Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thú vị

Tiểu thuyết gốc · 3595 chữ

Một năm trước…

Tôi tên Yuong Soon học năm nhất trường đại học Anyong. Là một người ưu tú nhất cũng coi như là người hoàn toàn hoàn hảo đối với bọn con gái các khối nhưng…Tôi hứng thú với con trai.

Ban ngày tôi là học sinh bình thường nhưng ban đêm là một băng chủ giang hồ jopok Young.

Yuong Soon đang trên đường đi học đọc tin nhắn của người yêu “Nhàm chán”. Tôi nhắn tin cho người được cho là người yêu nhưng thực chất chỉ là mối quan hệ làm tình qua thể xác.

Tôi đã quen thằng ngu đó được một năm bây giờ tôi đang nhắn tin cho thằng ngu đó “Tôi chán cậu rồi nên chia tay đi” gửi đi.

Mỗi một năm tôi sẽ đá một tên ngu ngốc còn những tên không làm tôi hứng thú thì tôi sẽ đá những tên ngu ngốc đó trong vòng ba tháng là cùng.

Trong từ điển của tôi không có từ “Yuong Soon tôi muốn chia tay cậu” từ người kia. Vì tôi sẽ là người đá bọn chúng trước khi bọn chúng dám hốt lên từ đó.

Tôi có sở thích nhỏ là làm tổn thương thân xác nhỏ bé đó cũng như tâm hồn trong sáng của bọn chúng.

Ting! Tin nhắn được gửi qua cho Yuong Soon “Tại sao lại chia tay, em đã làm gì sai anh nói đi”.

Tại sao ư, lí do rất đơn giản “Vì tôi chán cậu rồi” gửi đi. Yuong Soon chặn tin nhắn và xóa số liên lạc.

Trường đại học Anyong.

Yuong Soon bước vô lớp 1-A năm nhất.

A: “Chào buổi sáng”.

B: “Hôm nay nhìn cậu vẫn đẹp trai dữ”.

A: “Cậu có bạn gái chưa? Nếu chưa cho tớ xin làm quen được không?”.

B: “Hể sao được, câu đó đáng lí ra tớ nói….”.

Tôi mỗi ngày vô lớp cũng đều bị bao vây bởi đám con gái tụi nó gần giống như những con nhỏ đứng đường chào đón khách vậy. Không biết bọn nó sẽ như thế nào khi biết tôi có hứng thú với con trai hay gì bọn rác rưỡi như bọn chúng.

“Xin lỗi tớ vẫn chưa có ý định đó” Yuong Soon cười một cái rồi tiến đến chỗ ngồi của mình đặt cặp xuống ghế và ngồi.

Hôm nay tôi vừa đá tên kia nên chắc phải tìm con mồi tiếp theo. Mà con mồi lần này tôi đã nhắm tới từ hai ngày trước.

Xì xào…Xì xào. Tiếng bàn tán.

Yuong Soon nhìn ra cửa thấy một cậu năm nhất tóc màu bạc, cặp mắt trắng sáng khi ánh nắng chiếu vào, khuôn mặt ưa nhìn còn làn da thì màu kem thân hình cân đối.

A: “Cậu ta học lớp kế bên đúng không”.

B: “Hên là học kế bên chứ học lớp này thì…”.

Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại bị ghét trông cậu ta rất tuyệt hảo từ trên xuống dưới, khuôn mặt tỏ sáng kèm theo màu tóc bạc chả phải rất hiếm gặp sao.

Tôi đã đi tìm hiểu thì biết được cậu ta tên Choon Hee học năm nhất kế bên lớp tôi lớp 1-B. Biệt danh mà mọi người đặt cho cậu ta là chúa bạch quỷ.

Tin đồn về chúa bạch quỷ do một người bạn thân của cậu ta đã phát tán. Bạn thân của cậu ta từ tóc đen chuyển thành tóc trắng rồi sinh ra bệnh suốt một tháng. Khi trở lại trường cậu ta đã đổ tội lên Choon Hee đã lây căn bệnh này.

