Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2726 chữ

Chương 5:

Là một nữ thanh niên, gặp một nam thanh niên lộ ngực trên đường, Cam Khanh không thể không liếc nhiều thêm một cái. Liếc xong, cảm thấy nam thanh niên này muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, đem đi triển lãm cũng không tính là quá đáng.

Có điều, ở cái chỗ tồi tàn cống dầu khói bếp đầy trời như thế này, có cần thiết phải cố thời thượng đến mức ấy không?

"Hồi nhỏ tôi đã gặp ông một lần ở ngõ Sợi Len." Dụ Lan Xuyên cúi đầu, ánh mắt lướt qua bàn tay của ông chủ Mạnh -- Bàn tay của ông chủ Mạnh rất dày, bởi vì cầm muỗng quanh năm nên nhiễm một tầng dầu mỡ, nhưng da dẻ vẫn nhẵn mịn, mềm mướt như ngọc, quả thực không giống đôi tay của một người đàn ông -- đối diện với ánh mắt mơ hồ của ông chủ Mạnh, Dụ Lan Xuyên kín đáo tự giới thiệu, "Tôi họ Dụ."

Mạnh Thiên Ý và Cam Khanh đồng thời trợn mắt.

"À, là cậu!" Mạnh Thiên Ý dựng đứng cái eo lúc nào cũng cong cong dậy, sau đó đè tiếng thấp xuống, "Cậu... vào trong ngồi, mời vào."

Nói rồi, khoát khoát tay về một phía, cố ý che Cam Khanh ở phía sau, làm bộ tùy tiện đuổi Cam Khanh đi: "Con bé này, không có chuyện gì nữa, về trước đi, đi đường cẩn thận chút."

Trong khoảnh khắc Dụ Lan Xuyên cất tiếng nói, Cam Khanh đã lùi về sau nửa bước, tránh ra khỏi ánh đèn, cảm giác tồn tại vốn dĩ đã rất thấp giờ gần như bằng 0.

Nghe ông chủ Mạnh mở lời, cô khẽ gật đầu như u linh trong bóng tối, không đáp lại, quay người rời đi.

Vốn dĩ, Dụ Lan Xuyên không để ý đến cô gái này, chỉ theo thói quen mà nhìn qua một chút, chính vào lúc quét qua bóng nghiêng mơ hồ ấy, trái tim hắn bỗng giật thót, bất giác gọi: "Đợi đã."

Cam Khanh giống như bị dọa cho giật mình, đứng yên cứng ngắc, dè dặt quay đầu: "Nói tôi sao?"

Trong đôi mắt mở lớn của cô đầy vẻ bất an kinh sợ, hai vai so lại, nơm nớp hỏi, giống như con thỏ hoang hoảng hốt.

Lúc này, Dụ Lan Xuyên đã nhìn rõ hình dáng của cô, đột nhiên trở nên khách khí lạnh lùng nói, "Người hôm nay bị bọn chúng chặn lại là em trai tôi, rất cảm ơn cô."

Cam Khanh ngắc ngứ trả lời: "Đừng, đừng khách sáo."

Dụ Lan Xuyên khẽ hừ mũi, trong lòng nghĩ: "Ở đâu ra cái cô nàng như bó củi này vậy? Đến nói chuyện cũng không lưu loát nữa."

Chút kiên nhẫn ít ỏi của hắn còn phải giữ lại để phục vụ khách hàng yêu quý, không thể nhẫn nại với loại hàng đần độn vô dụng này được. Hắn kiềm chế, gật đầu, sau đó không còn để ý tới vị khách qua đường Giáp này, nhấc chân bước vào tiệm "Tôm Thiên Ý".

Cam Khanh nghĩ: "Dọa người ta chết khiếp, Dụ gia thực là một tên bệnh thần kinh bị người ta đào ra từ mộ tổ.”

Cô cúi thấp đầu, bước chân vội vã rời đi, giống như một cái bóng không hấp dẫn ánh nhìn.

Đường ở ngõ Ao sình cứ như mê lộ, vào giờ này, ngoại trừ đường đồ nướng ngoài trời, những nơi khác đều tĩnh lặng, đến cả gió đêm thổi qua cũng chậm chạp hơn vài phần, đèn đường nhiều năm không sửa, sáng hay không còn tùy tâm trạng, có cái còn nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Người đi bộ ở chỗ này, bước chân hơi nặng chút là nghe được cả tiếng vọng.

Đáng sợ chết người.

