Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bọn buôn người

Tiểu thuyết gốc · 3179 chữ

Sông Đồn là một nhánh của sông lớn chảy bắt nguồn từ Thả Lan đô, Tang Ca thành, xuống Lang Châu, đến Kiền Vi rồi xuôi ra biển lớn. Thiên nhiên ngược đãi miền Bắc thổ bằng những trận bão tuyết lớn thường niên, thêm vào đó sắc lạnh bốn mùa như trẩy hội. Thế nhưng, bằng những nét chấm mực thần thánh, các kênh ngòi sông suối khá nhiều nên cũng xem như là khoản bù đắp khiên cưỡng. Vì thế, các thương gia tỏ ra khá thích thú khi dùng đường thuỷ để đến Dạ Lang Thiên, sau đó ngược về giang Nam neo thuyền ở Kattigara đóng tại Bạch Hạc thành mới là nơi dừng chân cuối cùng. Từ khi Dạ Lang Thiên có loạn Vương Chấn quân thì giao thương đường thuỷ lẫn đường bộ đều bị hạn chế. Hoạ hoằn, thuyền thương nhân chỉ qua lại trong nội Lang Châu thành chứ không thể đi xa hơn được.

Đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ trên sông Đồn, sương mù giăng lối, thây chất đầy sông!

"Mẫu thân!"

Nha đầu gào lên, hai gối như mất sức lực liền ngã khuỵ xuống. Khải Ca bước đến ôm chầm lấy Trác Tử, cùng khóc ròng thảm thiết. Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, nàng chưa từng cảm nhận sự mất mát tột cùng đến thấu tận tâm cang như vậy. Người đang sống sờ sờ, an nhiên bỗng dưng bị giết hại một cách thảm khốc, chết tức tưởi ngay trước mặt mình thì còn nỗi thống khổ nào bi ai hơn?! Trác Tử hận không thể nhảy xuống sông bơi đến đó tức thì. Xác người phụ nữ bị tên bắn ngay trung khu trán rơi xuống nước, nửa thân người nằm ngửa ngang trên một thùng nước màu trắng. Máu chảy đầy bết cả khuôn mặt, nhưng nha đầu vẫn nhận ra được đó là thân sinh của mình qua bộ y phục thường ngày mà thiếu phụ đang mặc trên người.

Mái chèo được tua nhanh hơn đẩy sóng sang bên cho thuyền nan sải nước vươn tới. Phía trước thi thể người trôi lềnh bềnh khiến da thịt các nữ hài như muốn dựng đứng, sởn gai ốc khắp người.

"Trác Tử, nhanh hơn đi."

Hài tử gật gù ra sức xoáy vòng nước với tốc độ cực lớn đến các khớp cánh tay như muốn tháo rời với thân thể tàn nhẫn. Thuyền gần đến nơi thì không thể vào sát thi thể thiếu phụ được vì xác người xung quanh khá dầy đặc.

"Tiểu thư, tỷ đừng cố gắng nữa. Để ta qua bên đó." Trác Tử đanh giọng khô khốc lên tiếng.

Xaạchh!

"Trác Tử!" Trên này, nàng ngạc nhiên nhìn nha đầu đột ngột nhảy xuống nước.

"Ta là nhi tử của người, chút việc như vậy có chi khó khăn?" Nha đầu cười gượng mà ánh mắt u ám.

Việc đầu tiên khi nha đầu đến bên chỗ thiếu phụ là rút mũi tên ngay trước trán, tên được rút ra để lại một lỗ nhỏ đen ngòm. Máu không còn tuôn nữa vì đã cạn từ lâu. Nha đầu dùng một tay chật vật ôm ngang ngực thiếu phụ, tay còn lại thì đẩy những thi thể khác tản ra đặng bơi về thuyền nhỏ. Khải Ca thấy vậy bèn nhảy xuống dưới phụ dọn đường cho nha đầu dễ dàng di chuyển.

Một lúc sau, bọn họ cũng di chuyển được thi thể thiếu phụ lên thuyền thuận lợi. Sắc mặt hai hài tử tái sậm vì ngâm mình lâu dưới nước, đầu các ngón tay bị nhăn nheo như người chuyên lội sông nước.

"Phù u u. Đây là thuyền chở gia quyến." Nàng lên tiếng trước.