“Đúng là nực cười” Tôi cũng đã tìm hiểu nguyên nhân căn bệnh người bạn thân của Choon Hee. Nguyên nhân dẫn đến căn bệnh là bạch huyết nó chỉ là căn bệnh di truyền từ người cha làm tình người mẹ rồi dẫn đến căn bệnh sang cho người con.

Nó không phải căn bệnh nguy hiểm hay đáng xấu hổ gì. Chỉ là bạn thân của Choon Hee có một người cha buôn bán hàng cấm nên đã bị bắt vào tù. Người mẹ không muốn bị ô nhục nên đã cùng người con chuyển sang thành phố khác lúc ấy người con vẫn chưa chuyển bệnh nên tóc và da vẫn bình thường.

Rồi sắp vô trường đại học thì bệnh phát tác da và tóc đã thay đổi. Người mẹ không muốn kể về người cha nhục nhã đó nên bà ta đã nói với con trai mình rằng là Choon Hoo là người lây bệnh. Nghe như thế người bạn thân đó cũng rất sốc tuy chơi thân với nhau được hai năm có rất nhiều niềm vui nhưng lại không bằng chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn từ căn bệnh đó.

Một tháng sau người bạn thân đã trở lại và tung tin đồn rằng mình đã bị Choon Hee lây căn bệnh quái ác một căn bệnh sống không bằng chết.

Choon Hee bất ngờ khi chính người bạn chơi thân hai năm lại đi nói về mình như vậy “Chắc…chắc có hiểu nhầm ở đây” Choon Hee lúng túng “Mình không có khả năng lây bệnh cho người khác được”.

Người bạn thân ấy liền hét lên “Mày nhìn đầu với da tao như vậy mày còn nói không có liên quan đến mày” Sau câu nói đó thì cậu ta bỏ đi đó là lần cuối Choon Hee gặp người bạn thân đó “Nếu biết trước như vậy tao sẽ không bao giờ đến gần mày vào lúc đó”.

Choon Hee nghe câu cuối của người bạn thân mình như tiếng sét đánh ngay tim cậu…đau…nó rất đau. Mấy ngày sau tin đồn đã lan nhanh từ đó Choon Hee không có bạn bè nào nữa còn bị cả lớp tẩy chai luôn bị sỉ nhục khi lên lớp.

Đó là những gì tôi đã tìm hiểu. Mọi thứ như hiểu nhầm chỉ có mình tôi là biết điều đó.

Yuong Soon nở nụ cười hứng thú.

Tất nhiên tôi sẽ không nói chuyện đó cho bất kì ai nghe, tôi sẽ lợi dụng chuyện đó để làm thân với con mồi mới…Choon Hee.

Tôi thường hay đi tới lui lớp Choon Hee để tìm cách tiếp cận cậu ta nhưng tôi nghĩ điều đó hơi khó.

Cậu ta thường ngồi ngay chỗ của mình nhìn ra cửa xổ ngắm nhìn gì đó ở bên ngoài. Ánh mắt trắng ấy trông thật u buồn như miếng pha lê tinh khiết. Tôi không thể tưởng tượng được khi cậu ta cười thì ánh mắt ấy có còn giống miếng pha lê nữa hay không.

Vô học “Chào c…”. Ra chơi “Chào c…”. Hoặc ra về “Chào…”. Cậu ta không thèm quay qua chào hỏi cứ thế mà bỏ đi coi tôi như không khí “Chết tiệt”. Tuy khó khăn trong việc kết bạn với Choon Hee nhưng tôi lại có chút hứng thú về điều này.

Một tháng sau…

Việc luôn đi theo cậu ta nhiều đến nổi đủ biến tôi trở thành kẻ bám đuôi “Không được cứ thế mãi cũng không phải ý hay”.

Một tuần sau Choon Hee bị ba tên áo đen chặn đường lại.

“Haa…dừng lại…buông tôi ra…đồ khốn…ưm” Một mình Choon Hee không thể chống nổi ba tên cao lớn như thế nào. Liếc nhìn xung quanh cầu người giúp đỡ nhưng lại không thấy ai để cầu cứu.

