Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lợi dụng

Tiểu thuyết gốc · 2067 chữ

Ngày 2 tháng 10 năm 2025

“Haizz!” Choon Hee ngồi trong lớp ngó nhìn hai chú chim non bên ngoài cửa sổ.

Tôi thường nghĩ nếu có một điều ước thì tôi muốn ước bản thân thành chú chim nhỏ nhoi đó. Chẳng lo phiền chuyện gì hay bị người khác ghét bỏ cứ vô tư mà bay lượn trên bầu trời.

A: “Cậu ta cứ nhìn cửa sổ suốt”.

B: “Kệ cậu ta đi”.

Đúng rồi kệ tôi đi, mấy người đừng quan tâm hay để ý đến tôi là được.

Choon Hee nằm dài trên bàn “Muốn ngủ luôn quá”.

“Này Choon Hee!” Yuong Soon lung lay người Choon Hee.

Choon Hee ngước mắt lên nhìn “Có chuyện gì à?”.

Yuong Soon tươi cười nói “Trưa giải lao cùng lên sân thượng ăn nhé”.

Nhiều khi tôi cứ nghĩ cậu ta chỉ muốn đùa giỡn với tôi thôi. Nhưng thời gian dần trôi qua tôi bắt đầu cảm nhận được nếu không thấy mặt cậu ta một ngày chắc bản thân cô đơn trong thế giới này mất.

“Ok cậu đãi nhé” Choon Hee ngồi thẳng người “Tớ không có đem theo tiền”.

“Ok” Yuong Soon tươi cười đồng ý.

Xì xào! Xì xào! Tiếng bàn tán cả lớp.

Choon Hee nhìn xung quanh.

Tôi hiểu tại sao bọn họ lại xì xào với nhau như vậy.

“Tôi thấy đủ lắm rồi đấy!” người này là lớp phó học tập tên Nam Myung đi đến bàn Choon Hee.

Yuong Soon: “Có chuyện gì à?”.

Nam Myung tức giận “Cậu còn hỏi tôi có chuyện gì à!”.

Yuong Soon thở dài “Rốt cuộc cậu muốn gì?”.

Nam Myung chĩa tay về phía Choon Hee đang ngồi “Cậu có biết cậu ta nguy hiểm lắm không!?”.

“Nguy hiểm?” Yuong Soon nghiêng đầu tỏ ý không hiểu.

Nam Myung dường như mất kiên nhẫn quay qua quác Choon Hee “Này Choon Hee! Rốt cuộc cậu có ý đồ gì!?”.

“Ý đồ?” Choon Hee không hiểu ý của Nam Myung là gì.

Nam Myung hét lên “Mày còn giả nai sao!”.

Nhiều khi bản thân cứ ngồi yên thôi cũng đã bị chửi như vậy rồi. “Cậu nói rõ ra đi” Choon Hee đứng dậy.

“Mày!” Nam Myung nắm cổ áo Choon Hee “Mày nhìn xem cả lớp đang nhìn cái bộ mặt giả nai của mày đấy!”.

“Cậu mau buông ra” Yuong Soon vịnh cổ tay Nam Myung “Có chuyện gì thì nói ra đi đừng có đụng tay đụng chân với cậu ấy” Yuong Soon trầm giọng lại như tức giận nhưng vẫn giữ bộ mặt hiền hòa.

Nam Myung nghe vậy liền nghiến răng buông tay ra “Cậu ta chỉ lợi dụng cậu thôi!”.

Yuong Soon bỏ tay ra “Ý cậu là sao?”.

Nam Myung nói “Choon Hee chỉ lợi dụng lấy lòng tin tưởng của cậu thôi” Nam Myung cau mày nhìn Choon Hee “Cậu ta chỉ muốn môi tiền của cậu”.

Yuong Soon: “……”.

Choon Hee nhìn Yuong Soon không nói gì.

Đau thật nhỉ.

“Đúng tôi lợi dụng cậu ấy đấy” Không phải! “Cậu ta nổi bật nhất ở đây không lợi dụng cậu ta cũng hơi uổng phí” Càng không phải! “Cậu không lợi dụng được cậu ta như tôi liền ghen tức sao” Không, ý tôi phải!

Nam Myung nghe xong liền tức giận đưa nắm đấm lên định đánh Choon Hee nhưng bị Yuong Soon chặn lại “Cậu làm gì vậy?! cậu không nghe cậu ta nói gì sao!”.

Yuong Soon trả lời “Nghe, vậy rồi sao”.

Choon Hee ngạc nhiên nhìn chằm chằm Yuong Soon.

Hở cậu ta không tức giận với mình sau khi nghe mình đã nói lợi dụng cậu ấy ư.

“Cậu bị gì vậy?” Nam Myung rút tay về “Rõ ràng Choon Hee đã tự thừa nhận bản thân đã lợi dụng cậu”.

Yuong Soon chỉ ò một tiếng không nói gì thêm.

