Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày xá tội

Tiểu thuyết gốc · 3026 chữ

Ngày xá tội vong nhân trên khắp đại địa đa số đều giống nhau, chỉ khác cách bày trí và thêm vài món đồ địa phương sẵn có như bánh mèo, heo rừng quay và những bao lá mạ cùng cỡ, mỗi bao chứa mười đấu gạo, tất cả đều chất đầy ngay ngắn gần mâm hoa quả cúng. Ốc tiền lớn, bé và cỡ trung được bày biện xung quanh con heo quay rán mỡ lớn, mọi thứ chuẩn bị đều đầy đủ sung túc hẳn những nơi khác.

Cảnh tượng trước mắt đối với hắn vô cùng mới mẻ, nhộn nhịp. Dù các ngày lễ này nơi nào cũng tổ chức nhưng lễ giáo thường do bộ tư lễ phụ trách, sau đó đến phần cúng bái sẽ có trưởng bối đảm nhiệm. Huống chi hắn có thân phận tôn quý, lại là hài tử nên mấy chuyện lễ bái như vậy thường không đến lượt hắn quản. Và lẽ dĩ nhiên, tiếp đến phần thu nhặt chiến lợi phẩm hắn cũng không biết làm thế nào để thu hoạch nhiều nhất.

Sau khi kết thúc nghi lễ cúng bái, thiếu phụ dáng người to béo mà người ta thường gọi là Hồng ma ma tức thì hô lên rõ to: "Thảy!"

Tất cả hoa quả cùng bánh, gạo, ốc tiền, lạc thù các thứ đều bị tung ra không trung. Hàng loạt cánh tay đen đúa lẫn to khỏe đồng loạt giơ lên tranh nhau chí chóe.

Hắn đứng ngẩn cả người.

"Mẫu thân, người nhìn xem, trên đời làm sao có người ngốc như hắn chứ?" Nữ hài ngồi trên kiệu gấm cười nắc nẻ, tay lay thiếu phụ bên cạnh, nàng là một nữ nhân có dung nhan tú lệ, đĩnh ngộ hơn người. Trái với nữ hài, thiếu phụ lười nhác hưởng ứng theo nên không nhìn theo hướng nữ hài đang nói mà điềm nhiên trách cứ: "Đám người chen nhau một chỗ như vậy, không sứt đầu mẻ trán cũng bầm dập không ít. Hắn ít ra cũng là tự thông minh biết nghĩ cho mình. Thế có gì đáng cười?"

"Hài nhi không nghĩ là hắn suy nghĩ nhiều như người nói đâu, hắn là ngốc thật."

Không biết từ đâu xuất hiện thêm vài tốp người nữa, lũ lượt tràn vào xô đẩy. Chưa để hắn định thần hành động của đám đông bây giờ rút cuộc là làm gì thì dòng người mới đến ùa vào khiến hắn dù không muốn cũng bị đẩy hơn về phía trước. Trên, dưới, trái, phải đều có người và người.

"Á" Kẻ nào đó giẫm lên chân hắn đau điếng. Người phía sau chồm lên đẩy hắn ngã nhào vào người đám đông đứng trước. Hắn bất lực chống đỡ bản thân mình. Đám đông la hét chí choé:

"Của ta."

"Ai đến trước thì lấy sao ngươi dám?"

"Đầu heo"

"Trả ta, nó là của ta."

...

Năm ốc tiền lăn đến chân mình, hắn nhanh tay chộp lấy. Một bàn tay khác cũng vồ đến nhưng bị hụt mất liền lườm hắn rõ ghét. Đám đông tề tụ chồng chất lên nhau như mẻ lưới cá của hải dân mới thu hoạch được sáng nay. Hắn bị cuốn vào dòng người đó, cũng quen dần cảm giác chịu đau đớn khi bị người khác giẫm đạp lên người, hắn cũng có thu hoạch rõ lớn cho riêng mình: vài cái màn thầu bị sứt mẻ, năm ốc tiền và một cái đùi gà vàng rửng mở. Hắn hớn hở mang về chỗ của mình.

