Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 2793 chữ

Học kỳ I của lớp 10A9 trôi qua với rất nhiều những điều đáng nhớ. Từ vụ Quý ròm giả danh nhỏ Thủy Tiên vào chơi Giang Hồ Thánh Chiến với thằng Lâm nhằm giúp nó học hành, cho đến việc thằng Tần mượn tay nhỏ Lan Kiều làm thơ "tán" lớp phó trật tự Minh Trung, rồi cả "vụ án chép bài giùm" được dàn dựng rất khéo bởi tay Quới Lương và Thạch Anh, và không thể không nhắc đến cái lần mà Hải quắn và Quỳnh Như rủ nhau học chung để rồi nhỏ Quỳnh Như học giỏi môn học nào là y như rằng thằng Hải Quắn cũng học giỏi môn học đó.

Tất cả điều đó đã kết thúc một học kỳ đầy những sự biến động và bất ngờ của lớp 10A9. Thằng Quới Lương từ khi nghe nhỏ Thạch Anh nói "Thích nhau thì phải giúp nhau học bài làm bài, chứ đâu phải chép bài giùm mới gọi là thích, hở Quới Lương?" đã học khá hẳn lên, thằng Lâm sau lần biết "trật lất" Thủy Tiên chơi Giang Hồ Thánh Chiến với nó chỉ để khuyên nó học hành nghiêm túc cũng có kết quả thi học kỳ vô cùng tốt (Dĩ nhiên con nhà Lâm không thể biết được Mai Giáng Tuyết thân mật với nó trong game là Quý ròm chứ không phải Thủy Tiên như nó tưởng), Hải quắn sau khi nghe Quỳnh Dao lặp lại những câu nói vàng ngọc của của chị nó, nó đã bất ngờ bứt lên, bằng chứng là nó cùng với Quý ròm là hai đứa được điểm môn Toán cao nhất lớp. Các thành viên băng "tam quậy" đều học giỏi lên thấy rõ.

Thằng Tần là tổ trưởng tổ 1 sau khi kết thúc học kỳ I chuyển trường khác. Ngoài Tần ra, Đỗ Lễ của thuộc 5 của Minh Vương và lớp phó trât tự Minh Trung cũng sẽ không còn là thành viên của lớp 10A9. Đội bóng lớp đã cùng lúc mất đi hai thủ môn, và Minh Vương tiếp tục được làm lớp phó trật tự. Mặc dù nó đã kiên quyết từ chối, nhưng không hiểu thằng Lâm đã thì thầm gì với nó mà cựu lớp phó trật tự đã đồng ý tiếp nối vai trò mà Minh Trung để lại, cũng là vai trò nó đã giữ suốt cả bốn năm học cấp 2. Trong tiết sinh hoạt hôm nay, cũng là tiết học đầu tiên bắt đầu một học kỳ mới, lớp 10A9 đã đón chào sự trở lại của Quốc Ân, và băng "tứ quậy" một lần nữa lại được tái hợp. Ngoài ra, nhỏ Lan Anh vốn là lớp phó học tập của lớp 10A2 không hiểu vì sao lại lọt vô lớp 10A9 trong học kỳ lần này.

Nhỏ Lan Anh vừa là lớp phó học tập của lớp 10A2 lại vừa là liên đội trưởng của trường Đức Trí, nên thầy Phú đã xếp nó ở tổ 1, đồng thời giữ luôn chức tổ trưởng thay thế thằng Tần. Thằng Quốc Ân được xếp vào chỗ ngồi của thằng Đỗ Lễ hồi đầu năm, tức là ở tổ 5 và ngồi cạnh nhỏ Thạch Anh.

Ngay khi thấy thầy Phú chỉ tay về phía góc lớp để ra hiệu cho Quốc Ân, nhỏ Xuyến Chi, nhỏ Hạnh và thằng Minh Vương phát hoảng. Thầy đâu có biết thằng Quốc Ân là một thằng "chúa quậy" như nào, nó là học sinh mới nhưng đa số cái lớp này đều là học sinh 9A4 của trường cấp hai Tự Do cả nên nó gần như quen hết, thầy đâu có biết điều đó. Để nó chung tổ với hai thằng "chúa quậy" khác là Lâm và Qưới Lương, chưa kể ba thằng này đã có bốn năm cấp hai khiến ban cán sự lớp khổ sở đến chừng nào, khác chi sói gặp bầy đâu. Sau này nhỡ thằng Hải quắn mà gây áp lực hay gì để vào nốt tổ 5 nữa, thì có lẽ thằng Minh Vương sẽ "bay ghế" sớm.

