Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão thiên, ta nên làm gì bây giờ?

Phiên bản Dịch · 1813 chữ

"Thu hoạch được thiên phú thần thông: Da Dày Thịt Thô ( hắc thiết cấp)."

"Thu hoạch được công pháp: Lợn Rừng Va Chạm ( bất nhập lưu)."

"Thu hoạch được một năm tu vi."

Lâm Phàm nắm chặt trường thương thở hổn hển, nghe được đầu vang lên âm thanh, lúc này mới xác nhận hết thảy đều là thật.

Lập tức cảm giác thân thể có chút biến hóa.

Lúc trước cảm giác giống như là người bình thường.

Hiện tại hắn cảm giác giống như là người mang võ công, tuyệt thế cao thủ.

Bộ đầu chẳng biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Lâm Phàm, bàn tay đập đập trên bả vai hắn.

- Tốt, rất tốt, ngươi chính là trời sinh làm bộ khoái. Đối mặt yêu ma phải quả quyết như vậy. Chỉ cần có thể chém giết yêu ma, không tiếc áp dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Đối với Lâm Phàm, bây giờ không phải là thời điểm khiếp sợ.

“Phụ trợ nhỏ” sự tình chờ trở về chậm rãi nghiên cứu.

- Đại nhân! Ta không nhịn được đâm thêm một nhát, không nghĩ tới đâm chết luôn Dã Trư Yêu làm lỡ lần khảo hạch này, còn xin đại nhân thứ tội.

Lâm Phàm nói.

Hắn không thể không đâm a.

Đây rõ ràng chính là đưa kinh nghiệm tới tận cửa.

Tục xưng “Tân thủ đại lễ bao”.

Nếu như không bắt tới cơ hội này, vậy thì tân thủ thôn độ khó sẽ càng lớn.

- Không sao, có thể phát hiện ra hạt giống tốt như ngươi, đại nhân rất vui vẻ. Từ giờ trở đi tiểu đội này do ngươi phụ trách.

Vương Chu nói.

- Đa tạ đại nhân đề bạt.

Lâm Phàm trong lòng vui mừng, không nghĩ tới còn thăng chức. Lần này không lỗ, không có chút nào thua thiệt.

Nhìn một chút đám tân thủ, chỉ thấy bọn hắn nhìn về phía mình cũng tràn đầy vẻ sùng bái.

Bọn hắn đều chấn kinh trước thủ đoạn của Lâm Phàm rồi.

Thật mẹ nó hung ác.

Kia nhưng là Dã Trư Yêu, là yêu ma. Nói đâm liền đâm, đâm một lần không đủ còn đâm lần thứ hai, trực tiếp đâm chết Dã Trư Yêu.

Bọn hắn không cách nào quên tràng cảnh đối phương rút ra trường thương: ruột, máu, phân và nước tiểu vẩy tung toé.

Đây là vị ngoan nhân.

Lúc này một tên bộ khoái từ phương xa đi tới, tại bên tai Vương Chu nhẹ giọng nói nhỏ. Vương Chu dần dần thu liễm nụ cười, thần sắc trở nên nghiêm túc. Sau đó đó đưa tay ra hiệu ngừng lại, đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm cùng đám người.

- Hôm nay khảo hạch đến đây là kết thúc, từ nay về sau các ngươi chính là một tên bộ khoái, vì Giang Đô thành bình an mà cố gắng.

- Giải tán.

Vừa dứt lời, Vương Chu vội vàng ly khai, giống như xảy ra chuyện gì cực kỳ trọng yếu.

Trong luyện võ trường, mười lăm tên tân thủ bộ khoái vây quanh Lâm Phàm liên tục buông lời nịnh nọt thổi phồng.

Hiện tại Lâm Phàm đã là đầu lĩnh của bọn hắn.

Không thổi phồng cấp trên của mình thì thổi phồng ai?

Lâm Phàm nghe những lời nịnh hót này chỉ cảm thấy tinh khí thần thoải mái. Không nghĩ tới xuyên việt còn không được bao lâu liền hỗn được tốt như vậy. Suy nghĩ kỹ một chút cảm thấy rất không tệ, cũng không nỡ trở về.

