Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiết tử

Phiên bản Dịch · 2739 chữ

Bé nam đã gần cả ngày không ăn cơm uống nước, nó nuốt một miếng nước bọt, cổ họng giống như có miếng sắt ghỉ, tràn ngập vị tanh, trước mắt nó từng trận từng trận màu đen ập tới, không biết là đạp phải cái gì, mắt cá chân mềm oặt, không kịp ừ hữ gì đổ sập xuống phía trước.

Thiếu nữ đứng cạnh thản nhiên nhấc cổ áo nó lên, kéo đi như kéo một con chó chết, thiếu chút nữa là siết chết nó, cậu nhóc quờ quạng chống dậy, chật vật duy trì tư thế, cũng coi như không phải nằm bẹp trên đất, cảm giác thanh âm ở bên như gần như xa, giống như cách một tầng gì đó.

"Cậu sao thế?"

"Tôi, tôi thật sự"

Thật sự đi không nổi nữa.

Lời mới nói một nửa, cậu quả thực không còn hơi sức, nửa câu sau mơ hồ trong cổ họng, bị những cơn buồn nôn đứt đoạn thổi tán loạn.

"Cậu nói gì?" Thiếu nữ không nghe rõ, lại gần nâng cằm nó, nhìn sắc mặt cậu, cau mày hỏi: "Bọn chúng đánh cậu sao?"

"Không, không có," cậu nhóc yếu ớt bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên người nó, hơi thở mỏng manh như tơ nhện, nói: "Hạ, hạ huyết áp, chị"

"Ồ," Thiếu nữ nghe được cách xưng hô này, hơi ngẩn người, nhưng cũng không phản đối. Bé gái chừng mười tuổi không quá mẫn cảm với vấn đề tuổi tác, cô bé sờ một vòng, không biết lấy ra từ chỗ nào một miếng socola. "Cho này, hình như hết hạn rồi, chị đây cũng không có cái khác, cậu dùng tạm vậy."

Miếng socola này dãi dầu sương gió, không biết đã chảy ra rồi đông lại mấy vòng rồi, tang thương đến mức biến đổi cả hình dạng, cậu nhóc run rẩy nhận lấy, cảm giác chính mình như đang bóc ra một miếng vải quấn thi thể dinh dính, nhưng không có lựa chọn khác, chỉ có thể ép chính mình nhét vào miệng, còn nếm thấy vị bột giặt nồng đậm.

Đói tới mức hạ đường huyết, vốn rất dễ choáng váng buồn nôn, hơn nữa cổ họng cậu bị sưng, nhai nuốt rất khó, miếng socola không biết đã trải qua những gì kia dính chặt vào lưỡi gà trong họng, khiến cậu nghẹn tới mức mức nôn khan mấy lần, lệ rơi đầy mặt.

"Không phải đưa cho nhóc rồi sao, còn khóc cái gì?"

"Em... ức.. không khóc, chính là...ức.. không nuốt xuống được"

"Công chúa điện hạ." Thiếu nữ chán nản than thở, ngồi xổm xuống bên cạnh, nhẫn nại chờ nó lau khô nước mắt, lại hỏi, "Này, hỏi nhóc, biết vì sao đám người đó trói em lại không?"

"Không, ực.. không biết," Cậu nhóc dùng hết sức lực toàn thân, mới coi như nuốt xuống được cái thứ trong cổ họng, thở sâu, "Em không quen bọn họ, nhưng bọn họ có xe, còn nuôi mấy con chó, em nghĩ bọn học sắp đuổi kịp chúng ta rồi, chúng ta phải báo cảnh sát, chị, chị có công cụ liên lạc không? Điện thoại của em bị chúng tịch thu rồi."

"Không có, thôn chúng ta đều là dùng cổ họng mà kêu." Thiếu nữ nhún vai, "Nhóc không phải là thiếu gia con nhà có tiền đấy chứ? Bọn họ bắt cóc tống tiền hả?"

"Không phải, bố mẹ em đều là người bình thường." Cậu bé nghĩ một chút, lại nói, "Có lẽ không phải vì tiền, bọn họ không chụp hình em, cũng không bảo em gọi điện cho người nhà đòi tiền chuộc. Đám bắt cóc em có cả thảy khoảng bảy, tám tên, em nghĩ đám bắt cóc tống tiền bình thường sẽ không có quy mô lớn như vậy, bởi vì nội bộ một nhóm người nếu như người đông mắt tạp, sẽ rất dễ phát sinh xung đột vì lợi ích, đội nhóm khó ổn định."