"Uhm, muội cũng đoán vậy. Thuyền của phu nhân có lẽ nằm phía trên nữa."

"Nha đầu, muội lấy cái này đắp lên người bà ấy đi." Khải Ca thảy qua tay Trác Tử tấm áo choàng Hồ Lam của nàng. Hài tử e ngại không dám đón lấy.

"Trác Tử, muội với ta khác gì tỷ muội thâm tình. Mẫu thân của muội cũng như trưởng bối của ta. Tôn kính người thì nên làm."

Nha đầu vành mắt linh hoạt hằn vài tia đỏ cảm động:

"Tỷ!"

Trước mặt các hài tử là chiếc thuyền lớn mà họ đang tìm, lửa vẫn còn cháy âm ỉ, xám đen một bên thân sau mạn thuyền. Sau khi làm nên chuyện tàn sát căm phẫn đó thì lũ Vương Chấn quân đã rút đi một cách êm ái. Khải Ca nắm chặt dây neo phóng mình bay đến, mượn lực đạp vào thành trên của thuyền mà bay vào bên trong thuyền. Trác Tử cũng nối gót phóng mình phía sau. Bên trong ngoài xác người chết do bị trúng tên thì không một ai còn sống sót, dù là thoi thóp. Bọn họ tìm được xác thiếu phụ ở trung khu thuyền, mái tóc được chải chuốc ngay ngắn giờ xiêu lệch sang bên, hai hàng mi cong vút buông rũ dịu dàng, đôi tay cầm chặt miếng bạch ngọc của phụ thân nàng tặng. Tâm can nàng như hàng vạn mũi tên xuyên thấu, nhức buốt muốn nổ tung. Nỗi đau không thể thốt nên lời dù rằng nàng đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng tai nghe, mắt thấy vẫn là nỗi đau ám ảnh nhất của đời người. Thiếu phụ chết do vết thương bên mạn sườn, bên trong vẫn còn ghim cây trâm cẩm thạch, loại trang sức thiếu phụ luôn mang theo trên đầu. Có lẽ thiếu phụ biết mình không thể trốn khỏi thuyền đặng nên thà hi sinh bản thân cũng không muốn bị uỷ khuất với bọn khốn Vương Chấn quân.

"Mẫu thân, ta đến đón người đây."

Nàng bế xác thiếu phụ úp trên vai mình, phi một nước đại về lại thuyền nan cùng Trác Tử. Chiếc thuyền nhỏ chao đảo mất thăng bằng sau đó thì lún quá nửa thân dưới vào nước.

Xaạchh! Trác Tử lại lần nữa nhảy xuống sông, không nói không rằng khiến nàng giật cả mình.

"Trác Tử, muội?!"

"Thuyền nhỏ không thể chứa nổi bộ dáng này của muội, xuống đây vẫn thoải mái hơn." Nha đầu cười xì xoà thanh minh với nàng, nhưng nàng biết dưới đó rất lạnh, không khéo xú nha đầu còn run chân cầm cập dưới nước là đằng khác chứ đừng dễ tin mấy lời ba hoa lọt tai như vậy.

Tiểu cô nương không vội trả lời người dưới nước, chỉ thấy lặng lẽ đặt thi thể thiếu phụ nằm ngay ngắn bên cạnh thi thể mẫu thân Trác Tử. Sau đó thì lấy tấm áo choàng đắp lên người cả hai.

Xaạch! Trác Tử hốt hoảng thất thanh gọi nàng: "Vẫn đủ chỗ cho ba người trên đó, tỷ bắt chước muội xuống đây làm gì?"

Lần này thì nàng lại cười giả lả với nha đầu: "Chẳng phải muội nói dưới này thoải mái hơn hay sao? Đi thôi."

"Tiểu thư u u!"

Nàng bĩu môi nhăn nhó: "Xú nha đầu, đừng làm bộ dạng khó coi nữa. Mau bơi vào bờ không thôi cũng chết cóng dưới này mất."

