Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tử Cấm Thành Này Thật Quá Tàn Nhẫn

Tiểu thuyết gốc · 1437 chữ

Càn Long Thời Thanh Cao Tông, tên thật là Hoằng Lịch.

Năm đó Tiểu Hòa Trác bạo động triều đình tập hợp binh mã, chia rẽ tổ quốc, gia đình ta phản đối tạo phản,ủng hộ quân triều không tuân theo Tiểu Hòa Trác nên cả gia đành phải xa xứ.

Hai năm sau Tiểu Hòa Trác bị dẹp tan, Ngũ thúc, Lục thúc và ca ca ta lập công lớn, được triệu về Bắc Kinh, phong quan tấn tước, tiệc tùng chiêu đãi, ta cũng theo cả gia lên Bắc Kinh.

Hôm đó, dưới tán cây liễu ta nhìn thấy người, Càn Long Thanh quốc, cao cao tại thượng, khí thế bất phàm... khi đó có lẽ là khoảng khắc ta in sâu trong lòng.

Sau đó để tỏ lòng thành với vua, cả gia đã đưa ta tiến cung làm thê thiếp của hoàng thượng. Khi đó chưa rõ lòng người, không biết rằng Tử Cấm Thành này vách cao trọng rộng lại đỏ đến như vậy. Bước một bước vào, là vạn dặm cũng chẳng thể ra, nếu như được làm lại từ đầu, ta không muốn vướng bận điều gì nữa, không muốn quan tâm nữa.

-"A Nhu à... Ta mệt rồi, chúng ta về thôi"

Nàng nhẹ nhàng đứng dậy khỏi thành ghế, đôi mắt chỉ thấy được một nét đượm buồn.

-''Nương nương! hay ta chờ thêm một tý nữa, Hoàng Thượng sẽ đến mà, có thể chỉ là người bận công vụ..."

Nàng chỉ nhẹ mỉm cười, huơ tay lên khoảng trời trên đầu.

-''Nhìn xem, tuyết bắt đầu rơi rồi... nếu còn ở lại, ta sẽ nhiễm phong hàn mất"

A Nhu gật đầu, có vẻ tiếc nuối và đau lòng. Nương nương đã ở đây đợi Hoàng Thượng 2 canh rồi, trước có ghé qua Viên Minh Viên người hứa hẹn gặp nương nương tán gẫu, nay lại không thấy đâu.

Nàng là Hương Phi, nhờ công trạng của cả gia mà có được chức phi... từ lúc thành thân đến nay, chưa lần nào được gặp Hoàng Thượng, chỉ có những lúc có tiệc triều đình, miễn cưỡng nhìn thấy người. Lần này có lẽ là nhờ Đồ Nhĩ Đô, ca ca của cô vì lo lắng cho người muội muội này, ở trong cung hẻo lánh, cô quạnh, không có chỗ dựa, sợ cô bị ức hiếp mà đã xin Hoàng Thượng chú ý cô một chút. Ngài ghé qua Viên Minh Viên chỉ một khắc rồi rời đi, chỉ tới rồi nói vài câu nhưng đối với ta đã là phúc phận muôn phần.

Được biết hôm đó người không đến nơi hẹn, là vì ở lại Dực Khôn Cung nơi ở của Nhàn Phi... Là vị phi tần được Hoàng Thượng sủng hạnh nhất, xuất thân danh môn, lại là trắc phúc tấn của Hoàng Thượng. Chỉ là không thích phân cao thấp, Nhàn Phi tuy có đôi ba lần cô gặp nàng ấy, xinh đẹp và toát ra một vẻ nhẹ nhàng thanh thoát... chỉ việc đem so với nàng, cảm thấy thật không có gì sánh bằng.

...

-''A Nhu... lát nữa Hoàng Thượng sẽ ghé đây! mau chuẩn bị trà cho người... à còn, ngươi đốt một nến hương thơm nhẹ để thư giản đầu óc của người, công văn giảm bớt được phần nào" Hương Phi luống cuốn, nhẹ giọng ra lệnh A Nhu.

-''Vâng chủ tử!"

A Nhu chạy đi sau đó. Hương Phi lấy vạt áo kéo xuống che đi đôi bàn tay ửng đỏ, cô thức đã bảy đêm để may một bộ thường phục cho Hoàng Thượng, vì trình độ may dệt của xưởng thêu ngày càng cẩu thả, cô sợ bọn họ may vải không đều không mượt, Hoàng Thượng mặc vào sẽ bị ngứa, nóng bức, nên mang hết về để mình làm... nhưng lại dặn họ không nói với người. Các vật dụng thường ngay, hay phục trang Hoàng Thượng mặc, đều là một tay Hương Phi làm nên, mọi thứ đều vô cùng đẹp mắt và sài rất tốt.

Tiếng gió vi vu ngoài cổng Viên Minh Viên, có cây liễu nằm trung tâm giữa hồ lung lay rớt lá, nhiễu động mặt hồ. Chỉ là vẫn chưa thấy Hoàng Thượng đâu... trà sắp nguội, nến hương cũng sắp tàn mất rồi.

