Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện xấu hổ

Tiểu thuyết gốc · 2796 chữ

Ngày 1 tháng 10 năm 2025

Tôi tên Choon Hee học năm hai trường đại học Anyong tôi bị mọi người kì thị với màu tóc và cặp mắt bởi vì chúng màu trắng bạc bọn họ nói tôi là chúa quỷ bạch không nên chơi mặc dù tôi chỉ là con người bình thường như bọn họ.

Như thường lệ tôi vẫn ngồi trong lớp, chỗ tôi ngồi ngay chăng cửa sổ nên mỗi lần thấy chán là ngó ra ngoài xem.

A: “Cậu ta lại đi học được mặc dù bị cả lớp tẩy chai như vậy”.

B: “Kệ nó đi nó là chúa quỷ bạch đến gần lây bệnh đấy”.

Chả hiểu tôi đã làm sai điều gì, tại màu tóc ư? Hay màu mắt? mà chắc cả hai. Tụi nó thường tụ lại một chỗ rồi bàn tán về tôi như đang giúp tụi nó giải tỏa tinh thần vậy.

Mặc dù tôi có ngồi trong lớp thì vẫn bị tụi nó nói xấu như ăn cơm bữa vậy “Đúng thật là chán”. Tuy cả lớp đều ghét tôi nhưng chỉ riêng một người…

Cậu ta có mái tóc màu vàng óng ánh, khuôn mặt hiền hậu kèm theo với cặp mắt màu tím rất hiếm thấy hầu như một triệu dân số thì ít nhất chỉ có một hoặc hai người có màu mắt như thế “Cậu ta xuất hiện nữa rồi”.

Người tóc vàng ấy bước tới chỗ đang bàn tán về Choon Hee “Các cậu lại nói xấu Choon Hee nữa à” Tên cậu ấy là Yuong Soon, cậu ấy là lớp trưởng ưu tú nhất khối nên được các bạn nữ ở các khối tỏ tình nhưng vẫn bị cậu ấy từ chối vì lí do gì đó.

Hai đứa con gái đang nói xấu Choon Hee thì thấy Yuong Soon tiến tới hỏi bọn họ.

A: “A lớp trưởng…bọn mình làm gì có nói xấu ai”.

B: “Đúng rồi, đúng rồi”.

Yuong Soon nhìn bọn họ mỉm cười “Vậy à”. Cậu ấy liếc nhìn qua bên Choon Hee nở nụ cười nhẹ nhàng khác xa với những nụ cười mà cậu ấy thường hay cười với các bạn khác.

Cậu ta lại nhìn mình cười đó là thứ trong đầu tôi suy nghĩ. Mặc dù tôi và cậu ta cũng ít khi nói chuyện nhưng tôi đã bị cậu ta thu hút bởi gì đó.

Hai tiết văn kết thúc. “Cậu rảnh không?” Yuong Soon đến gần Choon Hee hỏi.

Cả lớp bắt đầu bàn tán xôn xao vì lớp trưởng ưu tú tài giỏi như Yuong Soon lại đi nói chuyện với Choon Hee.

Tôi có hơi phần kinh ngạc khi thấy Yuong Soon đến hỏi trực tiếp như vậy “À…cũng rảnh”.

Yuong Soon nghe câu trả lời liền cười tủm tỉm “Vậy cậu ăn chung với mình ở sân thượng nhé”.

Choon Hee nghe vậy liền tia mắt nhìn cả lớp, mọi ánh ác ý đều đổ xô vào người cậu “Cậu chắc chứ?”.

Yuong Hee trả lời “Chắc, ở đây một mình cũng chán nên đi chung nhe”.

Choon Hee không biết có nên đồng ý hay không nhưng những ánh mắt ấy làm tôi khó chịu. Bọn họ ghét tôi cũng như tôi không ưa bọn họ mấy “Đồng ý” Tôi đồng ý một phần là để chọc tức bọn đó.

Yuong Soon nghe câu trả lời liền nở nụ cười như hoa, cậu nắm tay Choon Hee “Đi thôi”.

Choon Hee bị lôi đi chưa ra khỏi lớp thì…

“Này, cậu có bị gì không khi chơi với nó” Tên này là lớp phó học tập bình thường cũng không ưa gì mấy Choon Hee “Cậu chơi với nó cẩn thận kẻo bị lây bệnh chúa quỷ bạch đấy”.

Tôi biết hơi khó xử đối với Yuong Soon, tôi cố rút tay ra khỏi bàn tay to lớn ấy nhưng cậu ta lại siết chặt lại như không muốn để tôi rút tay ra.

“Tôi chơi với ai thì liên quan gì tới cậu” Yuong Soong nhướng mày nói “Chúa quỷ bạch? Đừng làm tôi mắc cười”.

