Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi còn nhỏ, không nên biết

Tiểu thuyết gốc · 2677 chữ

Một đẩy, một đưa. Hai nô lệ lời qua tiếng lại liên tục khiến những người đứng ngoài cuộc cũng khó xen ngang câu chuyện.

Đinh Mộ Bạch trầm ngâm quan sát hai người họ, vẫn không nói lời nào.

Khải Ca nói đúng, Thục Phán là người tài có thể bồi đắp, vì thế, hắn không ngần ngại giúp đỡ Thục Phán trao dồi học thức cầm quân đánh giặc. Hành quân khó khăn, không đủ điều kiện để hắn mang theo nhiều hành lý, thậm chí sách quân sự, tàng kinh quốc bảo, nhưng có được quyển nào đều cho Thục Phán mượn kinh qua. Thục Phán thông hiểu rất nhanh nên không ngừng đến doanh trướng hắn đổi sách, thậm chí có lúc còn say sưa luận cách hành quân đánh trận của các bậc chiến tướng cổ xưa cùng hắn. Đinh Mộ Bạch xuất thân quý tộc của Hà Quảng bộ, nhưng không vì thế mà xem nhẹ thân phận người nô lệ. Thục Phán có lòng mưu cầu kiến công lập nghiệp, hắn cũng sẵn lòng bồi dưỡng anh hùng tương khởi.

"Khải Ca, đôi lời khó nói hết, ngươi trở về suy nghĩ kỹ. Sau đó, hẵng đến tìm bổn chủ."

"Bẩm Thành chủ, Khải Ca hôm nay đến đây chỉ vì lời thỉnh cầu này, nguyện không hai lời. Mong Thành chủ thành toàn."

"Không hối hận?"

"Không bao giờ!"

"Ngươi muốn ta tức chết ư?" Thục Phán khổ não nhìn nàng một thân đanh thép, lời nói như sắc, khó lòng lay chuyển.

"Có Thành chủ ở đây, nào đến lượt huynh lên tiếng?"

"Ngươi ..."

"Được rồi, không bàn cãi nữa. Hắn đã quyết định, bổn chủ thuận theo ý nguyện. Nội vụ mang quân bài Miễn tử đến đây."

"Đa tạ Thành chủ, đa tạ!"

Khải Ca mừng rỡ cúi đầu cảm tạ rối rít.

...

Trung tuần Hạnh Nguyệt (1), đại quân Nam Cương của Tày Hương đặt chân đến bình nguyên Liêng Hoa.

(1) Hạnh Nguyệt: tháng hai

Bình nguyên Liêng Hoa xanh mát trải dài trên một vùng rộng lớn nằm ở hướng Tây Bắc của Mèo thổ. Từ xa, nàng có thể thấy những dãy bình nguyên nhỏ liên tiếp nhấp nhô, gợn sóng đến tận chân trời. Hoa tam giác thi nhau trẩy hội mơ xuân, sắc riêng đủ loại tung tăng dưới bầu trời thoáng đãng. Một cơn gió nhẹ thoáng qua đầu mũi, nàng cảm nhận mùi cỏ hoa, đất trời vô cùng gần gũi, phút chốc quên đi con đường chinh chiến còn dài xa tắp phía trước.

"Lại nhớ nhà sao?" Thục Phán hỏi khẽ bên tai.

"Uhm."

"Huynh có biết, chúng ta đang đi trên một nơi rất đặc biệt không?" Khải Ca bất ngờ hỏi lại hắn.

Thục Phán trầm ngâm không hiểu ý tứ của nàng, càng không hiếu nơi đặc biệt nàng muốn nói đến là gì? Hắn chỉ biết, Tày Hương sẽ quyết định hướng đi thế nào đến Pái Lúng, khi có một thôn dân phía trước chắn ngang con lộ huyết mạch dẫn đến nội thổ Mèo quốc.

"Ta không hiểu ý ngươi."

"Khắp Lạc Hồng đại địa có mỗi nơi đây là vương quốc của loài hoa này. Chúng nở suốt, dù ngày nắng hay mùa đông khắc nghiệt do Mã Pì Lèng sơn làm ảnh hưởng. Vì thế, người Dạ Lang Thiên chúng ta còn gọi chúng là hoa phù thuỷ, chứ không phải hoa tam giác nữa. Huynh thấy có buồn cười không?"

Thục Phán nhìn sang thấy người bên cạnh vui vẻ khác thường. Nụ cười rạng rỡ ấy, lần đầu tiên hắn cảm nhận được, nó xuất phát từ con người thật của tiểu tử ấy. Quá khứ là những kỷ niệm êm đềm, hạnh phúc khi hắn còn ở cố quốc.

