Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 62

Phiên bản Dịch · 1887 chữ

Cô hiểu ý ông ta, nếu hôm nay cô không nếm thử tất cả các món thì chuyện chuyển hàng đừng hòng nhắc đến. Cô lấy khăn giấy lau nước mắt và mồ hôi trên trán, hé đôi môi đỏ hồng vì cay, nói vẻ rất thoải mái: “Xin chúc cho sự nghiệp ẩm thực của Chủ tịch Giang thuận lợi, thành công như nghề kiến trúc này”.

“Tôi vẫn nghe nói thân thủ của cô rất cao cường, hôm nay viện cớ để được thưởng thức, Tổng giám đốc Tang đừng để bụng. Quả đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tiếc là A Thiên nhà chúng tôi hôm nay xấu hổ, không dám tỉ thí.”

“Hôm khác tôi sẽ hẹn anh ấy để so tài.”

“Thường thì các cô gái không chọn học Taekwondo, cô đúng là trường hợp đặc biệt.”

“Ồ, lúc nhỏ tôi đã chịu ảnh hưởng phim hành động của Hồng Kông.”

Giang Hoài Thâm nghe xong cười lớn.

Vẻ thoải mái, trấn tĩnh của Tang Du hoàn toàn là giả vờ, từng món cay nồng được gắp vào miệng, cô đã cảm nhận thấy dạ dày đang đau nhói. Bác sĩ đã đặc biệt dặn dò cô nên kiêng những món cay, càng không được uống rượu. Bây giờ vì Tang thị, cô đã hy sinh cả bản thân.

Bên này, Thẩm Tiên Phi nghe phục vụ giới thiệu từng món thông qua bức bình phong, cảm thấy nóng ruột, anh vừa đứng lên thì bị Lạc Thiên ngăn lại, anh giận dữ nhìn người đàn ông tóc bạc ấy, khàn giọng hỏi: “Chú Thâm đã nhận lời chuyển hàng cho cô ấy, tại sao lại cố ý sắp xếp bàn ăn như vậy?”.

Lạc Thiên nhìn Thẩm Tiên Phi, nói gọn lỏn: “Chắc anh không ngây thơ đến nỗi tưởng hàng của Giang Hàng dễ mượn thế à? Biết rõ mình phải cầu cứu người khác mà còn đến muộn?”.

“Hôm qua cô ấy bị viêm dạ dày cấp tính phải vào bệnh viện.”

“Vậy thì liên quan gì đến Giang Hàng chúng tôi? Chúng tôi chuyển hàng cho Tang thị, có nghĩa là hạng mục tòa nhà văn phòng của chúng tôi phải dời lại, giá cả chuyển hàng cho Tang thị cơ bản là không tăng thêm, thế gian này không có bữa cơm nào miễn phí đâu.”

Thẩm Tiên Phi im lặng, một lúc sau mới nói: “Bác sĩ đã dặn kỹ cô ấy phải kiêng ăn cay mấy hôm, trưa nay lại phải ăn hết bữa cơm này, cô ấy có thể ra khỏi đây được ư?”.

“Vậy càng tốt, hiệu quả đã đạt được”, Lạc Thiên châm một điếu thuốc, “Bữa cơm này rất lời, không chỉ sắc, hương, vị đều có đủ, cũng vừa khéo cho anh một cơ hội, cô nàng của anh đánh nhau giỏi thế cho dù ngày nào anh cũng tự nguyện cho cô ấy đánh thì chưa chắc đã hữu hiệu bằng bữa cơm hôm nay”.

Thẩm Tiên Phi nghiến răng hất tay Lạc Thiên ra, định bước ra ngoài.

Lạc Thiên nhanh tay, cản trước mặt anh, trầm giọng nói: “Hiện nay Tang thị và Hoàng Đình đều bị quan sát, anh muốn mượn tay Giang Hàng kéo Tang thị dậy, mà người yêu anh không chịu khổ một chút thì ai tin các người? Anh không muốn Tang thị và Hoàng Đình tiếp tục hợp tác, muốn nhìn người anh yêu đền tiền thì cứ ra ngăn cô ấy lại, tính khí chú Thâm thì chắc chú Tư của anh đã nói với anh rồi đấy”.

