Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghiệt duyên

Tiểu thuyết gốc · 3017 chữ

Rừng cây chuyển động, chim non vỡ tổ tranh nhau ôm lấy bầu trời. Tiếng kim khí va nhau kêu ken két huyên náo trong khu đất trống trước mặt. Một tướng trẻ cưỡi bạch tuấn mã chạy nhanh vô rừng, phía sau là toán thiết quân ước chừng mười người, kế đến là kỵ binh cẩm bào, mặt mày khuẩn trương.

"Đã tìm thấy Thành chủ!"

Người lính vệ phi ngựa đi sau vị tướng trẻ hô to, tức thì tiếng chân ngựa mỗi lúc một nhanh dần.

Vút!

"Thế thủ gia, cẩn thận!"

Nghe tiếng gió rít ngang vai, vị tướng trẻ ngã rạp người trên lưng ngựa, chỉ còn một lóng tay thôi đã lấy đi tính mệnh hắn. Người ra tay xạ thủ vô cùng chuẩn xác và dứt khoát. Nếu không phải là người có căn cơ của người luyện tập từ sớm đã không tránh được đòn chí mạng này.

"Vũ Thác Bạt chi viện chậm trễ, mong Thành chủ lượng thứ."

Tày Hương một thân chiến giáp đầy máu mừng rỡ đứng trong vòng vây địch nhân cười nói:

"Đến sớm không bằng kịp lúc. Ha ha!"

"Ai bắt sống Đại thủ lĩnh Nam Cương được trọng thưởng!"

Trước mặt Vũ Thác Bạt là nữ tướng quân Mèo quốc có dung mạo hơn người, khí chất cao ngạo của con nhà tướng lĩnh hào kiệt. Tuy cả người là một thân nhuyễn giáp sắc lạnh nhưng đôi môi thiếu nữ mọng đỏ kiều diễm đến rung động lòng người, khiến vị tướng quân trẻ tuổi Nam Cương thẩn người hồi lâu mới định thần tâm trí.

"Nữ nhân cuồng vọng! Xem kiếm ta nhanh hay người của ngươi?"

Ánh sáng sắc vừa quét qua thì rừng cây đổ xuống, lá cuốn bụi mù bay lên giữa không trung. Sách Thái Hà nhún chân lấy đà đạp lên chóp cây cao vừa ngã xuống tung đường kiếm điêu luyện, giáng như sấm vào người đối diện. Vũ Thác Bạt lách người sang bên, sẵn đà ôm lấy eo thiếu nữ bỡn cợt. Tuấn mã bị kiếm Sách Thái Hà đâm trúng phải thì nhảy đầu lên cao hí rền trời, hất tung hai người Vũ Thác Bạt và Sách Thái Hà rơi xuống đất.

"Mạo phạm bổn tướng, ngươi phải trả giá!"

Sách Thái Hà lui người về sau lấy đà bay đến hét lớn. Hai người quần vũ đánh mấy mươi hiệp thì Sách Thái Hà có phần thấm mệt, trán đã lấm lấm mồ hôi rơi lên quầng má ửng hồng. Vũ Thác Bạt thấy vậy thì lơ là cảnh giác, giở thói trêu hoa quẹo nguyệt lần nữa.

"Mèo quốc hết người chăng, lại để nàng ra ứng tiếp ta?"

Sách Thái Hà vẫn điềm nhiên không hốt hoảng, nàng xoay vòng người lại, một tay giữ lấy cánh tay Vũ Thác Bạt mà giương kiếm.

Phựt!

Á!

Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của thiếu nữ vừa có vài tia máu đỏ bắn lên hoà lẫn vào màu môi đỏ mọng làm nên bảng chiến tích công trạng phấn khích.

Vũ Thác Bạt ôm cổ tay đau đớn quá độ rơi xuống đất. Rừng cây được đà ngã ào lên người hắn.

"Thế thủ giaaa!"

