Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội Nghị Bí Mật (3)

Tiểu thuyết gốc · 1998 chữ

Hoàng cung Hoa Lư,

Phòng Nghị sự,

Mọi người tuy có lòng trách cứ Đoạn Tuyệt Sinh tâm tư ác độc nhưng lại há hốc mồm á khẩu trước lý lẽ của hắn. Suy nghĩ cho thấu đáo thì quả thật là như vậy. Con người vốn có bản tính ích kỷ hại người lợi mình. Mâu thuẫn nho nhỏ cũng có thể dẫn đến sát phạt giết người, lớn hơn thì như việc chính biến vừa rồi, Việt Hoàng không phải cũng tàn sát mấy ngàn người ba họ Lê, Nguyễn, Dương và hơn 1000 tử sĩ kia hay sao, kể cả người già, trẻ con cũng không tha cơ mà.

Nay quy mô phóng đại lên thành quốc chiến, thật ra cũng chỉ là số lượng người nhiều hơn mà thôi. Xưa nay có câu: giết một người là tội phạm, giết mười người là sát nhân hàng loạt, giết ngàn người là anh hùng, giết vạn vạn người là kiêu hùng. Như vậy, số lượng mạng người xét cho cùng chỉ là con số ước lệ. Loài người từ khi được vũ trụ sinh ra đã bẩm sinh có tư tưởng và thói quen nội đấu mạnh mẽ nhất trong muôn loài. Nếu không như thế, với tốc độ sinh nở cũng như trí thông minh tuyệt đỉnh, loài người sớm đã thống trị thế giới này từ rất lâu rồi.

Không khí trầm mặc lại, mọi người đa phần vì chưa nghĩ ra phương pháp vẹn toàn, phần thì chưa biết lấy lý do nào để phản bác, phần vì không biết ý nghĩ chân thực của Việt Hoàng như thế nào, phần vì còn đang chưa kịp tỉnh hồn nên im lặng không nói.

Đinh Liễn quét ánh mắt quanh gian phòng rồi dừng lại trên pháp thân của hai vị thần linh: “Hai cụ, tôm cá hải sản và thú rừng chắc là không thuộc phạm vi con cháu của hai thần tộc chứ?”

Nghe Đinh Liễn hỏi đến vấn đề chẳng liên quan đến chiến tranh sắp tới thì khá ngạc nhiên nhưng cũng vẫn thành thật đáp: “Đúng vậy, những sinh vật thấp kém chưa có linh trí như hải sản hay dã thú đều không phải là thành viên của hai thần tộc Sơn Thủy. Chúng là thức ăn của những loài to lớn hơn. Chỉ cần không quá tàn sát đến diệt tuyệt làm mất đi sự cân bằng hệ sinh thái tự nhiên thì không sao cả. Dù sao bọn chúng cũng là thức ăn của con cháu yêu tinh, yêu quái”.

Đinh Liễn: “Như vậy thì tốt quá. Vậy sắp tới trẫm đành nhờ các vị huy động con cháu bắt một ít hải sản và thú rừng làm thức ăn một thời gian nhé?”

Sơn Tinh: “Không vấn đề, bệ hạ ngài muốn bao nhiêu cũng có, ăn bao lâu cũng được, đây chỉ là chuyện nhỏ”

Đinh Liễn: “Không phải là ta ăn, mà là để cho người khác ăn”

Thủy Tinh: “Không sao cả, bệ hạ muốn chiêu đãi cả triều đình cũng không sao, hai tộc chúng ta gom đủ”

Đinh Liễn: “Ha ha, không phải là chỉ có triều đình ăn. Trẫm nghĩ số lượng sẽ hơi nhiều một chút. Đủ cho 4 triệu người ăn trong vòng nửa năm là được”.

Thủy Tinh: “Bệ hạ cứ an tâm. Chuyện đó không vấn đề. Hả. Bệ hạ nói bao nhiêu cơ? Bốn triệu người ăn trong nửa năm hả. Thiên sát...”

Đinh Liễn: “Đúng vậy. Trẫm muốn dùng chúng làm lương thực kết hợp với thủy hải sản, dã thú để nuôi dân chúng cùng một triệu dân Champa thiên di, thậm chí cả 10 vạn quân kia”.

Mọi người sửng sốt: “Cái gì. Bệ hạ ngài không đùa chứ ạ?”

