Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí mật tàn khốc

Tiểu thuyết gốc · 3093 chữ

"Ta tin vào suy đoán của Thục trưởng. Nhưng làm trái quân lệnh cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, mà để một mình Thục trưởng gánh tội thay càng không thể. Thục trưởng, thứ lỗi, chúng ta không thể làm như lời huynh được." Sau một hồi suy nghĩ, phân tích tình hình, nàng cũng lên tiếng nói riêng của mình.

"Các người? Các người, thật là!"

Thục Phán giận bỏ đi một nước. Nô lệ cũng trở người cầm quân khí nối gót nhanh theo.

Cầu Ban một tay cầm búa vắt ngang vai, đứng hiên ngang giữa đại quân Nam Cương, bên cạnh hắn là Cầu An Bảo nheo mắt cười khinh khỉnh với Bách Lý Hoàng Tôn đứng hướng đối diện.

Cầu Ban làm trái quân lệnh của Tày Hương, một mình một bộ dẫn quân nghênh đón Bách Lý Hoàng Tôn thì bụng đã đầy tức giận nên vừa thấy Bách Lý Hoàng Tôn đã không kiềm đặng mà mắng nhiếc hết lời.

"Tiên sư nhà ngươi, đỡ búa của ông đây!"

Cầu Ban đạp mạnh vào chiến mã làm nó gầm lên nhảy vọt về phía trước, Tiên phong quân cũng ào ạt chạy phía sau giáp lá cà với quân Bách Lý Hoàng Tôn. Cầu Ban tuy là chiến binh Nam Cương có sức khoẻ hơn người nhưng năm tháng qua đi đã không còn thể tráng kiện như trước, đánh được mấy mươi hiệp đã run tay đảo người. Cầu An Bảo thấy vậy bèn phóng ngựa vào tiếp ứng. Chiến mã Thạch Lam bộ được mệnh danh là thần mã đại hoang, bốn vó câu sắc, chân dài rắn chắc, bước phóng xa vài trượng là chuyện bình thường. Cầu Ban tuy kiệt sức thở dốc, nhưng chiến mã vốn rất khoẻ nên luôn giúp hắn nhiều lần tránh được đòn hiểm của Bách Lý Hoàng Tôn.

Trước đây để bảo vệ bản thân, nàng luôn mang bên người cây chuỷ thủ nhỏ sắc, nên lâu dần cũng quen dùng những binh khí nhỏ gọn như vậy. Từ lúc hành quân theo Tiên phong quân, nô lệ cũng được cấp binh khí riêng, thì đã bắt đầu tập dùng kiếm pháp. Tuy vẫn chưa thành thạo sử dụng nó nhưng chí ít đã giết được nhiều tên Mèo tặc cũng xem như thành tựu nhất thời mà mừng thầm.

Đội Nhất vẫn duy trì dùng chiến lược thủ dây của Thục Phán bày trước đây. Tiểu Ngô và Bát Dật võ công kém và vóc người thấp bé nên được phân nhiệm vụ giữ dây phản công. Còn nàng và Thục Phán thì thủ công ở giữa. Nhờ cách này mà từ lúc ra chiến trận đến giờ, số thương vong của đội Nhất là ít nhất so với mấy đội khác trong Tiên phong quân.

Bách Lý Hoàng Tôn tiếp vài hiệp với Cầu An Bảo thì quày ngựa bỏ chạy, quân Mèo giả lả đánh thêm chút cũng tháo chạy như kiến.

Ngọc Hồn Trấn vẫn đùng đùng liên hồi, quân Nam Cương không bỏ qua cơ hội truy cùng giết tận Mèo tặc, dẫn đầu luôn là Cầu Ban.

"Tiến lên, bắt sống Bách Lý Hoàng Tôn cho ta!"

Rầm rầm, ào ào ...

"Bách Lý Hoàng Tôn, rùa nhát gan! Không giỏi đánh với ông nữa đi. Chạy đâu cho khỏi!"

Trước khi ra trận, hẳn Cầu Ban đã dặn người của Thạch Lâm bộ đứng trông coi hiệu lệnh của Ngọc Hồn Trấn, khi nào chưa có lệnh phát tiễn sáng bắn lên trời của hắn thì không được phát lệnh thu binh. Cho nên, nghe tiếng hiệu của Ngọc Hồn Trấn liên tục vỗ thì Tiên phong quân cũng không dám trái lệnh mà chạy theo truy quét đến cùng.