Không biết có phải đi bộ vào ban đêm một mình sợ hãi, Cam Khanh cố ý quét dép quèn quẹt trên mặt đất, còn khe khẽ ngâm nga một điệu nhạc.

Lúc cô đi đến chỗ khuất sáng nhất, một bóng người ló ra từ con đường nhỏ cô vừa đi qua -- Nếu Lưu Trọng Tề ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, người này là một trong ba gã đã dọa nạt cậu hồi chiều - gã đầu trọc.

Đầu trọc hung ác nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Cam Khanh trong chốc lát, nhấc chân đuổi theo. Gã là người vạm vỡ, thân cao gần mét chín, tuy thế lúc hắn đi lại, dưới chân không phát ra chút âm thanh nào.

Cam Khanh không hề phát giác, thuận theo ngõ nhỏ mà rẽ quặt, trên con đường nhỏ yên tĩnh, chỉ có tiếng dép nhựa loẹt quẹt, và giọng nữ khàn khàn: "Băng qua đồi núi, cho dù mái đầu đã bạc.."

Gã đầu trọc hơi nghiến răng, bước chân càng ngày càng nhanh, nắm đấm giơ lên, trên cánh tay nổi lên đường gân và đường cơ hung ác.

"Huyên thuyên chẳng dứt, về nỗi xót xa không gặp thời..."

Gã trọc nhào tới lối rẽ, sau đó phát hiện, bước chân của hắn phải dừng lại --Trước mắt là một ngõ chết, tối đen như mực, ngoài một chiếc xe đạp công cộng đã báo hỏng, không còn gì khác.

Người đâu?

Lúc này, tiếng dép lê "lách xa lách xách" lại một lần nữa vang lên, truyền tới từ sau lưng hắn!

"Còn chưa toại nguyện được nhìn thấy sự vĩnh cửu..."

Gã đầu trọc ngoảnh lại, trông thấy con bé "thu ngân" lo chuyện bao đồng lướt qua cái ngõ bên cạnh hắn, tay nhét vào túi, chân lười cả nhấc lên, đi đứng nghiêng ngả, không hề liếc đến gã một cái.

Dù sao thì quanh đó cũng không có người, gã dứt khoát không thèm lén lén lút lút nữa, hét một tiếng: "Mày đứng lại."

Hét xong, hắn bước từng bước dài đuối theo Cam Khanh. Gã đầu trọc đuổi đến ngã rẽ đó, nhiều lắm cũng chỉ năm sáu bước, nhoáng cái đã tới nơi rồi, vậy mà chỉ chớp mắt như thế, cô gái kia đã một lần nữa biến mất.

"Thì đã đánh mất chính mình --"

Giọng hát đó như gần như xa, quẩn quanh trong ngõ nhỏ, vang vọng khắp bốn phương tám hướng, sống lưng gã trọc đầu nhỏ xuống một tầng mồ hôi lạnh: "Mày là kẻ nào, đừng có giả thần giả quỷ!"

Gã vừa hét lên, tiếng ca và tiếng bước đồng thời tắt vụt, nhất thời, bốn phía chỉ còn tiếng gió đêm vi vu, loạt soạt, lén lút.

Tim của gã đập thình thịch, gã vô thức quỳ sụp dưới đất, hai tay ôm đầu, nín thở cảnh giác nhìn ra xung quanh.

Một cảm giác run rẩy khó hình dung đột ngột chạy quanh người gã, tiếp sau đó, một cơn gió bất thường ép đến huyệt thái dương của hắn, gã đầu trọc sợ hãi phát hiện, có chạy đi đâu thì cũng không kịp nữa rồi. Huyệt thái dương của hắn đau đớn như có kim châm, trong đầu "ong" một tiếng, nghĩ: "Thế là hết."

Nhưng cảnh xương sọ bị đập vỡ đẫm máu trong tưởng tượng không hề xảy đến. Gã đầu trọc bất động một lúc, mới phát hiện bản thân đến cả một miếng da cũng không hề sứt mẻ, hắn mới mờ mịt sờ một cái, cái đầu quý giá vẫn yên ổn treo trên cổ hắn.

Vừa nãy dường như chỉ là viên đá bị gió cuốn, chẳng may đập vào mặt hắn mà thôi.

Gã ngẩng cái đầu trọc như đầu ruồi nhìn quanh ngõ nhỏ, nhưng đến một đấu chân cũng không tìm thấy. Gã còn đang cố bình tĩnh lại thì điện thoại trong túi chợt vang lên. Hắn moi ra nhìn, giọng nói bỗng thấp đi tám độ, dường như còn hơi dịu dàng: "Alo, sư nương... con sao? Con đang ở trong mấy con ngõ hồi chiều, vừa rồi tình cờ gặp cái đứa báo cảnh sát... Sư nương nói sao?"

