Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếm Nà Dầu, gặp lại cố nhân

Tiểu thuyết gốc · 3196 chữ

Người đàn ông cầm trường đao nặng nghìn cân ra đòn sấm chớp, đi trên tường thành cứ ngỡ giữa đất bằng phẳng. Hắn nhún cái đã ở trên đầu nàng, trường đao lao xuống kinh thiên bạt địa. Khải Ca nhanh trí lách người sang bên, đưa kiếm ra đỡ.

Keng!

"Nô lệ Nam Cương có cao thủ? Khá! Nhưng muốn đối đầu với ta còn xa lắm!"

"Thái Minh tướng quân, đắc tội rồi."

Ánh mắt thiếu nữ sắc bén, thân thủ nhanh như gió, ra đòn dứt khoát, không phải như kẻ mới tập võ học dăm ngày. Nhất là những chiêu sét đánh kinh hồn, đường kiếm trong tay di chuyển nhẹ tênh, đạo lực vừa phải nhưng vừa chạm đến đối phương đã tuôn trào sức mạnh lật tung hồng hoang.

"Caaa ... !"

"Tiểu Ngô ..."

Hài tử bị đánh văng ra khỏi dây thừng đang leo, vừa hét cầu cứu nàng nhưng đao của Thái Minh Mộc Trị càng đánh càng hăng, không chừa một lúc để nàng thoát thân.

Á ... Thân thể hài tử đổ sập lên người Bát Dật, máu chảy lênh láng bên đầu. Khối thân hắn trở nên bất động liền khiến Bát Dật mặt không cắt máu.

Thục Phán bấy giờ chạy đến thì đã muộn, Bát Dật ngồi ôm thân thể tiểu Ngô trong lòng mà nước mắt dàn dụa thương tâm. Thục Phán đưa tay lên mũi hài tử, mạch đập vẫn còn, mặc dù có hơi yếu, nghĩ đến thì mừng thầm.

"Vẫn còn sống, giờ ngươi đưa đệ ấy về trước. Ta sẽ mở đường cho hai người phía sau."

Bát Dật đang khóc thì hai mắt sáng rỡ, quẹt nước mắt đến mang tai, bế thân thể tiểu Ngô lên, một mạch chạy về hướng đại quân Nam Cương. Đi đầu là Thục Phán giương Đông kích Tây, chém qua, đánh lại không ngừng nghỉ. Đinh Mộ Bạch đang đánh nhau gần đó cũng chạy lại tiếp tay, hai người song kiếm hợp bích mở đường máu cho Bát Dật mang tiểu Ngô chạy thoát thân về lại Tiên phong quân.

Thục Phán mặc dù thở dốc không ra hơi nhưng vẫn cố gật đầu cảm tạ Đinh Mộ Bạch.

Inh inh inh ...

Đầu cửa thành có dấu hiệu lung lay, tiếng gỗ vỡ răng rắc.

A a a ...

Quân Nam Cương ào vào cổng thành như bầy ong vỡ tổ, chém giết binh lính giữ thành, xác người chết chồng như núi, máu chảy như nước trũng lúc trời mưa.

Nội thành im ắng đến khó tin! Chốc chốc nghe tiếng rống khổ của quân giữ thành bị truy sát chết thảm ở mấy con hẻm gần đó.

Cửa thành được mở ra hết cỡ, quân Nam Cương lôi xác của quân Mèo ra hai bên đường, để lại lối đi lớn ở giữa cho đại quân Nam Cương tiến vào. Đi đầu là Vũ Nhung, kế đến là Nặc Anh và Mã Đề. Sau cùng là nhóm người của Đinh Mộ Bạch và Thường phó quân.

"Bẩm, tướng giữ thành đã trốn thoát từ cửa Bắc, có nên truy đến cùng?"

"Đuổi theo." Vũ Nhung lạnh lùng đáp.

"Mang tàn dư nghịch tặc ra đây."

Hắn nói hờ hững vào giữa không trung. Một lát sau quân Nam Cương lôi đến những binh lính giữ thành còn sót lại từ trên tường thành và quanh cổng lớn, cũng hơn vài trăm người.

"Ngươi, nói, Thái Minh Mộc Trị có thể ẩn nấp ở đâu?"

Hắn chỉ tay về hướng một tên quân Mèo vẫn còn sạch sẽ nhất trong đám tàn binh.

"Không biết."

Xạt ttt. Máu văng sang hai bên, dính lên những người xung quanh.

