Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Tiểu thuyết gốc · 5093 chữ

Quả như Lâm nói, 10A9 đã dễ dàng hạ gục 11A5 với tỉ số 3-0.

Một lần nữa, Quốc Ân lại cho thấy sự chắc chắn của mình khi liên tục cản phá được những cú sút của tụi lớp mười một. Trong trận này, 11A5 đã tung ra tới mười bốn cú sút trúng đích, gấp đôi so với 10A9. Quốc Ân đa số đều ôm gọn chúng. Cả khán đài như muốn nổ tung sau mỗi pha cản phá của Quốc Ân.

Sau cùng, vì an tâm với chốt chặn phía sau nên các cầu thủ còn lại thi đấu rất hứng khởi. Hai bàn thắng dành cho Quý ròm và một cho Hải quắn là đủ để đưa lớp 10A9 hiên ngang tiến tới trận chung kết.

Ngay sau trận bán kết của lớp 10A9 kết thúc, các cầu thủ đồng loạt tiến lên khán đài để theo dõi trận bán kết còn lại giữa lớp 11A2 và lớp 11A7. 11A7 là lớp mà 10A9 đã từng đá giao hữu hồi đầu năm. Lúc đó thì thủ môn bắt chính cho lớp 10A9 vẫn là Tần. Và trận đó, lớp 10A9 đã phải chấp nhận tỉ số hòa 1-1 với tụi này. Qua đó, rõ ràng lớp 11A7 không phải là một đội bóng yếu.

Nhưng ở trận đấu gặp lớp 12A1, tụi 11A2 đã không ngần ngại vùi dập lớp đàn anh tận sáu bàn không gỡ. Ở trận này khi gặp đối thủ cùng trang lứa, tụi nó giã tận chín quả vào lưới đối phương. Trận đấu kết thúc với chiến thắng giòn giã 9-0 cho lớp 11A2.

Lan Anh ré lên:

- Trời đất! Không thể tin được.

Quới Lương ngó Quốc Ân:

- Trận tới vất vả cho mày đấy.

Lâm thở dài:

- 11A7 không phải đội bóng yếu đâu!

Tiểu Long lạc quan:

- Sợ cái gì? Quốc Ân vẫn giữ phong độ như hai trận trước thì lớp mình sẽ thắng thôi!

Lan Anh nhìn Quốc Ân:

- Bạn có sợ không?

Quốc Ân gãi cằm:

- Sợ thì dĩ nhiên là sợ. Nhưng vì danh dự của lớp thì mình hứa sẽ cố hết sức!

Dưỡng bình luận:

- Theo tao thì trận tới dồn hết về thủ đợi đến khi đá phạt đền thì còn có cơ hội.

Quý ròm nheo mắt:

- Mày có chịu vào sân đâu mà phán xét.

Hải quắn lo lắng nhìn Tiểu Long:

- Trận tới mày có chiến thuật nào mới lạ không?

Tiểu Long ngập ngừng:

- Thì... cứ đá thoải mái như các trận đấu khác thôi!

Hải quắn hừ một tiếng:

- Nói như mày...

Quý ròm xua tay:

- Thôi thôi! Theo tao thì đúng như thằng Dưỡng nói, trận tới thủ vẫn là chắc ăn nhất.

- Trời đất...

Quý ròm vừa nói dứt, đã nghe nhỏ Lan Anh hét lên nghe mới hãi hùng làm sao

- Chuyện gì vậy? - Quốc Ân sè sẹ hỏi.

- Nãy tên tiền đạo kia sút cho thủ môn 11A7 không những không bắt được mà còn nằm bẹp kìa.

Quả như Lan Anh nói, thủ môn 11A7 đã cố gắng cản phá cú sút của 11A2 nhưng bất thành. Không những vậy, tên này phải nằm sân một lúc và sau đó rời sân bằng cáng.

Quý ròm thở hắt ra:

- Hình như thủ môn 11A7 gãy tay rồi.

Tiểu Long lườm Quý ròm:

- Mày căn cứ vào đâu mà nói vậy?

- Nãy tao thấy cổ tay nó bị trặc. Sau đó nó bị leo cáng rời sân luôn.