Lạc Thiên đã nói thẳng ra, Giang Hoài Thâm vì nể mặt chú Tư của Thẩm Tiên Phi mới chuyển hàng cho Tang thị, nếu Thẩm Tiên Phi lao ra ngoài thì cho dù anh đồng ý thiết kế cho Giang Hàng, Giang Hoài Thâm cũng sẽ không chịu giao hàng, huống hồ Giang Hoài Thâm đã dùng phương pháp cực kỳ tinh vi để rửa sạch mối quan hệ của anh và Tang Du.

Thông qua tấm màn mỏng thêu hoa trên bức bình phong, bóng Tang Du thấp thoáng phía xa, Thẩm Tiên Phi nhìn cô, nỗi xót xa khó tả tràn ngập trong lòng.

Tiếp xúc với cô mỗi lúc một nhiều, mấy hôm nay trong đầu anh cứ xuất hiện những khung cảnh lạ lẫm nhưng lại quen thuộc, thoắt ẩn thoắt hiện, rời rạc, gương mặt, giọng nói của cô gái ấy rất tự nhiên và hoàn toàn trùng với cô. Với cô, dù là gặp hay khi nhớ nhung, thứ cảm giác khó tả trong lòng này như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, những đam mê, cuồng nhiệt nơi sâu thẳm tâm hồn khó có thể kiểm soát đang gào thét, thức tỉnh những ký ức chôn giấu trong trái tim anh.

Cô đã xem Tang thị quan trọng hơn cả sức khỏe của bản thân, gánh nặng cô đang mang không chỉ là quản lý Tang thị, mà phần nhiều là tình yêu nặng nề của người mẹ đã nằm dưới đất.

Anh thầm cầu nguyện: Tang Du, trải qua nhiều việc như thế em đều chịu đựng được, sẽ không gì có thể đánh bại được em đâu. Cho dù tương lai ra sao, chỉ cần em muốn, dù bắt anh ăn cả bàn thức ăn Hồ Nam thì chẳng có gì là không được.

Nuốt xuống món cuối cùng, Tang Du khó nhọc há miệng thở, dạ dày đã đau buốt đến nghiêng sông đổ bể, mồ hôi chảy ròng ròng, cô gượng gạo nở nụ cười: “Chủ tịch Giang, quán ăn Hồ Nam của chú định khi nào khai trương, khi nào bài trí?”.

“Nghe nói hôm qua cô nhập viện vì viêm dạ dày cấp tính?”, Giang Hoài Thâm hỏi.

“Nhất thời tham ăn nên bụng đau thôi. Cảm ơn bữa ăn hôm nay của Chủ tịch Giang, vừa khéo giết virus”, Tang Du cố tỏ ra thoải mái.

“Tang thị có thể giành được hạng mục này của Hoàng Đình, quả đúng, là dựa vào thực lực.”

Thu lại nụ cười, Tang Du nhìn Giang Hoài Thâm với vẻ chân thành, nói: “Tang Du đang nghĩ, liệu Chủ tịch Giang đã tha thứ cho chuyện đến muộn của vãn bối chưa?”.

Giang Hoài Thâm búng tàn thuốc trong tay, nhướn mày, quay lại ra hiệu với một người, lát sau một người đàn ông ăn vận chỉnh tề mang bản hợp đồng đến. Giang Hoài Thâm ném hợp đồng sang cho Tang Du: “Chi tiết chuyển hàng đều ghi rõ trong hợp đồng, nếu cô chấp nhận thì ký tên, ra khỏi cửa này cô có thể đến kho của Giang Hàng lấy hàng được rồi”.

Cơn đau quặn dạ dày xâm chiếm cả cơ thể Tang Du, gương mặt đẫm mồ hôi đã trắng bệch, cô cắn môi, cố nhịn đau, cầm hợp đồng lên xem kỹ. Giá cả tuy có cao hơn đại lý của Tang thị nhưng Giang Hoài Thâm ngoài việc tăng phí vận chuyển thì gần như đã để hàng lại cho cô với giá bằng nhau, thời hạn thanh toán là ba tháng. So với hành vi như lợi dụng cháy nhà để ăn cướp của công ty GD thì đúng là một trời một vực, cô cầm bút, ký tên vào không hề do dự.