Mặc dù đang đứng ở phía sau nhưng thoáng chốc tôi đã nhìn thấy nét mặt của Yuong Soon rất tức giận. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt ấy.

Tên kia nhìn Yuong Soon không nói gì lẳng lặng bỏ đi. Khuôn miệng còn lẩm bẩm gì đó khi liếc nhìn Choon Hee.

“Mình đi ăn thôi” Yuong Soon kéo Choon Hee lên sân thượng ăn. Sân thượng rất rộng và thoáng mát có thể nhìn xa khắp thành phố có điều lại bị nhà trường cấm không cho lên nên hai người bọn họ lẻn đi lên.

“Ở đây mát quá” Gió thổi ngang qua cơ thể tôi như thể thổi bay hết bao nhiêu buồn phiền trong lòng tôi “Cậu lên đây không sợ bị bắt à”.

Yuong Soon ngồi ngay góc mát nói “Không sao tuy cấm nhưng cũng không đến kiểm tra”.

Tôi đến gần ngồi ngay cạnh Yuong Soon, cậu ấy lấy bánh mì ngọt ra ăn rồi quay qua nhìn tôi.

“Cậu không ăn sao?” Yuong Soon nhìn Choon Hee không đem theo đồ ăn.

Tôi ngồi ôm chân trả lời với Yuong Soon rằng là bản thân không đói một phần cũng không có tiền để mua đồ ăn. Tôi lên đây chung với cậu là để chọc tức bọn trong lớp thôi.

“Cậu sống một mình?” Yuong Soon hỏi. Choon Hee ủ rũ gật đầu kể bản thân lúc trước có sống với bà nhưng bà mới mất từ năm trước nên tôi phải sống một mình hiện đang kiếm việc làm để kiếm tiền.

Yuong Soon nhìn thấy Choon Hee trông buồn bã “Nè ăn chung đi” Yuong Soon lấy bánh mì ngọt đưa cho Choon Hee “Cậu mà đói thì tôi sẽ buồn lắm”.

Cậu ta đưa cho tôi bánh mì rồi lại nói câu đó khiến tôi cảm thấy ngại ngùng “Như vậy được không?” Tôi cũng đói lắm rồi nhưng vì lòng tự trọng nên không cần.

“Cậu không ăn tôi lấy ăn luôn đấy” Yuong Soon quả quyết nói.

Đồ ăn trước mặt ngại gì không ăn, tôi lập tức lấy bánh mì mặc kệ sự tự tôn “Tôi ăn” Tôi mở bọc ra rồi cạp ăn, miếng xu kem bên trong thật ngọt làm tăng cho vỏ bánh mì ăn kèm càng ngon.

Yuong Soon nhìn chằm chằm Choon Hee ăn không ngừng như mấy ngày rồi chưa từng ăn “Thú vị thật”. Trên miệng Choon Hee dính miếng xu kem, đôi môi hồng hào ấy kèm theo miếng xu kem kế bên thật khiến người khác kích thích.

Tôi lấy ta chùi đi miếng xu kem ấy.

Choon Hee giật mình quay sang nhìn Yuong Soon.

“Có xu kem dính nên tôi chỉ chùi thôi” Yuong Soon nhìn phản ứng của Choon Hee có chút dễ thương.

Choon Hee trả lời “Vậy à hehe” Tôi tiếp tục ăn tiếp trong lòng nghĩ quả thật có hơi nguy hiểm rồi đấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi sân thượng luôn vậy.

Thịch…Thịch…Thịch…Thịch.

Tôi dường như có thể nghe được trái tim mình đập rất lớn. Tôi nhìn Yuong Soon hi vọng cậu ấy sẽ không nghe thấy tiếng tim tôi đập.

Sẽ thật kì lạ khi Yuong Soon biết có thằng con trai khác ngồi kế bên mình thôi mà cũng khiến trái tim tôi đập mạnh như vậy.

“Nay gió mát ghê” Yuong Soon nhai bánh mì nói.

Tôi trả lời “Ừ gió mát thiệt” Tôi liếc nhìn trộm Yuong Soon, thật ra tôi đã thích cậu ấy từ rất lâu nhưng bắt đầu từ khi nào vậy nhỉ.

À nhớ rồi, tôi nhớ hồi học năm nhất tôi đang đi học thì bị nguyên đám người mặc áo đen lạ mặt bất thình lình chặn đường tôi lại.

“Em đi đâu thế có muốn vui vẻ cùng bọn anh không?” Tên áo đen này nâng càm Choon Hee lên trông có vẻ tên giang hồ nào đó có sở thích với con trai.

“Không” Tôi trả lời dứt khoát rồi hất tay hắn ra rồi bỏ đi.

“Mày láo với ai đấy” Tên giang hồ ấy nhìn bóng lưng tôi đi liền đạp tôi một phát khiến tôi ngã xuống đất “Nay tao có hứng mới đi tìm thú vui mày nên vui sướng khi được ta bắt chuyện”.