Nữ hài trên kiệu gấm trầm ngâm nhìn hắn một người đầy thương tích nhưng vẫn rạng rỡ lạ thường, hai tay ôm chiến lợi phẩm cất giữ vô cùng hệ trọng ngay trước ngực.

Thiếu phụ gọi khẽ phu kiệu ngồi phía trước ra hiệu đi tiếp.

Đám đông tan dần để lại vô số đồ ăn hư hỏng, vỡ vụn do bị giẫm đạp.

"Bà chủ, năm nay tiêu không ít đó. Làm ta còn tưởng bà đây keo kiệt như mọi lần chứ." Nam nhân trông có vẻ ngoài thư sinh đến trêu Hồng ma ma khiến thiếu phụ nổi giận, tiện thể cầm chổi lớn trên tay đánh hắn một trận: "Tiễn vong thư sinh thối nhà ngươi."

Hắn cũng lọt ra khỏi đám hỗn loạn nãy giờ, vẻ mặt hân hoan của kẻ vừa ra trận đại thắng trở về. Hắn chạy một mạch về hướng biểu muội. Sau mỗi bước chân hắn vừa chạm đất lại có vài giọt máu đỏ tươi rỉ xuống mặt đường như những vết mực loang.

Thế giới một lần nữa sụp đổ ngay trước mắt hắn. Biểu muội không còn ở chỗ cũ. Mọi thứ đều bặt tăm như chưa từng tồn tại.

Hắn điên cuồng chạy khắp hang cùng ngõ hẽm, sục sạo khắp phố chợ đến muốn lật tung cả thành Lang Châu, nhưng vẫn biệt vô âm tích.

A Dục thấy mấy ngón chân hắn bị rách bươm, vết thương mới chồng vết thương cũ cũng chột dạ. Hắn bảo đàn em mang đến cho hắn đôi giày cỏ nhàu nát nhưng vẫn còn lành lặn. Gia tài của ăn mày chỉ nhiêu đó cũng gọi là sung túc lắm, hắn gật đầu nhìn a Dục tỏ ý cảm tạ.

Không ai nghe tiếng hắn nói lời nào từ dạo ấy. Hắn vẫn ra đi từ rất sớm và trở về khi trời tối mịt, có khi quá nửa đêm thì nghe tiếng sục sạo đám cỏ khô ngoài cửa, a Dục mới đoán được hắn về đến. Hắn không xuất hiện ở khu chợ như mọi lần nên a Dục đoán mỗi ngày hắn đều đi tìm biểu muội thất lạc.

Không biết có phải ma xui quỷ khiến hay không mà dạo gần đây a Dục hay sai bọn đàn em mang đồ ăn thừa của bọn chúng đến chỗ có đám rơm ngoài cửa.

"Không phải chứ? Đến đêm hắn mới về, chưa chắc đã cần chỗ này." Đứa đàn em càm ràm.

"Phải đó. Tối mịt ta không thấy mặt mũi hắn ở đâu mà sáng sớm cũng chẳng rõ hắn có về hay không, để lại làm chi cho phí của tổ tông để lại." Nói đoạn nó giơ tay chộp miếng gà quay trên tay đứa trẻ kia. Thình lình có vật gì rắn nhỏ phóng trúng ngay tay, đứa trẻ đau điếng giật mình định la toáng lên thì nghe tiếng quát của a Dục đằng sau:

"Để chỗ đó."

Cả đám ăn mày đều e dè, không đứa nào dám vọng tưởng dòm ngó miếng thịt quay giòn kia nữa.

"Này, a Lan ở đâu vậy, dạo này không thấy ả quanh đây. Lại còn a Thiết, a Mã nữa, bọn chúng đâu hết rồi?"

"Chúng ta không gặp, còn ngươi?"

"Ta cũng vậy. Chẳng thấy tăm hơi."

"Ta nghe nói gần đây có nhiều hài tử mất tích, đa phần là tứ cố vô thân, như ăn mày chúng ta. Ngươi nói xem, biểu muội của hắn có phải cũng mất tích nguyên nhân giống như những hài tử khác không?"