Các lính vệ xung quanh vội vã chạy đến chỉ thấy máu rơi nhuộm đỏ quanh châu thân Vũ Thác Bạt. Vũ Thác Bạt mặt đỏ bừng, ánh mắt muốn thiêu đốt nữ nhân đối diện. Nàng một thân hào sảng đứng giữa không trung trong ráng chiều màu nhạt, nữ nhân mà hắn khinh suất, bỡn cợt để rồi trở thành bại tướng dưới tay nàng. Đó là sự ô nhục với hắn. Bao nhiêu lời cũng không đủ sức nói lên sự căm hận của hắn ngay lúc này.

"Sẽ có ngày, Sách Thái Hà ngươi bị chà đạp dưới chân ta! Nhớ kỹ!"

"Giết, không tha."

Sách Thái Hà lạnh lùng, cười khẽ, dường như không để tâm đến lời hắn.

Quân Mèo kéo đến mỗi lúc đông dần. Tướng quân bị trọng thương nên binh lính Nam Cương không còn sự hào hứng uy lực như lúc đầu, mà đã trở nên gượng gạo và yếu thế. Bên này Tày Hương vừa thấy Vũ Thác Bạt đến cứu viện thì mừng rỡ khuôn nguôi. Nào ngờ tiểu tử này tính tình háo thắng, xem thường địch nhân nên chẳng những không mở đường hắn thoát thân được mà còn trở thành gánh nặng cho mình thì trong lòng thất vọng tràn trề.

"Điệt nhi, ngươi vẫn ổn chứ?"

Tày Hương vừa đánh vừa hỏi với qua chỗ Vũ Thác Bạt đang đứng. Hắn lúc này đang xé vải áo quấn quanh cổ tay vừa bị chém đứt, mặt rống khổ đau đớn cùng cực.

"Thành chủ, xin lỗi. Chẳng những không cứu được người, còn khiến bị vây khốn thêm. Về lại quân doanh, Thác Bạt xin chấp nhận trách phạt!"

"Sống chết là chuyện thường tình của quân nhân. Bảo toàn tính mạng là tốt rồi."

Vũ Thác Bạt quay sang toán binh sỹ Quy Sơn bộ xuống giọng phân phó:

"Mở đường cho Thành chủ, trông cậy vào các ngươi!"

Chúng tướng sỹ Quy Sơn thất kinh, đồng loạt lên tiếng:

"Thế thủ gia, người là nhi tử duy nhất của Đại thủ gia, nếu người có chuyện bất trắc, chúng ta làm sao ăn nói với Quy Sơn bộ? Hay để quân Nam Cương hợp nhất mở đường cho Thành chủ. Còn chúng ta sẽ hộ tống người đi sau."

Vũ Thác Bạt cười khổ, cơ mặt đôi lúc nhăn nhó trông rất khó nhìn:

"Tình thế hiện tại chúng ta cần đội quân tinh nhuệ mở đường thì may mắn được đôi phần. Lúc này chỉ có thiết quân Quy Sơn mới làm được. Ta giao Thành chủ cho các người. Đừng làm ta thất vọng. Hơn nữa, nếu ta bảo toàn ra khỏi chỗ này mà Thành chủ vẫn còn mắc kẹt nơi này, các ngươi nghĩ Quy Sơn bộ chúng ta không tránh liên can sao?"

"Thế thủ gia, người hãy suy xét lại!"

"Phong toả khu rừng, bắt sống Tày Hương"

Lời Sách Thái Hà vừa dứt thì lửa nổi lên tứ hướng. Lá cây bén lửa, cháy kêu rào rạo. Bên này Tày Hương đã sắp chống cự hết nổi, vết thương trên người đã tăng không ít.

"Điệt nhi, ngươi còn chần chừ nữa chúng ta đều mắc kẹt nơi đây làm mồi cho lửa thôi."

"Đi mau!"

Vũ Thác Bạt trừng mắt nhìn thiết quân Quy Sơn, ánh mắt ấy khiến bọn họ không thể không phục tùng mệnh lệnh, liền tức tốc chạy về hướng Tày Hương hô to:

"Chúng tôi nguyện sống chết đến cùng mở đường cho Thành chủ."

Tày Hương mừng rỡ trong lòng, quày ngựa chạy sang hướng đường lớn phía trước. Quân Nam Cương hiểu ý liền hộ tống mở đường cho hắn chạy ra. Đi được một lúc thì gặp thiết quân Quy Sơn đứng đón sẵn.