Giang Hoài Thâm không thèm nhìn mà đưa cho người đứng sau, rít một hơi thuốc rồi nhả ra một vòng khói: “Thế gian này chuyện khó nhất là kiên trì, mà dễ nhất cũng là kiên trì, mong rằng sự kiên trì của cô có thể nở ra những đóa hoa đẹp, kết thành quả ngọt”.

Tang Du nhìn Giang Hoài Thâm vẻ thắc mắc, ghi nhớ lời ông ta nói, có ý khác trong đó. Dạ dày vẫn đau quặn khiến cô không ngước lên nổi. Phải, cô đã kiên trì bao lâu rồi, thế thì nhất định phải cố gắng để ra khỏi cánh cửa này.

“Cảm ơn thịnh tình của chủ tịch Giang, Tang Du vẫn còn việc quan trọng cần xử lý, xin phép đi trước.”

“Được, vậy không tiễn.”

Nghiến răng, Tang Du ra khỏi phòng, dựa vào tường, cố chịu đựng cơn đau.

Dương Chính Khôn đã ăn cơm xong, đang đứng đợi ngoài cửa, thấy cô nhăn nhó không đứng thẳng nổi thì vội vàng đến đỡ: “Tổng giám đốc Tang, chuyện gì thế? Trước khi ăn cơm vẫn còn khỏe mà?”. Dương Chính Khôn nhớ đến lời người đàn ông tóc bạc nói trước khi ăn, “Thức ăn trong phòng đó không hợp với anh” thì cuống lên, “Họ cho cô ăn gì thế?”.

“Anh kệ tôi... mau gọi điện cho phòng vật tư... đến kho Giang Hàng lấy...”, Tang Du đau đến nỗi trán đã rịn từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

“Tang Du…” một bóng người lao ra từ gian phòng kế bên.

Cơn đau dạ dày khiến Tang Du không có cả sức ngẩng đầu lên, đột nhiên, cơ thể nhẹ bẫng, cô được bế bổng lên, nằm trong một vòng tay vô cùng mạnh mẽ.

Giọng nói không thể quen thuộc hơn, cô biết anh là ai, gắng sức ngẩng lên nhìn anh, nhìn vào đôi mắt yêu thương và gương mặt đầy ắp lo âu ấy.

Sao anh lại ở đây? Những lời Giang Hoài Thâm nói lúc cuối với cô và cả nụ cười kia... Gương mặt cô có vẻ yếu ớt như mảnh pha lê hễ chạm vào sẽ vỡ tan, cổ họng nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng không nói nổi, cũng không gượng cười được, cô để mặc anh bế xuống lầu, đặt vào trong xe.

Dương Chính Khôn theo sau, Thẩm Tiên Phi nói: “Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện, anh mau về sắp xếp chuyện nhận hàng đi”.

Dương Chính Khôn ngạc nhiên rồi gật gù: “Vậy Tổng giám đốc Tang giao cho anh”.

Nhìn Dương Chính Khôn lên một chiếc xe khác, Thẩm Tiên Phi thắt dây an toàn cho Tang Du ở ghế phụ, dịu giọng nói: “Không sao, yên tâm, em và Tang thị sẽ ổn thôi”.

Cảm giác khó tả trong lòng là bình lặng hay hụt hẫng, Tang Du chớp đôi mắt mơ màng, nhìn kỹ gương mặt góc cạnh nhưng vô cùng dịu dàng của Thẩm Tiên Phi, nhất thời quên cả cơn đau dạ dày, chỉ đờ đẫn nhìn anh lái xe.

“Giang Hoài Thâm đồng ý... giao hàng cho tôi... có phải là vì anh...”

“Em đừng nói gì cả, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.”

Nhìn đôi mắt sâu thăm thẳm như biển cả, Tang Du cảm thấy rất mệt, không biết vì sao trong khoảnh khắc nghe thấy giọng anh, cô cảm thấy yên bình hơn, thì ra, cho dù anh đã quên, anh cũng không cố ý làm khó Tang thị mà ngược lại còn cho Tang thị một sự giúp đỡ lớn nhất. Nhưng tại sao anh lại quên cô, chỉ quên cô... Dạ dày đau quá, cô thật sự rất mệt, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, để quên trái tim đang đau nhói.

Bạn đang đọc Không Thể Quên Em của Hoa Thanh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.