"Ngươi?"

"..."

Xạt ttt. Xạt ttt. Xạt ttt ...

Bấy giờ nàng vẫn còn mắc kẹt trên tường thành, chưa kịp đi xuống thì đã thấy đại quân Nam Cương cùng nhóm Đại thủ gia đi vào, chỉ đành đứng im tại chỗ, đợi khi bọn họ vào bên trong hết mới thong thả đi xuống. Cho nên một màn thảm sát vừa rồi khiến nàng sởn tai gai óc, cảm giác mạng người dưới lưỡi kiếm như tờ giấy mỏng.

Kiếm vô tình lãnh khốc, mạng người dưới lưỡi kiếm không phân biệt sang hèn, địa vị quý tộc hay nô lệ. Chỉ có người thắng và kẻ bại trận.

"Bẩm Mã đại thủ gia, đội trưởng đội Nhất, Thục Phán, xin cầu kiến."

"Uhm, đưa hắn tới đây."

Thục Phán bước đến làm lễ quân nhân ra mắt Mã Đề xong liền nói:

"Mạt trưởng có điều muốn bẩm tấu, không biết có làm mất tâm tình Mã đại thủ gia không?"

Vũ Nhung đang đi trước, nghe tiếng người lạ phía sau thì quay ngựa lại hỏi:

"Ngươi là ai?"

Thục Phán không chút e dè đáp lại:

"Bẩm, mạt trưởng là đội trưởng đội Nhất, tên gọi Thục Phán."

"Uh, muốn trình tấu chuyện gì?"

"Bẩm, Nà Dầu tuy dễ công phá hơn Pá Vi, nhưng chiếm dễ vậy, e chẳng hợp tình hợp lý. Thiết nghĩ đại quân chớ vào thành vội, kẻo mắc mưu gian trá của Thái Minh Mộc Trị."

Nặc Anh nhìn sang cười khinh miệt Thục Phán, trong mắt chẳng để tâm đến chức vụ quân nhân của Thục Phán ở đâu, hắn chỉ nhận ra người đó là nô lệ bởi khối Thiết Xích dưới chân, nên mọi lời nói phía sau đều không đáng bận tâm:

"Ý ngươi nói chúng ta bất tài không hiểu quân cơ? Chiếm được Nà Dầu chẳng qua may mắn? Tên nô lệ này ở đâu chạy lung tung vậy? Lôi xuống đánh năm mươi trượng cho ta."

"Nặc đại thủ gia, mạt trưởng không hề có ý đó, xin đừng hiểu lầm."

Lòng nàng cả kinh, nhưng sắc mặt Thục Phán vẫn không đổi. Từ trước đến giờ, ánh mắt hắn nhìn vạn sự trên đời đều là một khoảng không khó dò xét, chỉ riêng với nàng đó là sự ôn nhu, trầm lặng và chân thật nhất.

Những lúc thế này, hoá ra nàng chẳng thể nhìn thấu hết con người hắn!

Mã Đề lúc này đã thúc ngựa đến khuyên can:

"Nặc đại thủ bớt giận, hắn là đội trưởng của Tiên phong quân, cũng có chút hiểu biết. Đôi lúc không biết lượng sức nên nghĩ sao nói vậy. Chuyện này để ta xử lý đi. Ông đừng để tâm."

"Hừ, không có Mã đại thủ ngươi đừng hòng khua môi múa mép ở đây. Cút đi."

Khải Ca từ tường thành chạy nhanh xuống về hướng cổng, vừa lúc gặp Thục Phán đi tới. Hắn vẫn bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, càng không biết nàng đã nhìn thấy hết cuộc trò chuyện khi nãy của hắn.

"Khải Ca, ngươi bị thương sao?"

Nàng nhìn lại chỗ bị tên bắn trúng lúc nãy, một nửa cây tên vẫn còn cắm trên cánh tay nàng trông thật nham nhở.

"Uhm, rút nó ra dùm ta được không?"

Nàng méo mặt, nhăn nhó đáp. Nãy giờ, nàng bị cuốn vào cuộc thảm sát trước mắt nên quên mất cơn đau nhức, bây giờ nghĩ đến thì cảm thấy đau trở lại.

"Ngươi thật là!"