Lo thì lo vậy nhưng cả Xuyến Chi, Hạnh cũng như Minh Vương không đứa nào dám mở miệng, vì chúng nó không biết phải ăn nói ra sao để thuyết phục thầy giáo. Dù sao thằng Quốc Ân cũng là học sinh mới, thầy sẽ khó mà tin lời nói của tụi nó, nói qua nói lại với thầy giáo có vẻ lôi thôi lắm nên chúng nó làm thinh và hy vọng thằng Quốc Ân sẽ thay lòng đổi dạ so với hồi cấp 2.

Quới Lương quay qua Lâm:

- Cuối cùng băng "tứ quậy" cũng được học chung một lớp.

Lâm cười hì hì:

- Lần này bọn mình phải chứng tỏ cho tụi nó một lần nữa thấy được...

Đang nói, Lâm bỗng ngưng bặt, con nhà Quới Lương cũng nhận thấy cái gì đó không ổn nên cũng ngậm tăm luôn. Bây giờ thì thời thế đâu còn như hồi cấp hai nữa. Thằng Lâm để ý nhỏ Thủy Tiên, Quới Lương để ý nhỏ Thạch Anh, bây giờ chúng nó mà thể hiện mấy cái trò ngang nghạch và lếu láo mà hồi cấp hai chúng nó làm như cơm bữa, Thạch Anh và Thủy Tiên có lẽ sẽ sợ xanh mặt và sẽ quyết tâm "de" chúng nó luôn. Cả thằng Hải quắn nữa, nó hình như cũng bị Quỳnh Như "xỏ mũi" luôn rồi, Quỳnh Như học chung với Hải quắn hồi trước nên biết tỏng tính tình thằng này, nhưng bây giờ con nhà Hải quắn chỉ muốn chứng tỏ cho Quỳnh Như rằng nó là một chàng trai hoàn hảo mà thôi.

Quới Lương chồm qua người Thạch Anh và giựt áo Quốc Ân:

- Mày có sẵn sàng cùng tụi tao tái lập sự những gì vốn có của băng "tứ quậy" như hồi trước không?

Quới Lương hỏi cho có hỏi vậy thôi, chứ có cho vàng nó cũng chẳng dám ngông nghênh quá mức như hồi trước nữa, vì thời thế có còn như trước đâu?

Và nó sửng sốt khi con nhà Quốc Ân không đáp, chỉ khẽ lắc đầu. Nhưng Quới Lương không có thì giờ để thắc mắc.

Quới Lương và Lâm gần như chỉ thì thầm với nhau, nhưng Thạch Anh nghe được, nó quay sang Quới Lương, toét miệng hỏi:

- Băng tứ quậy là cái gì vậy, Quới Lương?

Tiếng Thạch Anh vang vảng bên tai làm Quới Lương giật bắn, hai vành tai nóng ran, nó trả lời một cách thiếu tự nhiên:

- Băng tứ quậy hả, là...

Quới Lương "là" cả buổi cũng không thể nói thêm được tiếng nào, Thạch Anh biết vậy nên cất giọng hỏi tiếp:

- Là gì hả bạn?

Túng quá, Quới Lương đành khai:

- À, là... biệt danh của tụi tôi.

Thạch Anh vẫn không tha cho Quới Lương:

- Bộ mấy bạn "quậy" đến mức bị đặt cho cái tên vậy hả?

Quới Lương hoàn toàn không chờ một câu hỏi như vậy, nhưng đã có sự chuẩn bị nên nó không hoảng hốt như lúc Thạch Anh mới quay sang nó. Con nhà Quới Lương nhanh trí chơi trò "dóc tổ":

- À không phải. Đó là biệt danh... tụi tôi tự đặt, như một cái tên bình thường thôi, thể hiện sự ngang tàng và oai vệ của bốn đứa tụi tôi.

Thạch Anh nghe thằng Quới Lương nói khó tin quá sức, nó nhíu mày định chất vấn tiếp thì tiếng trống ra chơi thình lình vang lên. Quới Lương mừng rỡ vì thoát nạn, nhanh chóng kéo tay thằng Lâm trong một thoáng đã không còn ở trong lớp. Thằng Hải quắn thuộc tổ 2 cũng nhanh chóng nhảy lên bàn chạy ra, đạp cả lên bàn của Lan Kiều và Quỳnh Như ngồi phía trước, đánh rơi hộp bút của Lan Kiều khiến cho con nhỏ này tức tối hét lên:

- Bạn Hải có biết lịch sự là gì không vậy?

Hải quắn quay mặt lại, thè lưỡi một cái rồi co giò chạy mất, quên phắt Lan Kiều chính là tổ trưởng tổ nó. Quỳnh Như ngồi cạnh Lan Kiều, Hải quắn chạy qua bàn cũng khiến nó giật bắn mình nhưng nó không trách cứ gì thằng này, chỉ tủm tỉm cười khiến con nhà Lan Kiều tức ơi là tức.

Chỉ có Quốc Ân là ngồi lại!

