phải ai xa lạ, cũng là người ở trại Nam Cương nên hắn hiểu ý tứ Bát Dật nói mấy phần là đúng trong đó. Nhưng qua chuyện này hắn chợt nhận ra Khải Ca cũng có chút kỳ lạ mà hắn không thể lý giải được.

Hắn chỉ ngô nghê mường tượng ra là nàng không giống bọn hắn lắm!

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.