Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xem ra ta đã hiểu sai cả rồi

Tiểu thuyết gốc · 1370 chữ

"Hồi Bộ Đài Cát đại nhân... đã... đã"

Thị vệ ngập ngừng câu nói, chỉ là Hương phi sớm đã mất hồn rồi.

"chết rồi?" tay nàng bấu vào thành ghế, bấu chặt đến mức trắng bệch. Choáng váng một chút, nàng đứng dậy.

-"Ngươi... ngươi là đang nói gạt ta! Nghĩa phụ không thể chết... tuyệt đối"

Hương phi chạy ra ngoài, nhanh chóng đến Dưỡng Tâm Điện.

-"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!! Thần thiếp muốn gặp người!!"

Hương phi cả người tơi tả, trăm cài trên tóc cũng bị rơi mất một chiếc.

Hoàng Thượng bên trong Dưỡng Tâm Điện, nghe thấy cũng vờ như không biết.

-"Hoàng Thượng!! Thần thiếp... thần thiếp chỉ muốn hỏi..!!" Hương phi rũ rượi hét to, quỳ xuống bên ngoài, trời đột nhiên trút một cơn mưa lạnh. Giữa mùa đông, lại như cực hình.

Rào rào

Lý Ngọc liếc nhìn bên ngoài với vẻ mặt đầy lo lắng, cuối đầu nói

-"H... Hoàng Thượng... Hương phi quỳ ở đó cũng đã một canh giờ rồi, trời thì lại mưa rất lạnh, người... cũng nên ra xem sao! Ngộ ngỡ..."

Hoàng Thượng nhìn văn tấu trên tay, ngẫm một lát, mắt đã dừng lại... Người đứng dậy, bước ra ngoài điện. Hương phi ngồi quỳ ngay đó.

Trời mưa tầm tã, Hương phi hơ hốc ngước nhìn người, khóe mắt đỏ khắm lệ.

-"Tại sao còn quỳ ở đây, nàng mau về đi" Hoàng Thượng nói, ánh mắt có né tránh nhìn thẳng.

-'' Thần thiếp muốn... muốn hỏi người...! Phụ thân của thiếp... đã phạm phải tội gì?"

Hoàng Thượng lúc này quay mặt nhìn thẳng nàng, mắt nhìn rõ sự oán trách.

-"Nghĩa phụ của nàng, kết bè kết phái! Tham mưu ngân khố, trẫm đã lệnh ban chết mới ngui ngoa được lòng dân"

-"Phụ thân thần thiếp trước giờ chưa từng làm chuyện gì trái với đạo lý, trái với lương tâm! Sao... sao mà có thể làm ra loại chuyện này?"

-"Hoàng Thượng vì đâu mà vu khống cho cha của thiếp!! Người đã có bằng chứng gì?" Hương phi bấu chặt tay vào đầu gối.

-"Trẫm dĩ nhiên là phải có bằng chứng, cái hôm nàng tiết lộ cho ta nơi mà Na Nhĩ Bố và Bộ Đài Cát, ta đã lệnh cho người lén lút theo giám sát báo tin, và còn kiểm tra hàng loạt ngân khố, mới có thể phát hiện ra"

-"Nghĩa phụ nàng tuy có nói là không can dự quốc khố, nhưng lại có mặt tại nơi Na Nhĩ Bố và bè phái bàn kế sách, không thể không giết để cảnh tỉnh quan triều."

-''Phụ thân thiếp... vốn không hề muốn tham gia... ông ấy chỉ là không biết gì về âm mưu của họ mà thôi... người làm như vậy... đối với bá tánh là làm dịu, đối với quan triều là răng đe, nhưng đối với thần thiếp... đối với thần thiếp..."

-''Hương phi dầm mưa lạnh, mau đưa nương nương về cung của mình, lệnh cấm túc 1 tháng không được ra ngoài tránh nhiễm phong hàn" Hoàng Thượng phất áo quay người, Hương phi chớp mắt nhìn theo hình bóng người, mưa cũng đã nhiễu dột khóe mắt.

-''Người... ngay từ đầu... người chỉ là muốn lợi dụng thần thiếp?... m... mọi thứ điều là giả sao?" Nàng ngước mắt lên nhìn dáng dẻ lạnh lùng của người, môi nàng rung rung cất tiếng.

-"..." Hoàng Thượng không nói gì, lưng vẫn hướng về Hương phi, xong một hai bước vào trong Điện, bỏ lại nàng bị thị vệ mang đi, giọt mưa đọng lại dưới cầm, mắt nàng vẫn là chưa chớp, chăm chăm nhìn về hướng lưng người, miệng cũng ngậm chặt không nói gì.

Về đến Viên Minh Viên, sau khi được các thị nữ thay quần áo, nàng cũng không nói gì, không cất một lời nào. ngồi trên ghế, mắt hướng nhìn ra cửa sổ, nước mắt người cứ rơi, cứ rơi mãi.

