Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiếm đạo chân võ!

Phiên bản Dịch · 1462 chữ

Chương 20: Kiếm đạo chân võ!

-Kẻ nào?

Một chưởng đánh vào khoảng không, tên Nội Kình kia quá sợ hãi.

Một chưởng vừa rồi, Lăng Tiểu Trúc phải chết là cái chắc, mà trong một khoảng thời gian quá ngắn, trong hư không xuất hiện một thân ảnh, mang Lăng Tiểu Trúc đi, tránh được một chưởng của hắn.

Thật nhanh!

Lăng Tiểu Trúc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Tiêu Trần, trong lòng sinh ra cảm kích.

-Cảm ơn…

Câu cảm ơn còn chưa nói xong, đã thấy Tiêu Trần buông nàng ra, nói nhàn nhạt:

-Ngươi tránh sang một bên trước đi.

Lăng Tiểu Trúc hơi ngẩn người, trông thấy Tiêu Trần tiến lên, tựa hồ muốn cùng tên cao thủ nội kình kia đánh một trận, sợ hãi nói:

-Không được đâu, hắn là Hỗn Nguyên Thủ Vương Hạo, ngươi không đánh lại hắn.

Đối với nhắc nhở của Lăng Tiểu Trúc, Tiêu Trần dường như không để ý, hắn nhìn về tên cao thủ nội kình:

-Hiện tại ngươi rời đi, còn kịp!

Vương Hạo nghe vậy, giận dữ cười lên:

-Tiểu tử vô tri, nàng đã nói cho ngươi danh hiệu của ta, ngươi còn dám lên tìm cái chết!

Tiêu Trần đáp lại hững hờ:

-Ta chỉ thấy một con chó đáng thương đang sủa tại đây mà thôi?

-Ngươi…

Vương Hạo nhíu chặt mày lại, hiện ra vẻ dữ tợn.

-Ta là Vương Hạo có tu vi nội kình đỉnh phong, mặc dù là thụ thương, nhưng giết ngươi thì dễ như giết một con kiến.

Đột nhiên, tốc độ Vương Hạo nâng lên đến cực hạn, hai tay thi triển ra tuyệt học thành danh của hắn < Hỗn Nguyên thủ>

-Chịu chết đi!

Nhất thời, hai tay hóa làm bốn tay, bốn tay hóa làm tám tay vô số ảo ảnh cùng lực lượng hùng hồn đánh về phía Tiêu Trần.

Vương Hạo, được mọi người gọi là Hỗn Nguyên thủ, hai mươi mấy năm trước đã có hung danh khắp nơi, phạm vào nhiều tội nghiệt chồng chất, một thân tu vi nội kình đỉnh phong, dưới tiên thiên cảnh thì không có địch thủ, mặc dù là bây giờ bị thương, nhưng võ giả nội kình bình thường không thể chống lại được.

Nhưng mà, từ đầu đến cuối mặt Tiêu Trần không đổi sắc, vẫn nhìn về phía Vương Hạo.

-Loại chiêu thức mèo cào này mà cũng dám lấy ra diễn trò?

Thân hình Tiêu Trần bát động, nội khí dâng lên, lấy chỉ làm kiếm.

-Kiếm đạo chân võ!

Một kiếm vô địch, xuyên thấu vô số ảo ảnh, đánh vào trước ngực Vương Hạo.

Bành!

Cả người Vương Hạo bị đánh bay ra ngoài, nện vào trên tường.

-Thật mạnh!

Vương Hạo phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực nhìn Tiêu Trần đầy kinh hãi.

-Tiểu tử thối, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi, sớm muộn cũng sẽ tìm ngươi trả thù thôi!

Trong lòng biết mình không phải đối thủ của Tiêu Trần, Vương Hạo dùng hêt khí lực toàn thân, xoay người bỏ chạy, biến mất trên con phố.

-Ngươi…Ngươi có thể đánh thắng hắn?

Phía sau, truyền tới thanh âm không thể tin tưởng của Lăng Tiểu Trúc.

Tiêu Trần nhìn qua cũng chỉ là một học sinh như nàng, làm soa hắn có thể đánh được Vương Hạo hung ác?

Đối với việc này, Tiêu Trần đáp lại:

-Hắn bị thương, thực lực không còn một nửa!

Nếu về thời kỳ đỉnh phong, đúng là Vương Hạo khó gặp địch thủ, nhưng mà hắn bị thương, thực lực liền giống như Đỗ Cao Vũ mà thôi.

-VÌ sao hắn phải giết ngươi?

Tiêu Trần hỏi lại.

-Cái này…

Lăng Tiểu Trúc lộ ra vẻ chần chờ.

Tuy rằng Tiêu Trần cứu nàng, cũng không giống như người bình thường, nhưng dù sao cũng không quen biết, mà thân thế của nàng lại không thể tùy tiện cho người khác biết.

Thế lực đứng sau lưng nàng, không phải loại tiểu nhân vật như Vương Hạo có thể so sánh, Tiêu Trần biết càng nhiều thì nguy hiểm càng lớn.

-Không muốn nói thì thôi!

Tiêu Trần chỉ là thuận miệng hỏi thôi, không có ý cưỡng bức, ai cũng có nguyên nhân không thể nói cho ngươi khác.

