Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1257 chữ

chương 9

Tĩnh dậy hắn thầy mình nằm trong một căn phòng, tuy không được rộng như ở nhà và cái giường cũng không bằng, tuy căn phòng khá nhỏ nhưng những thứ cần đều có.

Băng bó vết thương rất sơ sài, nhìn như được một người tùy ý bó lại, cơn đau liên tục truyền đến, cảm giác tê dạy xông lên não, dường như cơ thể đã không nghe sự điều khiển của bản thân, chỉ có thể tùy ý nằm đó mặc cho cơn đau quằn quại.

Nhìn lên nóc nhà Lý Hạo lâm vào suy tư, hắn bắc đầu hoài nghi về nhân sinh của mình, những năm qua hắn liên tiếp gặp xui xẻo, nhẹ thì trầy da và mất ít máu còn nặng thì sinh hoạt không thể tự gánh vác trong khoảng thời gian dài.

"Haizzz"

Trải qua những sự việc như vậy, hắn chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, nhưng, một hai lần thì thôi chứ gặp liên tiếp như vậy ai chịu nỗi.

"Tiểu tử, ngươi cuối cùng cũng tỉnh"

Cửa phòng bị đẩy ra, một ông lão mặc một bộ áo gai thân hình có chút tiều tụy bước vào, ông ta rất ốm gần như là da bọc xương, chóng gậy khập khiễng lại giường của Lý Hạo.

"Đa..... tạ...... tiền"

Lý Hạo gian nan mở miệng định cảm tạ ông lão vì đã cứu bản thân nhưng nói được một nữa thì ông lão đã khoác tay bão ngừng.

"Ngươi hôn mê đã được ba tháng, cứ ở đây dưỡng thương, khi nào khỏe rồi đi"

Lời nói của ông lão tuy ít nhưng bao hàm những điều mà Lý Hạo cần biết, tiếng nói tuy nghe không ra lạnh nhạt, nhưng, Lý Hạo rất biết ơn vì ông lão đã cứu giúp kẻ mới gặp lần đầu.

"Cạch"

Đang lâm vào trong dòng suy nghĩ miên man, không biết thế nào để báo đáp thì cửa đã được đóng lại và thân ảnh của ông lão cũng không thấy.

Vết thương chồng chất nhưng chỉ cần một viên đang dược của lão đạo thần bí kia đưa có thể hồi phục một cách nhanh chống, cơn đói cũng đã hết, hắn khập khễn đi xuống dường, do hôn mê ba tháng ít hoạt động nên cơ thể nhất thời không thích ứng được.

Mở cửa phòng ra Lý Hạo quyết định đi loanh quanh cho thoáng khí sẵn tiện tiềm hiểu xung quanh, sao một hồi tìm tòi hắn mới biết nơi hắn ở không phải căn nhà gì mà là một đạo quán, tuy nhỏ nhưng rất hòa hợp với quan cảnh xung quanh, như hòa huyện với đất trời cứ như thể đạo quán nằm ở đó là một điều hiễn nhiên.

Sau một thời gian tìm kiếm hắn rốt cuộc thấy lão đạo đang ngồi ở một bồ đoàn phía sau đạo quán, ngước mắt nhìn lên trời rồi thở dài, Lý Hạo cảm thấy tò mò lại hỏi:

"Tiền bối người đang xem cái gì, tại sao lại thở dài"

"Nát"

"Cái gì nát"

Lão đạo không nhìn hắn và tiếp tục nhìn về phía thiên không chậm rãi nói ra hai chữ:

"Luân Hồi".

Hai chữ rất đơn giản từ miệng của lão đạo nói ra, làm cho nội tâm của Lý Hạo không ngừng rung rẩy, một cổ hàn ý xông lên óc làm hắn liên tục rùng mình, cổ hàn ý ấy không phải từ bên ngoài mà xuất phát từ trong nội tâm.

Lý Hạo cố gắng đè lại cổ hàng ý đó, lấp bấp truy vấn:

"Rốt cuộc là ai phá"

Đang ngước đầu nhìn lên thiên không lão đạo cuối cùng cũng quay xang nhìn về phía Lý Hạo, hắn có thể thấy được trong đôi mắt đục ngầu gần như không thấy ánh sáng của lão đạo lướt qua một tia bi thương cùng thống khổ.