"Bắt lấy Tày Hương, hắn đang muốn vượt vòng vây."

Quân Mèo hô to cho các toán quân khác gần đó lập tức chạy đến lập hàng rào chắn. Lửa lúc này đã bén đậm, khói mù bốc lên chẳng còn nhận ra phương hướng. Nếu không phải bị vây khốn ở đây một lúc lâu thì Tày Hương cũng không dễ dàng định được phương hướng rõ ràng.

"Lối này."

Tày Hương chỉ con đường mù khói phía trước mà thúc ngựa như bay. Trước sau hắn là thiết quân Quy Sơn. Vũ Thác Bạt bấy giờ đã phóng lên ngựa chạy cùng quân Nam Cương để chặn đường truy binh phía sau.

"Giết không tha!" Sách Thái Hà chỉ về hướng quân Nam Cương đang bỏ chạy mà hét lớn. Tức thì quân Mèo ào ạt giẫm đạp lên thi thể dưới đất mà truy quét quân Nam Cương không chừa manh giáp. Vũ Thác Bạt dùng một tay thúc ngựa liên hồi trống giục, hai bên đều là quân lính Nam Cương bảo hộ đánh trả truy quân.

"Tặc tử, đứng lại cho ta!"

Phựt! Thân binh đang chạy phía sau Vũ Thác Bạt đột nhiên ngã xuống, trên người là mũi tên cắm xuyên tâm từ Sách Thái Hà bắn ra. Vũ Thác Bạt đau khổ nhìn hắn.

"Thế thủ gia chạy đi."

"Ngươiiii ..."

"A Tử, ta sẽ không để ngươi thiệt mạng oan uổng! Nhất định báo thù thay ngươi!"

Ngựa Sách Thái Hà vừa đuổi kịp thì tên thân binh đó bèn nhào đến chặn ngay đầu ngựa. Ngựa bị mất trớn liền dựng hai chân trước lên. Sách Thái Hà phải siết chặt cương ngựa trấn áp nó lại. Thân binh này tính mạng đã suy yếu nhưng vẫn ngoan cường nắm lấy đuôi ngựa mà kéo về phía sau khiến ngựa đau đớn dựng hai chân lên lần nữa, quay một vòng xong đã nghiền nát thân thể hắn dưới đất. Thân binh chỉ kịp rú lên tiếng đau đớn tột độ thì đã mạng vong.

Tày Hương được thiết quân Quy Sơn hộ tống thuận lợi vượt ra khỏi khu đất trống bị vây hãm thì thở phào nhẹ nhõm. Ngựa đang đà hăng say lướt như bay thì cả người và ngựa đều ngã lăn tròn trên đất. Đội thiết quân Quy Sơn đi sát theo cũng không lường trước sự việc mà thi nhau ngã hết thảy. Bọn họ chưa kịp định thần lại thì hai bên đường đã nghe tiếng la ó ầm trời, tiếp đó là màn cười sảng khoái, đầy sự quái dị của một Hắc Diệm nhân.

"Tiếp đón cố nhân không chu đáo, xin lượng thứ!"

Tày Hương nhổ miệng đầy cát dính trên mặt ra, cười gằn:

"Ta khinh! Thân là người Nam Cương nhưng đầu quân cho bạo tộc! Còn mặt mũi giương oai với ta? Khinh! Chết ngàn lần không hết tội!"

Hắc Diệm nhân lần nữa cười lớn sặc sụa, cặp mắt xếch dị thường cùng bộ râu ngổn ngang dài che kín gần hết khuôn miệng khiến người đối diện ngoài lắng nghe tiếng từ hắn phát ra thì chẳng tài nào biết hắn đang cười, đang khóc hay đang nói. Làn da đen như gỗ cháy càng tăng sự xấu kinh người của hắn lên gấp bội lần. Là loại người hễ nhìn thấy là ấn tượng kinh hãi, còn hài tử, ấu nhi thì gặp ác mộng về đêm chính là những hình ảnh mường tượng tạo nên hình hài của Sách Tu La một cách sâu sắc nhất.