Thục Phán đi bên, lặng lẽ nghe nàng kể chuyện đứng xếp hàng đợi mua bánh cùng Trác Tử. Đến chuyện nàng lo chuyện bao đồng giúp một nam nhân giang Nam lấy lại túi tiền bị trộm.

"Ngươi cũng là người thích lo chuyện phiếm nhàn rỗi!"

Ngữ khí của Thục Phán có phần trêu ngươi, lại thêm cái bĩu môi rất trẻ con, nàng không những không giận còn phá lên cười. Đinh Mộ Bạch đang đi trước nghe tiếng cười thì quay lại nghiêm mặt nhìn nàng. Thục Phán lúc này đã trở mặt nghiêm túc, đứng đắn hết cỡ như chưa từng có cuộc đối thoại nãy giờ với nàng.

Đợi Đinh Mộ Bạch quay lưng đi thì nàng cười phì vào thái độ trơ trẽn của Thục Phán:

"Huynh đừng làm Đội trưởng đánh trận gì nữa, làm người múa ở gánh hát có thể kiếm khối tiền."

"Quá khen, quá khen. Tại hạ xin nhận!"

"Điệu bộ của huynh bây giờ rất khác với dáng vẻ tiểu tử bị trúng độc đáng thương, nằm co ro ngoài lán trại Nam Cương khi xưa. Thấy huynh thay đổi tốt như vầy, ta mừng thay huynh."

Nàng đột ngột chuyển sắc mặt, thay đổi ngữ khí nói chuyện khiến hắn có chút không thích nghi ngay. Im lặng một hồi, hắn đột nhiên lên tiếng:

"Sau này, ta sẽ trồng một vườn đầy hoa tam giác cho ngươi, ăn thoả thích."

Lòng nàng vui sướng như đến giờ lĩnh lương khô, như sau một ngày hành quân rã rời thân thể thì được bước vào lều, thả mình trên cái ổ nô lệ ấm cúng.

"Thật? Không gạt người?" Khải Ca giả bộ gằn giọng chất vấn.

"Thật!"

"Nhân tiện, huynh trồng cho ta vườn hương thảo nữa được không? Ta thích cảm giác vùi mình trong hương thảo, sau đó cả người đều thơm rất thơm, thơm ơi là thơm!"

"Ờ, ờ ... Được rồi. Mua hết, trồng hết tất cả cho ngươi. Ngươi còn cao hứng nữa, Đinh giáo đầu xuống đây, ta chẳng thể giúp ngươi được."

Nàng láy mắt tinh nghịch nhìn hắn. Thục Phán ngây người như bị thôi miên. Hắn nhớ đến câu nói của tên thân cận A Ngưu:

"Bọn chúng là cái thứ ... thứ ấy đúng không?"

Hắn hiểu thứ ấy bọn chúng nghĩ là gì. Một cảm giác lo sợ, bất an dâng trào trong lòng. Hai luồng cảm giác đang gào thét, đấu tranh cùng nhau ở lồng ngực, khó chịu, bức bối đến muốn đi tìm tên thân cận đó, mà đánh hắn một trận đã đời, cho hắn phải nuốt lại những suy đoán dơ bẩn khi đó.

Là hắn không phải loại người bệnh hoạn kỳ quái như thế!

Hải Triều, muội đang ở đâu?

Hắn đã tìm muội ấy bao nhiêu năm rồi, vẫn biệt vô âm tức!

Muội ấy là người hắn cần bảo vệ suốt đời này. Là bọn họ có hôn ước từ hoàng triều Thục thị. Là người hắn mang ơn, nên phải dùng những năm tháng sau này yêu thương muội ấy, chở che muội ấy mãi mãi!

"Làm gì đứng ngây người đó? Thân là Đội trưởng lơ là thất trách, còn ra thể thống chi?"

Giáo đầu Đinh Mộ Bạch đứng trước mặt hắn hồi lâu nhưng vẫn thấy tên Đội trưởng không lay động thì tức giận mắng.

"Mạt trưởng biết tội, Giáo đầu bớt giận."

Đinh Mộ Bạch húng mắt hừ một tiếng, sau đó nhẹ giọng lại:

"Ngươi cử vài người từ đội Nhất hái tam giác về cho trù quân (2) làm bánh thay lương khô mang theo. Chúng ta phải tiết kiệm mọi thứ, phòng khi cần không bị thiếu thốn. Đi nhanh về nhanh, mau!"

(2) Trù quân: người nấu ăn trong quân đội.

"Thục Phán nghe lệnh, lập tức phái người đi liền."

