Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác Nhân

Phiên bản Dịch · 1348 chữ

Giọng nói như pháo nổ sau lưng Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh, hai người nhíu mày xoay người.

Cảnh Thần Tinh biến sắc mặt nói:

- Cảnh Ngọc Cầm?

Cảnh Ngọc Cầm, thành viên Cảnh gia, nhậm chức quản sự trong Như Ý các.

Hôm nay tâm tình của Cảnh Ngọc Cầm khá tệ, vì khoảng thời gian một tách trà trước vốn là nàng phụ trách bạn hàng lớn ai ngờ bị quản sự khác cướp trên tay, nàng không thể giành lại, quản sự kia chẳng thèm ngán ngại thân phận tử đệ Cảnh gia của nàng.

Làm quản sự trong Như Ý các cho Cảnh Ngọc Cầm thu lợi nhiều, nguồn lợi chủ yếu là trích phần trăm từ các cuộc giao dịch. Bị cướp hộ khách làm Cảnh Ngọc Cầm thiếu hộ khách nên tâm trạng của nàng rất khó chịu.

Cảnh Ngọc Cầm lườm Cảnh Thần Tinh và Cảnh Ngôn:

- Ta hỏi các ngươi, là ai cho các ngươi đi lên? Các ngươi có biết tầng thứ hai không được phép tùy tiện đi lên không? Các ngươi có lệnh khách quý không? Hừ, nếu không có thì mau xuống đi!

Cảnh Ngọc Cầm biết Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh, cũng vì biết nên nàng chẳng e ngại.

Cảnh Ngôn, một kẻ cảnh giới liên tục rớt xuống gần như thành phế vật. Cảnh Thần Tinh, một tên đã bị quên trong góc xó. Cảnh Ngọc Cầm không thèm để hai người vào mắt.

Mặc kệ trước kia Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh có địa vị cao tới đâu trong Cảnh gia thì bây giờ đã bị ra rìa.

Mặt Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh đen thui.

Cảnh Ngọc Cầm quá đanh đá, nói sao thì cùng là người của Cảnh gia, nàng dùng thái độ như vậy nhục nhã hai người thì thật quá đáng.

Lòng Cảnh Ngôn rực cháy lửa giận, lạnh lùng cười:

- Ha ha ha! Các chủ của Như Ý các không lẽ là Cảnh Ngọc Cầm ngươi?

Cảnh Ngọc Cầm nhục nhã hắn và Thần Tinh thúc thúc, Cảnh Ngôn còn nể nàng mới là lạ.

Cảnh Ngọc Cầm thấy vẻ mặt của Cảnh Ngôn thì trợn trắng mắt, biểu tình khoa trương nói:

- Ôi chao, là Cảnh Ngôn đây mà. Đệ nhất thiên tài của Cảnh gia, của Đông Lâm thành. Phải rồi, ngươi còn là tôn tử của tộc trưởng Cảnh gia chúng ta. Chậc chậc, uy phong lớn dữ. Nhưng Cảnh Ngôn này, ngươi nên hiểu rằng những vòng sáng rực rỡ đó đều là ngày xưa người có, còn bây giờ? Ngươi chẳng là khỉ khô gì!

Cảnh Ngọc Cầm chua ngoa mỉa mai:

- Hừ! Ta khuyên các ngươi biến mau lên, nếu còn không biết điều ta sẽ kêu hộ vệ ném các ngươi ra ngoài!

Giọng Cảnh Ngọc Cầm the thé chát chúa rất nhanh hấp dẫn các vị khách giao dịch tầng hai nhìn sang. Những khách nhân có địa vị khá cao trong Đông Lâm thành, không thiếu người quen mặt Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh. Thấy hai người khó xử, cả đám nhìn chằm chằm, có kịch hay không xem thì phí.

Cảnh Thần Tinh hít sâu cố đè nén tức giận trầm giọng nói:

- Cảnh Ngọc Cầm, ngươi đừng quá đáng! Chúng ta đến bán tài nguyên, nói sao cũng xem như khách nhân. Ngươi là chủ quản của Như Ý các, công tác của ngươi không lẽ là đuổi khách ra ngoài?

Mắt Cảnh Ngọc Cầm lấp lóe, nhếch mép hỏi:

- Bán tài nguyên? Các ngươi có tài nguyên gì?

Cảnh Ngọc Cầm không tin Cảnh Thần Tinh có thể bán ra tài nguyên gì, dù có tài nguyên cũng sẽ không quá nhiều. Nếu trước khi Cảnh Thần Tinh tàn phế có lẽ gã kiếm được nhiều tài nguyên, nhưng gã bây giờ phỏng chừng không có mấy chục khối linh thạch chứ đừng nói cái khác.