"Người Nam Cương? Câu nói ta nghe buồn cười nhất là đám người tự xưng là người Nam Cương, là chủ nhân Tây hoang, là con cháu của Thần tộc!

Người Nam Cương thì có thể tuỳ ý xem mạng người như cỏ rác? Chủ nhân Tây hoang có thể giết chóc không ngừng những người tay không tấc sắc? Con cháu Thần tộc lại đi làm những điều bất nhân bất nghĩa?

Thuỷ tổ đại đế sao có thể dung túng cho các người?

Không nhiều lời nữa, giếttttt!"

"Được, nếu hôm nay ta không bỏ mạng nơi này, ngày sau gặp lại sẽ băm vằm ngươi ra thành từng mảnh mới nguôi cơn giận! Đến đi, ông tiếp."

Thiết quân Quy Sơn lập tức đứng vây lấy Tày Hương, mặt ai cũng hừng hừng sát khí. Sách Tu La một thân hắc mã giương cung bắn về hướng Tày Hương, mặc cho quân lính của mình giao đấu với thiết quân Quy Sơn. Tày Hương trong lòng đánh trống nhưng vẫn gắng gượng đến cùng.

"Bắn!"

Bốn phương, tám hướng tên bay như mưa sa. Thiết quân vừa đánh nhau với quân Sách Tu La vừa đưa khiêng ra bảo hộ Tày Hương hết sức gian nan. Sách Tu La không hổ là Thiện xạ tướng quân, mũi tên vừa lao ra khỏi cung đã nhắm thẳng trán thuỷ Đại thủ lĩnh Nam Cương một phát không sai lệch.

Chíuu!

Mũi tên còn trước mặt Tày Hương vài phân thì một vật thể lạ phóng ngang đánh bay nó ra chỗ khác. Đứng bên mé rừng là một nô lệ tóc cột cao đỉnh đầu, mặt mũi sáng láng, đặc biệt đôi mắt đen tròn trong suốt như muốn gom hết mọi sự trần tục chết chóc thu vào, trên tay hắn đang cầm ná bắn gỗ.

Nô lệ đó vừa cứu hắn thoát khỏi mũi tên chết chóc. Là nô lệ không lâu trước đó bị chín bộ lạc Nam Cương xem như là đồ vật, mang ra trành giành, ném qua ném lại trong một trận tỷ võ mua vui cho giới quý tộc.

"Thành chủ, chúng tôi đến đây!"

Từ hai bên cánh rừng, quân đội Nam Cương ào ạt xuất hiện, đầu tiên là Cầu Ban, Cầu An Bảo, kế đến là Tày Bính, Đinh Mộ Bạch cùng Tiên phong quân trên dưới một lòng quyết chiến. Sách Tu La thấy tình thế không thuận lợi nên ra hiệu lệnh rút quân nhanh chóng. Tày Hương bị truy binh đuổi giết trong một ngày liên tiếp thì cơ thể đã bắt đầu rã rời, thêm vào thương thế trên người không nhẹ nên không cho tướng sỹ truy đuổi quân Sách Tu La nữa.

"Về quân doanh hẵng tính tiếp."

Hắn vừa nói dứt lời thì cả người bất động, ngã quỵ xuống đất, khiến các tướng sỹ thất kinh.

"Thành chủ! Thành chủ người làm sao vậy?"

"Phụ thân, phụ thân có nghe hài nhi nói gì không? Phụ thân!"

Hắn nghe tiếng người gọi tên hắn mỗi lúc nhạt nhoà rồi tất cả đều lịm dần trong hư ảo mờ mịt. Bầu trời ửng đỏ giờ chỉ còn là đường chỉ nhỏ nhạt màu.

Bóng tối sầm lại trước mắt hắn.

...

Sau trận vây hãm ở Lang Dốc, Tày Hương suýt bị mất mạng mấy lần, thêm vào bị trọng thương nhiều nơi nên sức khoẻ suy yếu. Quân đội Nam Cương vì thế phải hạ trại ở ngoài Nam San cốc đến hết Chính Nguyệt mới nhổ trại lên đường.

