Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1400 chữ

chương 10

"Haizzz"

Trên đường về Lý Hạo liên tục thở dài, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai đầy u ám của bản thân, hắn vô pháp tưởng tượng ba tháng hôn mê đó đã xảy ra những việc gì.

Nhân loại không thể tu luyện theo cách cũ nữa, tức là tu vi không những không tiến bộ mà còn bị lùi lại, tu luyện theo cách cũ quen rồi đâu phải muốn đổi là đổi, mà muốn đổi thì không biết đổi như thế nào.

Mang theo suy nghĩ miên man đó hắn đi đến đầu trấn lúc nào không hay.

Hoàng cảnh xung quanh chấn thay đổi rất nhiều, có rất nhiều thân ảnh khi xưa đã không thấy, có một số gia đình do sinh ra quỷ vật nên bị tàn sát, có kẻ bị săn bị yêu thú bạo loạn tấn công mà chết, trong trấn mang bầu không khí cô quạnh.

Do bản thân vết thương trồng chất cộng thêm việc băng vãi tùy ý nên rất khó nhận ra kẻ băng vãi đó là Lý Hạo, do hắn đi rất chậm nên mọi người hiếu kì quan xác dần dần có người nhận ra, tiếng bàn tán nổi lên bốn phía.

"Đây chẳng phải là Lý Hạo thiếu gia sao"

"Sao hắn lại còn sống, ta tưởng hắn chết vào đêm hôm đó rồi chứ"

"Ngươi nói bé thôi, không khéo rước họa vào thân"

Một tên đẩy đồng bạn nói:

"Truyện đó sớm muộn gì hắn cũng biết, sợ cái gì"

Tiếng bàn tán càng ngày càng lớn, ban đầu Lý Hạo vẫn không để ý, nhưng, càng nghe hắn càng thấy không thích hợp, cái gì mà "đêm hôm đó", "sao hắn chưa chết"....

Lý Hạo càng đi càng nhanh, đi nhanh dần rồi chuyển sang chạy hắn chạy rấp về nhà vừa đi vừa tự nhủ với bản thân.

"Gia tộc ta không có việc gì đâu, Lý gia ta là một trong tam đại gia tộc ở Thạch trấn làm sao mà có việc gì được"

Chạy hối hả về phía trước, hắn cảm thấy hôm nay rất không ổn tuy thiên địa biến đổi nhưng dù gì bản thân cũng là võ giã tại sao chỉ chạy có mấy bước lại mệt như vậy được.

"Qua con hẻm này là tới Lý gia, Phụ thân cũng với mẫu thân ta vẫn bình an, tộc nhân ta không có việc gì"

Hắn càng nghĩ tâm càng loạn, dù mệt vẫn cố hết sức chạy nhanh khi vượt qua con hẻm mọi thứ không như trí nhớ của hắn nữa.

Lý phủ cao lớn hùng vĩ, đại môn Lý Gia tấp nập người ra vào đã không còn nữa, mà thay vào đó là một đống cho tàn.

Lý Hạo ngã khụy xuống đất, hắn cố gắng dụi mắt và liên tục vút cho bản thân mấy bạt tay để cho bản thân tỉnh táo lại vừa làm vừa nhũ với bản thân đây chỉ là ảo giác.

Hắn càng dụi mắt càng đó ra tay càng ngày càng nặng, sự thật vẫn luôn tàng khốc như vậy dụ có hắn dụi cho đuôi mắt đi nữa thì đống cho tàn vẫn chỉ là đống cho tàn.

"Không..... "

Nội tâm hắn không chống đở được nữa, niềm hy vọng cuối cùng cũng bị giặp tắt, tiếng rào tê tâm liệt phiến vang vọng khắp đất trời, người ở thạch trấn ai cũng có thể nghe thấy,nhưng, không ai bước ra can ngăn.

Rốt cuộc có người không đành lòng hắn như vậy định đi ra nhưng bị người bên cạnh nắm lấy, kẻ đó quay lại nhìn người kia với cặp mắt không hiểu.

"Để hắn tiếp tục gào khóc đi, như vậy có khi tốt hơn".

Nghe vậy người định đi ra an ủi kia lùi lại và lẳng lặng nhìn.

Người xung quanh dần dần tán, có một số người trước khi đi chỉ nghe được lắp bắp mấy từ.

"Tại... sao, tại..... sao các ngươi lại bị.... như vậy. "

Do khóc quá nhiều nên âm thanh rất khàn đứng hơi xa một chút là nghe không rõ, hắn kêu liên tiếp hai từ tại sao như là đang trách cứ tộc nhân sao mà nhân tâm để lại hắn lẻ loi một mình, cũng như hỏi trời việc tộc nhân của hấn đã làm sai chuyện gì mà phải bị báo ứng như vậy.