Khi hai hài tử bơi được vào bờ thì trời cũng vừa sáng. Thi thể những thiếu phụ trên thuyền đã chuyển sang màu tím tái hơn và da thịt đã trở nên đơ cứng. Bình thường thì nữ hài đã nằm sải tay mặt kệ sống chết đến chân vì toàn thân chẳng còn chút sức lực, nhưng lần này bọn họ còn có việc quan trọng phải làm là chu toàn chôn cất cho hai thiếu phụ trên thuyền. Khải Ca lần đầu tiên trong đời cảm nhận việc mang bên người một sức mệnh, trách nhiệm quan trọng có mùi vị thế nào: là nặng nề nhưng không thể thoái thác, là quan trọng nên không thể từ bỏ!

Hài tử mỗi người một thân vác thi thể người lớn trên lưng rồi tìm một nơi lưng chừng núi gần đó để chôn cất. Nơi đó không mấy đẹp đẽ gì nhưng cũng được xem là cao ráo, thoáng đãng và đặc biệt là từ đó có thể nhìn xuống dưới sông, chỗ những người bên dưới.

"Tỷ cần chi hai miếng gỗ khắc?" Trác Tử ngơ ngác hỏi khi nàng đang loay hoay khắc bia mộ cho miếng gỗ đầu tiên.

"Bọn họ." Tiểu cô nương chỉ tay về hướng sông nhưng không ngước đầu lên nhìn Trác Tử, Trác Tử biết cô nương chỉ giỏi kiềm nén trong lòng, để lộ bản chất sắc đá ra bên ngoài nhưng kỳ thật nếu có một chất xúc tác đúng thời điểm sẽ vỡ oà mọi tổn thương bên trong như thác nước, biển trào. Phu nhân, tiểu thư, họ là những con người giỏi che đậy nhất trên thế gian.

Hảo mẫu tử!

"Chết rồi, bức thư mẫu thân đưa ta cất giữ để hội ngộ ở bến Kiền Vi ướt sũng nên rách mất tiêu. Chúng ta phải làm sao đây?"

"Tiểu thư, cẩn thận! Áaa!"

Có lẽ đó là lần cuối cùng bọn họ còn ở bên nhau, kết thúc quãng thời gian hạnh phúc và êm đềm bên biệt viện nhỏ trong Lang Châu thành. Một mẻ lưới khổng lồ từ trên trời ập xuống tóm gọn hai nữ hài một pha bất ngờ nên không thở xoay sở tức thì, ngay sau đó xuất hiện một làn khói mỏng có mùi hương nhàn nhạt vương trên đầu mũi đã đánh gục các hài tử ngay tại chỗ.

Muốn đi đánh bắt thì bắt người trên cạn may ra còn nhanh hơn mò cá dưới biển. Thời buổi loạn lạc, bần cùng sinh đạo tặc, kiếm ăn thật dễ dàng!

Quả nhiên phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí! (*)

(*): May mắn thường không lặp lại nhưng xui xẻo thường xuất hiện.

...

Chiếc xe thồ bung hết cỡ tấm bạt nhạt thếch phủ vừa đủ tầm nhìn những người bên trong. Thi thoảng nàng cố nhìn xuống lưng chừng mấy khúc gỗ nẹp xung quanh, sau lưng mình mới thấy khung cảnh bên ngoài. Mấy khe hở bé tí đến nỗi gió lùa vào không đủ thấm vào đâu trong không gian nhỏ hẹp. Nàng ước chừng xe đang qua vùng sỏi đá, hoang vu vì bên dưới toàn đá nhọn lởm chởm, bên hông xe lại nghe tiếng gió vù vù muốn lật nhào cả cả lên. Chiếc xe tuy cồng kềnh nhưng không hề nặng như diện mạo của nó vì bên trong chỉ toàn hài tử nhỏ, họa thì thiếu không khí cho bọn chúng thở chứ nặng thì chẳng đáng kể là bao.

Nắng mặt trời chói chang vắt qua khe hở nhỏ chỗ nàng, đoán chừng đã ba ngày trôi qua. Trong ngần ấy thời gian nàng cũng nôm na hiểu được mình đang ở đâu và số phận sẽ ra sao.

Khải Ca đang trong tay bọn buôn nô lệ. Nàng ngó quanh thì chẳng thấy bóng dáng Trác Tử đâu. Ngẫm những chuyện vừa xảy ra, tuổi thơ đầu đời của nàng vô cùng phong phú những cung bậc cảm xúc khác nhau: hỉ, nộ, ái, ố! Nàng khẽ bật cười tự giễu bản thân và số phận thảm khốc của mình. Sức lực của nữ hài tử quá khiêm tốn cho hàng loạt biến cố vừa qua, lại thêm ăn uống không đủ nên một lúc sau nàng lại thiếp vùi lần nữa.