Từ bình nguyên Liêng Hoa, muốn theo lộ lớn thẳng đến Pái Lúng phải vượt thôn Tam Giác. Thôn Tam Giác vốn là thôn làng tự phát của dân chúng nằm ngoại ô Pái Lúng và Đồng Văn thành. Từ nhiều năm trước, bình nguyên Liêng Hoa còn hoang sơ với những dãy hoa tam giác mạch trù phú thiên gia ban xuống cho Mèo tộc, hoa nở quanh năm, thu hoạch không ngừng nghỉ. Vì thế dân chúng đã bắt đầu tụ tập quanh đây thu hoạch hoa mang về Pái Lúng và Đồng Văn để làm kế sinh nhai. Dần dần, bọn họ di cư đến lập nghiệp hẳn ở nơi này, rồi dựng thành một thôn nhỏ trên lộ lớn dẫn đến Pái Lúng, cũng như kinh đô Pá Vi Thượng. Có thể nói, lộ này cũng là đường vận chuyển hoa tam giác mạch đến nội thổ Mèo tộc, thôn Tam Giác dần trở thành cửa ngõ đặc biệt mở lối cho chính lộ này.

Đã là thôn thì đường sá không thông thoáng để đại quân Nam Cương di chuyển qua, chính là cái khó hiện giờ của đoàn quân Nam tiến.

Đêm xuống, mùi bánh tam giác mạch mới nướng toả hương thơm béo khiến dạ dầy nàng đánh trống lung tung. Đinh Mộ Bạch chỉ phát cho mỗi người hai cái mang theo bên người, phòng khi lương khô trong người hết thì có mang ra dùng. Lương khô mới nhận hôm qua vẫn còn kha khá, vì nàng không dám ăn nhiều, sợ gặp lúc cần đi giải quyết thì rất khó nhìn. Điều kiện hành quân khắc khổ, sinh hoạt cá nhân còn tệ hơn lúc ở trại nô lệ, giữa đồng không hiu quạnh, mỗi người cách nhau vài sải tay mà tự giải quyết nỗi buồn không tên, tự nhiên thấy thoáng mát đến sởn tai gai ốc. Nàng thường tránh đi ban ngày những lúc như vậy, đêm đến mới mạnh dạn đi trút bầu tâm sự.

Nhưng hỡi ôi, đêm đen đặc quánh không chút ánh sáng, đi không khéo cũng dễ giẫm lên những hố nỗi buồn của người đi trước để lại.

Gặp những hiểm cảnh như vậy thì nỗi buồn của bản thân cũng tự khắc tan biến một cách vô cớ!

Lại là âm thanh rúc rích, leng keng, lúc to lúc nhỏ vang ở cuối dãy lều Tiên phong quân. Loại âm thanh đáng sợ nàng đã từng nghe lúc ở trại nô lệ.

Nàng đưa tay chặn ngay ngực mình, cố nén tiếng đập thiếu kiểm soát bên trong nhưng chân không ngừng tò mò đến nơi phát ra âm thanh.

Cạnh kho lương thảo, hai bóng người ngồi sát nhau giữa những xe hương thảo chất đầy. Sống trong quân ngũ một thời gian nên nàng mường tượng chuyện gì đang xảy ra và điều gì mình cần phải làm trong hoàn cảnh này.

Bấy giờ, phía sau lưng có tiếng chân người đi tới, đoán là quân tuần doanh thì chạy ra định hét lớn lên. Nào ngờ, từ phía sau, một bóng đen nhào đến choàng vòng tay siết lấy eo nàng áp vào người hắn, một tay chắn ngang miệng nàng.

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nàng cảm thấy khó chịu với hơi thở dồn dập của hắn, mặc dù cảm giác có chút quen thuộc nhưng vẫn không thể nào là hắn. Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm như nàng, chứ lý gì ngăn cản nàng trong bộ dáng khó nhìn thế này?

Quân tuần doanh vô tư lướt qua chỗ nàng, thỉnh thoảng còn nói chuyện với nhau mà không biết nàng đang bị thích khách trấn áp trong bóng tối. Nàng cố gắng rướn cổ lấy hơi hét ra, nhưng thích khách càng áp tay mình sát miệng nàng gắt gao hơn.

Khải Ca hạ thân mình xuống rồi lùi về phía sau nửa bước, lấy đà ném một cước trời nghiêng đất lở vào thân dưới của thích khách. Trúng cước hung hiểm, thích khách không thể làm gì hơn ngoài việc buông hai tay mình ra ôm lấy hạ thân. Trong bóng tối, nàng đại khái cũng hình dung bộ dáng thảm hại của hắn, thầm đắc ý trong lòng.

"Đột nhập quân doanh Nam Cương với dăm ba tên tặc nhà ngươi sao? Chà chà, kém cỏi quá!"

