Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thầy Trò Trung Niên Đạo Sĩ

Phiên bản Dịch · 1904 chữ

Mọi chuyện tưởng như đang rất suôn sẻ thì không ai ngờ lại có tai họa đang rình rập đâu đó. Cảnh truyền đến chính là một đêm tăm tối mờ mịt, lúc này có hai bóng ma một đen một trắng đang thong dong đi trên đường, hai kẻ này không khó để đoán ra chính là Hắc Bạch Vô Thường, đang theo lệnh Diêm Vương đi thu thập linh hồn của những người đã đến hạn chết.

Sứ giả âm gian Hắc bạch Vô Thường vốn không phải là những kẻ rảnh rỗi du sơn ngoạn thủy, lần này chúng đến đây nhất định là có vấn đề. Không sai, trong tay của Bạch Vô Thường chính là Sổ Sinh Tử, và hắn đã chấm được một nạn nhân trong ngày hôm nay phải về trầu Âm Tào Địa Phủ. Thật không may nạn nhân đó lại chính là Tiểu Nha Đầu mà đám người Đường Tam tạng không lâu trước đây đã cứu.

Có câu số chết đến canh hai thì tuyệt đối không thể nào sống sang canh ba, thế nhưng khi Bạch Vô Thường tra sổ sinh tử phát hiện ra bé gái này đáng lý ra phải chết từ hơn một tháng trước, nhưng không hiểu vì lý do gì mà đến hôm nay vẫn còn sống nhăn như vậy.

Hóa ra quan chức âm giới cũng có lúc nhầm lẫn như thế này, để sửa chữa hai quỷ sai đã quyết định sẽ đoạt lấy linh hồn của cô bé. Nhưng khi chúng vừa rón rén lại gần định hút lấy linh hồn của Tiểu Nha Đầu thì có một bàn chân vững chắc đã đứng ra ngăn lại.

Hắn còn dõng dặc nói lớn:

- Nó không được đi đâu cả.

Hai quỷ sai giật mình thét lớn:

- Là kẻ nào dám to gan cản trở ty chức diêm quân làm việc?

Chỉ thấy gã đó gằn giọng nói:

- Hai con quỷ sai này chóng quên thật. Không biết Diêm Quân lão nhi có còn nhớ Lão Tôn này không?

Hai tên quỷ sai nhìn thấy dung mạo của kẻ đó thì đều tá hỏa đồng thanh hô lớn hai chữ Đai Thánh. Chúng chợt nhớ lại lời Diêm Vương đã từng căn dặn, đó là bọn mi phải nhớ tránh xa con khỉ mắc dịch đó ra.

Hóa ra uy phong của Tôn Ngộ Không lớn đến vậy, điều đó cũng đúng thôi, năm trăm năm trước hắn đại náo thiên cung xong còn đại náo luôn cả âm giới, cũng từng đá đít Diêm Vương, gạch tên các hầu tử hầu tôn của hắn khỏi Sổ Sinh Tử cơ mà. Bản lĩnh của con khỉ này cả Diêm Vương cũng phải kinh hồn táng đởm.

Vậy là họa âm giới đã được Tôn Ngộ Không trừ bỏ, hai tên quỷ sai sợ hãi oai danh Đại Thánh đã chạy mất dép. Mọi chuyện bình an vô sự thầy trò bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Bọn họ đi đến một nơi hoang sơn cô nhai, cô sơn tịch địa đã bước vào lãnh địa của một tên yêu quái bản lĩnh không nhỏ ở vùng núi này. Một tên tiểu yêu lâu la sau khi nhìn thấy có người đi đến lãnh địa đã vội vàng chạy báo cho đại vương của nó biết.

Đại Vương của vùng sơn lâm này là một tên têu quái đầu mọc sừng dài với hai răng nanh nhọn hoắt, vừa nghe tin có hai người trong đó có một hòa thượng đi đến. Tên yêu quái này nở một nụ cười nham hiểm rồi cười đầy hào hứng.

- Ha ha! Nhân lúc không có con khỉ ở đây, Đường Tăng chết chắc. Đúng là trời giúp ta rồi.