Đến khi nghe tiếng quát rõ vô cùng lớn của tên cai nô nào đó. Nàng mới bật dậy.

Đoán là tên đầu sỏ hay đúng hơn là chủ buôn nô lệ. Xe dừng ở đó vài canh giờ sau thì tiếp tục chuyển động. Có lẽ vài đứa trẻ như trong xe này đã bị mua. Không tiếng than khóc lẫn kêu gào ồn ào, nô lệ chuyển xuống xe nhanh chóng. Bọn chúng không có sức phản kháng hay đang nghĩ mình đã được giải phóng từ chủ buôn này sang người chủ nô mới? Đằng nào cũng là nô lệ, dù ở trong tay người này hay người nọ thì cũng vẫn bần cùng, đói rét và bị chà đạp như nhau.

Lại năm cái nắng chói chang nữa đi qua. Lần này nô lệ bị bán ở xe nàng ngồi. Tấm bạt được mở lên nhanh chóng khi xe vừa dừng lại. Vài tiếng huyên náo bên ngoài đánh thức bọn trẻ đói khát bên trong. Ánh sáng đến đột ngột quá độ làm mắt nàng nhất thời không phản ứng kịp nên nhắm nghiền. Quầng sáng rực rỡ bên ngoài xuất hiện bao lấy thân hình to béo của người đàn ông trung niên vận lục bào, đầu quấn miếng vải tua rua che gần hết nửa khuôn mặt nhỏ quá khổ so với thân hình. Nàng rùng mình đến muốn nôn những gì còn sót lại trong bụng. Trớ trêu thay, chỉ toàn nước chua như giấm ở đầu lưỡi vì lâu rồi bọn nàng chưa có gì bỏ vào bụng.

Vị trí nàng ngồi gần ngay đầu ra của xe nên lão đã sớm nhìn thấy đầu tiên. Phản ứng nhanh thoáng qua đầu, nàng vận hết ba phần công lực còn lại ở thân dưới, cố đánh ra tiếng "étt" sau đó tung hỏa mù khắp nơi. Lão bị thịt định giơ tay chỉ về hướng nàng lập tức ôm chặt lấy mũi, bưng bít mặt la lớn:

"Đứa chết bầm. Mày ăn bao nhiêu mà thả ra thối trời, ngập thiên địa vậy?"

"Lấy ba đứa trong cùng cho ta. Nhanh, nhanh! Chịu hết nổi. Thiệt tình!"

Khải Ca bật cười hả hê trong lòng, giả vờ ôm bụng rồi nép sang bên để ba đứa trẻ bên trong bước xuống.

"Năm ốc tiền." Lão mặc cả với tên chủ buôn. Thấy nô lệ cũng đã xuống xe, tiền sắp lấy được nhưng giờ lão già trở quẻ xuống giá, tên chủ cũng ráng ngọt nhạt vớt vát:

"Sao được chứ? Ăn mày đầy khắp thành Lang Châu nhưng nô lệ đâu phải dễ tìm thấy. Ông xem thêm chút đỉnh! Bảy ốc tiền, không hơn không kém."

Lão giơ ngón tay ục ịch ngấn mỡ chỉ về hướng nô lệ nói mấy lời chua ngoa: "Ngươi nhìn xem, nô lệ này vừa ốm vừa bệnh hoạn. Ta mua về chắc sống không được bao lâu huống chi còn làm việc được bao nhiêu chưa biết mà ngươi đòi giá cao? "

"Đồ khốn! Ngươi xem mạng người rẻ tiền như vậy sao?"

Khải Ca tức khí mắng lão không thương tiếc, nhún chân định phóng xuống xe cho hắn một quyền vào cái mặt bánh bao kia. Nhưng quả thật cả thân thể nàng đều mềm nhũng, đến cả việc xì hơi một lần nữa nàng cũng không còn bao nhiêu sức lực đáp ứng nữa là! Nàng bất lực nhìn hắn với ánh mắt ghê tởm chưa từng thấy.

"Sao? Không thì ngươi mang bọn chúng đi tiếp. Ta không ép." Lão bồi thêm mấy câu chốt giá với tên buôn. Thấy đã lỡ bước một chân qua cửa, nên hắn không còn cách nào khác phải đồng ý cho gã kia mang người đi.