Lớp 10A9 trường Đức Trí có số học sinh đông hơn so với lớp 9A4 trường Tự Do nên bàn của tụi Quới Lương phải ngồi bốn người. Năm ngoái, chiếc bàn chót lớp 9A4 chỉ có ba đứa là Lâm, Quới Lương và nhỏ Bội Linh, Nhỏ Bội Linh năm nay học bên lớp 10A2, tức là chung lớp với con nhỏ Lan Anh kỳ này chuyển về 10A9 giữ luôn chức tổ trưởng tổ 1. Đỗ Lễ sau đó được chuyển xuống ngồi với tụi thằng Quới Lương. Sau này con nhỏ Thạch Anh đến và đã ngồi giữa thằng Quới Lương và Đỗ Lễ (thằng được chuyển qua dãy bàn bên này). Kỳ II thì thằng Đỗ Lễ chuyển đi, thằng Tần và nhỏ Minh Trung ở tổ 1 chuyển đi, thầy Phú xếp Lan Anh ngồi vào chỗ con nhỏ Minh Trung để lại để làm tổ trưởng cũng là dễ hiểu.

Nhưng thầy cũng có thể cho thằng Quốc Ân ngồi kế nhỏ Hiền Hòa, tức chỗ mà thằng Tần để lại. Có lẽ vì cô thấy Dưỡng và Hiền Hòa nhỏ con hơn Quốc Ân nên nó được điều xuống bàn chót, chấp nhận ngồi bốn người, và coi như tổ 5 có bảy người. Lệ Hằng, Minh Vương và Hải Ngọc ngồi bên kia, bên này là Lâm, Quới Lương, Quốc Ân và nhỏ Thạch Anh. Ngược lại thì tổ 1 chỉ có năm thành viên: Dưỡng, Hiền Hòa, Gia Nghĩa, Mười và học sinh mới Lan Anh.

Nhỏ Lệ Hằng vì năm nay thấy nó cao vọt hẳn lên nên nó được điều xuống tổ 5 để ngồi bàn chót.

Tụi bạn trong ban cán sự đã lo quá xa, vì thằng Quốc Ân đã hoàn toàn thay đổi so với hồi cấp hai.

Giờ ra chơi, nó không phóng ra ngoài sân chơi với tụi bạn nó như năm nào mà lặng lẽ ngồi trong lớp, mặt lộ vẻ trầm ngâm pha chút buồn bã như một nhà bác học.

Nhỏ Thạch Anh như thường lệ, nó ngồi trong lớp lặng lẽ lôi truyện ra đọc, tức là hiện giờ nó đang nồi sát rạt thằng Quốc Ân.

Thạch Anh vừa đọc vừa liếc trộm thằng Quốc Ân, thấy thằng này ngồi im thin thít thì thắc mắc ghê lắm. Nãy nghe được thằng Quới Lương nói chuyện với thằng Lâm về băng "tứ quậy", Thạch Anh đã dễ dàng suy đoán Quốc Ân trước nay học với Quới Lương và Lâm, và ba thằng đều là thành viên của băng tứ quậy. Nếu mà không đến nỗi quậy phá như lời "biện hộ" của thằng Quới Lương vừa nãy thì ít ra cũng phải dạn dĩ một tý chứ, đâu co rúm lại như thằng này.

Thắc mắc quá, Thạch Anh liền đánh liều quay sang Quốc Ân nhẹ nhàng hỏi:

- Bạn làm sao vậy?

Quốc Ân khẽ liếc nhỏ Thạch Anh, lắc đầu không đáp.

Dĩ nhiên là con nhà Thạch Anh không tin, nó hỏi tiếp:

- Bộ bạn buồn chuyện gì hả?

Lần thứ hai trong một phút, Quốc Ân lại lắc đầu, và biết chắc nhỏ bạn sẽ hỏi tiếp, nó nói một cách khó chịu:

- Bạn không cần biết đâu!

Thạch Anh không đủ tinh ý để nhận ra thái độ của Quốc Ân. Nghĩ thằng này cố giấu, nó dịu dàng nói:

- Bạn nói cho mình biết đi, mình biết là hứa không nói cho ai đâu. Có gì vướng mắc thì mình góp ý giùm cho?

Biết thừa thằng này muốn giấu mà con nhỏ này lại giở giọng nịnh nọt bảo thằng Quốc Ân nói cho nó biết, con nhà Quốc Ân muốn khóc thét. Con gái gì đâu mà vô duyên quá sức, Quốc Ân hầm hầm nhủ bụng. Không khóc được, nó nổi khùng nhìn thẳng vào mặt "bạn gái" thằng Quới Lương, xẳng giọng:

- Đã bảo bạn không cần biết mà, tốt nhất là đừng hỏi nữa và cho tôi yên đi.