Đinh Liễn: “Đương nhiên là trẫm không đùa rồi. Các ngươi chỉ nghĩ đến đánh đánh giết giết nhưng lại không biết rằng đất nước chúng ta bây giờ cần nhất không phải là vàng bạc châu báu hay tài nguyên mà là thiếu người. Hay nói cách khác tài nguyên cần nhất bây giờ là tài nguyên nhân khẩu.

Làm nông cũng cần người, các nghề nghiệp thủ công cũng cần thợ, xây thành đào hào cũng cần công nhân, làm đường, mở trường cũng cần nhân khẩu. Cái gì cũng cần người như thế mà nay có sẵn hơn một triệu người tự nguyện tiến đến làm công cho đất nước chúng ta không phải là vừa vặn hay sao? Đây không phải là thiên ý thì là gì? Tàn sát làm chi để chúng ta mắc tội nghiệp báo lại tổn thất rất nhiều nhân lực. Không phải cứ giết người mới là phương pháp giải quyết vấn đề duy nhất

Đúng. Ý trẫm là thu nhận hơn một triệu người Champa đang ngược Bắc kia, thậm chí còn dự định cho người đến đón họ cho nhanh chứ chờ họ đi bộ thì năm ngựa tháng khỉ nào mới tới nơi. Còn 10 vạn quân kia ư? Chúng là 10 vạn trai tráng khỏe mạnh đó các ngươi biết hay không? Tuy rằng bắt sống chúng không quá dễ dàng nhưng không phải là không có cách nào cả.

Hơn một triệu nhân khẩu kia thiên di là vì họ là người theo Phật Môn, ngược Bắc là vì họ tin Phật chủ sinh ra ở nơi chúng ta. Như vậy tâm tính của họ vốn thiện lương tín Phật, họ tất nhiên không dám gây sự nhiễu nhương. Chỉ cần Phật Môn, Đạo Môn cùng nhà nước liên hợp thi triển vài thủ đoạn là có thể an cái tâm của họ.

Còn 10 vạn quân kia chủ yếu là nô lệ và thợ thủ công bị bắt đi lính. Chỉ cần chúng ta bắt được lại không giết họ, đồng thời tuyên bố giải phóng họ khỏi kiếp nô lệ, cho họ cái ăn cái mặc thì tất nhiên họ sẽ theo chúng ta sai bảo mà làm việc. Còn những kẻ hiệu trung với triều đình Champa thì sàng lọc ra đòi Bemithue chuộc người. Nếu hắn ta không chịu chuộc thì hắn sẽ làm lạnh lòng quân sĩ và những người đi theo hắn, họ tất sẽ không còn lòng trung thành, có lợi cho việc chinh phạt trả đũa của chúng ta sau này.

Nếu hắn chịu chuộc người thì với tình hình kinh tế kiệt quệ của đất nước Champa như hiện nay tất sẽ lại càng thêm cùng cực, khó khăn. Để bù đắp hắn tất nhiên sẽ phải tăng thuế má bóc lột nhân dân, thậm chí cả tầng lớp theo Bà la môn vẫn đang ủng hộ hắn. Mâu thuẫn giữa hắn và dân chúng chắc chắn sẽ chôn giấu hạt giống phản loạn. Đợi thời cơ chín muồi, sắp xếp thu lưới con bài Lê Long Thâu, nhất định sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Cái mà trẫm suy nghĩ là việc tiếp nhận hơn một triệu dân Champa sẽ cần một số lượng lớn thức ăn ít nhất là trong vòng nửa năm chờ đợi vụ mùa Xuân Hạ có thu hoạch. Nay phải nhờ hai tộc Sơn Thủy giúp chút sức. Thức ăn cũng không cần quá quý trọng chỉ cần tôm tép, cua ốc, cá nhỏ là được.

Một bộ phận để ăn, một bộ phận để chính người dân nuôi trồng để tái sản xuất. Ngành chăn nuôi nước ta chưa phát triển, nhân dịp này trẫm muốn nâng đỡ những người nông dân và khai sáng ra một số nghề mới. Kế lâu dài đâu thể để các vị Sơn Thần, Thủy Thần mang thức ăn đến sẵn, như vậy chỉ có chiều hư chúng sinh mà thôi. Tay làm hàm nhai mới chính là đạo lý cuộc sống.