“Ô đại ca nó không còn chống cự nữa” Hai tên áo đen nhìn Choon Hee không nhúc nhích nữa.

Choon Hee dường như tuyệt vọng mặc xác cho gã muốn làm gì thì làm. “Phải nằm yên như vậy anh mới làm cho em sướng được chứ” Gã thấy Choon Hee không nhúc nhích nước mắt rưng rưng nhìn sang chỗ khác. Gã thích thú với đều đó lấy tay kéo khoá quần Choon Hee xuống.

“Dừng tay!” Từ xa vang lên tiếng người.

“Hở thằng nào vậy?” Gã quay sau lưng nhìn người đứng phía sau gã “Mày cũng muốn góp vui hả”.

“Không tao không có hứng chơi tập thể” Yuong Soon cau mày suy nghĩ.

Gã áo đen nhìn bộ đồng phục Yuong Soon “Đồng phục của mày là trường đại học Anyong sao”.

“Mày biết rồi còn hỏi” Yuong Soon nghĩ thầm.

“Nếu phải thì sao còn nếu không phải thì sao” Yuong Soon lạnh lùng trả lời gã áo đen “Tôi cho các người ba giây nếu không đi thì đừng trách”.

Gã áo đen đứng lên bước tới Yuong Soon “Thằng nhóc mày láo với ai hả!” Gã áo đen dơ nắm đấm lên định đánh vô mặt Yuong Soon nhưng bị chặn lại.

“Haizz nãy giờ mới tới đoạn hành động sao” tôi từ nhỏ có học võ Karate và taekwondo nên mấy vụ đối phó như thế này chỉ là chuyện nhỏ.

Sau một hồi dặn co qua lại thì Yuong Soon đã hạ gục ba tên áo đen.

“Chạy! chạy mau” Gã đại ca áo đen kia biết đồng bọn của mình không thể hạ được Yuong Soon liền bỏ chạy miệng còn lẩm bẩm chửi “Bọn bây nhớ đấy!”.

Tôi đứng phía sau nhìn Choon Hee. Hình như cậu ta vừa mới cười thầm đúng không.

“Ặc” Choon Hee quay đằng sau thấy Yuong Soon đứng ở trước mặt nên giật mình nên lỡ cắn trúng lưỡi.

“Cậu có sao không?” Yuong Soon nhẹ nhàng mở miệng Choon Hee ra coi thử lưỡi cậu ấy có chảy máu không.

Tôi nhìn cái miệng nhỏ này trông thật xinh xắn nó còn hồng hào hơn khi tôi ở gần. Mẹ ơi thật muốn nuốt chửng cậu ta quá đi.

Choon Hee đẩy tay Yuong Soon ra gượng cười “Không sao”.

“Cậu ta đang ngại ư” tôi nhìn khuôn mặt Choon Hee có chút hơi ửng hồng, là do ban nãy bị ba tên kia xém làm nhục nên giờ thấy xấu hổ ư.

Yuong Soon nhìn cơ thể của Choon Hee “Bộ ngực ấy…” tôi nhìn cặp ngực cậu ta vừa mới bị tên kia liếm láp, cặp vú sưng lên đỏ ửng hồng trông thật sexy.

Choon Hee nhận thấy ánh mắt khả nghi của của Yuong Soon nhìn cơ thể mình.

Hình như cậu ta đang nghi ngờ mình “Tôi…tôi hơi bất ngờ khi thấy cơ thể cậu hơi thon thôi đừng có hiểu lầm” Yuong Soon giải thích bản thân cũng thường hay đi học qua con hẻm này, đây là lần đầu tôi thấy Choon Hee.

Tôi theo dõi cậu suốt học kì đấy đồ ngốc.

Choon Hee đứng dậy gài nút áo với kéo khóa quần lên rồi tiến phía kia lụm cặp “Cảm ơn cậu, không nhờ cậu thì tôi chắc đã bị…”.

