Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lấy trứng chọi đá

Tiểu thuyết gốc · 2921 chữ

"Đại ca có khoẻ không? Người một nhà sao phải đứng hai phía đối đầu nhau? Chúng ta tìm một nơi ôn lại chuyện cũ có được không?"

Sách Tu La cười khẩy:

"Hai tiếng đại ca, nói không ngượng ư?"

"Một lời kết bái, suốt đời là huynh đệ. Đại ca, theo ta về Quy Sơn đi, bọn họ đều rất nhớ huynh."

"Quy Sơn? Quy Sơn? Còn là nhà ta ư?" Hắn cười lớn, giọng đầy chua chát thương tâm.

Nàng đảo mắt đến Sách Tu La rồi trở lại người Vũ Nhung chợt thấy mắt hắn khẽ động, tức thì một ám khí nhỏ từ sau lưng hắn bay ra, nhắm vào vị hắc bào tướng quân Mèo quốc.

"Bảo vệ Đại tướng quân!"

Thái Minh Mộc Trị giật mình hét lớn. Ai đó nhanh trí ném đoản kiếm bên hông bay đến cản vừa kịp lúc ám khí đến nơi.

Keng!

"Tiểu nhân bỉ ổi gian trá! Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tiếc cho ta chạnh lòng nhớ tình nghĩa cũ mà suýt mất mạng trong tay ngươi lần nữa. Từ đây về sau, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"

Trường thương bị tung lên không trung, một kiếm vừa chém ngang tức thì gãy làm hai đoạn rơi xuống đất. Trên mặt Vũ Nhung có chút bấn loạn. Hắn quay sang hỏi Nặc Anh:

"Ông cho người báo với cánh quân dự phòng chưa?"

Nặc Anh giọng có phần bồn chồn, lo lắng khác thường ngày:

"Đi rồi, nếu ông câu giờ thêm chút có lẽ còn kịp. Giờ thì hay lắm, ông nóng vội quá khiến hắn tức giận phân thương tuyệt tình như vậy, e rằng tàn cục này khó lòng thu dọn."

"Giết!"

Bên kia, Sách Tu La hét lớn, tức thì mặt đất rung chuyển tiếng chân ngựa, dây cung căng ra hết cỡ.

"Đại ca, huynh tuyệt tình thế này thì đừng trách ta không khách sáo."

A a a ...

Hai bên đánh nhau một hồi lâu, đợi mãi cũng chẳng thấy tung tích cánh quân còn lại ở đâu thì lòng Vũ Nhung đã bắt đầu đánh trống đùng đùng. Lúc này Mã Đề vừa hay phi ngựa chạy đến:

"Nhắm chừng không đợi kịp cánh quân kia đến chi viện, chi bằng phá vòng vây ra ngoài một phen còn hơn bị mắc kẹt ở đây?"

"Đành vậy thôi."

Mã Đề phát ra tín hiệu lớn, Tiên phong quân đang đánh nhau lập tức chạy lại tập trung một chỗ chuẩn bị dàn quân bảo hộ đại quân Nam Cương vượt vòng vây của Sách Tu La. Lúc này nàng vẫn cõng tiểu Ngô trên vai, đánh nhau một lúc thì cả người đã ướt sũng, mặt đỏ bừng. Bát Dật thấy vậy liền đỡ lấy tiểu Ngô để giúp nàng, nhưng bị nàng cong môi từ chối thẳng:

"Võ công thấp kém, lo bản thân chưa xong, sao gánh nổi cục nợ này?"

"Ngươi?!" Bát Dật uỷ khuất bỏ đi một nước.

"Đưa ta!"

Thục Phán vừa nói đã với tay ngang ôm lấy người tiểu Ngô để trên lưng mình. Nàng chỉ đành lí nhí nói câu cảm tạ hắn rồi nương theo bảo hộ Thục Phán chạy về phía Tiên phong quân đang đứng.