Lâm đồng tình:

- Phải đó! Nãy tao cũng thấy.

Lan Anh lo lắng nhìn Quốc Ân:

- Vậy trận tới bạn đừng cố quá nha! Thấy quả nào không thể cản phá thì chấp nhận thôi, không lại như thủ môn 11A7.

Con nhà Quốc Ân thở dài không đáp. Ánh mắt nó đang nhìn tận đâu.

Và ngày hôm nay, trận đấu chung kết được diễn ra. Các ghế ngồi trên khán đài gần như đã được lấp kín. Khi trọng tài dẫn mười bốn cầu thủ bước ra, tiếng cổ động viên reo hò bốn phương nổ lên như pháo. 10A9 với trang phục áo trắng, quần trắng, bên phía 11A2 là xanh nước biển, quần đen.

10A9 vẫn giữ nguyên đội hình giống với hai trận đấu trước. Trên khán đài, không một thành viên nào của lớp 10A9 hôm nay là không có mặt cả. Lan Anh như mọi hôm đã ngồi sẵn ở băng ghế cùng các cầu thủ dự bị.

Tiếng còi trọng tài cất lên, lớp 11A2 đã bất ngờ tung ngay cú sút từ giữa sân. Hải quắn và Quý ròm, Lâm và Minh Vương không ngờ đến viễn cảnh này nên không chuẩn bị để thiết lập hàng rào phòng thủ tuyến trên. Cú sút lao như muốn xé gió, Oánh và Tiểu Long cũng không kịp phản ứng mà theo phản xạ tự nhiên, cả sáu đứa đều quay đầu ngoảnh ra đằng sau.

Nhưng Quốc Ân vẫn tỉnh tảo hơn đồng bọn, nó bay người đẹp mặt dùng một tay đẩy bóng vọt xà ngang.

Các cầu thủ thở phào, khán đài 10A9 có đủ thứ tiếng khen ngợi thằng Quốc Ân đến nỗi không thể biết được giọng của đứa nào với đứa nào. Một thứ âm thanh vô cùng lạc quan đồng loạt vang lên. Con nhà Quốc Ân chỉ nhận ra giọng của Lan Anh, khiến cho nó càng quyết tâm bảo vệ khung thành đến cùng. Một niềm vui khó tả xen vào lòng Quốc Ân.

- Quốc Ân! Tập trung vào! - Tiếng đội trưởng Tiểu Long vang lên khi thấy thằng này lơ đễnh.

Và 10A9 lại được phen choáng váng.

Từ chấm phạt góc, cầu thủ 11A2 đã có một pha sút thẳng với lực cực căng và độ xoáy khó lường. Quốc Ân đã cố gắng bay người nhưng không thể chạm vào bóng. Rất may, bóng lại xoáy trúng cột dọc. Và Quốc Ân sực tỉnh, vồ lấy trái bóng không để cho bọn kia sút bồi. Và nó lẩm bẩm:

- Đáng sợ thật!

Và những giây phút tiếp theo, lớp 10A9 phải chống đỡ cực kỳ vất vả. Hàng hậu vệ bắt đầu rối loạn, Lâm và Minh Vương liên tục phải lùi về hỗ trợ cho các hậu vệ. Quý ròm và Hải quắn không có nổi một pha chạm bóng ở phần sân đối phương. Quốc Ân không thể bắt dính bóng trong trận đấu nãy nữa, những quả phạt góc mỗi lúc một nhiều. Chúng nó không tin sức mạnh của tụi lớp mười một lại đáng sợ như vậy. Lâm và Minh Vương đã nhiều lần cố gắng tung những đường chuyền dài cho hai tiền đạo nhưng hậu vệ 11A2 nhanh như cắt đã không để cho Quý ròm và Hải quắn có đất diễn.

Và đến quả phạt góc thứ năm, quả bóng được treo ra tận ngoài vòng cấm địa. Và một cầu thủ đã nhanh chóng chạy vào bắt vô-lê một cú như kẻ chỉ. Bóng đi rất hiểm, Quốc Ân bay người hết cỡ và rớt xuống một cách tuyệt vọng. Cuối cùng, sau khoảng tám phút thi đấu kiên cường, lưới của 10A9 đã phải rung lên.