Lão đạo chậm rãi nói thanh âm có chút khàn:

"Những điều này, không phải là ngươi hiện tại có thể biết được"

Nói xong lão đạo tiếp tục xem thiên không, không còn quan tâm tới Lý Hạo.

Lý Hạo vẫn còn đang chiềm đấm trong nổi sợ hải chưa kiệp tĩnh lại, đùa gì vậy chứ, Luân Hồi rốt cuộc là thứ gì hắn không rõ lắm, hắn chỉ biết luân hồi là đích đến của mỗi người khi chết đi, vỡ rồi thì hồn phách của người chết sẽ ra sao, điều đó thì hắn không biết được.

Sao hồi lâu hắn ấp úng hỏi lão đạo:

"Tiền bối có thể cho ta biết hậu quả được không"

Lão đạo chậm rãi nói:

"Luân Hồi nát trật tự thiên địa bị thay đổi, không còn thích hợp tu luyện theo hệ thống cũ nữa"

Tiếng nói của lão đạo rất chậm rãi không nghe ra tâm tình ba động:

"Nghiêm trong hơn từ giờ cho đến lúc Luân Hồi mới được lập, thế gian sẽ không có thế hệ mới của nhân loại và các loài khác được sinh ra"

Nếu đúng như lời lão đạo nói thì nhân gian sẽ lâm vào hỗn loạn, loài người sẽ đi giần đến hướng diệt vong, tuổi thọ của người bình thường rất ngắn khoảng 70 đến 80 tuổi võ giả cảnh giới thấp do tu vi không thể tiếp tục đột phá cũng không khá hơn là bao chỉ có đại thần thông giả chân chính mới sinh tồn được.

Nếu có thai trong khoảng thời gian này, thứ được sinh ra không phải thế hệ sau mà là những lệ quỷ vừa được chào đời đã cắn ngược lại phụ mẫu.

Lý Hạo lâm vào thật sâu khiếp sợ, ngày hôm nay hắn hắn bị đả kích ba lần trong cùng một sự kiện.

Hắn cố gắng đè lại nổi khiếp sợ gấp gút hỏi lão đạo:

"Tiền bối nhưng có cách khắc phục"

Hắn biết đòi hòi quá mực từ một người mới quen quá mức là không lễ phép thậm chí hắn còn không biết tên, nhưng, không có cách nó quan hệ tới vận mệnh của tộc nhân nên hắn không dám qua loa.

"chỉ có thể tu hành để tăng tu vi, từ đó gia tăng tuổi thọ, còn việc duy trì nòi giống thì không có cách"

Hiện thực là vậy khi hi vọng vào một điều gì đó càng nhiều, khi thất bại thất vọng càng nhiều.

Lý Hạo đứng suội lơ nơi đó thật lâu, hắn chán nản thở dài.

Hắn không biết rằng đó chỉ là những điều hắn có thể thu, còn rất nhiều điều tàn khốc hơn mà lão đạo không nói cho hắn, nhưng, dù vậy tương lai không xa hắn sẽ biết, lệ quỷ tung hoành, quỷ binh sếp thành hàng, quần ma loạn vũ, thượng cổ thần thú trỗi dậy, sát của nhân loại có thể xếp thành một cây cột trụ trời, cách mấy vạn dậm vẫn có thể thấy, danh xứng với thực máu chảy thành sông.

Đó là một thời đại thảm khốc nhất, hắc ám nhất của nhân loại, sao này hậu nhân kể đến cũng chỉ cảm thấy rùng mình sợ hãi, như một bàn tay từ trong thời gian trường hà cách vô tận năm tháng duỗi ra bóp vững chắc ngây cổ họng ngột ngạt khó chịu, mọi thứ dù đã đi qua vẫn để lại nổi sợ hãi khôn cùng.

Bạn đang đọc Khu Ma Lục sáng tác bởi cửuđươnggia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cửuđươnggia
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.