Tiên phong quân dàn hình bán nguyệt ôm lấy đại quân Nam Cương ở giữa. Xung quanh là quân Mèo đông vô số kể. Dưới chân là xác người nằm ngã nghiêng, đa phần là quân mặc cẩm y phục.

"Ai bắt sống được Vũ Nhung trọng thưởng năm mươi thù."

Bắt sống Vũ Nhung, bắt sống Vũ Nhung!

Đánh đuổi quân xâm lược, đánh đuổi quân Nam Cương!

A a a ...

Nàng nhún chân bay lên không trung quét đường tròn quanh người Thục Phán khiến đám quân Mèo sức đầu mẻ trán, thay nhau nằm xuống. Tên này vừa nằm, tên khác đã lao đến. Thục Phán mặc dù thân thủ chẳng kém gì nàng nhưng trên người mang thêm đứa trẻ thì chẳng dễ dàng đánh đấm gì cho đành nên nàng vẫn luôn theo sát yểm hộ hắn.

Khói bay mù mịt dưới chân thành Nà Dầu, máu chảy thành sông không sao kể xiết. Ánh tà dương ảm đạm nhưng nhiễm phải sát khí lạnh người, mùi máu tanh nồng như một loại nước hoa từ địa ngục ám ảnh tâm trí con người.

Bằng hữu của nàng từng người nằm xuống trước mắt mà nàng không thể nào ngăn được.

Cuộc chiến này bao lâu nữa mới kết thúc?

"Khải Ca, bình tĩnh lại! Đệ có chuyện gì bảo tiểu Ngô phải thế nào?"

"Tiểu đầu tử?"

Miếng băng trắng quấn quanh đầu đã nhuốm đỏ, hẳn va chạm trong lúc đánh nhau. Lòng dâng nỗi tức giận như sóng cuộn trào, phần nhiều trong đó là giận bản thân mình vô dụng, không thể bảo vệ được ai.

Thục Phán hoảng hốt chạy đến chỗ Bát Dật nhờ chăm sóc tiểu Ngô dùm mình, xong lại chạy nhanh về phía nàng, mà nàng lúc này đang đi về hướng Sách Tu La đang đứng.

Từ xa nhìn đến, Sách Tu La nhận ra tên nô lệ mặt hung sát khí đi về phía mình. Hắn nhớ rõ gương mặt này bởi suối tóc mây dài cột cao quá đỉnh đầu, dáng vẻ cao ngạo và bướng bĩnh. Nhìn tên nô lệ khiến hắn nhớ đến nhi nữ của mình, nếu người kia không phải là nam tử thì với dáng vẻ này so với Sách Thái Hà quả nhiên không hơn không kém. Sinh giữa thời loạn lạc, có mấy nữ nhân trong thiên hạ có thể giữ được phong thái thế này? Đếm trên một bàn tay thôi còn không hết!

"Sách Tu La, người của ngươi đã giết bằng hữu ta. Ta đến đây bắt ngươi nợ máu trả nợ máu!"

Sách Tu La một thân hắc bào ung dung trên chiến mã cao nhìn xuống rồi cười lớn:

"Nợ máu trả nợ máu? Tướng lĩnh ta chết dưới tay quân Nam Cương thì thế nào? Thôn dân Tam Giác, ai trả mạng sống cho họ? Ngươi bảo ta làm sao để công bằng?"

"Thôn dân Tam Giác mất mạng cũng bởi âm kế tàn nhẫn của ngươi! Nếu ngươi không dùng họ làm vật tế cho cuộc chiến bình nguyên Liêng Hoa thì họ đã có thể âm thầm trốn thoát được vó ngựa càn quét của quân Nam Cương.

Chính ngươi và Sách Thái Hà một tay dựng nên thảm kịch đó, không thể trách người khác.

Ta biết mình không là đối thủ của ngươi, nhưng bằng hữu ta đã chết thảm dưới kiếm đại quân Mèo thì thù này phải trả. Có chết cũng là cái chết oanh oanh liệt liệt!"