Mặc cho trên phố tấp nập người qua có một thiếu niên quỳ khóc trước đống cho tàn, ban đầu còn có một số người bàn tán dần dần rồi thành thói quen, không còn ai quan tâm nữa.

Đến ngày thứ ba có một nha đầu trong có vẻ ốm yếu một thân áo xám nhìn như bị phai màu có một ít nơi trên thân dính bùn đất, có chổ thậm chí còn có vết máu, quỳ bên cạnh thiếu niên đó nhỏ giọng với thiếu niên vài lời, còn về phần nội dung đối thoại thì không ai biết, nói song nha đầu cấp tốc đi còn thiếu niên vẫn cứ quỳ nơi đó.

Sáng ngày thứ tư khi bình minh mới chiếu những tia nắng đầu tiên lên Thạch trấn quỳ ở trước đống tro Lý Hạo ruốt cuộc động, Hắn dập đầu xuống đất ba lần, mỗi lần đều rất có lực, khi hắn đứng lên và quay đi người xung quanh chỉ thấy nơi hắn dập đầu có một ít máu, mọi người mới ngạc nhiên quay xung quanh tìm tung tích của hắn, nhưng tất cả đều thất vọng Lý Hạp đã không thấy tâm hơi.

Lý Hạo vừa đi vừa dùng tay áo lao vết máu trên trán hắn hồi tưởng lại lúc mà Tiểu Quỳnh đến gặp hắn.

"Thiếu gia mau đứng dậy và đi mau, nơi đây không an toàn nữa có một tổ trức chuyên nhằm vào các gia tộc để cướp tài nguyên, các thôn trấn lân cận đã bị rất nhiều vụ rồi, thiếu gia đi mau"

Hắn nghe được tiếng nói thấp thỏm của Tiểu Quỳnh, nhưng, không đáp lại mà chỉ ngẫn đầu lên nhìn vào khôn mặt tiều tụy đầy vẻ lo âu đó nhỏ giọng nói:

"Ai làm"

Tiểu Quỳnh gấp gút nói:

"Ta không biết rốt cuộc là ai, chỉ biết bọn chúng rất nguy hiểm thiếu gia mau đi "

Trầm ngâm một hời Lý Hạo lấy hết can đảm trong lòng ra hỏi:

"Còn bao nhiêu"

Nghe hắn hỏi như vậy Tiểu Quỳnh nhất thời ngẩn ra suy nghỉ hòi lâu mới biết hắn hỏi là tộc nhân, ngậm ngùi hồi lâu mới nói:

"Gần một nữa"

"Cha mẹ và anh chị thế nào"

"Không biết, mấy hôm trước khi sảy ra tai nạn thì họ biến mất"

Nghe vậy Lý Hạo thở phào nhẹ nhõm đó là điều hắn cần biết nhất, rốt cuộc biết được, tưởng trừng như nội tâm hắn sẽ nhẹ nhõm, nhưng nó vẫn nặng như vậy, hơn một nữa tộc nhân nói như thế nào đều là máu mủ của hắn.

Hắn nhìn sang Tiểu Quỳnh nhẹ giọng nói

"Ngươi không cần khổ như vậy, ngươi mau đi đi đừng lo cho ta, hãi lo cho những người đang ở cạnh ngươi, chăm sóc họ thật tốt"

Tiểu Quỳnh cảm thấy nghẹn ngào muốn khóc nhưng ráng nén lại chỉ nặng nề gật đầu rồi xoay người rời đi.

Tới giờ Lý Hạo nghĩ lại mà còn thấy đau lòng, báo thù là việc chắc chắn phải làm nhưng không phải bây giờ, điều bây giờ là hắn cần làm là phải mạnh lên hắn biết một gia tộc là mạnh cở nào, mà muốn diệt một gia tộc chỉ trong một đêm phải cần tới một lực lượng không thể tưởng tượng được, mà cổ lực lượng này không chỉ diệt một gia tộc.

Muốn có sức mạnh chỉ có thế đi cầu, hắn nhớ đến lão đạo ở đạo quán kia Luân Hồi là thứ gì đó xa sôi mà vẫn có thể cảm nhận được, không biết phải cần mạnh tới mức độ nào.

Chỉ cầu được bái sư không cầu lão đạo xuất thủ, chỉ cầu bản thân đủ mạnh để chả thù mối họa diệt tộc.

Bạn đang đọc Khu Ma Lục sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.