Dã thú và cá tôm cua ốc không phải do nhị tộc tàn sát nên ảnh hưởng khí vận sẽ không lớn. Tôm cá trong sông hồ và biển cả vốn có nhiều gần như vô tận. Chỉ có điều sẽ khiến hai tộc hơi mất giá khổ cực một chút bởi thời này công cụ đánh bắt còn thô sơ quá. Nhưng nếu khéo léo thiết kế thủ đoạn thì hai tộc sẽ thu hoạch một lượng lớn hương hỏa của bốn triệu dân chúng. Vừa cứu chúng sinh có thêm công đức, vừa có hương hỏa khôi phục thần lực, một công đôi việc. Dù sao, người sống cũng giá trị hơn người chết phải không nào?

Việc thứ hai trẫm lo lắng là lần này quân Champa được sự hậu thuẫn của nhóm thần linh Hindu giáo. Vẫn chưa rõ họ ủng hộ kiểu gì, có những vị thần nào ra tay bảo hộ. Thế nên Thủy tộc phải giám sát chặt chẽ Đại Tư Tế Kipasik và các đền thờ Bà la môn. Tổng Bộ An Ninh Đặc Biệt cũng phải sẵn sàng ra tay. Dù sao, với các thế lực siêu nhiên, binh lính phàm nhân số lượng bao nhiêu cũng không đủ lấp đầy. Hai cụ thấy sao?”

Sơn Tinh Thủy Tinh nhìn về phía nhau. Xem ra bọn họ bụng làm dạ chịu thôi. Hơn nữa đúng như Đinh Liễn nói, việc này được sắp xếp tốt có thể khiến uy danh của hai tộc thần linh cất cánh, nhất định sẽ thu gặt hương hỏa cuồn cuộn không ngừng nghỉ. Miếng mồi béo bở này làm sao bọn họ có thể từ chối cơ chứ?

Hai cụ Sơn Tinh - Thủy Tinh chắp hai tay: “Chỉ cần bệ hạ có phương pháp hàng phục 10 vạn quân lính thì hậu trường của Champa không phải là vấn đề. Đánh trên sân nhà thần linh đất Việt chẳng khác nào khiêu chiến mặt mũi chúng ta. Nhất định, chúng ta sẽ chiến thắng. Xin bệ hạ cứ an tâm”.

Chư vị đại sư Phật Môn dẫn đầu là Khuông Việt Đại Sư cũng vội vàng nói: “Bệ hạ. người xưa có câu cứu một mạng người hơn xây 7 tòa phù đồ. Nay bệ hạ nhân hậu không giết quả thật công đức vô lượng, dân chúng ắt sẽ ca ngợi công đức của bệ hạ thiên thu. Bệ hạ có khó khăn gì thì cứ sai bảo, Phật Môn nhất định sẽ hoàn thành”.

Thấy miếng bánh tín đồ bị chia cắt, chư vị Đạo môn cũng ngồi không yên. “Bệ hạ, Đạo Môn là một thành viên của quốc gia nên bụng làm dạ chịu. Chúng ta cũng muốn cùng các đạo hữu Phật Môn hỗ trợ dân chúng an cư lạc nghiệp. Xin bệ hạ ân chuẩn!”

Đinh Liễn: “Yên tâm, công việc lo cho hơn một triệu người không phải là ít. Một mình Phật Môn cũng lo không nổi. Hai nhà Phật Đạo cùng nhau làm đi. Việc lập làng, lập thôn, dựng chùa, dựng đạo quan, đúc tượng cũng cần các vị san sẻ và phối hợp với các cơ quan nhà nước.

Bây giờ, mọi người cùng bàn bạc chi tiết kế hoạch bắt sống 10 vạn quân cũng như an cư hơn một triệu người Bắc di. Nhất định không thể để việc này sai lầm.”

“Dạ. Chúng thần hiểu rõ. Về việc tóm gọn 10 vạn quân, bệ hạ có ý tưởng như thế nào, xin nói ra cho bọn thần tham khảo và hoàn thiện ạ?”

“Uh…là thế này...đầu tiên chúng ta sẽ như thế này…khi quân địch tiến tới chỗ này…chúng ta sẽ như thế này, thế này…” Đinh Liễn vung bàn tay lập tức một sa bàn chi tiết của đất nước hiện ra sảnh phòng. Mọi người cùng xúm nhau lại bàn luận, chỉ chỏ…

“Về vấn đề an cư người Champa thiên di đến, các vị cảm thấy chúng ta nên sắp xếp họ ở đâu, như thế nào cho phù hợp?”

Bạn đang đọc Khí Vận Quốc Gia sáng tác bởi kimbang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimbang
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.