Cùng lúc đó Đường Tam Tạng tự nhiên hắt xì một cái, rõ thấy đây là một điềm báo không lành. Thế nhưng mọi chuyện lại đơn giản hơn đã nghĩ. Đúng lúc tên đại vương đang đắc chí vì sắp được ăn thịt Đường Tăng, thì từ đâu lù lù xuất hiện hai bóng đen tướng mạo hung tợn, nhìn kỹ thì ra là một con khỉ và một con lợn.

Vậy là đồ đệ thứ hai của Đường Tam Tạng đã xuất đầu lộ diệt, đại yêu Trư Cương Liệt tiền kiếp là Thiên Bồng Nguyên Soái đã hiển lộ thân phận của mình. Đương nhiên với một Đại Thánh và một Nguyên Soái đại giá quang lâm, thì bố bảo tên yêu quái kia cũng không dám ho he gì cả. Cuối cùng Bát Giới bắt hắn và đám đệ phải châm lên cả trăm cây đèn trời nếu không sẽ trở thành bữa nhắm cho nhị đệ tử của Đường Tam Tạng.

Tiểu Bạch Long lúc này cũng đã hiện thân là một bạch y nữ tử xinh đẹp vô ngần, cùng với Tiểu Nha Đầu và Đường Tam Tạng chiêm ngưỡng cả trăm cái đèn trời bay lơ lửng trong không trung một cách vui vẻ.

Đêm tối chính là thời khắc lý tưởng nhất để cho yêu ma quỷ quái hoành hành, trên con đường nhỏ dẫn vào bên trong một ngôi làng chìm dưới màn sương khuya mờ ảo, có hai bóng người đang chậm rãi bước đi.

Thì ra họ là một đạo sĩ trừ tà và đệ tử của ông ta, vị đạo sĩ trung niên tay cầm La Bàn dò theo dấu vết của yêu khí mà tìm đến nơi này. Hai thầy trò đã phán đoán được ra nơi tán phát yêu khí đậm đặc nhất chính là một khách trọ cũ kỹ trước mặt.

Đồ đệ của vị đạo sĩ nọ liền tiến tới gõ cửa và chủ quán trọ đã bước ra, biết hai người là thầy trò đạo sĩ trừ tà, cho nên chủ quán trọ cũng không làm khó mà dẫn họ đi vào bên trong.

Theo chỉ dẫn trên La Bàn vị đạo sĩ trung niên phát hiện ra một gian phòng có yêu khí xung thiên. Đạo sĩ lập tức thể hiện bản lĩnh của mình quyết ra tay trảm yêu trừ ma thi hành đạo pháp.

Chỉ thấy ông ta lẩm nhẩm đọc thần chú "Thiên Địa Vô Cực Càn Khôn Tích Pháp Cấp Cấp Như Luật Lệnh". Phá Ma Phù liền bay ra bao quanh lấy người của vị đạo sĩ kia, rồi chỉ một cái phất tay toàn bộ lệnh phù lập tực tiến nhập vào gian phòng có yêu khí bạo phát đó. Đệ tử của đạo sĩ lần đầu thấy sư phụ thi triển nhiều lệnh phù như vậy, cũng linh cảm thấy yêu ma trong nhà chắc chắn pháp lực không phải dạng tầm thường.

Phi phù như mưa bắn vào bên trong cái trượt cái trúng, nhưng chắc chắn là đã thành công trúng được mục tiêu. Thì ra bên trong dưới ánh đèn cầy leo lắt đúng là có ba thân ảnh đang ngồi ở đó.

Chỉ tiếc là ba con yêu quái này là cái thứ mà vị đạo sĩ kia tốt nhất là không nên động vào, bởi trúng rất đông và hung dữ. Yêu quái gặp phải ba con yêu quái trong này cũng phải khóc ra tiếng mán chứ chẳng chơi.

Đó là một con lừa trọc, một con khỉ mặt đầy lông lá và một con lợn béo ú với cặp nanh dài dữ dằn.