Tôi bị chảy máu ở tay khi bị ngã xuống, tôi trừng mắt lên nhìn gã “Có điên mới đi với ông”.

Gã áo đen ấy nghe vậy liền tức giận kêu hai tên đồng bọn của hắn cầm chân tôi lại. Do tôi thường đi học bằng con đường ở hẻm vì có ít người qua lại làm tôi thấy thản lòng khi đi vô hẻm này nhưng…Tôi nghĩ chắc đây lần cuối tôi đi.

Hai gã áo đen dịnh chặt tay chân tôi lại mặc kệ tôi giãy giụa như thế nào “Buông tôi ra đồ khốn”.

Gã áo đen kia hình như hứng thú khi thấy tôi chống cự, hắn ta nở nụ cười mang rợ rồi tiến lại tôi “Để coi chú em còn mồm miệng được bao lâu”.

“Không…Buông ta ra” Gã cởi nút áo tôi ra để lộ thân hình của tôi trước mặt hắn. Gã nhìn cặp ngực của tôi rồi nở nụ cười bệnh hoạn biến thái “Nhìn cặp ngực này xem”.

Gã se se hai đầu ti của tôi “Ưm…đừng…a…dừng lại” Cơ thể tôi có phần hơi nhạy cảm nên gã đụng vào đầu ti của tôi khiến nó kích thích làm cho tôi run người.

“Hahaha tụi bây nhìn xem nó có thật là con trai không?” Gã bóp nặn cặp ngực tôi “Thân thể trắng trẻo, cặp ti hồng hào nhạy cảm” Gã nói nhìn tôi khiến cho gã cương cứng lên.

“Haa…dừng lại…buông tôi ra…đồ khốn…ưm” Một mình tôi không thể chống nổi ba tên cao lớn như thế nào. Liếc nhìn xung quanh cầu người giúp đỡ nhưng lại không thấy ai để cầu cứu.

“Ô đại ca nó không còn chống cự nữa” Hai tên áo đen nhìn Choon Hee không nhúc nhích nữa.

Tôi dường như tuyệt vọng mặc xác cho gã muốn làm gì thì làm. “Phải nằm yên như vậy anh mới làm cho em sướng được chứ” Gã thấy Choon Hee không nhúc nhích nước mắt rưng rưng nhìn sang chỗ khác. Gã thích thú với đều đó lấy tay kéo khoá quần Choon Hee xuống.

“Dừng tay!” Từ xa vang lên tiếng người.

“Hở thằng nào vậy?” Gã quay sau lưng nhìn người đứng phía sau gã “Mày cũng muốn góp vui hả”.

Tôi rưng rưng nước mắt nhìn người đối diện. Cậu ta cao tầm một mét tám, khuôn mặt điển trai, mái tóc vàng nhưng cái tôi chú ý nhất là cặp mắt cậu ta nó màu tím ánh nắng chiếu vô khoe mắt ấy thật khiến cho đôi mắt đó đẹp lunh linh.

Gã áo đen nhìn bộ đồng phục cậu ta “Đồng phục của mày là trường đại học Anyong sao”.

Tôi bất ngờ để ý lại bộ đồng phục của cậu ta học chung trường với mình. Tôi nhìn cậu ta chằm chằm hình như thấy hơi quen quen “Cậu…cậu là” Tôi nhớ lại cậu tóc vàng ấy tên Yuong Soon học năm nhất học lớp kế bên tôi, cậu ta khá nổi tiếng ở các bạn nữ ở lớp tôi nên tôi biết được là lẻ thường tình.

“Nếu phải thì sao còn nếu không phải thì sao” Yuong Soon lạnh lùng trả lời gã áo đen “Tôi cho các người ba giây nếu không đi thì đừng trách”.

Hiện giờ trong lòng tôi suy nghĩ tại sao cậu ta lại ở đây? Tại sao cậu ấy lại đi đường này? Tôi hi vọng cậu ta không quen biết hay nhận ra tôi học kế bên.

Gã áo đen đứng lên bước tới Yuong Soon “Thằng nhóc mày láo với ai hả!” Gã áo đen dơ nắm đấm lên định đánh vô mặt Yuong Soon nhưng bị chặn lại.

“Wow cậu ta chặn lại đòn đó bằng một bàn tay sao” Tôi khá bất ngờ khi thấy Yuong Soon khỏe mạnh như vậy.

Gã áo đen thu tay lại “Tao coi mày đỡ được đòn này không” Gã thuận hai tay, tay phải không đấm được thì đấm bằng tay trái nhưng…

Bốp! Yuong Soon dùng chân đá vào bụng gã ngay lập tức trước khi gã ta đấm. Cú đá ấy khiến gã phải quỵ xuống ôm bụng, cú đá hồi nãy quả thật rất mạnh như dồn hết sức ở chân vậy.