10A9 càng chơi càng loạn, Quốc Ân đã nhận rất nhiều lời cổ vũ và động viên của Lan Anh và tụi bạn trên khán đài. Quả thực, Quốc Ân đã thi đấu xuất sắc. Những pha cản phá của nó vẫn chắc chắn như những trận đấu trước. Nhưng những pha dứt điểm ngày một nhiều, và chắc chắn là khó hơn rất nhiều so với những gì nó phải đón đỡ trong hai trận vừa rồi.

Nhưng các cầu thủ tuyến trên đã không giữ được phong độ trong trận đấu này. Liệu có phải tụi nó đã hơi sợ khi xem 11A2 thi đấu hai trận hôm vừa rồi nên không thể có được phong độ tốt nhất?

Tiểu Long trong một lần hiếm hoi được cầm bóng mà không bị áp lực, đã đưa ra một đường chuyền cho Minh Vương. Nhưng một tên tiền đạo 11A2 nhanh như chớp đã cắt được. Trong thoáng mắt, cả Tiểu Long và Oánh bị lừa qua dễ dàng. Có một tên tiền đạo khác nhanh chân lao lên hỗ trợ. Và khi đối mặt với Quốc Ân, cầu thủ đã lừa được Oánh và Tiểu Long kia đã nhanh trí chuyền cho tên tiền đạo còn lại và thành công đánh lừa Quốc Ân. Tên còn lại nhẹ nhàng đệm bóng vào lưới trống. Tỉ số là 2-0.

Chưa dừng lại ở đó, chỉ ba phút sau, Oánh lóng ngóng để bóng chạm tay trong vòng cấm địa. Trong quả phạt đền, Quốc Ân đã cản phá được cú sút đầu tiên nhưng lại bất lực nhìn bóng vào lưới bởi cú sút bồi chớp nhoáng. Sau hai mươi phút, tỉ số là 3-0 cho đội lớp 11A2.

Sau ba bàn, lớp trưởng Xuyến Chi than thở:

- Thế này phải thua thêm mấy bàn nữa.

Nhỏ Hạnh cũng bi quan:

- Đối thủ quá mạnh!

Nhỏ Kim Em và thằng Cung sau bàn thứ ba đã nháy nhau bỏ về, chả thèm xem tiếp. Nhỏ Vành Khuyên chán quá, cũng định đứng dậy về nhưng Xuyến Chi ngăn lại:

- Bạn ở lại đi! Biết đâu có phép màu...

Vành Khuyên cắt ngang:

- Ba quả rồi thì lấy đâu ra mà phép màu? Về nghỉ cho khỏe!

Nói xong, nó giật tay Xuyến Chi ra và quày quả rời khỏi sân.

Lúc này, Lan Anh đã xin dừng trận đấu để các cầu thủ nghỉ ngơi và ổn định lại chiến thuật.

Con nhà Dưỡng đứng ngoài, thấy Oánh và Tiểu Long cứ lóng nga lóng ngóng trong khâu phòng thủ thì tức lắm. Phải xin để vào thi đấu, chắc chắn mình sẽ vượt qua được nỗi sợ, Dưỡng tự nhủ.

Lan Anh nhìn Quốc Ân:

- Bạn còn bắt tiếp được không?

Quốc Ân quả quyết:

- Chắc chắn là được!

Lâm thở dài:

- Cố lên! Cả lớp giờ chỉ còn mày biết bắt thôi đó!

- Tao nghĩ tao đã nắm được những cú dứt điểm của từng đứa bên đó rồi. - Quốc Ân tặc lưỡi - Chắc chắn tao sẽ cản phá được, nhưng vấn đề ở đây là tụi mày phải cố dồn lên thì may ra lật kèo.

- Lan Anh nè! - Lần này là tiếng thằng Dưỡng.

- Sao? - Lan Anh thờ ơ hỏi. Nó không có mấy thiện cảm với thằng này vì Dưỡng đã rút lui khỏi đội hình chính. Vả lại, hôm nọ nó đã trêu Quốc Ân tối tăm mặt mũi.