Thục Phán lòng hoang mang cực độ nhưng cũng không tài nào cản nổi người của đội Nhất hừng hừng khí thế thừa thắng xông lên.

Ngọc Hồn Trấn đùng đùng một hơi đã im lặng hẳn!

Cầu Ban tức tối thu binh quay về, mặt hiện ra một đường u ám.

Hắn vừa bước vào đại doanh trướng đã nghe tiếng quát máu lửa của Tày Hương muốn rung chuyển trời đất.

"Bẩm Thành chủ, ta không có ý làm trái lệnh ông. Nhưng sĩ nhục này ông với Mã đại thủ có thể nuốt trôi nhưng ta không làm được. Muốn trách muốn phạt thế nào tuỳ ông quyết định!"

"Cầu Ban ơi là Cầu Ban, ngươi thân là Đại thủ gia Thạch Lâm bộ, mang cả vạn binh sỹ gia nhập đại quân, nếu ta trách phạt ngươi thì người Thạch Lâm có cam tâm tình nguyện phục tùng đại quân? Ngươi biết ta không thể nào làm gì ngươi nên tự tung tự tác như các lão Vũ Nhung, Nồi Hầu, muốn đại quân chia năm xẻ bảy mới hài lòng chăng?

Đại quân chưa đến Pá Vi Thượng đã như bầy ong vỡ tổ, Giang tặc với Sách hồ ly ngồi ở thượng kinh rung đùi cười vỡ mật! Nỗi nhục này có hơn nỗi nhục của Bách Lý Hoàng Tôn mắng ngươi không?"

Cầu Ban trước sau như một, tính tình nóng vội cố chấp khó đổi. Bị Tày Hương trách mắng nhưng bụng làm dạ chịu, hắn nhận tội vì mình làm càn quân lệnh chứ không hối hận vì đã sai.

"Bẩm Thành chủ, phụ thân nhất thời nóng giận hành sự không thoả đáng. Tội đáng trách phạt, nhưng chúng ta cũng đã đánh bại Mèo tặc chạy không manh giáp cũng xem như lấy công chuộc tội. Nếu phải giao chiến nữa, ắt sẽ là bại tướng dưới tay đại quân Nam Cương. Mong người bỏ qua chuyện lần này để đại quân tiếp tục tăng thêm sỹ khí lập công xoá tội."

Tày Hương thấy hắn không muốn bao biện cũng không muốn nhận lấy sai trái về mình thì nghĩ đã hết đường nói nữa. Dùng quân lệnh xử hắn không được chỉ đành nhắm mắt làm ngơ để hắn tuỳ ý, miễn đừng ảnh hưởng đại cuộc thì cứ miễn cưỡng cho qua.

Tày Hương lắc đầu nhìn Mã Đề, đoạn nháy mắt với hắn ngầm hiệu trông chừng Cầu Ban, nếu hắn xuất trận hãy cho Tiên phong quân tương trợ. Mã Đề nhận lệnh phó thác chỉ biết âm thầm nhận lệnh rồi kiếm cớ thoái lui.

...

Nhắc đến nông dân thôn Tam Giác dăm bữa bị Vũ Thác Bạt mang ra dụng hình này đến hình khác đều nhất kiến không nói khác một lời đã phân trước đó. Vũ Thác Bạt ban đầu còn siêng năng mỗi ngày trở lại quân doanh ăn nghỉ, nhưng dưới sự kiên định của thôn dân thì cũng lười nhác tới lui giữa quân doanh và thôn Tam Giác, bèn bảo tướng lĩnh dưới trướng mình thu dọn một chỗ tươm tất trong nhà nông dân mà tá túc ở hẳn trong đó. Lâu lâu, hắn cho người về quân doanh thám thính nội tình xem có chuyển biến gì không đặng dễ bề ứng phó.