Thạch Anh có vẻ bị bất ngờ trước thái độ của thằng Quốc Ân. Nó thực tâm muốn giúp thằng này, nhưng lại vụng về trong khâu ăn nói nên đã vô tình khiến thằng này nổi điên. Không để cho Thạch Anh kịp phân trần, thằng Quốc Ân sau khi quát nhỏ bạn, nó nhảy qua ghế nhỏ Thạch Anh đi thẳng ra ngoài cửa lớp.

Quốc Ân bỏ về, nghỉ luôn ba tiết sau.

Thạch Anh áy náy vô cùng, nó có cảm tưởng là nó đã làm điều gì sai trái. Nó muốn sẻ chia với Quốc Ân, nhưng với thái độ của thằng Quốc Ân vừa rồi thì có khác nào chứng minh rằng nó cố tình chọc giận để thằng kia dỗi đến mức bỏ về đâu chứ.

Nói vậy thì không đúng, vì sau khi Quốc Ân bỏ đi, Thạch Anh chỉ đoán là nó chắc chỉ đi tìm chỗ nào đó ngồi "suy tư" tiếp thôi, chứ có biết là thằng Quốc Ân bỏ về đâu. Thạch Anh muốn khóc quá, nhất là khi tiếng trống vào lớp vang lên, Lâm và Quới Lương thấy nhỏ Thạch Anh ngồi mặt mày bí xị.

Chả là khi nãy, Lâm và Quới Lương đã thấy thằng Quốc Ân lầm lũi đi ra, Lâm níu áo nó chưa kịp nói gì đã bị thằng này thô bạo hất ra, và nó lấy xe vọt thẳng ra cổng.

Sau khi thấy Thạch Anh mặt đỏ hoe như sắp khóc, Quới Lương như không tin vào mắt mình thì Lâm nheo mắt nhìn Thạch Anh, giở giọng nghi hoặc:

- Bạn làm gì để cho thằng Quốc Ân nó bỏ về hở?

Thạch Anh càng hoảng, nó không ngờ thằng Quốc Ân chỉ vì bị mình hỏi vài câu đã tự ái đến mức cúp học luôn ba tiết sau. Nhìn bộ tịch cuống quýt của nhỏ bạn, Quới Lương động lòng:

- Bạn biết có chuyện gì xảy ra không, Thạch Anh?

Nghe giọng thằng Quới Lương dịu dàng bên tai, Thạch Anh dần bình tĩnh trở lại. Nó chậm rãi kể cho Quới Lương và Lâm nghe sự tình. Nghe xong, tụi nó ngạc nhiên quá đỗi. Quới Lương há hốc miệng, còn Lâm thì lẩm bẩm nói với chính mình:

- Thiệt bó tay thằng này, có vậy thôi mà cũng tự ái.

Thạch Anh nghe được, lắc đầu, có lẽ nó vẫn chưa hết sốc:

- Mình cũng chẳng hiểu.

Lâm thẳng vô mặt Thạch Anh, gằn từng tiếng:

- Mà bạn có nói thật không đấy?

Thạch Anh nhìn mặt thằng Lâm sát khí đã hốt lắm nhưng cố giữ bình tĩnh:

- Mình nói thật!

Lâm hỏi cho chắc vậy thôi chứ trong thâm tâm thì Lâm không tin Thạch Anh nói xạo. Con nhỏ này tính tình vốn ngay thẳng, Lâm biết điều đó. Chỉ đợi Thạch Anh xác nhận, Lâm "phán":

- Tụi mình phải "điều tra" cho bằng được, xem có bí mật gì mà thằng Quốc Ân nó giấu kỹ thế.

Quới Lương ngơ ngác:

- Điều tra như thế nào?

Thạch Anh cũng thắc mắc:

- Biết đâu cũng chỉ là do tính bạn Quốc Ân giàu tự ái nên mới hành động như vậy thôi thì sao? Theo mình thấy thì cũng không ít những bạn như vậy?

Lâm cùng lúc trả lời hai bạn:

- Không đơn giản như bạn nghĩ đâu, Thạch Anh. Tôi và Quới Lương chơi thân với nó từ hồi cấp hai đến giờ, tính nó không bao giờ như thế cả. Tôi khẳng định chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra với nó. Còn điều tra như nào thì lát tan học hai bạn ở lại cùng tôi bàn bạc, được không?

Dĩ nhiên là Quới Lương và Thạch Anh đồng ý liền. Quới Lương đồng ý có lẽ là vì Quốc Ân và Lâm là hai thằng bạn chí cốt của nó, còn với Thạch Anh thì nó đã thắc mắc từ lúc trống ra chơi rồi, bảo nó không đồng ý sao được.

Lâm nói bằng giọng của một thủ lĩnh thứ thiệt:

- Thỏa thuận vậy nha, tý nữa cấm đứa nào bỏ về đấy!

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.