Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Tạ Ngươi Rộng Rãi

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Cảnh Minh Tri nhìn tứ trưởng lão Cảnh Thiên Anh bước ra diễn võ đường, gã hít sâu nghiêm nghị nói với các tử đệ Cảnh gia ở đây:

- Tiếp tục trắc nghiệm thực lực!

Cảnh Minh Tri nhìn chăm chú vào Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn cảm giác ánh mắt của lục trưởng lão cũng giương mắt nhìn sang, thấy Cảnh Minh Tri gật đầu với mình.

Đối chiến kết thúc, một số thành viên Cảnh gia lên tiếng chào hỏi:

- Cảnh Ngôn ca!

- Cảnh Ngôn ca quá lợi hại, hạ gục được Cảnh Lục Thành!

- Ha ha ha! Cảnh Ngôn ca luôn là thần tượng của ta.

- . . .

Cảnh Ngôn mỉm cười chào lại, trải qua một lần từ đỉnh cao trượt xuống thung lũng hắn đã nhìn thấu nhiều chuyện.

Người có thực lực liền được cung duy, ngươi không có thực lực thì người ta không thèm nhìn ngươi. Nên không cần để bụng mấy người như vậy.

Cảnh Ngôn chắp tay chào mọi người, định đi khỏi diễn võ đường:

- Các vị huynh đệ, ta còn phải trở về tu luyện, xin đi trước.

- Cảnh Ngôn ca đi đi!

- Hôm nào ta mời Cảnh Ngôn ca uống rượu!

Trong tiếng cung duy nhiệt tình Cảnh Ngôn bước ra cửa chính diễn võ đường.

Không phải mọi người đều mừng cho Cảnh Ngôn phục hồi. Trong diễn võ đường một số tử đệ Cảnh gia cảnh giới cao ánh mắt phức tạp nhìn Cảnh Ngôn, lòng chất chứa cảm xúc kỳ lạ mà chính họ cũng không biết gọi tên.

Cảnh Ngôn sắp bước qua ngưỡng cửa chợt thấy mấy bóng người từ xa đi tới, dẫn đầu là Cảnh Xuyên Lăng tu vi Võ Đạo bát trọng thiên.

Hiển nhiên Cảnh Xuyên Lăng cũng đến trắc nghiệm thực lực.

Trong Cảnh gia võ giả cao cấp như Cảnh Xuyên Lăng hiếm khi mỗi tháng đến trắc nghiệm thực lực. Một số người chỉ trắc nghiệm cảnh giới những khi tiến bộ cảnh giới.

Cảnh Xuyên Lăng chăm chỉ hàng tháng đến trắc nghiệm, gã không vì chút tiền thưởng. Đối với võ giả bát trọng thiên có rất nhiều cách kiếm linh thạch, hai trăm khối linh thạch tầm thường chẳng đáng gì với họ. Võ giả cao cấp tổ đội đi Hắc Thạch sơn mạch săn giết linh thú, miễn không quá xui xẻo thì mỗi người trong một tháng không khó kiếm một ngàn khối linh thạch.

Đương nhiên trong Đông Lâm thành không có nhiều võ giả cao cấp, ngay trong tứ đại gia tộc võ giả cao cấp vẫn được tính là cao thủ.

Cảnh Xuyên Lăng đến trắc nghiệm thực lực nguyên nhân chính vì gã thích nghe người ta tâng bốc mình, thích ánh mắt hâm mộ của người khác nhìn mình.

Cảnh Xuyên Lăng trông thấy Cảnh Ngôn liền cười chào hỏi:

- A! Cảnh Ngôn ca?

Cảnh Ngôn cười gật đầu chào lại:

- Xuyên Lăng.

Cảnh Xuyên Lăng mắt lóe tia sáng mỉm cười hỏi:

- Ha ha, Cảnh Ngôn ca lại đến trắc nghiệm thực lực? Đã xong rồi sao?

Xem vẻ mặt của Cảnh Xuyên Lăng rất nồng nhiệt nhưng đáy mắt ẩn giấu khinh thường, coi rẻ không lừa được Cảnh Ngôn.

Cảnh Ngôn thầm cười lạnh, ngoài mặt nói:

- Đúng rồi, đang chuẩn bị đi.

Đối với người như Cảnh Xuyên Lăng không có lý do gì Cảnh Ngôn không tức giận, nhưng bây giờ chưa phải lúc trở mặt. Cảnh Xuyên Lăng dù sao là võ giả bát trọng thiên, Cảnh Ngôn cảm thấy còn hơi khó khăn nếu muốn hạ gục đối phương. Trong thời gian ngắn hắn sẽ giảm bớt khó khăn này, không nóng nảy.

Khóe môi Cảnh Xuyên Lăng cong lên:

- Ta biết Cảnh Ngôn ca thiếu linh thạch,tháng trước ta cho ca mượn một ít linh thạch rồi. Cảnh Ngôn ca chờ chút, đợi ta trắc nghiệm xong cầm phần thưởng rồi lại cho Cảnh Ngôn ca mượn nữa.

Giọng Cảnh Xuyên Lăng không nhỏ, người xung quanh đều nghe rõ, tất nhiên gã cố ý làm vậy.

Mấy thành viên Cảnh gia theo sau Cảnh Xuyên Lăng đều cười phá lên.