Tôi nhìn Choon Hee chằm chằm có vẻ cậu ấy hơi bị đả kích nên trông ủ rũ “Cậu…có sao không?”. Ngoài mặc hỏi vậy nhưng khi tôi thấy biểu cảm của cậu ta như vậy làm tôi cảm thấy muốn hứng lên mà nhào tới nuốt chửng cậu ta.

Choon Hee đã nói Yuong Soon rằng “Đừng bận tâm về chuyện đó chỉ xin cậu quên chuyện hôm nay đi”.

Rắc! Tiếng dây thần kinh bị đứt. Tôi khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với cậu vậy mà cậu kêu tôi quên là quên được hả.

“Nhưng…” Yuong Soon định nói thêm thì bị ngắt lời.

Choon Hee đã hét lên nói với Yuong Soon rằng “Xin cậu hãy quên chuyện hôm nay đi!”.

Bịch! Bịch! Tiếng bỏ chạy.

Tôi nhìn Choon Hee bỏ chạy như chú thỏ con đang chạy khỏi thú dữ vậy. Yuong Soon cười quái dị “Muốn tôi quên ư…rất tiếc cho cậu…đừng hòng có chuyện đó”.

“Băng chủ sao rồi?”. Yuong Soon quay người lại đá một phát “Mày nghĩ mày là ai mà dám đụng vào con mồi của tao!!”.

“Em xin lỗi…em xin lỗi” tên này là tên áo đen đã liếm láp Choon Hee “Là do em không kiềm chế được nên mới…”.

Yuong Soon tức giận nắm lấy cổ áo tên áo đen “Cái gì mà không kiềm chế được!!” Yuong Soon dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tên áo đen “Tao đang phân vân không biết có nên cắt đi của quý của tụi bây để coi tụi bây còn dám đụng vào con mồi của tao nữa hay không!” Yuong Soon liếc hai tên áo đen còn lại khiến hai người bọn họ run như cầy sấy.

“Em xin lỗi…băng chủ…sao này bọn em…không dám nữa” Tên đại ca áo đen khóc lóc van xin còn hai tên còn lại run như cầy sấy không dám hốt lên một lời gần như muốn đái ra quần.

Yuong Soon thở dài buông tay ra khỏi cổ áo tên đại ca áo đen “Được lần này tao sẽ tha cho tụi bây”.

Ba tên áo đen nghe vậy liền quỳ lại cảm ơn đã tha thứ liên tục.

Yuong Soon ngoáy tai. “Phiền phức! sao bọn bây còn không đi hay đợi tao đổi ý” .

Ba tên áo đen lập tức bỏ chạy ngay lập tức.

Chậc! Tặc lưỡi rồi rút điếu thuốc ra.

Vụ chặn đường Choon Hee là do tôi sắp xếp. Tôi nghĩ đó là cách tốt nhất để mau chóng lấy lòng tin của cậu ta nhưng hình như mọi thứ điều đang diễn ngược lại.

Qua mấy ngày sau tôi đến lớp kế bên để ngó cậu ta nhưng hình như cậu ta đang trốn tránh tôi thì phải. Mỗi lần lướt qua tôi đều thấy cậu ta ục mặt xuống bàn như không muốn ai nhìn hay để ý tới mình.

Ting! Tin nhắn.

Yuong Soon xem tin nhắn. “Băng chủ em vừa tìm được thằng này trông ngon lắm”.

Cứ bám theo một tên ngốc như Choon Hee riết gì không còn tìm ai để làm tình “Ok gửi qua nhà anh” gửi tin nhắn đi.

Tôi không bao giời chung thủy với một ai cũng như không bao giờ bỏ lỡ con mồi.

Yuong Soon nhướng mày nhìn Choon Hee.

Đợi đi có ngày tôi sẽ đè cậu lên giường rồi tra tấn ngày đêm sau đó làm tình khắp mọi nơi trong nhà. Lấp đầy lổ trên lổ dưới rồi đánh dấu cậu để cậu không bao giờ quên tôi.

Tối đó Yuong Soon tìm người làm tình mới nhưng quan hệ thể xác chỉ có ba tháng thì Yuong Soon bắt đầu thấy chán đá người tình đó đi.