- Tôi sẽ vào sân! - Dưỡng đập hai tay vào nhau.

Quý ròm nghe được, vỗ tay:

- Hoan hô!

Lâm dụi mắt:

- Mày không nói đùa chứ?

- Không! - Dưỡng quả quyết.

Lâm vẫn không tin:

- Tụi này đá ác hơn bọn 12A3 nhiều.

Dưỡng không thấy xấu hổ vì sợ tụi lớp mười hai nữa. Lần này, nó nói bằng giọng nghiêm trang:

- Tao sẽ đá hết sức, tao không sợ tụi nó.

Tiểu Long chen vào:

- Vậy thì Dưỡng sẽ vào sân thay cho Oánh. Mười phút còn lại, chúng ta sẽ chơi tấn công và cố ghi ít nhất một bàn để rút ngắn tỉ số. Minh Vương, tao và Dưỡng sẽ chỉ chơi ở sân nhà để giữ vững tỉ số, tập trung bóng cho Lâm để nó câu vào cho Quý ròm và Hải quắn khai thác.

Hải quắn "xì" một tiếng:

- Không tranh bóng bổng lại tụi nó đâu!

Quý ròm nháy mắt:

- Yên tâm đi! Tao đã có cách.

Rồi nó nhìn Lâm:

- Mày lát nữa câu bóng vào vòng cấm cho tao nghe!

Tiểu Long ngó Quốc Ân:

- Mày phải tập trung hết sức có thể, không được lơ đễnh bất cứ giây nào!

Lan Anh lạc quan:

- Các bạn cố lên nhé! Cơ hội vẫn còn nguyên.

Dưỡng vào sân thay Oánh. Các cổ động viên 10A9 la dậy đất và hô vang tên thằng Dưỡng.

Hiền Hòa hét to nhất:

- Cố lên Dưỡng ơi!

Vì nó là bạn thân nhất của Dưỡng mà.

Bảy cầu thủ 10A9 hùng dũng bước ra với gương mặt tràn trề hy vọng.

Tiếng còi của trọng tài cất lên. Quý ròm đá bóng về cho Minh Vương và nhanh chóng cùng Hải quắn chạy vọt lên. Lâm cũng nhanh nhẹn tách ra cánh. Minh Vương không để cho các tiền đạo đối phương kịp áp sát, nó đã đưa ra một đường chuyền chính xác cho Lâm. Lâm dùng kỹ thuật đảo qua một tiền vệ, rê thêm vài nhịp nữa và đưa ra một quả tạt vào vòng cấm địa cho Quý ròm.

Những tưởng Quý ròm sẽ nhảy lên và cố thực hiện một pha đánh đầu. Nhưng không!

Con nhà Quý ròm láu lỉnh quay người lại, nhảy lên tung một cú "xe đạp chổng ngược" trước sự bất ngờ của hàng phòng ngự của đối phương. Các hậu vệ vì bị hẫng nên không ai kịp hoàn hồn để ngăn cản pha dứt điểm của Quý ròm. Thủ môn cũng bị bất ngờ nên đứng chôn chân tại chỗ. Lưới rung lên, tỉ số được rút ngắn xuống còn 3-1 cho lớp 10A9.

Quới Lương và Thạch Anh nhảy cẫng:

- Hay quá Quý ròm!

Nhỏ Hạnh phấn khích bình luận:

- Ráng ghi thêm vài quả nữa Quý ơi!

Kim Em, Cung và Vành Khuyên đang chuẩn bị ra về bỗng thấy khán đài sân bóng nổ tung như trời sập, liền hấp tấp quay lại. Và chúng nó bất ngờ khi bảng tỉ số hiện lên dòng chữ "3-1". Vành Khuyên hối hả chạy đi kiếm Xuyến Chi:

- Lớp mình ghi bàn hồi nào vậy?

- Ôi? Bạn chưa về à? Quý ròm vừa có pha "ngả bàn đèn" đẹp lắm. Lớp mình đang lên tinh thần, rộng cửa lật kèo.