Aizzz, mục nát, thật sự là mục nát.

- Về sau ta chính là đầu lĩnh của các ngươi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta Lâm Phàm cam đoan các ngươi không có việc gì. Không cần lo lắng đám yêu ma kia, nếu như dám can đảm tiến đến chọc vào nhóm chúng ta, đây chính là hạ tràng của hắn.

Lâm Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, cảm thụ một chút cảm giác làm đầu lĩnh.

Nhóm tân thủ bộ khoái nhìn về phía Dã Trư Yêu thi thể hít một hơi lãnh khí, lại cảm giác được cực độ an toàn. Đi theo Lâm Phàm tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.

Lâm Phàm còn đang gấp gáp trở về nghiên cứu “phụ trợ nhỏ” đâu, liền mất hứng thổi phồng cùng bọn hắn.

Về phần có thể bao bọc bọn hắn hắn không, chuyện này về sau tính tiếp.

Tùy tiện nói vài câu liền vội vàng rời đi.

Trong phòng.

Lâm Phàm vội vàng xem xét đồ vật vừa lấy được.

Da Dày Thịt Thô ( hắc thiết cấp): Bất nhập lưu Dã Trư Yêu thiên phú thần thông, chịu kháng đòn, chịu đánh, phổ thông binh khí không rót vào nội lực không phá được phòng ngự.

Lợn Rừng Va Chạm ( bất nhập lưu): Bất nhập lưu Dã Trư Yêu công pháp, lực lượng toàn thân tập trung lên đầu để đâm húc đối thủ. Chính mình đầu rơi máu chảy hay là đối phương gãy xương trọng thương, hết thảy đều xem đầu ngươi có đủ cứng hay không.

Đồ chơi gì?

Lợn Rừng Va Chạm là cái quỷ gì? Đùa ta sao?

Nhưng thiên phú thần thông Da Dày Thịt Thô vẫn còn rất tốt. Có thể giúp hắn từ nhóm người phàm nhân buồn tẻ vô vị trổ hết tài năng, cũng có năng lực tự vệ.

Một năm tu vi hẳn là nội lực.

Hắn có thể cảm nhận được có cỗ khí lưu yếu ớt tại thể nội lưu động, toàn thân tràn ngập lực lượng.

Cảm giác này cực kỳ thoải mái.

Hắn xem như đã nhìn ra, có thể rơi xuống bao nhiêu đồ vật liền xem vận khí thế nào.

Dã Trư Yêu biểu hiện ra sáu loại đồ vật cuối cùng rơi xuống ba cái. Vận khí cũng coi như tạm được, không cao không thấp, rơi xuống đều là đồ tốt nhất.

Kỳ thật Lâm Phàm đã thử nhìn qua Vương Chu hiển thị ra đồ vật có thể rơi xuống.

Kém chút làm mù mắt hắn.

Nếu như không phải thực lực bản thân yếu kém, hắn thật muốn chém Vương Chu một đao.

Mẹ nó, đây chính là dụ hoặc người tốt phạm tội a.

Vấn đề cần tìm hiểu đều minh bạch rõ ràng, đợi trong phòng cũng không có ý nghĩa. Vẫn là ra ngoài đi dạo một vòng, nói không chừng vận khí bạo rạp còn có thể nhặt nhạnh tới chỗ tốt.

Cỗ thân thể này lưu lại ký ức cũng rất vô dụng, ngẫm lại cũng thế, chỉ là phổ thông bách tính mà thôi, nào biết được điều gì bí ẩn? Hết thảy đều phải tự mình tìm tòi.

Thật sự là phế vật a.

Mang ta xuyên qua cũng không an bài cho ta một cái thân phận cao cấp một chút. Yêu cầu cũng không cao, một vị lão tổ nào đó hoặc là một vị lão tổ tôn tử đều được.

Chỉ cần có bắp đùi để ôm, gọi gia gia cũng không phải không được.