"Là ta đã hại nghĩa phụ... là ta hại chết người... Người có phải đang oán con không? đang trách con đúng không? người đang hối hận... vì sinh ra nữ tử ngu dốt, si tình đến mê muội... Một lòng vì một người, từ đầu đến cuối cũng chỉ nghĩ đến một người, không tranh giành, không đố kị, chỉ muốn làm tròn bổn phận của một vị phi tử tốt... nhưng lại bị lợi dụng, lại bị chính người mình yêu thương nhất lợi dụng..."

Hương phi đôi mắt phờ phệt, tay cầm chiếc hài đen đang thêu dở lại thêm một đường kim mũi chỉ, cứ cách vài giây lại hai ba giọt nước mắt rớt lộp bộp lên tay nàng, nhưng gương mặt lại không chút đổi sắc. "Đôi hài này... tại sao ta vẫn cứ thêu vậy, ta vốn không còn muốn đưa nó cho người đó nữa"

Nửa tháng trôi qua, Hoàng Thượng không còn đến Viên Minh Viên, cung nữ và thị vệ cũng đua nhau đi hết, một bóng người cũng không còn, A Nhu từ khi về thăm nghĩa phụ nàng thì cũng không thấy trở về nữa. Sau đó ta lại được biết... nàng đi đường trong lúc trở về đã bị đạo tặc đâm mà chết. Đồ Nhĩ Đô cũng không được tới đây nữa. Nơi ở này, trước đây từng náo nhiệt ra sao, nay lại như một nghĩa trang vắng lặng. Mỗi đêm nàng đều ngồi trước cửa sổ, nước mắt cứ thế lẳng lặng rơi xuống gò má nhợt nhạt.

Hương phi ngước nhìn hai chiếc đèn hoa trên mặt hồ... hình như mưa ngày hôm đó đã làm cho một chiếc đèn chìm mất... mà chiếc đèn chìm đó lại là cái của cô. còn chiếc hình hài có chút méo mó kia, là của Hoàng Thượng.

Tính vật thì còn đây, nhưng người đâu không còn thấy nữa, chỉ trách ta lúc đó quá ngu ngốc, lại đi tin sự thay đổi đó của người, lại đi tin nụ cười đó của người...

*Két

Một đám thị vệ đi vào

-"Hương phi nương nương... Hoàng Thượng lệnh người đến Trường Xuân Cung"

"..." Nàng đứng dậy, từng bước đi đến Trường Xuân Cung.

Bước vào trong, nàng nhìn ngó xung quanh, xem ra mọi người đều có mặt đủ...

Hương phi chậm rãi đi vào, cuối người trước phú sát Hoàng Hậu và Hoàng Thượng, xong đứng giữa hai hàng phi tần trong cung, ai nấy tuy không một lời gì, nhưng trong mắt họ hả hê chừng nào, khinh thường nàng chừng nào.

-"Hương phi! muội bị cáo tội có tư tình với nam nhân thị vệ, tang chứng vật chứng có đủ, muội còn đều gì muốn nói không!"

"..." Hương phi im lặng nhìn chiếc trăm cài tóc của mình trên tay thị nữ.

-"Chiếc trâm cài này là vật mà chỉ có mình muội có, nó được tìm thấy ở cạnh giường của một tên thị vệ tên là Vinh Trạch, đêm đó hắn uống say, mê mang trên giường không chịu đi canh gác, các thị vệ khác đi vào phòng thì thấy hắn cả người như nhộng, trên giường còn có một chiếc trăm cài"

-" Đúng là loại lẳng lơ trơ trẽn, còn dám làm loại chuyện bất chính đến như vậy, Hoàng Thượng lần này người phải giết không tha! Đừng để ả làm nhơ thanh danh của người!"

Hoàng Thượng giương mắt nhìn Hương phi, tay bấu chặt thành ghế, người chắc chắn không tin Hương phi sẽ làm loại chuyện này.

-"Nàng... không muốn nói gì sao?"

"..." Hương phi chỉ im lặng cúi đầu, miệng thì nhếch lên một nụ cười kì lạ,nhưng mắt của nàng, từ đến cuối chưa từng ngước lên nhìn Hoàng Thượng dù chỉ một lần, lúc bước vào cũng vậy, nàng chỉ ngó nhìn Hoàng Hậu và các vị phi tần.

-"Nàng ta im lặng như vậy cũng đã thấy rõ!! Hoàng Hậu!Hoàng Thượng! người phải xử phạt ả ta!!" Thuần phi ngồi không yên, đứng vậy nói.

Nhàn phi thì im lặng nhấp ly trà.

Bạn đang đọc Kiếp Sau Đừng Sống Lại Cuộc Đời Này sáng tác bởi Chanhpupu

Truyện Kiếp Sau Đừng Sống Lại Cuộc Đời Này tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chanhpupu
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.