-''Nương nương, người mặc thêm lớp áo"

A Nhu khoác lên vai Hương Phi một chiếc áo dày.

-''Được... được"

...

Đột nhiên bên ngoài có một thị vệ hớt hãi chạy vào.

-''Hương Phi nương nương... Bệ hạ nói tối nay sẽ ở lại Dực Khôn Cung, nương nương đừng chờ nữa"

Nàng chỉ phủi tay bảo người đứng dậy, rồi quay mặt tiếp tục nhìn ra cửa sổ.

-''ừ... ta không chờ nữa, chỉ là không chờ nữa" mắt người chăm chăm nhìn ra hướng liễu rũ cành, mặt lại trở nên đau lòng như vậy...

-"Hương Phi bị Hoàng Thượng ghẻ lạnh, chờ đợi cuối cùng bị Nhàn Phi nhanh tay cướp lấy. Thật là quá đáng thương rồi! hahaaa"

-''Phải đó phải đó! Biết không, ta còn nghe cô ta vài hôm trước còn đợi Hoàng Thượng ngoài trời rét, đợi những hai canh giờ!"

-''Đây gọi là si tình? hay là ngu ngốc đây! Hahaha"

Một đám phi tần tụ tập, xì xào nhiều lời bàn tán, nhưng đa số đều là nói Hương Phi, chê cười lăng mạ.

Cô cũng vô tình nghe thấy hết, tính đến hoa viên lấy chút sương sớm, lại trùng hợp như vậy... hay cả cung này, đều là nói về cô như vậy... Hoàng Thượng có nghe nói không, mong người đừng để tâm đến.

-"Đi thôi! a Nhu"

Hương Phi cầm lọ sương sớm, nhấc bước rời đi.

-"Xem kìa!! Là Hương Phi tỷ tỷ"

Cô dừng chân lại... quay mặt nhìn mấy vị tỷ muội.

-''Các tỷ muội... ta cũng đã hứng nước sương đủ... chỉ là giờ muốn thật nhanh về làm trà dâng Thái hậu, ta không thể nán lại trò chuyện được, mong các tỷ muội lượng thứ"

-"Tỷ tỷ sao lại đi vội vậy, cái này... "

Thiện Tần đưa tay hất đổ bình lọ, nước sương tràn ra hết trên mặt đất.

-''Đấy, tỷ chỉ việc hứng lại từ đầu thôi là được! Haha!"

Hương Phi cúi xuống nhặt chiếc bình, là chức Phi lớn hơn chức Tần... nhưng với một kẻ thất sủng như cô... quả thật bị chà đạp là điều không tránh khỏi. Bây giờ cũng không biết làm gì nói gì, ta sợ hãi cái gọi là mưu kế hậu cung, sợ họ ghi thù trong lòng, nên chỉ lẳng lặng rời đi.

Hoàng Thượng đã 2 lần thất hứa, chỉ là cơ hội của ca ca trao cho lại để mất, thật muốn nói xin lỗi huynh, Hương nhi vô dụng...

Ngày càng đến gần đông, giá rét lạnh buốt cả Tử Cấm Thành, Hương Phi đan may chiếc mũ lông cho Hoàng Thượng, tránh để người bị lạnh... ngồi trên chiếc ghế ghỗ, dưới chân không có cái lò sưởi nào, thông thường thì mỗi cung của phi tần đều được phát một chiếc lò sưởi và than củi để sưởi ấm vào đêm đông, chỉ riêng Viên Minh Viên là không có, và cả khi A Nhu đi lấy lương thực ở chỗ Chu tổng quản, thức ăn ngày càng đàm bạc và ít ỏi, cung nữ trong Viên Minh Viên cũng ngày một thưa thớt... Dù sao cũng là Phi, nhưng sao lại quá khắc nghiệt như vậy... Cô không muốn để tâm nữa... không muốn nghĩ nữa, được ở phía sau Hoàng Thượng... đã là đầy đủ rồi.

-"Nương nương, đêm lạnh! người mau đi nghỉ đi"

-''Sắp xong rồi... một chốc nữa thôi" Hương Phi tay đã đỏ cóng, hơi thở nặng trịch phì phào.

-''Nương nương!" A Nhu hối thúc

-''Được rồi được rồi, ngươi đó! đi ngủ đi, ta chỉ ngồi một chốc nữa thôi"

-''Chỉ một lát thôi đó! nương nương đừng thất hứa với nô tì!" A Nhu đi bước bước đi vào trong.

-''ha... nha đầu... bổn cung đã hứa với ngươi bao giờ"- chỉ có đều người trong cung này... đối đãi với ta tốt như vậy cũng chỉ còn ngươi thôi, sau này ta sẽ cho người xuất gia ở một nhà danh giá, để ngươi sống tốt một chút.

Đêm khuya tuyết rơi phủ kín nền gạch, tiếng thở phào của cô như là âm thanh duy nhất còn sót lại. Lạnh lẽo nặng nề.

Bạn đang đọc Kiếp Sau Đừng Sống Lại Cuộc Đời Này sáng tác bởi Chanhpupu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpupu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.