Những người nông thôn bị bắt giữ gom lại tập trung giữa lộ. Quân Nam Cương dựng một trại giam tạm bằng gỗ ngay giữa đường, bắt gom già trẻ bé lớn, nam nữ phụ ấu vào chung một chỗ. Mỗi ngày mang vài người ra tra tấn dã man nhưng tuyệt không làm đến cùng để giữ mạng sống họ mà trao đổi Đinh Mộ Bạch trở về.

Tuy nhiên, sức chịu đựng con người có hạn, tra khảo cực hình như vậy thì không sớm thì muộn cũng có vài người không trụ nổi mà kiệt sức mạng vong.

...

Đại doanh của Mèo tặc nằm sau ngọn núi không xa chỗ cất giấu những người trong thôn Tam Giác, bốn bề rừng phủ, xanh đậm một góc trời, đêm không đốt lửa, ngày không nấu nướng, chả trách quân Nam Cương dọ thám mãi vẫn không ra chỗ ẩn nấp này.

Trong mỗi doanh trướng chỉ thắp một chiếc đèn nhỏ đủ sáng nhìn rõ vóc dáng người, bên ngoài thì theo thói quen bài trí mà lần đường đi. Sách Tu La có lối luyện binh vô cùng khắc khổ và nghiêm luật. Tất cả quân doanh, lều trại, mọi ngóc ngách đều phải theo một trật tự cố định, khoảng cách cũng được qui định rất rõ ràng, không thể nhầm lẫn vào nhau. Cứ cách bảy bước chân người là đến lối đi chung, bước thêm năm bước nữa là đến một doanh trướng hay lều bạt nào đó. Thứ tự từ ngoài vào trong là lều binh sỹ cấp thấp, kế đến là các tướng lĩnh. Trong cùng là kho lương quân doanh. Trung khu đại bản doanh không gì khác ngoài đệ trướng của những người thủ lĩnh, tức các tướng chỉ huy hiện tại của quân đội.

Mèo thổ vốn giàu bản sắc văn hoá nhưng tài nguyên hầu như không có nên người dân đã quen cuộc sống kham khổ, dùng mèn mén, bánh tam giác mạch thay cơm bữa hàng ngày là chuyện bình thường. Cho nên lương thực và gỗ đối với họ rất quý giá, đến cả việc đốt một ngọn nến cũng tằn tiện mà cất kho.

Cho nên, trong hoàn cảnh hiện tại, đại quân của Sách Thái Hà ẩn mình trong rừng che giấu hành tẩu đối với quân Nam Cương ngược lại trở thành điều hết sức bình thường đối với họ.

Mỗi ngày lính vệ đều mang ít mèn mén và một cái bánh tam giác mạch đến cho Đinh Mộ Bạch. Điều đặn mỗi ngày như thế hắn đâm ra ngán đến tận óc mỗi khi nhìn thấy nhúm mèn mén trên dĩa đưa vào.

Sách Thái Hà rảo bước đi vào chỗ giam giữ Đinh Mộ Bạch thì nhìn thấy lính vệ mang dĩa mèn mén bị ôi hư trở ra thì có chút phiền lòng.

"Mèo tộc xem lương thực là trân quý, miễn cưỡng phải nuôi một tặc tử như ngươi nhưng ngươi lại lãng phí nó.

Mỗi ngày binh sỹ chúng ta đều ăn chúng. Tộc dân chúng ta nhà nhà đều tích trữ chúng.

Đồi núi chúng ta không thiếu nhưng lương thực khan hiếm. Nương ngô chúng ta không tệ nhưng không sánh bằng lúa gạo trắng thơm của các ngươi. Mèo thổ chúng ta tuy rộng lớn nhưng cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc vào mùa đông.

Thiên gia đã bạc đãi như vậy nhưng không một lời oán thán, chỉ có thể nắm tay nhau sống qua ngày.

Cớ sao đám người tự xưng là Thiện nhân Nam Cương hoàn mỹ như các người luôn áp bức, dồn ép người đến đường cùng như vậy?

Thiên lý ở đâu? Ngươi nói đi!"

Sách Thái Hà từng lời từng tiếng nói ra đều đanh thép, rõ ràng mà hắn lại im lặng, không lời đáp trả. Không phải hắn bí khẩu đôi co với nàng mà thâm tâm hắn tường tận những chuyện trên đâu ít gì nàng.