"Ha ha. Khen thay một nô lệ dũng cảm! Lần đầu thì gạt một tên của ta ở Lang Dốc, lần thứ hai thì tìm đến trước mặt đòi nợ. Được lắm! Tên của ngươi là gì?"

"Khải Ca!"

"Một cái tên hay, hiếm thấy!" Sách Tu La cười hứng thú, mắt vẫn quan sát nàng không ngừng.

Thục Phán bấy giờ đã đuổi kịp Khải Ca, cả hai đều bị lọt vào vòng vây của quân Mèo. Đứng đối diện bọn họ bây giờ chính là Đại tướng quân Sách Tu La cùng Thái Minh Mộc Trị, chủ thành Nà Dầu trốn chạy lúc trước.

"Nếu ngươi muốn chết, ta miễn cưỡng đứng cạnh vậy."

Nàng cười khổ nhìn Thục Phán thở hồng hộc chạy vào vòng vây chỗ mình. Một đường đến đây chắc không dễ dàng, vừa đánh vừa gạt, mở đường máu chạy đến hang hổ không khác gì người ngu ngốc nhất trên đời!

Bây giờ có bảo hắn quay trở lại cũng đã muộn!

"Phán, ta không mong đường xuống hoàng tuyền phải cùng huynh. Lát nữa, ta sẽ yểm hộ huynh chạy ra ngoài. Thay ta chăm sóc tiểu Ngô."

"Muốn chăm sóc ai thì tự mà làm. Còn sống hãy tính!"

Thái Minh Mộc Trị đứng bên cạnh cũng đã nhận ra nàng là người tiếp đao hắn trên tường thành Nà Dầu nên cũng không quá ngạc nhiên khi gặp lại lần nữa. Hắn quay sang Sách Tu La trao đổi gì đó mà hai người đều chăm chú nhìn về chỗ nàng và Thục Phán đang nói lời ly biệt.

"Nếu mỗi người các ngươi tiếp được ba chiêu của chúng ta, đại quân sẽ rộng đường cho các ngươi trở ra. Bằng không, chết dưới đao kiếm này, chắc không oan uổng chứ?" Sách Tu La nghiêm mặt nói.

"Vậy, chẳng quá xem thường chúng ta? Nếu các ngươi thua trước thì sao? Kiếm trong tay ta không có mắt, e rằng đầu các ngươi khó lòng yên vị tại chỗ." Thục Phán cả giận lên tiếng.

Nàng nghe vậy cũng xen ngang tiếp lời:

"Chúng ta một khi đánh vào đây thiết nghĩ không tính đường trở về. Ngươi không cần dùng lời nhân nghĩa đó làm lạc hướng lòng người. Muốn đánh, muốn giết, đâu do ngươi quyết định? Xem kiếm ta đây!"

Tên nô lệ vừa nói dứt lời đã thấy đất cát từ dưới đất bay lên không trung một đường cong dài đến dưới chân chiến mã của Sách Tu La. Những tưởng chỉ là đường kiếm khoa trương không chút nội lực nào ngờ trong chốc lát chiến mã hí một tràng dài chổng đầu lên trời, sau đó ngã quỵ xuống đất, khiến Sách Tu La xém chút nữa ngã lăn ra. Hắn vừa nếm qua chiêu chào sân của tên nô lệ, thấy có vẻ ấn tượng và kích thích sự hiếu kỳ của mình nên mặc nhiên giãn nét mặt hết cỡ, nhưng đường kiếm không hề thủ hạ lưu tình.

Bên cạnh, Thái Minh Mộc Trị vừa giáp mặt đã ra chiêu sét đánh đầu tiên khiến Thục Phán mất thăng bằng trượt người lùi về phía sau, đất cát tung màn mây mưa quyết liệt dưới ánh tà dương. Ánh mắt thiếu niên không chút gợn sóng, sắc lạnh quan sát đường thương tới lui của Thái Minh Mộc Trị thận trọng khác thường.