"Vậy phiền ngài mang chúng đi."

"Quyết định nhanh có phải đỡ mất thời gian hơn không. Năm ốc của ngươi đây. Khà khà."

Buôn người là tội ác, mà định giá trên thân thể hài tử không khác gì loài cầm thú! Cuộc sống gia tộc hào phú bấy lâu quá sung túc đã che mắt nàng thấy kiếp sống người nghèo khó bên ngoài đến đáng thương như vậy sao? Hay đó là điều hiển nhiên trên khắp đại địa, cách thống trị của người có quyền đối với tầng lớp hạ nhân bên dưới?

Nô lệ, nô dịch, quân nô vốn là những chuyện nàng chỉ nghe loáng thoáng khi cùng Trác Tử ra ngoài dạo chơi, cùng lắm thì nghe lão Hổ hầu chuyện phiếm Đông, Tây. Hoá ra đó là những chuyện có thật ở khắp nơi. Là nỗi lòng của người giai cấp cấp thấp mới thấu, thì một nữ hài miệng còn hôi sữa, đầu được phụng, chân được nâng như nàng làm sao tỏ tường cho đặng?!

Đây là đâu?

Ai đó hãy trả lời nàng đi!

Đáp lại lời khuẩn thiết của nàng là tiếng kẽo kẹt của bánh xe thồ, bọn họ tiếp tục đến những vùng khác. Tấm bạt xe lại được bật lên. Vài cái bánh bao khô quắc được thảy vào một cách lạnh lùng. Cả chục cái miệng đói hau háu như cá mắt cạn chợt tìm thấy nước. Bọn chúng bổ nhào chồng lên nhau giật lấy miếng ăn. Thân thể của nàng kiệt quệ, không còn chút sức lực nào để phân cao thấp với chúng.

"Ta ... ta ..."

Nàng bất lực nhìn mấy cái bánh kia lần lượt được chia vào bụng tụi nó.

"Ngươi ăn đi." Đứa trẻ ngồi bên cạnh thấy thân thể yếu ớt trước mặt nên thương cảm, nó chìa miếng bánh vụn còn sót lại đến chỗ nàng.

"Đa ... tạ." Nàng thì thào, hai mắt sáng rỡ.

"Ngươi tên gì?"

"K ... k ... Khải Ca."

"Ừm."

"Mưa!" Đứa trẻ reo lên. Khải Ca nhìn xuống khe hở bên dưới quả nhiên nước chảy xối xả trên đất sỏi. Có lẽ nơi này đang gần thượng nguồn thác nên dốc nước chảy xuôi mạnh hơn trên đất bằng.

Khải Ca cố gắng luồn một ngón tay qua khe nhỏ, nước mưa chảy tuôn qua ngón tay mát rượi, nàng để một lúc xong rút về đưa lên khuôn môi khô héo của mình, nhẹ đưa đầu lưỡi ra quấn chặt, nút lấy nút để ngón tay thấm nước.

"Ngọt lắm." Khải Ca nói với đứa trẻ bên cạnh. Nó há hốc đôi mắt trong trẻo nhìn khám phá mới của nàng đầy thú vị, tò mò. Đoạn bắt chước nàng, nó luồn ngón tay qua lỗ nhỏ khi nãy, nhưng tham lam hơn, nó chìa cả ngón bên cạnh cùng đưa ra ngoài. Một lúc sau nó nút không sót giọt nước nào trên đầu tay. Lập đi lập lại động tác ấy, hai người bọn nàng lần lượt có màn uống nước mưa kinh điển độc đáo.

Bốn mắt nhìn nhau cười khúc khích. Đó là người bạn đầu tiên của nàng khi lưu lạc giang hồ.

Hoan Hoan là tên của đứa trẻ.

Trác Tử, muội đang ở đâu vậy?

...

"Dừng lại."

"Vị tiểu muội này, ngươi muốn mua nô lệ?" Nàng nghe tên buôn người hỏi ai đó bên ngoài.

"Công tử nhà ta muốn tìm vài người sai vặt. Đưa hết bọn chúng ra đây."

Bạn đang đọc Kattigara sáng tác bởi youngeve
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi youngeve
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.