Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu Hoạch Lớn

Phiên bản Dịch · 1397 chữ

Cảnh Thần Tinh nhìn Cảnh Ngôn chăm chú, gã biết cảnh giới của hắn phục hồi đến Võ Đạo ngũ trọng thiên, nhưng dù vậy cũng không thể nào săn được Phong Ảnh Lang.

Cảnh Ngọc Cầm hối hận thắt ruột, nếu ban đầu nàng lịch sự với Cảnh Thần Tinh, Cảnh Ngôn một chút, thu mua những tài nguyên từ tay hai người này không khó khăn, giờ thì đã muộn.

Vương Hạc lấy ra tài nguyên cuối cùng trong bao:

- Cái gì? Thịt sừng của Thạch Ban Hổ Chi Vương?

Đó là thịt sừng Thạch Ban Hổ Chi Vương nửa trong suốt.

Mắt Vương Hạc nóng cháy nhìn Cảnh Ngôn, giờ mà có ai bảo hắn mới có tu vi Võ Đạo tam trọng thiên thì gã tuyệt đối không tin.

Vương Hạc hỏi:

- Cảnh Ngôn công tử, bên ngoài đồn công tử rơi cảnh giới xuống tam trọng thiên không lẽ là giả?

Cảnh Ngôn trả lời:

- Không lâu trước đúng là ta rớt cảnh giới xuống tam trọng thiên, nhưng bây giờ đã phục hồi về ngũ trọng thiên.

Vương Hạc mím môi:

- Ngũ trọng thiên?

Gã không quá tin tưởng Cảnh Ngôn chỉ có tu vi ngũ trọng thiên nhưng không hỏi nhiều.

Cảnh giới ngũ trọng thiên săn giết Thạch Ban Hổ Chi Vương? Mức độ cường đại của Thạch Ban Hổ Chi Vương ngang ngửa linh thú tứ giai, võ giả cảnh giới Võ Đạo thất trọng thiên một mình đấu với Thạch Ban Hổ Chi Vương chưa biết cuối cùng bên nào chết.

Cảnh Thần Tinh biết Cảnh Ngôn sẽ không lừa gã, hắn nói hiện tại là cảnh giới ngũ trọng thiên thì chắc chắn đúng.

Vương Hạc cười tủm tỉm nhìn Cảnh Ngôn, hỏi:

- Cảnh Ngôn công tử, những tài nguyên trên người linh thú nhất giai, nhị giai, tam giai tổng cộng giá trị tám trăm sáu mươi khối linh thạch. Da lông Phong Ảnh Lang còn nguyên vẹn, chúng ta có thể thu mua với giá cao chín trăm khối linh thạch. Thịt sừng Thạch Ban Hổ Chi Vương thì chúng ta có thể ra đến một ngàn khối linh thạch. Cảnh Ngôn công tử có vừa lòng với giá thu mua này?

Cuộc giao dịch này hoàn toàn vượt qua dự đoán của Vương Hạc, giao dịch giá trị mấy ngàn khối linh thạch khá hiếm thấy dù ở trong Như Ý các.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Được.

Giá này cao hơn một chút so với Cảnh Ngôn dự tính, hiển nhiên Vương Hạc không ép giá, đưa ra cái giá rất phải chăng.

Cảnh Thần Tinh không nói, vì Vương Hạc cho giá rất tốt, gã không cần nói cái gì.

Cảnh Ngôn đổi đề tài:

- Nhưng có một việc, mới rồi ở tầng hai Cảnh Ngọc Cầm quản sự đòi đuổi chúng ta đi. Nói thật là nếu không phải Thần Tinh thúc thúc là bằng hữu với chủ quản thì ta tính đi nơi khác bán đống tài nguyên này.

Khóe môi Cảnh Ngôn nhếch lên đường cong lạnh lùng, khóe mắt nhìn lướt qua Cảnh Ngọc Cầm đứng bên cạnh đã nín thở.

Cảnh Ngôn sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này, vừa rồi đối phương nhục nhã hắn và Cảnh Thần Tinh, phải cho nàng bài học nhớ đời.

Nghe Cảnh Ngôn nói, người Cảnh Ngọc Cầm run rẩy. Lúc trước nàng không sợ bị phạt nhưng giờ thì khác, nàng suýt làm hỏng cuộc giao dịch hơn hai ngàn khối linh thạch, đây là sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.

Cảnh Ngọc Cầm vội vàng phân bua:

- Cảnh Ngôn, tại lúc trước ta không biết . . .

Vương Hạc vung tay lên, trầm giọng quát:

- Đủ rồi! Cảnh Ngọc Cầm, ngươi tạm thời ngừng công tác. Hôm nay ngươi phạm sai lầm vô cùng nghiêm trọng, ta sẽ báo cáo với các chủ đại nhân chuyện này. Ngươi ra ngoài trước đi, chờ thông báo xử phạt.

Mắt Cảnh Ngọc Cầm hốt hoảng:

- Chủ quản, ta . . .

Vương Hạc chỉ hướng cửa phòng, giọng rắn đanh:

- Ngậm miệng, ra ngoài!