Mép miệng có vệt máu nhỏ chảy ra, hắn đưa tay gạt sang bên, rồi đưa mũi kiếm lao về phía trước. Tưởng chừng nhắm yết hầu đối phương mà bay đến nào ngờ mũi kiếm đang giữa không trung liền quay hướng cắm xuống đất tiện cho khối thân thể mượn lực cuộn tròn mấy vòng như khói cuộn khi bắc bếp, nhanh đến nỗi không nhìn rõ mặt mũi đối phương thì đã thấy mũi kiếm xẹt ngang mặt. Thái Minh Mộc Trị nhanh trí đưa thương ra đỡ, bốn mắt va nhau như sét nổ giữa trời quang. Thái Minh Mộc Trị cười lạnh, trường thương trong tay bị dồn lực lớn đánh bật Thục Phán lộn một vòng giữa không trung lần nữa.

Tiếng binh khí sắc lạnh va nhau keng két không ngừng tạo nên hào quang ánh kim sáng loá. Mồ hôi tuôn như suối chảy, tay Thục Phán và Khải Ca bắt đầu có cảm giác run rẩy vì dùng lực đỡ quá nhiều.

Kenggggg!

Một kiếm, một thương siết chặt lấy nhau như hai mảnh hổ hoang dã không ai nhường ai. Hắc bào tướng quân hích mạnh tay lên trường đao một cái tạo nên khoảng hở giữa hai người trong tích tắc, tiện chân tung một cước đôi vào người tên nô lệ liền khiến hắn bị đánh bật ra xa mấy trượng, cát dưới đất trượt theo người hắn tạo thành hai đường dài song song vô cùng hoàn chỉnh.

Mặt hắn nhăn nhó vì đau đớn, miệng không kiềm đặng mà phun ra ngụm máu đỏ tươi.

"Muốn báo thù mà có nhiêu đây phân lượng? Không biết lượng sức! Ta giữ lời hứa của mình. Các ngươi có thể ra khỏi đây một cách đường hoàng. Ta bảo đảm bọn họ không dám làm khó dễ các người. Đi đi."

Nàng cười gằn:

"Hừ, muốn giết thì giết. Hôm nay các người tha cho chúng ta. Ngày sau ắt hối hận!"

Sách Tu La cười lớn, không nén nỗi bỡn cợt:

"Ha ha. Ta đợi ngày đó. Xin được thỉnh giáo lần nữa. Khá khen cho hai tên nô lệ Nam Cương, một mình vượt trùng vây tìm đích danh Đại tướng quân thù địch mà dõng dạc tuyên bố "Báo thù". Hôm nay các người sống sót ra từ chỗ ta cũng bởi lá gan không biết sợ trời sợ đất của các ngươi. Nhưng e rằng thoát ta thì dễ nhưng muốn sống ở chỗ bọn chúng? Không dễ dàng gì. Các người nhìn xem?"

Sách Tu La chỉ tay về hướng trước mặt, đến chỗ đội quân Nam Cương khi nãy đang giao chiến. Từ lúc nàng và Thục Phán vượt vòng vây một mạch chạy đến chỗ Sách Tu La đã vô tình bị trói buộc vào chỗ này nên không biết động tĩnh ngoài kia thế nào. Ai ngờ một lúc sau nhìn lại đã thấy một biển xác người chất cao hơn núi, mà bóng dáng đại quân Nam Cương cùng Vũ Nhung cũng biệt tăm tích.

Thục Phán nhìn lên tường thành thì hai mắt khựng lại:

"Đã vào thành."

Thái Minh Mộc Trị phẩy tay ra hiệu binh lính dạt ra hai bên, để lối đi giữa cho hai người trở ra. Thục Phán chạy đến đỡ lấy tay nàng đứng dậy, xem ra nàng bị nội thương không nhẹ, vùng ngực đau nhức vô cùng.

"Ngươi để chúng ta đi thật sao?" Nàng hỏi thăm hò lần nữa.