Cậu nói rõ ràng đâu ra đấy, còn xen lẫn cả văn viết, thiếu nữ nghe mà mù mịt cả đầu óc: "Ồ, là vậy sao?"

Cậu nhóc đột nhiên trở nên thận trọng, nói:"Em đọc trong sách thế."

Hai đứa trẻ chưa lớn ở một nơi vô cùng hoang vắng, không xa có một cái cầu vượt đi ngoại tỉnh, lúc này không có một chiếc xe nào. Bốn bề heo hút không có dấu vết của nhà dân, nhưng gần đó có một xưởng xử lý rác, từng trận gió cuối hạ đầu thu quét đến mùi thối mục. Cậu nhóc bị cái mùi đó sộc vào mũi đến phát đau, theo phản ứng tự nhiên nôn khan mấy lần, rồi vội vàng lấy tay bịt miệng, cẩn thận nhìn cô bé một cái, như là sợ cô bé ghét bỏ.

Cô bé mặc một cái áo sơ mi nam ngắn tay đã cũ, kiểu dáng thuộc về những năm 90, thư ký thôn ủy hay mặc, có điều chiếc áo quả thật không vừa với cô bé, mặc lên người giống y như một cái bao tải rách, nhưng trông cũng không quê mùa. Cô bé một tay xách cặp sách bằng vải bò, khóa kéo của cặp sách đã hỏng, liền tự may thêm vào mấy cái nút áo khập khiễng, dây đeo rũ xuống mềm oặt, trông như vừa mới nhặt ra từ thùng rác.

Nhưng cho dù là thế, cô bé cũng không có vẻ lôi thôi bối rối, ngược lại lại hoàn toàn không để ý.

"Chị, chị sống ở gần đây sao?" Cậu nhóc khẽ khàng hỏi, "Chúng ta đi đâu mới tìm được người lớn?"

"Sao ta biết được, ta bám sau xe bọn họ đến đây," Thiếu nữ nhổ một cọng cỏ trên mặt đất, ngậm trong miệng, vừa quan sát địa hình xung quanh vừa tính toán gì đó, hoàn toàn thờ ơ, "Mấy người đó bắt em ở ngõ Ao sình, không phải sao? Chị đi mua đồ ăn sáng ngang qua, có điều bọn đó ra tay nhanh thật, lúc đó chị cũng không thấy rõ là bắt người, chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng, mới theo sau xem một chút, coi như nhóc mệnh lớn."

Cậu nhóc há miệng tròn mắt.

Thiếu nữ nói tiếp: "Chị còn chưa hỏi nhóc đấy, sáng sớm, một thằng nhóc chạy đến ổ lưu manh ngõ Ao sình làm cái gì?"

Cậu nhóc sững sờ như bị sét đánh: "Một, một mình chị?"

"Ờ, đúng thế, thật ngại quá, chị đây thường không có cái thói quen mang theo người cả một đội cổ vũ, có lẽ ra sân không đủ long trọng."

"Chị không nói cho người lớn? Không báo cảnh sát?" Cậu nhóc định thần lại, lông tóc dựng đứng lên hai thước, "Chị còn cái gì mà nhảy lên bám đuôi xe? Chị, chị bám vào đâu cơ chứ? Chẳng may rơi xuống sẽ bị xe trên đường đè chết đó, còn nữa, chẳng may bọn họ phát hiện ra chị"

Thiếu nữ quả thực là bị cái miệng tía lia không nghỉ của nhóc làm đứt đoạn dòng suy nghĩ, quay đầu lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nó: "Báo cảnh sát gì hở? Chị đi đâu mà báo? Từ ngõ Ao sình chạy đến đồn công an, đem chuyện nói cho người ta hiểu, rồi lại chạy về - quan trọng là chị còn không rõ đã xảy ra chuyện gì - một chuyến như thế, đã đủ kéo nhóc vào lò, hỏa táng thành một cái nồi rồi. Ngoan, cút sang một bên ôm cái "Nguyên tắc hành động của học sinh tiểu học" của nhóc, vuốt ve thứ hoa sen ngu ngốc mỏng manh mọc trong thùng đi nhé.”

"Em là đang nói chuyện lý lẽ với chị đó, còn nữa, em đã lên sơ trung rồi!"

Thiếu nữ "Phụt" một tiếng, bật cười: "Vậy học lực của nhóc quả là cao, chị"

Lời của cô nhóc chưa nói xong, đột nhiên thần sắc biến đổi, thô bạo nhấc cậu nhóc lên, xô vào bụi cây ven đường. Theo bản năng cậu nhóc nín thở, bắt đầu lo lắng, một chùm sáng trắng đục quét tới.