Nào giống như bây giờ, một cái nho nhỏ tiểu bộ khoái. Bất quá hắn cũng không tin, bằng vào “phụ trợ nhỏ” an ổn phát triển liền không có cơ hội ngóc đầu lên.

...

Trong Giang Đô Thành.

Lâm Phàm mặc trang phục bộ khoái, bên hông treo đao, ngẩng đầu ưỡn ngực đi trên đường phố.

Dân chúng xung quanh nhìn thấy Lâm Phàm cũng không dám cản trở con đường của hắn.

- Hắc hắc, làm quan có làm quan chỗ tốt, tự mang quan uy a?

Lâm Phàm trong lòng vui thích, cảm giác thật tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng được uy phong như vậy.

Đang lúc đi qua một quán trà nhỏ ven đường, hắn nghe được có nhóm người trò chuyện với nhau.

Vểnh tai, lặng lẽ nghe lén, vừa rồi bọn hắn nói là ai chết?

- Trần phủ bị diệt môn, vừa mới bị phát hiện.

- Không thể nào, Trần phủ thế nhưng là số một số hai phú thương gia tộc tại Giang Đô thành, ai to gan như vậy?

- Ta nghe nói là yêu ma làm loạn, tựa như là Trần gia công tử ở bên ngoài trêu chọc phải đồ vật không sạch sẽ.

- Không thể nào, yêu ma sớm đã không tồn tại, ở đâu ra đồ vật không sạch sẽ?

. . .

Lâm Phàm ngây người, ngẩng đầu nhìn về phía trước, nếu như hắn nhớ không lầm phía trước hẳn là Trần phủ.

- Không được, nhất định phải làm như không biết. Người chết không đáng sợ, sợ nhất là chết không rõ ràng. Hơn nữa có thể do yêu ma làm. Yêu ma tiêu diệt được một phủ tuyệt đối không tầm thường, vẫn là chớ dây vào.

Mặc dù thân là bộ khoái, phải có một trái tim không e sợ yêu ma.

Chẳng qua chỉ là thổi ngưu bức mà thôi.

Thật sự gặp phải những chuyện này, vẫn là để đám cao thủ xông lên đi.

Mà ngay tại lúc Lâm Phàm chuẩn bị theo đường cũ trở về, từ phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.

Ta xxx. . .

- Lâm Phàm, ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Vương Chu dẫn người đi tới.

Lâm Phàm đưa lưng về phía Vương Chu, hít sâu một hơi, xoay người lại nói:

- Đại nhân, thuộc hạ thân là bộ khoái tự nhiên cần giữ gìn an toàn trong thành, cho nên đi xung quanh tuần tra xem có người nào xem nhẹ vương pháp hay không.

- Ừm, rất tốt, không có uổng phí ta một phen vun trồng ngươi. Trần phủ phát sinh án mạng, ngươi bây giờ trở về dẫn người tới, đem Trần phủ bao vây chặt chẽ, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào.

Vương Chu thần sắc nghiêm túc nói.

- Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh.

Lâm Phàm đáp.

Lão thiên gia.

Đây là tự mình tìm đường chết.

Sớm biết rõ như vậy liền thành thành thật thật trốn trong phòng.

Nhìn xem Vương Chu thần sắc, Trần phủ án mạng không đơn giản chút nào.

Tuyệt đối là yêu ma làm.

Không có biện pháp.

Chỉ có thể kiên trì chống đỡ lấy.

Dựa theo hắn xem qua nhiều bộ tiểu thuyết cùng truyền hình điện ảnh, đêm nay dạ hắc phong cao chi nguyệt, chắc chắn có yêu ma chân đạp mây đen mà đến, đánh đánh mấy lần, tiện tay bóp chết đám bộ khoái bên ngoài phủ, sau đó tiến vào trong phủ đại náo một trận.

Ai đến nói cho ta, tiếp theo nên làm cái gì bây giờ?

Bạn đang đọc Không Cẩn Thận Liền Vô Địch Rồi của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NICKKOl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.