Thục Phán vừa cằn nhằn vừa rút nhanh mũi tên ra, hắn làm chớp nhoáng đến nỗi nàng vừa quay mặt chỗ khác thì mũi tên đã lấy ra mất. Không đợi nàng nhờ vả thêm, hắn tháo miếng vải màu tử y từ trán xuống quấn mấy vòng trên cánh tay nàng. Nhìn chung, hắn đã quen với việc chăm sóc một kẻ chuyên bị thương như nàng từ lâu rồi.

"Chỗ ta còn ít Cao Lang, chút về ta mang cho ngươi. Ta tìm đệ nãy giờ. Theo ta về quân doanh mau."

Hắn vừa nói xong đã bước nhanh ra khỏi cổng thành. Nàng không hiểu sao hắn vội vàng như thế, trong lòng chỉ thấy bất ổn, dự tính không lành.

"Tiểu Ngô có chuyện rồi."

"Ây da, quên mất chuyện tiểu Ngô, hắn sao rồi?"

Tiểu đầu tử của nàng mặt mày trắng bệch, đang nằm ở góc trái lều đội Nhất. Xung quanh là Bát Dật, Bát công tử và phụ tử A Lục. Người lấy khăn chườm mồ hôi quanh tay chân hắn, người nâng bát thuốc trong tay chuẩn bị cho hắn uống, người vẻ mặt rầu rĩ bất an.

Nàng không nói không rằng, chỉ kịp ngồi xuống chỗ hắn, nắm lấy bàn tay nhỏ, thổn thức dâng trào lên tâm trí.

Cái đầu nhỏ được quấn băng trắng, xem chừng vết thương không hề nhẹ.

"Đã qua cơn nguy kịch."

Phù uuu ... Tiểu đầu tử rơi từ tường thành xuống, nếu không có Bát Dật chạy đến kịp thời thì xương cốt đã vỡ vụn.

Hắn vừa thoát được cửa tử này đã có một cửa hung khác đợi sẵn.

Thiên gia luôn trêu lòng người!

"Hi vọng hắn sẽ mau tỉnh dậy. Nếu không thì ..."

"Thì sao?" Nàng gạt ngang lời Bát Dật, giọng run thiếu kiềm chế.

"Không thì, là người sống không ra sống, nằm một chỗ, không bao giờ đứng dậy được nữa."

Như có tảng đá lớn ngáng lấy lồng ngực mình, cảm giác thở cũng chẳng được, nói cũng không thành tiếng.

Chiến tranh là vậy sao? Nàng nhớ lời Cao Lỗ khi trước đã nói:

"Có những lúc, kiếm đả thương người để cứu thiên hạ, nhưng cũng có lúc giết người để mưu cầu dục vọng cá nhân."

Không! Nô lệ các nàng chỉ cần được sống, mưu cầu gì chuyện thiên hạ được mất chứ? Người của đội Nhất phải giết người, để chính mình được sống.

Dùng một mạng đổi lấy một mạng, thậm chí rất nhiều nữa đằng khác!

Nhẽ nào đó là dục vọng cá nhân thấp hèn?

Nàng không muốn giết người, cũng không có lý tưởng bình trị thiên hạ. Cái nàng cần là cuộc sống bình thường như những thôn dân Tam Giác chất phác nồng hậu kia, nhưng số phận cứ luôn dồn đẩy nàng và họ vào nơi chết chóc, không đạo lý thế này?

"Nếu ngươi không tìm được mục đích sự tồn tại của mình thì mãi cứ như một hòn đá vô tri ..."

Vô tri ư? Rõ ràng tâm gan phèo phổi đang rất đau đớn, một mảnh điêu tàn bi ai, vô cùng hận!

"Khải Ca, Khải Ca, ngươi làm sao vậy? Khải Ca!"

Âm thanh quanh nàng trở nên tắt lịm, tâm trí mơ hồ chìm trong mảng trắng xoá. Nàng mải miết đuổi theo một vật sáng không hình thù nhất định, chạy mãi không ngừng nghỉ.

Khi nàng tỉnh lại thì đã quá Ngọ của ngày.

Rốt cuộc Vũ Nhưng vẫn không nghe lời khuyên can của Thục Phán và Mã Đề sau đó, nhất mực mang quân vào thành tá túc. Hắn chọn lưu trú ở thủ phủ của Thái Minh Mộc Trị, vốn là toà phủ đệ rộng lớn nhất Nà Dầu thành.