Tôi nhìn Yuong Soon hạ gục đối thủ chỉ trong một đòn. Hai kẻ áo đen kia thấy đại ca mình bị hạ liền tức giận buông tôi ra lao đến đấm Yuong Soon nhưng Yuong Soon đỡ hết mọi đòn đánh rồi dùng chân đá hai phát vô hai gã áo đen khiến cho hai gã cũng quỵ xuống.

“Chạy! chạy mau” Gã đại ca áo đen kia biết đồng bọn của mình không thể hạ được Yuong Soon liền bỏ chạy miệng còn lẩm bẩm chửi “Bọn bây nhớ đấy!”.

Tôi nhìn ba gã áo đen kia chạy trông thật nực cười. “Cậu có sao không?” Yuong Soon đứng trước mặt Choon Hee.

“Ặc” Yuong Soon bất ngờ đứng ở trước mặt nên tôi giật mình nên lỡ cắn trúng lưỡi.

“Cậu có sao không?” Yuong Soon nhẹ nhàng mở miệng Choon Hee ra coi thử lưỡi cậu ấy có chảy máu không.

Tôi đẩy tay Yuong Soon ra gượng cười “Không sao”. Ôi cặp mắt ấy, ngồi gần như vậy có thể xem kĩ cặp mắt tím tuyệt đẹp như vậy mà hình như cậu ta đang nhìn vào đâu đó của tôi thì phải.

Yuong Soon nhận ra ánh mắt của Choon Hee nhìn mình “À xin lỗi”.

Cậu ta nhìn cơ thể mình nãy giờ ư? Có thật cậu ta đến cứu mình không vậy. Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Yuong Soon.

“Tôi…tôi hơi bất ngờ khi thấy cơ thể cậu hơi thon thôi đừng có hiểu lầm” Yuong Soon giải thích bản thân cũng thường hay đi học qua con hẻm này, đây là lần đầu tôi thấy Choon Hee.

Tôi nhìn Yuong Soon chằm chằm “Thôi bỏ đi” tôi đứng dậy gài nút áo với kéo khóa quần lên rồi tiến phía kia lụm cặp “Cảm ơn cậu, không nhờ cậu thì tôi chắc đã bị…”.

Yuong Soon nhìn Choon Hee chằm chằm có vẻ cậu ấy hơi bị đả kích nên trông ủ rũ “Cậu…có sao không?”.

Tôi nghe cậu ấy hỏi vậy liền biết đây có phải là chuyện to tát gì mấy tại sao lại làm bộ mặt ủ rũ để cậu ta nhìn thấy. Tôi đã nói với cậu ấy rằng “Đừng bận tâm về chuyện đó chỉ xin cậu quên chuyện hôm nay đi”.

“Nhưng…” Yuong Soon định nói thêm thì bị ngắt lời.

Tôi đã hét lên nói với Yuong Soon rằng “Xin cậu hãy quên chuyện hôm nay đi” Do quá xấu hổ nên tôi đã bỏ chạy nhưng vẫn liếc mắt về phía sau một tí nhìn thấy Yuong Soon đang nhìn tôi chạy.

Đến lần đó thì đã được một năm tôi không nhớ rõ cặp mắt ấy như thế nào khi thấy tôi bỏ chạy.

Hiện giờ tôi đang ngồi ăn trên sân thượng với cậu ta. Yuong Soon ăn trông có vẻ ngon miệng dữ.

“Cậu cần gì à?” Yuong Soon nhận thấy ánh mắt của Choon Hee đang nhìn mình chằm chằm.

Tôi giật mình “À không, không có gì” Tôi tránh mặt hướng khác hiện giờ trong đầu tôi nghĩ có nên hỏi cậu ấy rằng vào một năm trước khi thấy tôi bỏ chạy thì cậu như thế nào.

Mà qua năm hai thì cậu ta bất ngờ chuyển vào lớp tôi, lúc ấy tôi hơi bị sốc khi thấy Yuong Soon học chung lớp với mình không biết cậu ta có còn nhớ vụ đó hay không.

Mà chắc là không rồi, Yuong Soon thường đến nói chuyện với tôi rất bình thường không tỏ ra là đã gặp tôi trước đó. Vậy cũng hên không nhớ chuyện xấu hổ đó càng tốt.

“Trời hôm nay đẹp dữ” Tôi nhìn bầu trời trong xanh thoáng mát tôi nghĩ thật tốt khi tụi tôi đến sân thượng ngồi ăn.

“Ừ đẹp thiệt” Yuong Soon cũng ngắm nhìn bầu trời như đang suy nghĩ gì đó.

Bạn đang đọc Kẻ Sống Sót Cuối Cùng sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.