Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sang Dị giới rồi ?

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Phía trước là một khung cảnh tối tăm, thứ duy nhất có thể nhìn thấy được là những làn khói mờ mờ ảo ảo uốn lượn như những con rắn, dường như mọi thứ không theo quy tắc vật lí thông thường nữa rồi, những làn khói ấy đang dần được nhào nặn thành hình dáng con người...

"Anh Vũ, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu, lâu lắm rồi em chưa được đi chơi với anh !?" Đó là một cô gái, trông vô cùng đáng yêu, cô ấy đến gần hắn , đưa tay ôm vòng qua cổ hắn...

Đây...đây chẳng phải là người vợ của hắn sao ? thế nào cô ấy lại xuất hiện ở bên cạnh hắn, chẳng phải cô ấy đã bỏ hắn rồi sao !??

Tâm trí của hắn vô cùng mơ màng, chẳng lẽ tất cả những điều hắn trải qua vừa rồi chỉ là một giấc mơ, và hắn vẫn đang sống hạnh phúc bên người bạn đời của mình? Nhưng không sao, cô ấy ở đây là tốt, ở đây là tốt, khuôn mặt của hắn chợt trở nên mừng rỡ, hai tay dang ra định ôm lấy cơ thể vợ mình…

"Này chúng ta đi thôi Linh !"

Đột nhiên, có một tiếng gọi của đàn ông nào đó cất lên. Hắn sững sờ, giật mình nhìn về hướng có tiếng nói, chẳng thấy gì cả, nhưng vợ của hắn thì khác, cô ấy quay đầu lại gọi to : "Chờ em !"

Nghe thật thân mật, nói xong, cô ấy quay sang nhìn hắn, nở nụ cười trìu mến, nói : "Em đi đây, em không nhớ tới anh nữa đâu, em không cần anh nữa, em đi đây !"

Rồi cơ thể cô ấy trôi dạt về phía sau, thoát khỏi người của hắn, hắn chẳng làm được gì, hắn chứng kiến cô ấy xa dần, xa dần, hắn chẳng chạy lại được, chẳng với tay được, cơ thể hắn như bị một thứ gì đó vô hình trói buộc, hắn ngứa ngáy vô cùng, vừa khó chịu, vừa đau lòng, tại sao, tại sao cô ấy lại bỏ hắn, sao tất cả đều bỏ hắn, hắn đã làm gì sai ? HẮN LÀM GÌ SAI?????

"AAAAAAAAA!!!!!!!!"

Hắn gào thét trong vô vọng, đổ gục, tay ôm đầu, nước mắt chảy ròng ròng, đúng rồi, hắn mất cô ấy rồi mà, sao cô ấy quay về với hắn được nữa, hắn có còn gì nữa đâu...

Từng dòng nước mắt rơi ra, nó khiến khuôn mặt hắn ướt nhẹp, mà thôi, khóc làm gì nữa, hắn còn nước mắt đâu mà khóc...

"Đúng, khóc như vậy được ích lợi gì ?"

Đột nhiên, có một giọng nói trầm lắng vang lên giữa hư không .Hắn chẳng còn tâm trạng mà để tâm nó là gì nữa, vô thức đáp lại : "Khóc làm gì ? Haha, khóc làm gì? Nước mắt của ta chẳng có gì đáng giá, haha, bản thân ta cũng vậy, haha, đúng vậy !!"

Xong hắn nhắm mắt lại, ngừng cho nước mắt tuôn trào, lặng im...

Hồi lâu sau, giọng nói bí ẩn kia vang lên một lần nữa :"Hayda, chút nữa ta đưa một Hộ Thần đến với người, bây giờ thì trở về đi! " Nói xong, ngay lập tức có một cơn gió cuốn đến, kéo hắn đi ra xa...

....

"Tỉnh rồi ?"

Hắn vừa tỉnh dậy, hai mi chậm rãi giãn ra, đập vào mắt hắn là cô nàng hồi nãy, chính là nàng ta đập hắn bất tỉnh, nghĩ lại, hắn đúng là đáng đánh.

"Ta hỏi ngươi, tỉnh chưa?" Cô ta chợt hỏi thêm một lần nữa. Hắn vẫn im lặng, thấy vậy, cô ta cong môi, nhìn hắn với ánh mắt tức tối : "Ngươi thật không biết điều, dám giở trò với ta, ta không lập tức giết ngươi là may rồi !"

Nói xong, cô ta bỏ đi, để mặc hắn một mình. Hắn toát mồ hôi mệt mỏi , hắn vừa mơ, một giấc mơ khiến hắn đau đớn...

Cũng không hẳn là mơ, vì hắn cảm thấy nó vô cùng chân thật, và cả giọng nói kia nữa, bảo đưa hắn về là hắn trở lại bản thể ngay lập tức.

Hắn gác tay lên trên đầu, hắn đang cố gắng bình tĩnh lại, sau thời gian đau khổ, hắn đã bắt đầu lấy lại ý thức, và cố gắng tìm hiểu điều gì đang diễn ra với mình

Hắn tự cảm nhận cơ thể mình, vẫn không có gì thay đổi, hắn không bị thương gì cả, chỉ hơi mệt mỏi một chút thôi. Đưa mắt nhìn xung quanh, hiện ra trong mắt hắn là một căn phòng làm bằng tre, trông rất thư thái, cổ trang. Căn phòng chỉ được trang trí đơn sơ, ở giữa có 1 cái bàn, và góc tường là chiếc giường nơi hắn đang nằm. Thời nay vẫn còn kiến trúc kiểu như này sao ?

Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, căn phòng này chắc là của cô gái kia, có lẽ cô ta đưa hắn về. Hắn bật dậy, vươn vai, nhìn ra ngoài của sổ, a, một khung cảnh thật đẹp !

Bên ngoài cũng là một rừng toàn tre, trúc, làm hắn liên tưởng đến thôn quê hồi bé hắn sinh sống, nhưng sao giữa thành phố lại có rừng tre ?

Hắn bắt đầu thấy hơi kì lạ, phải, đây chắc chắn không phải Hà Nội, hổ không thể xuất hiện trong thành phố được, vậy hắn đang ở đâu chứ !?

Hắn nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra ngoài cửa để nhìn rõ hơn...

Khi ánh sáng chói chang chiếu vào mắt hắn, hắn mới nhìn rõ toàn bộ không gian trước mặt…

Không thể tin nổi...Một vùng đất hoàn toàn xa lạ...

Xung quanh là một rừng trúc xanh mát, xa xa là trùng điệp những dãy núi nhấp nhô và hùng vĩ, kì lạ nhất là bầu trời có cả mặt trời và mặt trăng, nhưng bây giờ vẫn đang là ban ngày nên mặt trời có vẻ nhìn rõ hơn mặt trăng. Không chỉ thế, trên trời còn lấp ló những hành tinh khổng lồ, tạo nên một vẻ đẹp huyền ảo, lung linh.

Nhìn xuống bên dưới, ngoài cảnh rừng núi ra, còn có những loài vật trông rất đặc sắc, quái dị : Thỏ tai mèo, chó đuôi ngựa, ốc sên không mai,...

Chứng kiến những điều ấy, hắn thấy dường như hắn không ở thế giới cũ nữa rồi, đây chăc chắn đây là một thế giới khác.

Đúng ! Nó là Dị Giới !

Xuyên không rồi !?? Quá khó tin, nhưng những gì hắn chứng kiến khiến hắn không thể không công nhận điều ấy !

Hắn gật gù, hồi trẻ hắn cũng rất thích đọc những bộ tiểu thuyết mạng, không ngờ một ngày lại được giống như nhân vật trong truyện thật...

"Này ngươi nhìn ngơ ngác cái gì thế"

Đang trong dòng suy nghĩ, thì tiếng gọi của cô gái làm hắn giật mình.

Hắn nhìn sang nàng, trong người vẫn còn sự ngơ ngác...

Nang ta, hai tay bê một chậu quần áo, khuôn mặt thì đỏ ửng lên vì tức giận, ánh mắt hình viên đang không ngần ngại hướng thẳng về phía hắn. Thấy thế, hắn rùng hết cả người, phải rồi, vừa nãy trong sự lạc lõng, hắn đã làm ra một hành động không thể chấp nhận được, giờ biết phải làm sao đây.

Cô nàng vẫn không buông tha cho hắn, vẫn một mực đứng im không chịu nói gì...

Dường như bây giờ, nàng ta chỉ muốn trút giận ngay lên đầu hắn vậy.

Không thể bị động được nữa, hắn đành lên tiếng : "Cô...tôi biết vừa rồi tôi có hơi lỗ mãng, nhưng cô đừng nhìn ta như thế nữa được không !"

"Hừ, càng nhìn ngươi ta càng thấy ghét, ta giết ngươi luôn cho rồi !" Nàng ta gằn giọng, xong, ngay lập tức cầm chiếc rìu ở gần đó lên và giơ cao...

Nhanh như chớp, hình ảnh của nàng đã ở trước mặt hắn. Dĩ nhiên, hắn không thể làm được gì, không kịp suy nghĩ, đừng chôn chân một chỗ. Cứ ngỡ, sẽ có máu chảy đầu rơi, nhưng ngay khoảnh khắc lưới rìu gần sát đôi mắt hắn thì nó dừng lại.

Thất thần...

Cơn hoảng sợ dần đến với hắn, nói giết là giết, thế giới này là thế nào vậy !

Kìm nén sự sợ hãi, hắn lùi về phía sau một bước, hít thở đều đặn, vừa rồi cái chết chỉ cách bản thân có vài cm, nhưng tại sao cô ta không vung rìu nữa ?

Hắn bắt đầu chú tâm đến cô nàng này, cô ấy dường như bất động rồi...

Hắn chậm rãi tiến lại gần, cô ấy bất động thật này, trong khoảnh khắc suýt chết thì cô ta dừng lại, bị trúng gió chăng...

"Này ! Cô không sao chứ ?"

Vừa hỏi, hắn vừa nhẹ nhàng đưa tay lay người nàng...

"Ưm !"

Ngay lập tức nàng ta thổ huyết khiến hắn ngỡ ngàng, sau đó, ngã quỵ xuống...

"Ơ này !!" Hắn lập tức đỡ nàng ta.

"L..ấy, l...ấy cái lọ...cái lọ... trên bàn...!" Vừa thở hổn hển, vừa cố gắng nói một câu, nàng ta giống như đang vô cùng đau đớn...

"Được được, ta lấy"

.....

(Mấy hôm nay thi đấu mệt quá, không ra chương cho ae, sorry, mong mọi người ủng hộ nhiều ạ !)

Bạn đang đọc Kẻ Ngốc Xuyên Sang Dị Giới sáng tác bởi SEVEN95
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SEVEN95
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.