Cảnh Thần Tinh không muốn bị người xung quanh cười nhạo, cố gắng dịu giọng nói:

- Cảnh Ngôn săn giết được nhiều linh thú, được một ít tài nguyên, giờ muốn bán trong Như Ý các.

Cảnh Ngọc Cầm nghe vậy sửng sốt:

- Hả?

Sau đó Cảnh Ngọc Cầm cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Cảnh Ngọc Cầm nhìn Cảnh Ngôn, dáng vẻ như đang nghe trò cười lớn nhất thiên hạ:

- Cảnh Thần Tinh, ngươi nói Cảnh Ngôn săn giết được nhiều linh thú?

Người ngoài có lẽ chỉ nghe tin đồn, nghe nói Cảnh Ngôn rớt cảnh giới xuống Võ Đạo tam trọng thiên. Cảnh Ngọc Cầm là người Cảnh gia, nàng rất rõ ràng chuyện Cảnh Ngôn bị rớt cảnh giới. Cảnh Ngọc Cầm còn biết nửa tháng trước Cảnh Ngôn tham gia trắc nghiệm thực lực mỗi tháng một lần, khi đó nhiều tử đệ Cảnh gia thấy tận mắt hắn chỉ có tu vi Võ Đạo tam trọng thiên.

Cảnh giới Võ Đạo tam trọng thiên muốn thi triển võ học hạ phẩm cấp thấp nhất còn khó, muốn giết linh thú?

Cảnh Thần Tinh bị nhũn não sao? Chân tàn phế, đầu cũng tàn phế, bảo là Cảnh Ngôn săn giết linh thú? Ha ha, chẳng khác nào mở to mắt nói bừa.

Lùi một vạn bước cứ cho là Cảnh Ngôn thật sự săn giết được linh thú thì cùng lắm là cùng tử đệ Cảnh gia thực lực cỡ như hắn, như vậy có thể săn giết được bao nhiêu linh thú?

Kiếm được chút tài nguyên trên người linh thú nhất giai mà muốn bán cho Như Ý các? Còn làm vẻ rầm rộ cố ý lên tầng hai?

Tầng một Như Ý các có quầy chuyên thu mua, bình thường không nhiều tài nguyên hoặc thứ không quá quý trọng thì giao dịch ở tầng một là được. Giờ Cảnh Thần Tinh dẫn Cảnh Ngôn lên tầng hai, nói không bị khùng không ai tin.

Cảnh Ngôn híp mắt trừng Cảnh Ngọc Cầm:

- Đúng là ta giết nhiều linh thú, ta đến Như Ý các bán ra tài nguyên vì Cảnh gia có cổ phần tại đây, ta suy nghĩ cho ích lợi gia tộc. Cảnh Ngọc Cầm, nếu ngươi cứ giữ thái độ như vậy có lẽ ta sẽ suy xét có nên đi mấy chợ khác bán số tài nguyên này không.

Cảnh Ngọc Cầm nghe thế cười đến tét mang tai:

- Ha ha ha ha ha ha!

Cảnh Ngọc Cầm xua tay:

- Đi đi, cút mau, ngươi muốn đi đâu thì đi, Như Ý các không thiếu chút tài nguyên của ngươi! Hộ vệ, hộ vệ!

Cảnh Ngọc Cầm nhìn quanh kiếm hộ vệ, nàng thật sự muốn cứng rắn đuổi Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh.

Cảnh Ngôn cười khẩy nói:

- Cảnh Ngọc Cầm, lời ngươi nói ra nhớ chịu trách nhiệm. Thúc thúc, chúng ta đi!

Có lẽ Như Ý các không thiếu tài nguyên của Cảnh Ngôn nhưng bọn họ vẫn cần có nó. Đống tài nguyên của hắn có xen lẫn Phong Ảnh Lang, Thạch Ban Hổ Chi Vương, mấy tài nguyên này vô cùng quý giá đối với cơ cấu thương nghiệp nào giống Như Ý các. Có thể nói trong Đông Lâm thành, ở chợ nào đều sẽ chú trọng tài nguyên trong tay Cảnh Ngôn.

Cảnh Thần Tinh ôm cục tức nói:

- Đi!

Chợt một bóng người bước nhanh từ bậc thang tầng ba xuống:

- Thần Tinh, sao ngươi đến đây?

Hộ vệ đưa hai người Cảnh Ngôn lên tầng hai cũng chạy theo sau.

Người này là Vương Hạc, chủ quản của Như Ý các, quen Cảnh Thần Tinh nhiều năm, quan hệ thân thiết. Vương Hạc từng đề nghị Cảnh Thần Tinh đến Như Ý các làm chức quản sự nhưng gã từ chối.

Vương Hạc nghe hộ vệ nói Cảnh Thần Tinh đến liền từ tầng ba chạy xuống, đủ biết gã thân thiết với Cảnh Thần Tinh.

Bạn đang đọc Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) của Trần Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.