Là đèn xe.

Vài cỗ xe, trong đêm mênh mông, âm thanh hỗn độn của tiếng động cơ và ống bô đặc biệt vang dội, giống như máy bay oanh tạc đang vây quanh bọn họ, liền sau đó, dừng lại ở một nơi cách bọn họ không xa, trong gió truyền tới tiếng nói chuyện thô tục ô uế của một nhóm người và tiếng chó sủa.

Bọn chúng đem theo chó đuổi đến rồi!

Cậu nhóc lập tức quay sang nhìn đồng bạn bên cạnh, nhờ ánh sáng mờ mờ, cậu đột nhiên phát hiện cô nhóc có lẽ cũng không lớn hơn mình bao nhiêu, thậm chí có thể là bằng tuổi, gò má và cằm còn có nét tròn tròn mềm mại của trẻ con, có điều con gái trưởng thành sớm hơn một chút, cô bé rõ ràng rất có "chủ kiến", khiến người ta có một loại ảo giác cô bé thực thành thục.

Khuôn mặt nhìn nghiêng không thanh tú bằng nhìn chính diện, bởi vì sống mũi có chút gồ lên, đôi mày vừa rậm vừa dài, nghiêng nghiêng hướng lên trên, năm tháng vẫn chưa kịp điêu tạc khuôn mặt cô bé, da thịt còn chưa nẩy nở, đã lộ rõ tư chất ngạo liệt không chịu thuần phục.

"Bọn họ người đông, có xe lại có chó, bắt hai chúng ta... không, bắt em rất dễ," cậu nhóc đè giọng xuống, vừa thấp vừa gấp gáp," Chúng ta nên chia ra, nếu em bị bắt, chị nhất định đừng đi ra, nghe em nhé, em nghĩ gần đây có bãi rác, gần bãi rác lớn nhất định có điện thoại quẹt thẻ IC, chị đi tìm người cứu em."

"Chị không có thẻ điện thoại."

Gân xanh trên trán cậu nhóc giật giật: "Gọi 110 miễn phí! Đây là thường thức chị cũng không biết sao?"

"Ồ, thật vậy sao?" Thiếu nữ bày ra biểu tình "được bồi bổ tri thức", sau đó bình tĩnh thu lại ánh mắt, phun cọng cỏ trong miệng, "Được thôi, có cơ hội sẽ thử xem, hôm nay thì không dùng được. Nhóc cởi đồ ra."

"...Gì cơ?"

"Cởi, đồ, ra," Cô bé quay đầu sang, ánh mắt lướt qua khuôn ngực gầy yếu của cậu nhóc, "Một cọng giá đỗ không ngực không mông, chị đây còn có thể chiếm tiện nghi của nhóc sao? Mau cởi ra, chớ lề mề!"

Cô bé nói rồi còn muốn tự mình động thủ, cậu nhóc mặt đỏ tai hồng vô cùng xoắn xuýt, cuối cùng cũng bị ép chịu khuất phục - Cậu mặc không nhiều, bỏ mũ lưỡi trai xuống, cởi áo phông và quần thể thao, cả người chỉ còn một chiếc quần nhỏ, trông như con cún con cạo sạch lông, vừa xấu hổ giận dỗi lại vừa có vẻ tủi thân.

Thiếu nữ liếc nhìn cậu một cái, cười đầy ý xấu: "Con chó trên quần cộc trông rất giống cậu đấy."

"Chị nhìn cái gì!"

"Đi theo!" Cô nhóc vẫy tay, khom lưng, nhờ vào mấy bụi cây mọc tự do bên đường che giấu, dẫn theo cậu nhóc linh hoạt chạy loạn khắp nơi.

Lúc đầu cậu còn mơ hồ có chút cảm giác phương hướng, về sau đổi hướng đến ngu cả người rồi, chỉ biết buồn bực theo sau cô nhóc. Tiếng chó sủa càng ngày càng gần, trên đường trống trải, thậm chí còn nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn.

"Đến đây!" Thiếu nữ phía trước vẫy tay với cậu, cậu mới chú ý đến, hai bọn họ đã đến rìa bãi rác, trước mắt là lưới sắt, thiếu nữ chưa nói dứt lời, một vệt sáng quét tới, hai đứa vội vàng ngồi sụp xuống, cách rất gần, cô mới nhìn thấy đôi giày thể thao dưới chân cậu nhóc - rất có mùi, màu sắc và cách buộc dây giày ở hai bên không giống nhau, hơn nữa còn là hệ màu phản quang, "Giày cũng cởi ra, lát nữa từ đây trèo lên, động tác phải nhanh, bị người nhìn thấy thì chết chắc đấy, hiểu chưa?"