Ngày 1 tháng 10 năm 2025

Lên năm hai tôi đã thu xếp nhẹ nhàng với ông thầy hiệu trưởng để ông ta chuyển tôi vào lớp Choon Hee.

Tôi ngồi phía sau cậu ấy để dễ ngắm cậu ta thường ngày thay làm gì. Đúng như dự đoán cậu ta đã quên chuyện một năm trước.

Cái này làm tôi tức đến nổi muốn nhào vô làm tình ngay tại chỗ ngồi của cậu ta mặc kệ mọi người xung quanh có dòm ngó. Tôi sẽ làm chuyện đó đến nổi khiến cậu ấy xấu hổ mà đeo bám tôi.

Nhưng tôi biết mình cần phải bình tĩnh giống như chú hổ phải nhẫn nhại rình rập mới bắt được con thỏ. Phải đối xử tốt với cậu ấy, quan tâm cậu ấy nhiều hơn, luôn xuất hiện trước mặt cậu ấy để không bao giờ quên khuôn mặt của tôi.

Hôm nay phải rủ cậu ta lên sân thượng mới được, ở lớp vài cũng thấy chán.

Hai tiết văn kết thúc. “Cậu rảnh không?” Yuong Soon đến gần Choon Hee hỏi.

Yuong Soon liếc xung quanh. Biết ngay thế nào cái lớp điên này sẽ hú lên vì tôi rủ Choon Hee đi thay vì bọn chúng. Yuong Soon nhìn khuôn mặt Choon Hee có chút đắn đo “Haizz chắc cậu ta sẽ không đồng…”

“Đồng ý” Choon Hee nói.

Yuong Soon hơi ngạc nhiên khi nghe câu trả lời. Ha cậu làm tôi hơi bị bất ngờ đấy.

Yuong Soon nghe câu trả lời liền nở nụ cười như hoa, cậu nắm tay Choon Hee “Đi thôi”.

Ôi bàn tay ấy thật nhỏ nhắn muốn nắm kéo cậu lên giường quá.

“Này, cậu có bị gì không khi chơi với nó” Tên này là lớp phó học tập bình thường cũng không ưa gì mấy Choon Hee “Cậu chơi với nó cẩn thận kẻo bị lây bệnh chúa quỷ bạch đấy”.

Má nó! Nếu không phải giữ thần tượng thì tao đã đá mày bay ra khỏi lầu rồi.

Yuong Soon cảm nhận Choon Hee đang cố rút tay ra. Haizz tên này đúng là đồ ngốc.

“Tôi chơi với ai thì liên quan gì tới cậu” Yuong Soong nhướng mày nói “Chúa quỷ bạch? Đừng làm tôi mắc cười”.

Tên kia nhìn Yuong Soon không nói gì lẳng lặng bỏ đi. Khuôn miệng còn lẩm bẩm gì đó khi liếc nhìn Choon Hee.

“Phiền phức” Tôi quay qua nhìn Choon Hee “Mình đi ăn thôi” Yuong Soon kéo Choon Hee lên sân thượng ăn.

Sân thượng rất rộng và thoáng mát có thể nhìn xa khắp thành phố có điều lại bị nhà trường cấm không cho lên nên hai người bọn họ lẻn đi lên.

“Ở đây mát quá” Choon Hee nói “Cậu lên đây không sợ bị bắt à”.

Yuong Soon ngồi ngay góc mát nói “Không sao tuy cấm nhưng cũng không đến kiểm tra”.

Một phần tôi đã dặn dò ông thầy đó cấm không cho ai lên đây để tôi có thể được yên tĩnh một mình.

Choon Hee đến ngồi ngay cạnh Yuong Soon.

“Cậu không ăn sao?” Yuong Soon nhìn Choon Hee không đem theo đồ ăn.

Choon Hee ngồi ôm chân trả lời với Yuong Soon rằng là bản thân không đói một phần cũng không có tiền để mua đồ ăn. Choon Hee lên đây chung với Yuong Soon là để chọc tức bọn trong lớp thôi.