Cảnh Ngôn lấy năm khối linh thạch ra mỉm cười đưa cho:

- Đa tạ ý tốt của Xuyên Lăng nhưng ta không cần, giờ ta không thiếu linh thạch. Tháng trước mượn Xuyên Lăng năm khối linh thạch giờ ta trả lại, rất cảm ơn Xuyên Lăng rộng rãi, năm khối linh thạch đã giúp đỡ ta.

Cảnh Xuyên Lăng kinh ngạc, gã không ngờ Cảnh Ngôn sẽ trả lại năm khối linh thạch. Thật tình Cảnh Xuyên Lăng không ngờ Cảnh Ngôn có thể trả lại năm khối linh thạch được.

Trong một chốc Cảnh Xuyên Lăng không nhận lại năm khối linh thạch.

Cảnh Ngôn rút tay về:

- Ha ha ha!

Năm khối linh thạch rơi lộp bộp xuống đất.

Cảnh Ngôn bước ra cửa diễn võ đường.

Nhiều tử đệ Cảnh gia trong diễn võ đường ánh mắt kỳ lạ nhìn Cảnh Xuyên Lăng. Lúc Cảnh Ngôn cường đại Cảnh Xuyên Lăng luôn bám theo sau mông hắn, ai đều biết gã là người của hắn. Khi ấy Cảnh Xuyên Lăng nhận được nhiều ích lợi từ tay Cảnh Ngôn.

Mọi người đã đoán được câu chuyện. Mới không lâu trước Cảnh Ngôn đi tìm Cảnh Xuyên Lăng mượn linh thạch, nhưng gã chỉ cho hắn mượn năm khối linh thạch. Nếu Cảnh Ngôn không trả lại linh thạch thì mọi người còn chưa biết chuyện này.

Vài tử đệ Cảnh gia nhủ thầm trong bụng:

- Cảnh Xuyên Lăng hơi vong ân phụ nghĩa.

- Trước kia nhận ơn huệ lớn của Cảnh Ngôn ca vậy mà bây giờ đối xử với Cảnh Ngôn ca như vậy.

- Thật là lòng người cách cái bụng.

Bọn họ không dám hó hé tiếng nào trước mặt Cảnh Xuyên Lăng nhưng gã không thể ngăn cản suy nghĩ trong đầu họ.

Mãi khi Cảnh Ngôn rời xa Cảnh Xuyên Lăng mới siết chặt nắm tay, lửa giận cháy hừng hực:

- Chết tiệt!

Năm khối linh thạch lăn lóc dưới đất như tát vào mặt Cảnh Xuyên Lăng, đánh bốp bốp ngay trước mắt công chúng.

Một tử đệ Cảnh gia chơi thân với Cảnh Xuyên Lăng đi tới gần, nhỏ giọng kêu:

- Xuyên Lăng ca!

Khóe mắt Cảnh Xuyên Lăng liếc qua:

- Có chuyện gì?

Tử đệ Cảnh gia nhỏ giọng nói:

- Cảnh Ngôn đó Võ Đạo lục trọng thiên.

Con ngươi Cảnh Xuyên Lăng co rút, giật mình khẽ rít:

- Cái gì? Không thể nào!

Tháng trước Cảnh Xuyên Lăng có mặt tại đây, tận mắt thấy Cảnh Ngôn trắc nghiệm ra tu vi Võ Đạo tam trọng thiên. Sao có thể trong một tháng đã đến cảnh giới Võ Đạo lục trọng thiên?

Chuyện này không thể xảy ra, như mơ giữa ban ngày, không ai tin nổi.

Tử đệ càng nói càng nhỏ, gã cảm nhận giận dữ trong mắt Cảnh Xuyên Lăng:

- Là thật sự, bọn họ đều thấy tận mắt.

Vèo!

Cảnh Xuyên Lăng quét mắt qua, chợt thấy bóng dáng Cảnh Lục Thành. Nhìn Cảnh Lục Thành mặt xám như tro tàn, đôi mắt không chút ánh sáng, hình như thật sự mới bị Cảnh Ngôn đánh bại.

Cảnh Lục Thành liếc Cảnh Xuyên Lăng một cái, không nói một câu bước nhanh ra ngoài cửa. Ở lại diễn võ đường làm gã bứt rứt khó chịu.

Dù Cảnh Xuyên Lăng không bao giờ muốn tin nhưng chuyện đã xảy ra, gã không tin không được:

- Sao có thể như vậy? Sao có thể?

Rất nhiều người nơi này đều thấy Cảnh Ngôn và Cảnh Lục Thành đối chiến.

Nhưng dù Cảnh Ngôn thật sự có tu vi Võ Đạo lục trọng thiên thì hắn làm sao có thể đánh bại Cảnh Lục Thành? Tu vi Võ Đạo thất trọng thiên của gã là hàng thật trăm phần trăm.

Đầu óc Cảnh Xuyên Lăng xoay chuyển nhanh, gã hít một hơi thật sâu, cánh tay nổi gân xanh.

Cảnh Xuyên Lăng thầm thề:

- Chết tiệt, dám nhục nhã ta! Cảnh Ngôn, ta sẽ không cho ngươi lại đạp trên đầu nữa, tuyệt đối không bao giờ!

Bạn đang đọc Kiếm Thần Càn Khôn (Bản Dịch) của Trần Sơn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi libraoctober
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.