-Cô ngươi chỉ là ngất đi thôi, rất nhanh sẽ tỉnh, ngươi đỡ nàng vào trong nghỉ ngơi, cho nàng tỉnh lại đệ xử lý mọi việc.

Tiêu Trần biết thân phận Lăng Tiểu Trúc không đơn giản, cô nàng cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, hắn không cần thiết phải chen vào việc của người khác.

-A… đợi một chút!

Thấy Tiêu Trần xoay người muốn đi khỏi, trong lòng Lăng Tiểu Trúc có chút buồn bực.

Đây là hành động anh hùng cứu mĩ nhân mà, không nên tranh thủ nhiều hảo cảm hơn được sao, vậy là còn muốn rời đi nhanh như vậy?

Nàng muốn để cho Tiêu Trần giúp nàng bế cô đi vào trong. Dù sao nàng cũng chỉ là một nữ sinh chân yếu tay mềm.

-Ngươi cứ rời đi như vậy, nhỡ đâu cái tên Vương Hạo kia trở về thì sao?

Tiêu Trần nói:

-Không cần lo lắng, hắn không thể quay lại.

-KHông thể quay lại?

Lăng Tiểu Trúc không hiểu lời nói đó.

Không quay lại với không thể quay lại hoàn toàn khác nhau.

-Ta không giết hắn tại chỗ, chỉ sợ thi thể của hắn tại nhà ngươi thì xử lý rắc rối

Tiêu Trần nói xong, thở dài một hơi khó hiểu, đi đến bên cạnh người phụ nữ đang hôn mê.

-Thôi được, ta giúp ngươi!

Lăng Tiểu Trúc ngạc nhiên nói:

-Cảm ơn!

Tiêu Trần đem cô Lận Thiên Trùng vào trong phòng, giúp nàng thêm một chút.

-Thể chất của cô ngươi không tệ, thụ thương không nghiêm trọng, ba phút sau sẽ tỉnh lại.

Lăng Tiểu Trúc nghe thấy vậy hơi nghỉ ngờ, ba phút sau, cũng quá chuẩn xác rồi chứ?

Thấy Tiêu Trần muốn lý hai, trong lòng nàng liền căng thẳng, nói ra:

-Ngươi lưu lại đây một chút được không, sau khi cô ta tỉnh cũng sẽ cảm tạ ngươi.

-Không cần!

Tiêu Trần lắc đầu.

Lăng Tiểu Trúc có chút không cam lòng, lại nói:

-Cái tên ngốc kia, nói cho ta tên của ngươi đi!

-Tiêu Trần!

Sau khi lưu lại tên, Tiêu Trần không dừng lại nữa, mà rời khỏi Lăng gia.

Lăng Tiểu Trúc nhìn bóng lưng Tiêu Trần rời đi, lẩm bẩm.

Lập tức nàng sờ vào bức tranh mình đang cất kia, nghĩ ra điều gì đó.

-Hắn… là Tiêu Trần kia?

Thời gian khoảng ba phút sau, cô của Lăng Tiểu Trúc liền ôm đầu tỉnh lại.

-Cô, ngươi tỉnh rồi?

Lục Thanh Tuyền mừng quá kêu lên, càng bội phục Tiêu Trần hơn.

-Tiểu Trúc?

Vẻ mặt cô mờ mịt, đột nhiên giật mình nói:

-Vương Hạo đâu rồi

-Vương Hạo bị Tiêu Trần đánh cho chạy rồi!

-Tiêu Trần là ai?

-Hắn…

Lăng Tiểu Trúc không biết phải giải thích làm sao cho thỏa đáng.

Khoảng chừng một lúc sau, Vương Hạo đi đến vùng ngoại ô hẻo lánh, khi xác định không có ai đuổi theo nữa, lúc này mới ngồi nghỉ dưới gốc cây.

-Hừ, tuổi còn trẻ mà đã tu luyện ra nội kình, thật không tệ, nhưng cuối cùng vẫn kém một chút chỉ đánh vào ngực ta, không thể giết ta!

Ngực là nơi trọng yếu nhất, lúc đó Vương Hạo nghĩ mình phải chết rồi, nhưng không nghĩ tới Tiêu Trần không có đuổi theo mà để cho mình chạy thoát.

-Tiểu từ kia, trong khoảng thời gian ngắn nhất định sẽ bảo vệ Lăng Tiểu Trúc, mà Lăng Thiên Hào chắc chắn sẽ phái người đuổi giết ta, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây!

Sau khi thở dốc, Vương Hạo lần thứ hai đứng lên, muốn rời đi.

Ngay tại lúc này, ngực hắn đau đớn kịch liệt, sắc mặt biến đổi.

-làm sao có thể, đây là.

Lúc này, kiếm khí trong cơ thể hắn ngưng tụ lại, phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn, đánh tan kỳ kinh bát mạch.

Thân thể Vương Hạo giống như pháp hoa, nổ lốp bốp, huyết nhục tỏa ra.

Phì!

Một đạo kiếm khí cuối cùng xông lên không trung, xông qua thiên linh cái, biến mất trong thiên địa.

Còn Vương Hạo thì nằm trên mặt đất, không còn tiết động nữa.

Trước khi hắn chết, vãn không hiểu đây là thủ đoạn gì.

Bạn đang đọc Yêu Nghiệt Tiên Hoàng Tại Đô Thị (Dịch) của Ngạo Tài
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HonDe
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 1693

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.