A Dục phủi tay ra vẻ không tán đồng: "Này đừng đặt điều làm mọi người hoang mang. Đám kia chắc đến chỗ khác làm ăn chứ người ngợm như vầy bỗng dưng mất tích không chút dấu vết là thế nào? Ông đây tin ngươi chi bằng tin ông có thể ăn bằng cái lỗ mũi được hơn."

Một đứa nhanh miệng chồm người lên nói, nghe có vẻ dăm phần chắc nịch:

"Đây là vùng biên giới nhiều phức tạp. Phía Nam Lang Châu thành là Tây hoang của các bộ tộc Nam Cương, phía Tây không ai khác ngoài Khuyển Nhung đại mang. Mà các ngươi biết đó, Khuyển Nhung hay uống máu người nên con người vô cùng hung hãn và háo chiến. Ngươi xem, từ Lang Châu thành đến Tang Ca đô bao xa, bọn chúng là muốn uy hiếp Trúc triều Dạ Lang Thiên nên luôn tìm cách gây hấn dân chúng nơi này. Lại thêm tàn dư của Vương Chấn quân vẫn còn, bọn chúng cùng đường mạt hạn lại trốn đến vùng biên rồi hoành hành cướp bóc khiến người người khiếp sợ. Chủ quản thành trăm phương ngàn tính đối phó Khuyển Nhung thì tâm sức đâu dẹp loạn phiến quân."

"Phiến quân có liên quan gì đến hài tử mất tích gần đây? Ta chỏng mắt nghe ngươi nói một hồi mà chẳng hiểu cớ sự chi?!" A Dục phát cáu nhăn mày chỉ trích hắn.

"Ây da, ta chưa nói hết. Vài hôm trước ta vào thành thì tình cờ nghe lởm được một câu chuyện kinh động, khủng khiếp vô cùng. Các ngươi muốn nghe tiếp nữa không?" Hắn tỏ vẻ ranh mãnh của một thiếu niên mới lớn khiến đám a Dục tức tối. Tiện tay, a Dục ném cái màn thầu cũ cứng như đá vào đầu hắn.

"Ngươi còn không nói đến nơi đến chốn thì ta sẽ cho màn thầu đó vào miệng ngươi ngay lập tức." A Dục quát.

Hắn cười giả lả, hoa tay múa chân tiếp tục nói:

"Ta nghe được cuộc trò chuyện của đám người trong Thương Gia hội, họ nói rằng ở Nam Cương như cái bể sâu không đáy, dung nạp vô số người khắp nơi trên đại địa, sau đó tất cả đều trở thành nô lệ thông qua những cuộc mua bán người, ngã giá vô cùng nhanh gọn. Nếu phú hộ có nhiều bạc mua một nô gia sẽ xem người đó có khoẻ mạnh, tứ chi hoàn hảo thì mới bắt đầu thu nhận họ. Còn Nam Cương thì khác, mỗi người sẽ được định giá khác nhau nên hết thảy mọi loại người đều được mua bán, không ngoại trừ ai, trừ khi ..."

"Trừ khi gì? Mẹ kiếp nói mau nhãi con."

"Hì hì, trừ khi người chết thì thôi vậy."

"Có nơi khủng khiếp vậy à?" Một hài tử trố mắt kinh ngạc nhìn hắn.

"Ừ. Cho nên ta nghĩ phiến quân cũng nhằm vào mâm cỗ lớn này mà tác oai tác quái, nếu số người bọn họ mua bán không đủ sẽ tìm nhóm người khác để bù vào. Những người tứ cố vô hương như ăn mày chúng ta thì không tránh khỏi. Không phải ai cũng giống như biểu muội của hắn, có người thân bên cạnh, khi ngươi không xuất hiện sẽ tất tả chạy đi tìm."

Bọn họ đều nhìn về chỗ có ổ rơm ngay sát mép của cửa lớn. A Dục nghĩ ngợi một vài chuyện trong đầu khiến hắn có vẻ đăm chiêu, đôi mắt thoáng nét u buồn thê lương.