Gã nghe điện thoại xong, không tiếp tục tìm Cam Khanh để gây phiền toái nữa, vội vội vàng vàng chạy đi.

Gã rời khỏi ngõ Ao sình, băng qua hai cái ngã tư, xông vào một quán McDonald, sau ót chảy ra một lớp mồ hôi sáng loáng.

Nhân viên phục vụ đang thu dọn bàn ghế bị cái gã như hung thần ác sát này dọa cho giật thót, lùi nhanh về sau một bước, trợn tròn mắt nhìn. Gã đầu trọc không đến để đập phá, gã do dự nhìn một vòng, bước về phía một bàn trong góc -- Bà lão và hai gã đàn ông trưởng thành ăn hiếp cậu nhóc vị thành niên hồi chiều đang ngồi trong góc này, ba người gọi một túi khoai chiên, không có ai ăn, dường như chỉ để bày ra đấy, mấy túi hành lý căng phồng chất đống dưới chân.

Gã trọc đầu thở hổn hển, đến cạnh đồng bọn: "Không phải là nộp tiền rồi à, sao lại nói không cho chúng ta ở nữa? Có lý nào lại vậy, tao đi kiếm bọn họ!"

"Bọn họ trả lại tiền rồi, " gã mặt sẹo ngồi bên cạnh chào một tiếng "sư huynh", rồi nói: "Chịu thôi, không hiểu sao chủ nhà không dám cho thuê nữa."

Gã đầu trọc đang định nói, bà già đột nhiên ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Cái đứa mày gặp thế nào?"

Gã hơi ngẩn người: "Hả? À, là một con bé nhân viên trông tiệm, bữa nay ăn nhiều muối lo chuyện bao đồng, gọi cảnh sát đến, con định đuổi theo dạy dỗ nó một trận."

Bà già hỏi: "Đuổi kịp không?"

"À...thế mà không đuổi được... trời tối quá, con lại không quen đường bằng nó, bám theo được nửa đường thì lạc mất dấu, coi như nó gặp may..."

Gã nói xong, bà già hơi nghiêng người, vươn tay ra quẹt vô huyệt thái dương của gã, lau đi một vết đen nhàn nhạt, cẩn thận nhìn, trông giống như vết than củi trong quán nướng.

Gã trọc nhìn rõ vết trên ngón tay, giật thót, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

"Quét được một đường trên đầu mi thì tất đập nát đầu mi được, hôm nay người đó không chấp nhất với mi mà thôi". Bà già chậm rãi ngồi xuống, thở dài một hơi, "Có biết người đó ở đường nào, quán nào không?"

Gã trọc gật đầu nói nhỏ: "Biết ạ, ở cái đường đồ nướng."

Bà già gật đầu: "Bữa nay, tuy cô ta không đánh ngươi, chính là muốn bày tỏ ngoài chuyện trong quán trong nhà, sẽ không dính vào chuyện bao đồng. Sau này tránh cô ta ra là được."

Gã trọc không cam tâm, còn lẩm bẩm: "Một con bé trông loằng ngoằng như bó củi..."

"Được rồi!" Bà già hơi nâng cao giọng, ngắt lời hắn, "Lúc ở nhà, ta đã nói thế nào? Yên Ninh ngọa hổ tàng long, gặp người đồng đạo thì thu liễm chút, đừng cho là mình lợi hại, ếch ngồi đáy giếng!"

Tên đầu trọc không dám lên tiếng, hai gã khác cũng cúi đầu theo nghe giáo huấn.

Nhất thời, cả bàn trở nên yên lặng, bốn người tám con mắt đều rớt xuống khoai chiên trên mặt bàn, khoai chiên đã nguội ngắt từ lâu, dầu thấm xuống giấy gói, không ai động tới, nằm bơ vơ ở đó, bên cạnh còn có mấy túi sốt cà chua, nằm lộn xộn như thây phơi trên mặt bàn.

Một hồi lâu, gã mặt sẹo phá vỡ sự im lặng: "Sư nương, chúng ta ở đây mãi cũng không phải là cách, nếu quả thực không được, đêm nay chúng ta ở nhà trọ đi?"

Gã què vẫn luôn ngồi cạnh không lên tiếng, lúc này đè nén nói: "Sư nương ở nhà trọ, ba anh em chúng ta ở ngoài một đêm là được, dù sao mùa hè cũng không lạnh."