Trư yêu bị phóng lệnh phù trúng ngay hai núm nhũ hồng hào gợi cảm thì đã nổi cơn tam bành. hắn nổi điên nói:

*

- Tên đạo sĩ mũi trâu! Phục yêu thì tìm yêu mà phục, mi tìm bọn ta làm cái quái gì chứ?*

Đạo sĩ không biết là mình đã động phải cái thứ gì lập tức xông vào ra tay hàng yêu, sau một hồi loạn đả thì bọn họ cũng nhận ra đây chỉ là một sự hiểu lầm. Lừa trọc và đạo sĩ mũi trâu nói gì cũng là có chung lý tưởng vì chính nghĩa thiên hạ, cho nên sau khi dùng nắm đấm nói chuyện họ đã kịp nhận ra nhau và tìm được tiếng nói chung.

Thì ra là vị đạo sĩ hàng ma này và thầy trò Đường Tam Tạng ở đây là cùng vì yêu ma mà tới, chỉ tiếc là ban đầu bên cạnh đại sư có hai con yêu trà bá ngồi cạnh nên mới xảy ra hiểu lầm.

Sau khi mọi chuyện đã được hóa giải, bọn họ bắt đầu thực hiện mục đích tới đây của mình đó là tìm diệt yêu ma.

Đúng giờ hoàng đạo yêu ma chướng khí từ dưới lòng đất trồi lên tác oai tác quái. Trung niên đạo sĩ biết đã đến lúc mình có cơ hội thi triển bản lĩnh của mình, phật giáo thì niệm chú, đạo giáo thì dùng lệnh phù, cho nên sở trường của vị đạo sĩ này chính là Phá Ma Phù.

Trung niên đạo sĩ này quả cũng chút bản lĩnh, lệnh phù phóng tới đã có thể tiêu diệt được một số thây ma nhất định, vị đạo sĩ thấy vậy càng cao hứng triển thân bay thẳng đến bầy thây ma miệng hét lớn hôm nay bố mày sẽ đại khai tứ phương.

Nhưng số lượng của đám âm thi này là quá đông đảo, chúng không vì một vài con bị lệnh phù tiêu diệt mà chùn bước vẫn tiếp tục xông lên. Thế nhưng ngay lúc này có một sự kỳ lạ đã xảy ra, toàn bộ âm thi liền tỏ vẻ sợ hãi vô cùng, có lẽ có một nguồn sức mạnh khủng khiếp đã tác động lên chúng.

Hai thầy trò đạo sĩ cũng nhận ra được đặc điểm này, tiểu đạo sĩ liền hét lên:

*- Sư phụ cẩn thận đám phía sau là... *

Mặc cho lời đệ tử cảnh báo, trung niên đạo sĩ vẫn cao hứng nói:

- Ha ha! Chúng bị thần uy của bổn đạo gia dọa cho sợ chết khiếp chứ còn gì nữa.

Nhưng sự thật có đúng là như vậy hay không, đương nhiên là không phải, đám âm thi chẳng phải khiếp sợ sức mạnh từ Phá Ma Lệnh của trung niên đạo sĩ. Thứ mà chúng thật sự kinh hãi là một nguồn sức mạnh khác khủng khiếp hơn nhiều.

Từ trên thinh không một cây thiết bảng khổng lồ như cây cột trống trời giáng xuống, chỉ một kích đã quyết định số phận của toàn bộ đám âm thi. Chẳng khó để nhận ra đây chính là gậy như ý của Đại Yêu Tôn Ngộ Không. Thiên quân vạn mã thiên giới trước kia hắn còn chẳng xem ra gì huống chỉ chỉ là vài con âm thi nhỏ bé.

Một giáng đơn giản trực tiếp đã càn quét hết đám âm thi, tội cho đám này thật chưa kịp làm ăn gì đã đụng ngay phải con khỉ đá mắc dịch. Trung niên đạo sĩ cũng hết cơ hội thi triển thân thủ, buồn bã cùng với đệ tử rời đi.

Có tên đệ tử bá đạo đi giải quyết công chuyện dùm cho nên Đường Tam Tạng lúc này khá rảnh rỗi để cùng Tiểu Nha Đầu đi tham gia ngày lễ thất tịch mùng 7 tháng 7.

Bạn đang đọc Khu Ma Lục (Tây Du Ký Ngoại Truyện) của Dengang
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HùngBáTHH
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.