Nếu Giang Chí Hùng khoanh tay chịu trói trưng thư cầu tình, gia nhập khối liên minh thì mọi chuyện đã khác. Khối liên minh có minh ước làm lời tuyên thệ, cùng tồn cùng vong, một lòng tương trợ lẫn nhau thì Mèo tộc đã chẳng phải sống những ngày tháng khốn khổ thế này?

"Có trách thì trách quốc chủ các người ngoan cố không quy thuận khối liên minh. Nếu hắn thấu đáo sự tình đã không có hoạ chiến tranh này.

Mọi tội lỗi đều do hắn mà ra. Ngươi ở đây trách ta có ích gì?"

"Ha ha, khối liên minh? Khối liên minh các ngươi chỉ toàn lũ rác rưởi, bụng dạ rắn rết như nhau. Nếu không phải vậy thì Sách thị ta đã không tha hương cầu mưu sinh nơi đất khách những năm qua.

Tày Hương một tay che trời, nhuốm nhiều tội ác, sinh linh đồ thán, nhưng luôn giả nhân giả nghĩa, diễn kịch với đám hậu bối các người.

Các Đại thủ gia thì sao? Bọn họ cũng vì thế cân bằng ngoại lực mà giả vờ nâng đỡ lẫn nhau nhưng thực tế lại muốn nuốt chửng các bộ khác càng nhiều càng tốt.

Đại thủ lĩnh Nam Cương, Đại thủ gia các bộ toàn lũ người dối trá, giả quân tử không hơn không kém!"

"Đủ rồi!"

Lời nói của Sách Thái Hà như kim châm vào lòng ngực Đinh Mộ Bạch, càng nghe nàng nói hắn càng thấy chối tai vô cùng, đến khi không chịu được nữa thì quát lớn giận dữ, rất khác bộ mặt lịch nhã thường ngày của hắn.

"Sao? Biết được chân tướng sự việc thì chối tai lắm phải không? Đám hậu bối sinh sau xuất hiện muộn như các người, ngày ngày được ru ngủ bằng lời tuyên thệ chính nghĩa của chín bộ tộc Nam Cương mà huyênh hoang với bàn dân thiên hạ về chính đạo của Thiện nhân hoàn mỹ, không hề biết rằng tượng đài Thiện nhân hoàn mỹ đó được xây bằng máu xương của vô số người vô tội.

Nực cười lắm phải không?!"

Đinh Mộ Bạch giờ đã mặt đỏ tía tai, không còn bình tĩnh nữa, bèn sấn tới nắm cổ áo Sách Thái Hà rất thô bạo, hắn gằn lên từng tiếng rõ muốn thiêu đốt người đối diện:

"Ta nói đủ rồi, đừng nói nữa. Đừng nghĩ ta không dám giết ngươi!"

Bốn mắt nhìn nhau. Sách Thái Hà mặt không đổi sắc, cười nhạt gạt mạnh tay hắn ra khỏi cổ áo mình rồi quay lưng đi.

"Sau này chỉ cần mang nước cho hắn thôi là đủ."

...

Ánh chiều tà quét dãy cầu vòng bảy sắc lộng lẫy giữa không trung như lấn át hết thảy vạn vật trên bình nguyên rộng lớn. Nhạn bay theo đàn lướt ngang cầu vòng đẹp đến nỗi nàng mường tượng đó như bức tranh Ngưu Lang Chức Nữ mang cầu ô thước gửi gắm phong tình nhớ nhung vạn dặm.

Khải Ca ngồi tựa người vào một tán cây đa lớn, thả lòng theo cánh nhạn bay, cố xoá đi những chuyện mông lung trong đầu, mà đa phần là chuyện không vui mới khiến tâm phiền não đến vậy!

Thục Phán đi đến chỗ nàng, vẫn bộ dáng cũ, thả người nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt, trên tay cầm một vòng hương thảo vừa vặn một đầu người đội vào. Hắn bâng quơ quay chiếc vòng xuôi một chiều ngẫu nhiên, sau đó quay ngược lại chiều đó như một cách giải trí rất ư chóng mặt đối với nàng.

Tuy nhiên chiếc vòng lại có sức hút với nàng, đơn giản chúng rất xinh xắn!