Lão thiên gia luôn trêu ngươi! Đã là phường khố rách áo ôm, mục rỗng như vậy đến cái mạng hèn, bọn chúng cũng không thể giữ được.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà tối hôm ấy hắn không trở về nhà hoang nữa. A Dục tuy không biểu hiện gì ra mặt nhưng trong dạ bất an. Dăm hôm nữa cũng không thấy tăm hơi hắn thì không khỏi lo âu liền bảo bọn tay chân lân la dò hỏi.

"A Dục, ta nghĩ hắn đã gặp chuyện chẳng lành."

Trong khi đám tay chân ngồi bàn tán với nhau thì a Dục không nói gì, hắn nhìn một lượt những đứa kia rồi thở dài nhìn về phía trước. Bên vệ đường, bờ dậu đá nhà a Phi thịt heo có vài nhánh cỏ dại mọc xanh ươm. Mùa mưa đến sớm hơn mọi năm nên cỏ mọc ra nhanh. Ban đầu a Phi cũng siêng năng cắt xén cho sạch sẽ lối đi, cũng tiện đường vác heo qua mỗi ngày. Nhưng gần đây không thấy bóng dáng a Phi đâu mà bờ cỏ dại cũng chẳng thấy ai ân cần quét dọn. Tự nhiên hắn có chút mất mác, buồn bã.

Mấy ngày trước a Dục còn thấy một nụ hoa màu tím nhạt rung rinh trong nắng. Đêm qua, gặp trận bão tuyết lớn, có lẽ hoa cũng bị dập tơi bời, rụng từ lúc nào.

...

"Phu nhân, phu nhân, không hay rồi."

Người quản gia vẻ ngoài trung niên chạy hớt hải vào sảnh lớn biệt viện, sắc mặt nhợt nhạt, bên bả vai vết thương vẫn còn loang lổ nhiều đường ngang dọc khiến thiếu phụ linh tính có điều chẳng lành xảy ra. Hắn đi cùng gia chủ lên kinh diện kiến quốc chủ, nay một mình quay về thì gia chủ e là lành ít dữ nhiều.

"Chúng ta trên đường lên Thả Lan đô thì gặp phiến quân, tất cả tiền tài đều bị chúng cướp sạch, gia chủ người tức giận phản đối lại thì bị giết ngay tại chỗ. Phu nhân, nô gia hổ thẹn đã không bảo vệ được gia chủ. Phu nhân, ta thật đáng hận."

Nghe tức thì thiếu phụ không thốt được nên lời, môi nàng xám ngắt, mặt đất như rung chuyển chẳng thể trụ vững, liền ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

"Mau dìu phu nhân ngồi dậy. A Nương, tìm tiểu thư đến đây." Một nô gia còn bình tĩnh nhất lúc này bèn phân phó tình hình. Một lúc sau, nữ hài xuất hiện thấy vậy liền cả kinh hãi.

"Mẫu thân, người làm sao vậy? Thúc, mẫu thân ta sao lại ra nông nổi này? Thúc về rồi, còn phụ thân đâu? Ta rất mong nhớ người."

"Tiểu thư, người hãy bình tĩnh nghe ta nói. Phu nhân cũng vì sự tình này mà ra nông nỗi vậy. Gia chủ đã gặp chuyện không may, thiệt mạng nơi đất người. Phiến quân bắt bọn ta mang đến Nam Cương hòng bán làm nô lệ. Trên đường đi, ta khó khăn lắm mới thoát khỏi tay bọn chúng. Ta trăm phương ngàn lần cũng muốn về đây báo hung tin. Khụ khụ."

"Thúc, nói sao? Ý người là phụ thân ... phụ thân ... người đã chẳng thể trở về nữa sao?" Hài tử nước mắt lưng tròng, gắng gượng từng lời hỏi hắn.

"Tiểu thư, xin bớt bi thương." Khụ khụ.