Cảnh Ngọc Cầm thấy Vương Hạc tức giận không dám hó hé gì thêm, ánh mắt âm trầm lườm Cảnh Ngôn một cái rồi đị ra khỏi phòng.

Sau khi Cảnh Ngọc Cầm ra ngoài Vương Hạc lại mỉm cười, lấy linh thạch ra giao cho Cảnh Ngôn:

- Cảnh Ngôn công tử, đây là hai ngàn bảy trăm sáu mươi khối linh thạch của công tử, mời kiểm tra.

Cảnh Ngôn trực tiếp cất vào, hắn tin Vương Hạc không đến mức giở trò ăn bớt một phần linh thạch.

Vương Hạc cười tủm tỉm nói:

- Cảnh Ngôn công tử nếu lần sau còn muốn bán tài nguyên gì xin hãy nhớ tìm ta.

Cảnh Ngôn gật đầu nói:

- Chắc rồi.

Cảnh Thần Tinh thấy giao dịch xong lên tiếng từ biệt:

- Vương Hạc, vậy chúng ta xin phép.

Vương Hạc vội giữ lại:

- Thần Tinh, chúng ta lâu rồi không gặp, hay ta mời khách cùng nhau ăn bữa cơm? Cảnh Ngôn công tử cũng đi cùng.

Cảnh Ngôn từ chối:

- Lần này ta không di, đợi lần sau có cơ hội ta mời chủ quản ăn cơm.

Mới có một đống linh thạch, điều Cảnh Ngôn muốn làm nhất là tu luyện ngay, tăng cảnh giới lên Võ Đạo lục trọng thiên. Còn chưa đầy nửa tháng là tới đợt trắc nghiệm thực lực, Cảnh Ngôn muốn xem sắc mặt những người đó khi thấy cảnh giới của hắn tới Võ Đạo lục trọng thiên.

Trong một tháng cảnh giới từ Võ Đạo tam trọng thiên lên lục trọng thiên, nghe kinh dị khó tưởng tượng.

Cảnh Thần Tinh cười từ chối:

- Không ăn cơm, Vương Hạc lo làm việc đi, sau này còn cơ hội.

Cảnh Ngôn, Cảnh Thần Tinh rời khỏi Như Ý các.

Trở về tiệm vũ khí Huy Hoàng.

Cảnh Ngôn lấy ra một phần tặng Cảnh Thần Tinh:

- Thúc thúc hãy cầm một ít linh thạch đi.

Cảnh Ngôn hiện có hơn hai ngàn khối linh thạch, tạm thời đủ cho hắn dùng. Mặc dù sau này tu luyện cần con số linh thạch kếch sù nhưng hắn có thể không ngừng kiếm lại linh thạch.

Lần này nếu không nhờ Cảnh Thần Tinh tặng cho Lưu Quang kiếm thì Cảnh Ngôn khó thể trong thời gian ngắn săn được nhiều linh thú như thế. Đặc biệt lúc đụng phải Phong Ảnh Lang, không nhờ Lưu Quang kiếm sắc bén thì Cảnh Ngôn hoàn toàn không thể giết chết Phong Ảnh Lang. Nếu không giết Phong Ảnh Lang thì không có hồn tinh, không có hồn tinh thì bây giờ Cảnh Ngôn vẫn lẹt đẹt ở tứ trọng thiên, càng không có thực lực giết mấy linh thú tam giai như Thạch Ban Hổ.

Cảnh Thần Tinh bật cười:

- Tiểu tử này!

Cảnh Thần Tinh lắc đầu nói:

- Cảnh Ngôn, ta biết tấm lòng của ngươi nhưng ta không cần linh thạch, về sau ngươi có rảnh thường đến thăm ta là được. Ha ha, tiệm vũ khí của ta tuy buôn bán không đắt khách nhưng kiếm linh thạch đủ cho ta tiêu dùng bình thường.

Cảnh Thần Tinh từ chối khéo nhưng Cảnh Ngôn thấy ra thái độ kiên quyết, gã thật sự không cần hắn tặng linh thạch.

Cảnh Ngôn thầm quyết định:

- Chờ sau này có cơ hội ta phải mua linh đan cho chân gãy của thúc thúc mọc lại!

Thế giới này gãy chân gãy tay không phải hết thuốc chữa, có nhiều linh đan cho chân gãy mọc lại. Nhưng những linh đan đó rất hiếm hoi, quý giá, bây giờ Cảnh Ngôn chưa có thực lực chạm đến tầng lớp đó. Nhưng về sau thực lực lên cao, Cảnh Ngôn tự tin rồi sẽ có cơ hội lấy được những linh đan hiếm hoi này.

Cảnh Ngôn từ biệt:

- Thúc thúc, thôi ta đi đây.

Cảnh Ngôn mang theo hơn hai ngàn khối linh thạch đi thẳng về gia tộc.

Cảnh Ngôn đóng cửa phòng, lấy ra một ít linh thạch, ngồi khoanh chân trên giường:

- Bắt đầu tu luyện!

Bạn đang đọc Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) của Trần Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 128

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.