Nói ra cũng phải vì Thái Minh thị vốn đã là phu tử của đương kim quốc chủ Mèo tộc, lại còn là tướng giữ thành Nà Dầu bấy giờ thì phủ đệ bề thế hơn mức bình thường không có gì lạ. Chỉ có đại quân Nam Cương vốn lớn trên lưng ngựa, uống sữa bò, sữa dê của thảo nguyên Tây dã mà thành nên đứng trước những toà thành trì to lớn, cao ngất ngưỡng như vậy thì tâm tính đã có sự thèm khát tột cùng.

Nếu mang thành Bản Phủ ra bàn cân quả nhiên một trời một vực!

Tày Hương, thân là Đại thủ lĩnh Nam Cương, người đứng đầu chín bộ lạc Nam Cương hợp nhất, cũng là chủ nhân toà thành độc nhất vô nhị của Nam Cương đại bộ lạc nhưng không phải những gì hắn muốn đều có thể mạnh dạn quyết định, tai mắt vẫn phải thăm dò dè chừng các Thủ lĩnh khác vô cùng thận trọng, nhất kiến cẩn mật.

Vị trí Đại thủ lĩnh của hắn là do khối liên minh lập nên, chứ không phải một tay giành lấy giang sơn, đường hoàng thâu phục chín bộ lạc. Cho nên, giữa hắn và các bộ tộc đó không thể có sự cách biệt quá lớn về mức đãi ngộ, chẳng hạn như thành phủ nơi dành riêng cho Đại thủ lĩnh các bộ tộc, xa hoa vừa tầm, tiện nghi vừa phải để tránh sự nghi kỵ, thèm khát của những bộ tộc còn lại.

Hắn biết người, biết ta, mềm mỏng rắn buông, cho nên thế cân bằng bao năm qua của chín bộ tộc luôn bình ổn.

Nhưng đối với những toà thành kín cổng cao tường của Mèo thổ này lại khác.

Thoả mãn, thèm khát và muốn chinh phục, chính là cảm giác của hầu hết tướng sỹ trong đại quân Nam Cương. Ngay cả Mã Đề, vốn là người khiêm nhường nhất trong số họ cũng bị cám dỗ, mê hoặc bởi sự lộng lẫy của những khu biệt viện, phủ đệ mái đỏ tường cao, hoa viên một mảnh trời thu tiêu dao.

Lẽ đó mà Nặc Anh và Mã Đề cũng tự thưởng cho mình bằng cách chiếm dụng các biệt phủ khác cách đó không xa.

Vũ Nhung tuy thô lỗ nhưng không phải kẻ hữu dũng vô mưu. Hắn không nghe lời khuyên của Thục Phán, tuỳ ý dắt tướng sỹ và binh lính vào thành nhưng chỉ một vạn là cùng. Số còn lại thì để ngoài thành hai mươi dặm đề phòng biến cố, nội ngoại phối hợp.

Tuy nhiên, Tiên phong quân lại được đặc cách vào thành, không gì ngoài phụ vụ đám tướng lĩnh và binh lính Nam Cương chuyện ăn ở, sinh hoạt.

Nô lệ của Tiên phong quân chia nhau lục soát các nhà tìm rau củ, lương thực, ngũ cốc hay gà, heo, gia súc ... nhưng mỗi hộ chỉ sót lại rất ít, không đủ nhét kẽ răng một người, huống chi là nuôi cả vạn binh lính Nam Cương ăn như hổ báo.

"Tìm kỹ chưa?" Đinh Mộ Bạch đi dạo quanh những biệt viện lớn thăm hỏi, thậm chí tửu lầu, quán ăn là những nơi vốn nên chứa nhiều đồ dự trữ nhất.

"Chẳng còn gì hết!" Tên nô lệ cầm cái thùng rỗng lên lắc, chỉ nghe mỗi tiếng lắc cắc của bát gỗ dùng để đong gạo nấu cơm là còn.

Thấy ai nấy đều lắc đầu, hắn liền dự tính có điều chẳng lành, lẽ nào như lời Thục Phán đã nói?

"Nguy rồi, lập tức rời khỏi thành ngay. Mau đi báo với Vũ đại thủ gia. Ngươi, đến gặp Thường phó quân bảo rút người của Tiên phong quân ra ngoài mau."

Lúc bấy giờ Vũ Nhung đang ngã người trên chiếc ghế bành kỹ lớn, êm ái vô cùng, mắt hắn nhắm hờ tận hưởng mà bụng thì đói meo mốc. Rõ đã sai người đi làm cơm nước nhưng đã qua hai canh giờ vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu, mặt đã có chút méo mó không vui. Nếu không phải bận lo hưởng thụ chiếc ghế này thì hắn đã quát người đi tìm tên đó gấp.