Nói dứt lời, nàng đến túm lấy cổ áo hắn lôi đi. Tên thích khách chộp lấy cổ tay nàng thều thào:

"Là ta ... ặc ặc, đau đau quá!"

"Ta, ngươi? Quen biết gì nhau? Còn không đứng dậy ta hô quân tuần doanh đến khiêng ngươi như khiêng heo, chọn cái nào?"

"Khải Ca, Thục Phán đây!"

Nàng chợt giật nẩy mình, giọng nói quen thuộc, hoá ra thích khách là Thục Phán. Đêm hôm khuya khoắt, hắn ở đây làm gì?

"Phán? Huynh thật sao?"

"Ừ, ta. Ngươi, ngươi ra tay nặng quá, suýt nữa ta có lỗi với tổ tông Thục thị thì tiêu rồi."

Nàng vẫn bán tính bán nghi liền đến sờ soạng trên mặt hắn, không sót chỗ nào. Thục Phán vừa nhột vừa buồn cười nhưng không dám la lớn, chỉ thầm kêu khẽ:

"Ngươi đang làm gì vậy?"

"Im, để ta kiểm tra xem có đúng là Thục Phán không?"

Thục Phán cười khổ, không biết nói gì hơn đành để nàng mặc nhiên khám xét mặt mình.

"Đúng là huynh rồi. Phán, sao huynh ở đây? Còn ngăn ta báo thích khách đột nhập nữa?"

"Ngươi ra đây làm gì?" Thục Phán bất ngờ chất vấn lại nàng.

"Ờ, thì đi giải quyết. Chẳng nhẽ không được?"

"Thì ta cũng giống ngươi? Chẳng nhẽ không cho?"

Khải Ca cười xì xoà ra chiều ta manh động quá mức, đại khái như mong người đối diện bỏ qua.

Tất cả chỉ là hiểu lầm! Nhưng không!

"Vậy sao huynh ngăn ta chuyện thích khách? Có huyền cơ gì chăng?"

Thục Phán khẽ búng trán nàng một cái đau điếng, gắt gỏng nói:

"Ngươi nhìn kỹ xem họ là ai?"

Nàng lại nhìn về phía hai bóng người cạnh kho lương. Bóng người cao lớn có dáng dấp như Bát công tử, nếu nàng không đoán nhầm.

"Uhm, huynh ấy đó."

"Hả? Còn người kia? Chuyện gì đang xảy ra?"

"Bình Nhi. Ngươi biết?"

Lần này, đến lượt nàng ngây ngốc như người rớt từ núi này sang núi khác. Dụi mắt mình lần nữa để nhìn rõ hơn thì Thục Phán lại giữ đầu nàng đứng yên tại chỗ.

"Đừng nhìn, ngươi còn nhỏ, có những thứ không nên thấy."

"Huynh lớn hơn ta bao nhiêu?"

"Ờ, một hai tuổi cũng là lớn. Ngươi phiền phức quá!"

"Lúc ở trại nô lệ, cũng là họ?"

"Uhm."

"Huynh biết chuyện này từ khi nào?"

"Trước ngươi không lâu."

"À, mà họ đang làm gì vậy?"

Khải Ca thấy Thục Phán lơ là cảnh giác thì kéo nhanh tay hắn xuống, quay người lại xem. Nào ngờ Thục Phán giở lại trò cũ, dùng cánh tay hắn quấn lấy eo nàng. Lần này, hắn không chắn miệng nàng nữa, tay còn lại choàng lấy thân người trên của nàng mà kéo vào lòng mình.

Hơi thở chạm gần nhau đến có thể nghe thấy âm thanh tuôn trào thác đổ.

Môi người đối diện khẽ lay động tiến sát nàng, cảm giác da thịt ấm áp quấn quanh đầu lưỡi.

Thân thể trở nên mềm nhũng, không chút kháng cự.

Màn đêm, thích khách, hai bóng người nọ, ... nàng đã mơ hồ chìm trong một loại cảm giác mới mẻ, tất cả những thứ kia đều trở nên mờ nhạt.

"Nam nhi trượng phu eo nhỏ hẹp như nữ nhân! Ăn nhiều hơn nữa cho béo tốt mà ra chiến trường! Thu xếp nhanh rồi về ngủ!"

"Ngươi! Ngươi! Đồ Phán gia bại tử thối!"

Cảm giác hụt hẫng, uất ức dâng trào trong cổ họng, muốn nói nhưng không hiểu đó là loại hình dung gì vừa thoáng qua đầu. Bóng Thục Phán vút nhanh trong đêm như bị truy đuổi. Nàng đứng ngây ngốc một hồi mới định thần trở về lều.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.