“Cậu…cậu bị Choon Hee lợi dụng thành mờ mắt rồi sao!” Nam Myung không tin được Yuong Soon biết Choon Hee lợi dụng cậu ta vậy mà cậu ta còn thản nhiên ò một tiếng như không có chuyện gì quan trọng vậy.

Choon Hee cũng không tin được Yuong Soon lại tỏ vẻ bình thường đến như vậy.

Xì xào! Xì xào! Cả lớp bàn tán xôn xao hơn.

Yuong Soon đưa tay lên mặt thở dài “Việc cậu ta có lợi dụng tôi hay không thì tự tôi biết rõ” Yuong Soon nhấn mạnh “Chỉ riêng việc cậu thường kiếm chuyện với cậu ấy là tôi hơi bực mình rồi đấy”.

“Cậu nói vậy là sao?” Nam Myung không hiểu ý của Yuong Soon đang nói gì.

Yuong Soon bắt đầu kể về việc Nam Myung thường hay bắt nạt Choon Hee.

Cứ mỗi lần tới bài kiểm tra là Nam Myung nhét một tờ giấy phao vô túi hoặc vô bàn Choon Hee nhưng nhờ có Yuong Soon phát hiện nên đã lấy vứt vô thùng rác.

Không chỉ vậy, Choon Hee không phải là không có tiền để ăn mà là vì bị Nam Myung nhân cơ hội Choon Hee đang ngủ mà lén mốc túi lấy hết số tiền đó ra. Cả lớp đều phát hiện nhưng không ai nói gì. Yuong Soon vô tình đi ngang qua đã thấy hết mọi chuyện liền quay video lại.

“Cậu còn gì để nói không?” Yuong Soon lạnh lùng nhấn mạnh lời nói của mình “Hay cậu muốn tôi kể thêm việc ác của cậu đối xử tệ bạc với Choon Hee”.

Choon Hee nghe xong liền không ngờ tới Nam Myung lại làm ra chuyện như vậy.

Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là Yuong Soon lại để ý hết tất cả mọi việc xảy ra với tôi trong khi tôi chả biết chuyện gì.

“Cậu…” Nam Myung cứng họng không còn gì để giải thích tội ác của mình.

“Nếu như đã xong việc thì cậu đi ra chỗ khác đi đừng làm phiền Choon Hee nữa” Yuong Soon lạnh lùng nói không thèm nhìn mặt Nam Myung.

Cậu…

“Cậu tin tôi sao?” Choon Hee nhìn chằm chằm Yuong Soon.

Yuong Soon mỉm cười nhẹ nhàng vuốt ve đầu Choon Hee “Tôi không tin cậu thì còn ai tin cậu nữa đây”.

Cậu ta làm tôi xúc động đến nổi khiến tôi muốn phát khóc. Đã lâu lắm rồi tôi không còn được ai tin tưởng tôi nữa nhưng giờ đây đã có một người chịu tin tưởng còn quan tâm tôi mọi lúc nữa.

Tôi…đã bắt đầu…thích…Yuong Soon…rất nhiều.

Nam Myung siết chặt nắm đấm lại khi nhìn thấy Yuong Soon trìu mến vuốt đầu Choon Hee trông khi lại làm bộ mặt lạnh lùng nhìn Nam Myung. “Tại sao cậu lại như vậy!!” Nam Myung liền lao tới nắm cổ áo Yuong Soon.

“Chẳng phải hồi trung học chúng ta rất thân hay sao!!” Nam Myung làm khuôn mặt tuyệt vọng trợn tròn cặp mắt lên nhìn Yong Soon.

Choon Hee ngạc nhiên.

Bọn họ từng là bạn thân sao.

“Tại sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy!?” Nam Myung tức giận đến run rẩy.

Từ nãy đến giờ Yuong Soon tuy rất tức giận về hàng động của Nam Myung nhưng Yuong Soon vẫn giữ bộ mặt hiền hòa để nói chuyện nhưng giờ…

“Cậu…buông tay ra” Yuong Soon lạnh lùng trừng mắt lên nhìn Nam Myung. Ánh mắt tràn đầy sát khí “Tôi nể tình chúng ta từng là bạn thân với nhau nên mới không tiếc lộ vụ cậu đã làm khó dễ Choon Hee”.

Yuong Soon nhấn mạnh “Nhưng cứ tiếp tục như vậy thì đừng trách tôi không nể tình xưa mà đưa đoạn video tội ác của cậu cho thầy cô xem”.

Nam Myung nghe như vậy càng tức giận hơn nhưng Nam Myung như vừa nghĩ ra chuyện gì đó liền bình tâm trở lại buông tay ra khỏi cổ áo Yuong Soon “Cậu…hết thuốc chữa rồi”.

Nam Myung ngoảnh đầu bỏ đi nhưng trước khi đi Nam Myung trừng mắt lên nhìn Choon Hee như đang đe dọa rồi sau đó bỏ đi ra khỏi lớp.

Sao cậu ta nhìn mình như muốn giết mình luôn vậy.

Choon Hee nhận thấy ánh mắt ấy có phần hơi đáng sợ kèm theo chút nguy hiểm.