Nghe tiếng động bên ngoài, có người đi vào, hắn đã thủ sẵn một bụng đầy bực tức muốn xả ngay khi người bước vào.

"Ngươi trở lại Quy Sơn làm cơm mới quay lại hả? Đói chết bổn thủ ở đây rồi?!"

"Hả? Bẩm, tiện nô là người của Tiên phong quân, không phải người của Quy Sơn bộ."

Vũ Nhung nghe người nói vậy thì ngẩng đầu ra nhìn, hoá ra không phải tên tuỳ tùng của mình, thì mặt đanh lại có chiều thất vọng:

"Vậy sao? Làm ta cứ tưởng. Ngươi đến có việc gì?"

"Bẩm, Giáo đầu bảo tiện nô đến báo với ngài một tiếng."

"Uhm, nói?"

"Dạ, người nói Tiên phong quân không tìm thấy lương thực ở nhà dân."

"Thì kiếm thêm chỗ khác nữa? Chẳng lẽ lục tung Nà Dầu thành chẳng có nổi hạt gạo nào sao? Phí lời!"

"Bẩm Đại thủ gia, thì thật sự là vậy."

"Không có thì tìm nữa ... Hả, ngươi vừa nói gì?"

"Bẩm, đã lục tung hết khắp nơi, không có lấy hạt gạo. Giáo đầu nói có lẽ chúng ta đã mắc gian kế Mèo tặc, nên ... nên lập tức ra khỏi thành mau."

"Ashh, tên khốn nhà ngươi ấp a ấp úng mãi chuyện quan trọng như vậy mà nói sau cùng hả? Mẹ kiếp nhà ngươi!"

Vũ Nhung nổi giận lôi đình quơ lấy chiếc cốc trên bàn ném về chỗ tên nô lệ mà không trúng hắn, đập thẳng vô tường rồi vỡ tan tành.

"Người đâu? Người đâu? Mang chiến giáp ra ngay."

"Bọn họ đều ra ngoài hết rồi, hay để ta lấy cho ngài?"

Tên nô lệ hoảng sợ quá độ chân không dám cất nổi, chỉ đành ở lại chịu trận với Vũ Nhung. Cơn giận Vũ Nhung chưa nguôi, lại nghe hắn nói vào thì lửa bốc hừng hực, hận không chém hắn ra vài mảnh mới hả dạ.

"Muốn sống thì cút ngay, bằng không ta xem ngươi còn mở miệng thối này ra nữa không?"

"Ta đi, ta đi. Đa tạ Đại thủ gia nương tay, đa tạ, đa tạ."

...

"Mở cổng thành."

Cánh cổng từ từ mở ra thì một quang cảnh khác hiện lên ngày một lớn dần, mà cảnh tượng ngày hôm ấy mãi mãi là cơn ác mộng đối với Vũ Nhung đến nhiều năm sau mỗi khi ngồi nhớ lại.

Thái Minh Mộc Trị mang theo ba vạn binh mã đứng xếp hàng ngang ngay trước cổng thành, giương oai thanh thế, khiêu khích hắn cùng đại quân Nam Cương, cười đến chỉ thấy mỗi đường kẻ ngang trên mặt. Đứng đầu đội quân của Thái Minh Mộc Trị là viên tướng lĩnh tuổi ngoại trung tuần, vận hắc chiến bào oai phong lẫm liệt.

Vũ Nhung vừa đảo mắt đến viên đại tướng đó thì đã toát mồ hôi trán, nhưng vẫn gắng gượng cái giọng trịch thượng như thường lệ của mình hỏi đám tướng lĩnh bên dưới:

"Hay thật! Cả thành bị vây khốn mà chẳng tên lính canh nào vào báo lại."

Viên tướng lĩnh bước ra giảo biện:

"Bẩm, tướng quân giữ thành bị truy đuổi bỏ chạy, quân ta lại chiếm được thành, nên nghĩ trong chốc lát sao dám quay trở lại đòi thành cho được, vì thế bọn họ ..."

Xạt ttt ...

"Vũ Nhung ta chỉ cần kết quả, không cần lý do! Lơ là trách nhiệm, tội chết muôn lần không hết!"

Đầu bên kia có tiếng người cười lớn, vỗ tay khen ngợi khá nhiệt tình:

"Bằng hữu lâu ngày gặp lại, đón tiếp nồng hậu như vậy, còn gì bằng?"

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.