"Phụ thân không trở về được nữa. Người sẽ không nhìn thấy Ca nhi khoát áo choàng Hồ Lam đội tuyết vui đùa trước sân nhà. Ta sẽ không còn được vòi vĩnh người mang huân hương Lĩnh Nam trái mùa về cho bằng được. Ta sẽ ..." Khụ khụ.

Thiếu phụ cũng đã trấn tĩnh được một lúc bèn quay qua ôm hài tử. Gia nhân xung quanh cũng không giấu được nỗi tiếc thương, từng người dựa vào nhau khóc ròng.

"Khải Ca, phụ thân sẽ không về nữa. Bây giờ chỉ còn mẫu tử ta là người thân duy nhất của nhau thôi." Khụ khụ.

"Mục đầu, ngươi lựa vài gia nô khoẻ mạnh đi cùng đến nơi gia chủ bị thiệt mạng. Ta không nỡ nhìn người bỏ mạng nơi không ai lui tới. Người mất rồi, thi thể cũng nên trở về cố hương như vậy mới hợp đạo trời." Thiếu phụ nghẹn ngào nói.

Quản gia nghe thôi đã thảng thốt huống chi bây giờ trong ngoài đều chỉ có ấu nhi, nữ nhân, chân yếu tay mềm, nhỡ có chuyện bất trắc xảy ra hắn dù có uốn ba tấc lưỡi cũng không mặt mũi nào xuống suối vàng gặp gia chủ: "Phu nhân, vạn lần không nên, ngàn lần không nên đến đó. Gia chủ dưới suối vàng linh thiên cũng không mong người hộ thi thể gia chủ trở về. Phiến quân đã chiếm cứ khắp ngõ đường lên kinh thành, e có mạng đi cũng không còn mạng quay về nữa. Huống chi, nơi này bây giờ cũng không còn an toàn nữa."

Thiếu phụ bất lực nhìn hắn: "Để gia chủ một mình nơi đó, ta thật không cam lòng. Lúc đương thời, người luôn là một phúc nhân đối đãi với mọi người như thế nào, ta không nói ra chắc mọi người cũng rõ. Ngươi nói xem, giờ người không còn nữa, đến một cỗ quan tài ta cũng không lo liệu được cho chàng. Gia chủ chắc sẽ buồn tủi vô cùng."

"Mục thúc, không còn cách nào khác sao? Ta cũng muốn nhìn mặt người lần cuối."

Quản gia lấy tay nâng chỗ miệng vết thương rách toang, máu chảy loang hết nữa thân người. Nô gia xung quanh thấy vậy mới sực nhớ ra hắn đang bị trọng thương ngay khi vào đến cửa lớn. Đột ngột nghe tin dữ nên quên bẵng đi lấy bông băng vết thương cho hắn, liền vậy chạy đi ngay.

"Nô gia lực bất tòng tâm." Hắn khổ sở đáp lại khiến nữ hài được một trận khóc oà nức nở. Thiếu phụ không nén được ánh mắt đau thương tột cùng, nàng vùi đầu trong hai lòng bàn tay, không nghe thấy tiếng khóc to như nữ hài nhưng từng tiếng nấc nghẹn cứ liên tiếp tan vào không trung.

Sau hôm đó, biệt viện phủ đầy lụa bạch sắc, người cũng vận tang y, trên dưới phủ màu thê lương. Tại sảnh đường, một cỗ quan lớn, xung quanh được chạm khắc vàng ròng tinh xảo, thấp hơn chút là dải lụa bạch sắc chạy dọc các mép cỗ quan rồi vòng lên phía trước kết thành vòm hoa lớn. Hai bên cỗ quan, gia quyến quỳ sạp đất, không ai nói với nhau một lời. Thiếu phụ và nữ hài thì tập trung ngay chính điện, chậm rãi châm giấy bỏ vào chậu lửa trước mặt.

Bầu không khí trầm lắng đến tiếng hơi thở phát ra cũng khiến người khó chịu. Cho đến khi vị chủ toạ tang lễ ra hiệu đứng dậy tiếp tục nghi thức cúng bái thì bọn họ mới chuyển động theo như hướng dẫn.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.