"Ở đâu ra vậy?"

Thục Phán khẽ nhếch môi ra chiều nhàn rỗi nên kiếm chuyện giải khuây bằng cắt đan chiếc vòng này.

"Thấy nó khá hợp với đệ ... rất tiếc, ngươi là tiểu đầu tử. Nên ta định kiếm đại nữ nhân nào đó tặng vậy."

Lòng nàng có chút hụt hẫng, định bụng mượn đội lên đầu mình xem sao mà nghe nói vậy thì thôi không hỏi nữa. Thục Phán thấy mắt nàng dán vào chiếc vòng suốt, biết tiểu tử có ý thích nó, dù rằng không hợp cho mấy nhưng cũng không nỡ ngó lơ cho đặng, bèn thẩy chiếc vòng về tay nàng. Nhưng dáng bộ vẫn là kiểu thấy ngươi tội nghiệp quá nên ta cho bừa đó.

Khải Ca chỉ cầm nó lên ngó nghiêng chứ không dám đội nó lên ngay.

"Có tâm sự sao?"

Người bên cạnh hờ hững hỏi qua.

"Uhm. Một chút."

"Lại chuyện gì nữa?"

"Khi nãy có gặp mấy lính vệ từ thôn Tam Giác trở về, trên tay cầm một hộp đan bằng hoa tam giác rất đẹp, nên mọi người đều kháo nhau mượn xem. Nào ngờ ..."

"Thế nào? Trong đó đựng trân châu?"

"Không phải vậy. Chúng chỉ toàn móng tay người, còn có cả máu tươi, hình như còn rất mới!"

Thục Phán nghe đến đã bật ngồi dậy, thoáng đăm chiêu trên vầng trán cao rộng, sau đó thì bĩnh tĩnh trở lại nhìn nàng. Giọng nàng đã trở nên lạt đi thấy rõ. Hẳn là rất kinh sợ.

"Nó từ thôn dân ... bị cực hình. Nghe đâu mỗi cái là của một người khác nhau."

"..."

Im lặng rồi lại im lặng.

Gió thổi qua tung mấy lọn tóc con trước vầng trán nhỏ của tiểu tử đối diện hắn, vừa mỏng manh, vừa đơn bạc. Nếu tiểu tử đó không phải là nam nhân, hắn đã ôm vào lòng mà dỗ dành. Tiếc thay, đó là một tiểu đầu tử, hắn có nhào đến ôm tiểu tử vào lòng thì còn ra thể thống gì nữa?

Chẳng phải uỷ mị quá sao?

Tiểu tử đó cần phải đối diện với rất nhiều điều chướng tai gai mắt hơn nữa, thậm chí tàn khốc kịch liệt mới dần trưởng thành hơn.

Sống trong sự bảo vệ, che chắn của người khác mãi sẽ khiến hắn mất dần khả năng bảo vệ bản thân.

Mà hắn đối tốt với tiểu tử được bao lâu?

Hắn sẽ bảo vệ tiểu đầu tử này đến bao giờ, khi người hắn cần bảo vệ và chung sống suốt đời lại là một người khác?

"Ngày nào đó, chúng ta không còn đứng cạnh nhau nữa, mà ở hai bên đối lập. Huynh sẽ giết ta chứ? Phán?"

Nàng vừa dứt lời đã thấy toàn thân trên mình vùi trong lòng người đối diện. Hơi thở dồn dập nhưng ấm áp, êm ái, dễ chịu biết nhường nào.

Lần đầu tiên, nàng cảm nhận hương vị của sự chở che, bảo vệ tuyệt đối của một người sâu sắc đến khắc ghi trọn vẹn trong xương tuỷ.

"Ngày đó không bao giờ đến đâu. Đệ đừng nghĩ nhiều nữa."

Gió dường như dừng thổi, nhạn chẳng buồn bay và cầu vòng trở nên rất diễm lệ!

Tiếng còi báo hiệu giờ lĩnh lương khô đến khiến vòng tay đang siết chặt bỗng dưng buông vội vàng.

Mặt người ửng đỏ như vừa nốc cả vại rượu San Lùng loại lớn.

Nàng không uống, nhưng cũng thấy rất say.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.