"Còn phải hỏi? Giết hai tiểu tử ngươi chẳng được tích sự gì còn mang tiếng ỷ đông hiếp yếu, thấy lớn hiếp nhỏ. Sách Tu La ta danh trấn một thời há để người đời nhạo báng vì những chuyện cỏn con thế này? Đi đi, kẻo ta đổi ý, muốn thoát cũng không toàn thây!"

"Chúng ta sẽ không đa tạ các ông đâu. Ngày sau gặp lại, ta cũng không nương tay với ông. Ông hãy nhớ lấy."

Thục Phán lạnh lùng nhìn thẳng mặt lần lượt Sách Tu La đến Thái Minh Mộc Trị. Bọn họ đều là những lão tướng quân uy dũng khắp thiên hạ Lạc Hồng, hài tử nghe đến thì rùng mình, kẻ địch thấy mặt thì run tay, mà hôm nay hai tên nô lệ không biết trời cao đất dầy, không hề kinh sợ mà cũng chẳng để bọn hắn ở đâu trong mắt.

Sách Tu La quay sang nhìn Thái Minh Mộc Trị, thấy hắn cũng thở dài thểu não nhìn lại mình.

Thời gian đã làm lu mờ danh xưng thiên hạ đệ nhất dũng sỹ Mèo tộc này chăng?

"Đi, nhiều lời quá. Hay là ta cắt lưỡi các ngươi trước hẵng đi?"

Khải Ca cả người đau nhức chịu không được bèn lên tiếng:

"Quân tử nhất ngôn. Nếu các ông không giết, chúng ta cáo từ tại đây. Phán, chúng ta đi."

"Đợi đã!" Thục Phán bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng khựng lại rồi quay sang nói với đám người Sách Tu La:

"Bây giờ ngài thả chúng ta đi như vậy khác nào bảo chúng ta trở về tìm con đường vong thân? Đường hoàng bảo toàn tính mạng ra khỏi vòng vây địch nhân thế này há không có ý đồ gian trá? Người bảo bọn họ sẽ tin chúng ta hoàn toàn trong sạch? Hừ! Chi bằng các người cứ nhất mực đánh chết chúng ta tại đây. Nếu thiên gia thương xót mà giữ được hai mạng nhỏ này xem như tốt phước, lại tránh được hiềm nghi ở đại quân Nam Cương ngày sau."

Sách Tu La trợn mắt quan sát thiếu niên trước mặt, vóc người chưa đủ cao lớn như những nam hán kiệt Tây dã bình thường nhưng khí chất hùng dũng, trí tuệ hơn người, tâm tư lại kín kẽ không lẫn vào đâu giữa đám anh hùng hào kiệt hiếm có trong thời loạn thế. Hắn suy nghĩ sâu xa vậy thì ngày sau ắt làm nên đại sự xuất chúng.

Nghĩ đoạn, Sách Tu La không trả lời Thục Phán mà khoát tay vào đám binh sỹ trước mặt buông lời nữa có nữa không.

"Nếu đã muốn vậy thì các ngươi chiêu đãi bọn chúng một phen đi. Những người còn lại theo ta trở về."

Hắn nhìn nàng cười khổ, một bên mép miệng dính đầy máu tươi cũng không buồn lau khô.

"Để đệ chịu khổ cùng ta rồi."

"Phán, á ..."

Thân thể Thục Phán đổ nhào lên người nàng, tấm thân mảnh khảnh đầy xương xóc ôm chặt người nàng ở dưới, hai cánh tay thon dài vòng lên đỉnh đầu nàng ấn xuống. Bọn nàng ở trong tư thế tôm cong cuộn tròn hết cỡ. Bên trên là những tiếng đập thình thịch liên tục, hai thân thể bị lôi kéo lăn qua lăn lại hết lần này đến lần khác.

Được một lúc thì tiếng cười huyên náo ở đầu trên vơi dần rồi yên ắng hẳn. Người nằm trên thân nàng cũng trở thành khối bất động mềm nhũng, không chút động đậy.

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve

Truyện Kattigara tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.