Bà già dường như còn nghĩ ngợi, tay nắm lấy túi hành lý bên người, không biết là nghĩ tới chuyện gì, hồi lâu sau, bà ta thở dài, lắc lắc đầu.

Mà lúc này, Cam Khanh cũng đã quay về "nhà" của mình.

Cô nàng đi càng chậm, bước chân càng lết xết hơn trước, bởi lúc tránh cái tên trọc đầu, chạy hơi gấp, quai dép nhựa bên chân trái bị đứt một nửa, chỉ còn chưa được một nửa quai còn dính, cô sợ nhấc chân một cái thì hôm nay liền phải đi chân không nhảy về nhà.

Từ xa đã nhìn thấy ánh đèn đường quen thuộc trước cửa nhà, Cam Khanh mới thở dài nhẹ nhõm, quyết định về nhà sẽ mượn bạn cùng phòng đôi dép lê cố cầm cự thêm hai buổi.

Hiện tại, cô đang ở một chỗ cho thuê phòng phi pháp, trong phòng chia làm tám không gian nhỏ, mỗi gian có một chiếc giường tầng, ở hai người. Bạn cùng phòng phần lớn là nữ, bọn người đã giao hẹn với nhau không hút thuốc trong không gian chung, cũng không có ai đi cầu không giật nước, vì thế cũng xem như sạch sẽ. Cô gái ở giường trên với Cam Khanh ban ngày ngủ như chết ban đêm mới xuất đầu lộ diện, đều chỉ là chuyện nhỏ. Cam Khanh là người nằm dưới ngầm cầu còn ngủ được, không để ý đến chút phiền phức này.

Nói tóm lại, cô cảm thấy cái ổ này của mình rất thoải mái, sạch sẽ, cũng gần chỗ cô đi làm, cái gì cũng tốt, hàng đẹp giá lại phải chăng.

Đáng tiếc, thời buổi này, những thứ hàng đẹp giá cả phải chăng lại thường đi kèm với vài vấn đề khác -- ví như là không hợp pháp.

Bởi thế, cả đường về hôm nay, Cam Khanh ngâm nga bài "Đồi núi", lúc về đến nhà, thì phát hiện "nhà" đã không còn nữa rồi.

Cả một đám người xách theo nồi niêu chai lọ chậu rửa, tụ tập ở dưới lầu. Trong đó, Cam Khanh nhìn thấy gương mặt của vài người bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lôi ra một đôi dép lê đưa cho cô, đồng thời cũng nói cho cô biết, gần đây thành phố Yên Ninh lại tiến hành một đợt nghiêm trị những người thuê phòng ở kiểu "bầy đàn", phòng trọ của bọn họ bị kiểm tra niêm phong, phải lập tức dọn đi, không cho ở lại qua đêm.

Vì thế đám người bọn họ, "cú vọ" ngủ ngày cày đêm cũng vậy mà "chim bách linh" ngủ sớm dậy sớm cũng thế, toàn bộ đều bị đuổi ra ngoài đường.

Mười lăm phút sau, Cam Khanh cứu vớt ra số đồ đạc ít ỏi của mình, ngồi xổm bên vệ đường, tay cầm bắp ngô luộc -- Ngô luộc này là của bạn cùng phòng "cú vọ" đưa cho, vô cùng ngọt.

Đèn đường màu trắng nhạt xếp hàng dài sau lưng cô nàng, cột đèn gầy gầy xòe ra hai bên, trông như một hàng thiên nga đang múa, theo con đường to rộng này kéo dài, dịu dàng nhấp nhô lên xuống, xâu chuỗi ánh đèn nhà lác đác trong đêm.

Đêm nay, quả thực là trùng hợp đến kỳ diệu.*

*nguyên bản: Vô xảo bất thành thư - thành ngữ xuất phát từ câu chuyện về Thi Nại Am viết Thủy Hử. Viết đến đoạn Võ Tòng đánh hổ, viết mãi mà vẫn không cảm thấy có thần. Đúng lúc đó thì ông nhìn thấy một gã say rượu đang đánh nhau với con chó vàng. Từ đó mới viết ra được cánh đánh hổ vừa ý. Quả là không trùng hợp thì không viết được thành sách.

Băng lừa đảo và lần lo chuyện bao đồng, không tự lượng sức và thâm tàng bất lộ, trăm sông đổ về một mối, chính là vào lúc bi thảm này mà suy nghĩ xem phải đi đâu để qua đêm.

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.