“Cậu không sao chứ?” Yuong Soon đặt tay lên vai Choon Hee.

“Ặc” Choon Hee giật mình.

“Cậu sao vậy?” Yuong Soon xoay người Choon Hee lại về phía mình “Cậu lại cắn trúng lưỡi nữa à” Yuong Soon nhẹ nhàng mở miệng Choon Hee ra.

“Tôi không sao đâu” Choon Hee có phần hơi ngại ngùng nói.

Yuong Soon lo lắng “Cái gì mà không sao” Yuong Soon chọt tay vào vết thương ở lưỡi “Nhìn xem đã chảy máu rồi này”.

Cậu càng làm vậy khiến tôi càng thích cậu nữa đấy.

Choon Hee đỏ mặt.

“Cậu bị sốt rồi à?” Yuong Soon nhận thấy khuôn mặt của Choon Hee có phần hơi đỏ.

Hể đỏ.

Choon Hee vẩy vẩy tay “Đâu cậu nhìn nhầm đấy”.

Yuong Soon nắm chặt tay Choon Hee lại “Nhầm cái gì, càng lúc càng đỏ hơn rồi này” Yuong Soon sờ chán Choon Hee “Không sốt chắc do ban nãy Nam Myung làm khó cậu nên mới khiến cơ thể cậu như vậy”.

Choon Hee cười “Hehe chắc vậy”.

Tiếng chuông báo hiệu vang lên tất cả học sinh ai về chỗ nấy.

“Vô học rồi kìa” Choon Hee để ý thấy mọi người dùng ánh mắt ẩn ý nhìn cậu “Cậu mau về chỗ của mình đi”.

Yuong Soon gật đầu đồng ý về chỗ ngồi của mình.

Thầy dạy toán đi vô lớp “Hôm nay chúng ta sẽ học tiếp…”

Choon Hee vừa nghe giảng vừa lén liếc mắt ra sau nhìn Yuong Soon.

Cậu ta tập trung dữ đúng là học sinh ưu tú nhất khối.

Hai tiết học toán của lớp 2-B kết thúc. Thầy dạy toán thu gọn sách lại “Các em nhớ về nhà làm bài tập nhé” thầy đi ra khỏi lớp.

“Chúng ta đi ăn nào” Yuong Soon đứng trước mặt Choon Hee.

Cậu ta rủ mình đi thiệt sao.

“Miễn cậu đãi mình” Choon Hee nói.

Yuong Soon tươi cười đồng ý.

Cả hai mua đồ ăn xong liền lên sân thượng nơi mà không có ai thường lưu tới. Bầu không khí trên sân thượng lúc nào cũng thoáng mát tuy có ánh nắng chiếu vào nhưng ánh nắng ấy lại mang cảm giác ấm áp hay vì là nắng bức.

Tôi ngồi vừa ăn bánh mì ngọt vừa lén liếc nhìn Yuong Soon. Cậu ấy lúc nào cũng nhìn về hướng có đám mây nhiều nhất như đang suy nghĩ gì đó.

“Cậu thích ăn bánh mì ngọt sao?” Yuong Soon quay lại nhìn Choon Hee.

Choon Hee giật mình “À… tại bánh này là rẻ nhất với lại cũng khá ngon”.

Yuong Soon nói “Vậy không được cậu cần phải ăn uống đầy đủ để có thân hình cân đối”.

Choon Hee cười “Vậy à”.

Thật là tuyệt khi có ai đứa ở trên sân thượng, vui vẻ ngồi tám chuyện vu vơ với nhau cũng có khi ngồi im lặng ngắm nhìn bầu trời đầy mây kia.

Đôi lúc tôi nhìn thấy khuôn mặt cậu ta có chút buồn phiền muốn hỏi nhưng lại sợ bản thân không có đủ cam đảm.

Chúng ta chỉ là mối quan hệ bạn bè nên tôi không thể hỏi mấy chuyện riêng tư của cậu ta được.

“Choon Hee này” Yuong Soon đột ngột nói “Dù có gặp khó khăn hay buồn phiền đến mấy thì hãy nói với tôi nhé”.

Choon Hee bất ngờ khi nghe câu đó.

Tuy đó chỉ là câu nói bình thường nhưng thoáng chốc gió thổi ngang qua cùng với lời nói ấy. Luồng gió khiến tóc cậu ta bay phấp phới làm lay động lòng người trước vẻ đẹp tuyệt hảo kèm theo lời nói đáng tin cậy.

Choon Hee vui vẻ gật đầu “Nếu có buồn phiền tớ sẽ đến làm phiền cậu đấy”.

“Ò tớ không phiền đâu” Yuong Soon xoa đầu Choon Hee khiến cho khuôn mặt Choon Hee dần ửng hồng.

Nếu cậu cứ làm vậy thì… Tôi càng… Thích cậu nhiều mất.

Bạn đang đọc Kẻ Sống Sót Cuối Cùng sáng tác bởi sussy890
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sussy890
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.