"Chị muốn làm gì?"

Thiếu nữ không thèm để ý, nói tiếp: "Sau khi đi vào, tìm chỗ nào thối nhất mà trốn, lúc gần sáng sẽ có xe rác tới, gọi bọn họ cứu nhóc."

"Được, vậy chị chạy trước đi, nhưng mà chị phải chạy xa một chút, bởi vì bãi rác chưa chắc đã che được mùi của em đâu," Cậu nhóc trần như nhộng ngồi co ro dưới lưới sắt, vẫn còn cố gắng phổ cập khoa học ngẫu hứng một cách có chứng cứ có lý lẽ, tốc độ nói nhanh như súng liên thanh, "Em từng đọc trên một bài báo, thông qua huấn luyện, khứu giác của chó phát hiện ma túy có thể đạt đến trình độ phân tử*, số lượng tế bào khứu giác gấp 30 đến 50 lần người, khứu giác của chó tuyệt đối vượt ngưỡng... hắt xì!"

*trình độ phân tử: có thể phân biệt được 1 phân tử hơi trong một lít không khí, 1 phân tử hơi trong 1 lít nước.

Thiếu nữ đột nhiên móc ra một cái bình xịt lớn chừng một bàn tay, xịt một đám lên đầu lên mặt cậu, chất lỏng xịt lên người cậu hình như là nước, không màu không vị, không hiểu sao cậu nhóc đột nhiên muốn hắt hơi, sợ dụ truy binh đến, chỉ có thể liều mạng bịt miệng, đè tiếng hắt hơi trong họng.

"Trời đất, sao cậu có thể học thuộc giỏi thế chứ, không phải là một cái máy đọc thành tinh đấy chứ?"

Thiếu nữ đập vào sau ót cậu nhóc, "Chính là lúc này, lên!"

Cùng vang lên với câu nói của thiếu nữ là một tiếng chó sủa cao vút hung dữ, con chó đó dường như đã gần trong gang tấc, lông tơ trên lưng cậu nhóc đều đồng loạt dựng ngược, trong đầu là một mảng trắng xóa, vô thức nghe theo lệnh của cô bé, dùng hết sức nương theo lưới sắt mà trèo lên, lúc nhảy xuống, đôi chân trần không biết bị cái gì rạch vào, cậu lảo đảo một chút, không dám để ý đến vết rách, cuống quýt bò dậy, nhìn về phía thiếu nữa bên kia lướt sắt: "Chị mau..."

Thiếu nữ đem y phục cậu cởi ra quấn lại thành một cái túi lưới đơn giản, gói cả giày tất, sau đó đội mũ lưỡi trai của cậu lên đầu.

Cậu nhóc sửng sốt, lát sau như hiểu ra gì đó: "Đợi đã, chị định làm gì?"

Thiếu nữ ngoảnh lại huýt sáo: "Sau này, cái chỗ rách nát như ngõ Ao sình, không có chuyện gì thì bớt đến đi, bảo bối ngoan một mình lạc vào đó sẽ bị ức hiếp đó. Tự chạy một mình nhé, chị đi đây."

"Chị..." Cậu nhóc hoang mang nhào tới trước lướt sắt, muốn vươn tay bắt lấy cô bé, chính vào lúc ấy, lại một chùm sáng quét đến, theo phản xạ cậu nhóc lập tức núp sau thùng rác, cô bé lại đứng yên không động đậy, lần này, chùm sáng rọi thẳng vào mặt, cô bé nghiêng đầu híp mắt, khóe miệng lại lộ ra ý cười lạnh nhạt, mang theo lệ khí, lại giống như mang theo tâm thế nghé con không sợ hổ, nóng lòng muốn thử.

Chỉ thấy cô thối lui vài bước, kéo thấp vành mũ, vươn ngón trỏ dựng thẳng đứng bên khóe miệng: "Suỵt__"

Khuôn mặt đó không hoàn toàn lộ diện dưới ánh đèn pin, mũ lưỡi trai đã che mất đôi mắt và lông mày, chỉ lộ ra chóp mũi nhọn và khóe miệng có chút sắc bén, giống như một đám mây rực lửa sáng rực rơi trước võng mạc của cậu.

Sau đó, "ráng mây lửa" đạp gió, lướt qua trước mắt cậu, chớp mắt đã không còn tung ảnh.

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.