“Ồ cậu ta cũng nham hiểm dữ” Tôi nhìn cậu ta ôm chân trông có vẻ u sầu.

“Cậu sống một mình?” Yuong Soon hỏi. Choon Hee ủ rũ gật đầu kể bản thân lúc trước có sống với bà nhưng bà mới mất từ năm trước nên tôi phải sống một mình hiện đang kiếm việc làm để kiếm tiền.

Yuong Soon nhìn thấy Choon Hee trông buồn bã “Nè ăn chung đi” Yuong Soon lấy bánh mì ngọt đưa cho Choon Hee “Cậu mà đói thì tôi sẽ buồn lắm”.

Thoáng chốc tôi thấy tội nghiệp cậu ta.

“Như vậy được không?” Choon Hee ngại ngùng nói.

Cái tên này rõ ràng đang đói mà còn hỏi vậy được không. “Cậu không ăn tôi lấy ăn luôn đấy” Yuong Soon quả quyết nói.

“Tôi ăn” Choon Hee không nhân nhượng mà đớp liền bánh mì ngọt.

Tôi để ý cậu ta ăn. Trên miệng Choon Hee dính miếng xu kem, đôi môi hồng hào ấy kèm theo miếng xu kem kế bên thật khiến người khác kích thích.

Muốn nhào đến nuốt chọn cái bờ môi đó quá nhưng tôi biết bản thân nên bình tĩnh lại.

Tôi lấy tay chùi đi miếng xu kem ấy.

Choon Hee giật mình quay sang nhìn Yuong Soon.

“Có xu kem dính nên tôi chỉ chùi thôi” Yuong Soon nhìn phản ứng của Choon Hee có chút dễ thương. Cậu ta đỏ mặt rồi kìa.

Choon Hee trả lời “Vậy à hehe”.

Tôi ngồi nhìn phía trước tiếp tục nhai miếng bánh mì. Tuy nhìn về phía trước nhưng tôi có thể nhìn luôn bao quác cả trái và phải nên có thể nhìn thấy Choon Hee cứ nhìn tôi chằm chằm.

“Nay gió mát ghê” Yuong Soon nhai bánh mì nói.

Choon Hee trả lời “Ừ gió mát thiệt”.

Qua mấy phút sau Choon Hee vẫn cứ nhìn tôi như đang suy nghĩ gì đó. “Cậu cần gì à?” Yuong Soon nhận thấy ánh mắt của Choon Hee đang nhìn mình chằm chằm.

Choon Hee giật mình “À không, không có gì” Choon Hee tránh mặt hướng khác.

Rõ ràng cậu ta nhìn mình suốt mấy phút vậy mà nói không có còn tránh mặt hướng khác nữa chứ. Cậu ta thật khiến tôi phát điên.

“Trời hôm nay đẹp dữ” Choon Hee nhìn bầu trời trong xanh thoáng mát.

“Ừ đẹp thiệt” Yuong Soon ngắm nhìn bầu trời.

Không biết chừng nào cậu ta mới mắc câu của tôi đây.

Yuong Soon liếc nhìn Choon Hee.

Nhiều khi tôi nghĩ cậu ta thật ngu ngốc đến nổi khiến tôi phát điên nhưng hình như vì điều đó mà tôi bám và theo dõi cậu ta suốt một năm.

Nhiều khi nói cậu ta ngu ngốc nhưng thật chất tôi mới là kẻ ngu thì phải.

Lần làm tình cuối cùng là bốn tháng trước. Do không tìm ai phù hợp với tôi nên tôi đã đá từng đứa hết rồi chạy theo theo dõi Choon Hee ngu ngốc này.

Tôi hơi lo sợ rằng một ngày nó đó cậu ta chưa kịp say mê tôi thì đã biết vụ một năm trước tôi chính là tên đầu sỏ đã kêu ba thằng áo đen đó chặn đường cậu ta.

Tôi nghĩ dùng cách anh hùng cứu mỹ nhân là được cậu ta chú ý ai ngờ còn ngược lại.

Bạn đang đọc Kẻ Sống Sót Cuối Cùng sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.