Lúc này, đội quân phương Bắc của Đinh Toán, Nhất Kiến và Hoằng Công đã đến Tả Gia Khâu được ba hôm, đang bắt đầu phân chia quân đội ra làm hai. Một nhóm có kinh nghiệm thuỷ chiến thì trang bị thuỷ quân, chuẩn bị vượt hẻm vực Tu Sản. Nhóm còn lại hầu như là kỵ binh thì ở lại quân doanh chờ tiếp ứng.

Nhắc đến đội quân Nam tiến do Lưu Ánh, Nồi Hầu, Nặc Anh, Vũ Nhung dẫn đầu đã đánh chiếm thành công Đồng Văn thành chỉ trong năm ngày thần tốc. Đồng Văn vốn là biên quan phía Bắc của Mèo quốc nhưng tướng lĩnh nhiều năm hiềm khích, vài lời không thể kết thành đồng minh bền vững dù đó là hoạ chiến tranh mất nước đi nữa thì cũng chẳng thể chắp vá tình chiến hữu quân đội một cách chân tâm. Biết được nhược điểm này, quân Nam Cương chỉ cần cho thêm mồi lửa nữa thì mọi gốc rễ của vấn đề bỗng dưng trở nên biến đổi, oán giận càng thêm sâu sắc. Tướng quân giữ thành bị người của mình âm thầm mưu hại, sau đó lại bị mật thám Nam Cương trà trộn vào một mẻ giết sạch, tay không tấc sắc ung dung mở cửa thành nghênh tiếp đại quân Nam Cương một cách hùng hậu.

Rất nhiều năm sau đó, thần dân Lạc Hồng mỗi khi tụ tập lại vẫn thường cảm thán khi nhắc đến cuộc tổng tiến công năm đó của đại quân Nam Cương. Hồng Bàng thị ký ghi lại biên quan Đồng Văn vốn là thành trì văn hiến, tôn thờ tín ngưỡng bản sắc Mèo tộc lớn nhất quốc thổ, thậm chí hơn cả đô thành Pá Vi Thượng. Nữ nhân dệt gấm mặt hoa da phấn, một thiên kiều diễm không đâu sánh bằng. Đồng Văn thành chính trị, quân sự yếu thế nhưng lấy bản sắc quốc thổ cùng tín ngưỡng thuần khiết làm nền tảng xây dựng cục diện văn minh tự trị, cho nên tuy ở xa kinh đô Pá Vi Thượng ngàn dặm vẫn có thể tự mình tồn tại một bản sắc riêng, không hoà lẫn vào đâu trên Tây hoang đại thổ.

Nhưng đó là Đồng Văn thành trước khi có đại quân Nam Cương đến. Sau đó là một cục diện ảm đạm chưa từng xảy. Người dân Đồng Văn chết dần trên sự suy đồi đạo đức, tín ngưỡng của chính mình, tiếc thương cho thời hoàng kim đã qua.

Cuộc tổng tiến công vào Nam phận là cuộc chiến chính nghĩa, mang sứ mệnh thống nhất mười một bộ tộc Tây hoang nên hai từ "đồ thành" cũng vì đó trở nên ghê tởm khi nhắc đến. Quân lính Nam Cương dường như hiểu ý các thủ lĩnh nên bốn mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi thâm ý, lạt mềm buộc chặt mà khiến cho nhà nhà có mỹ nữ ngọc ngà đều xếp hàng dâng lên cho các tướng lĩnh tra xét. Hàng xá huyên náo, hội chợ bát nháo, tửu lầu sầm uất, nhộn nhịp hẳn khi khách quan toàn là binh sỹ vận cẩm bào ngày ngày no say, bỡn cợt thế sự.

Yến nhạc đương hồi huyên náo, mỹ nữ lả lướt những ngón tay búp măng thon dài trắng ngọc quanh châu thân các nam nhân ưu tú Nam Cương. Lúc này bọn họ đang ngồi ngã nghiêng, chén tạc chén thù, tay nâng má hồng, miệng nói lời trượng phu hùng bá thiên hạ thì một người khách không mời đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt đằng đằng sát khí, trông rất giận dữ:

"Tất cả dừng lại! Lui xuống hết cho ta."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.