Lớp 11A2 lại tung ra cú sút từ giữa sân, nhưng lần này thì Quốc Ân đã có sự chuẩn bị. Nó nhẹ nhàng nhảy lên bắt gọn bóng khiến tụi bạn vỗ tay ầm ầm.

Sau khi nhận bàn thua đầu tiên trong giải, 11A2 chơi bóng rất thiếu tổ chức. Những tình huống phối hợp diễn ra vội vàng và kém hiệu quả.

Một đường chuyền dài được thực hiện bởi một hậu vệ lớp 11A2 và tên tiền đạo kia đỡ gọn bóng, hăm hở dốc lên. Nhưng tên này mới dẫn được vài nhịp thì thằng Dưỡng từ đâu chạy tới tắc bóng chuẩn xác khiến nó ngã nhào. Và nó lập tức tung ra đường chuyền đúng đà băng lên của Lâm.

Và lần này, Lâm thay vì chuyền vào vòng cấm thì nó đã chuyền ra ngoài vùng cấm địa, nơi mà Hải quắn đã chờ sẵn. Và Hải quắn đỡ bóng gọn gàng bằng ngực, sau đó sút ngay khi bóng chưa chạm đất. Bóng đi thấp nhưng rất mạnh, thủ môn bay người trong vô vọng. Lưới một lần nữa rung lên, cách biệt chỉ còn là một bàn mà thôi. Hiệp một còn ba phút và tỉ số là 3-2.

Quốc Ân phấn khích đến nỗi chạy cả lên ăn mừng cũng đồng đội, sau đó lại hấp tấp quay về cầu môn tiếp tục nhiệm vụ giữ vững tỉ số.

Thua hai bàn trong chớp nhoáng, tụi 11A2 tràn lên tấn công khiến cho 10A9 gặp khó khăn nhất định. Trong thời khắc vô cùng căng thẳng này, Quốc Ân đã chứng minh vì sao nó lại được chọn để thay thế vị trí thằng Tần để lại.

Và đại họa đến với lớp 10A9 khi chỉ còn một phút nữa là hiệp một khép lại. Thằng Lâm trong nỗ lực tung ra đường chuyền dài cho Quý ròm đã bị đối phương vào bóng khiến nó ngã nhào. Xui cho Lâm, tay nó đã vô tình chống thật mạnh xuống đất. Minh Vương đứng gần đó, thấy mặt Lâm bất giác biết sắc, liền hốt hoảng hét lên:

- Trời đất! Mày sao vậy Lâm?

Trận đấu vẫn tiếp tục. Đó không phải là một pha phạm lỗi. Bóng vẫn được triển khai lên. Rất may, Dưỡng kịp thời truy cản và phá bóng. Tiếng còi trọng tài vang lên kết thúc hiệp một. Tỉ số là 3-2, lợi thế tạm thời nghiêng về 11A2.

Lan Anh chứng kiến cảnh này, liền hớt hải chạy vào. Giọng Quới Lương vang lên từ trên khán đài:

- Sao tao thấy giống hết "tai nạn" của thủ môn 11A7?

Tiểu Long quay lại nạt:

- Mày đừng có nói xui!

Sau đó, Minh Vương cùng Hải quắn đã phải dìu Lâm vào phòng thay đồ.

Lan Anh sau một hồi theo dõi liền thở dài:

- Khả năng là gãy xương rồi. Bét nhất cũng là trật khớp. Tốt nhất là không nên thi đấu tiếp!

Quý ròm chán nản:

- Lâm là chân chuyền số một của lớp mình, nãy nó kiến tạo cả hai quả cho tao và Hải quắn đấy.

- Vậy bạn Gia Nghĩa sẽ vào sân thay cho Lâm.

- Còn lâu! - Lâm từ chối - Dù thế nào tao cũng sẽ thi đấu tiếp.

Lan Anh lắc đầu:

- Cảm ơn bạn vì sự nhiệt tình! Nhưng nếu thi đấu tiếp thì rất nguy hiểm.

Rồi chợt thấy áy náy, Lan Anh nói thêm:

- Nhưng nếu bạn muốn tiếp tục thì vẫn có thể...

Lâm sáng mắt:

- Vậy hả? Bằng mọi giá tôi sẽ tiếp tục.

- Vậy thì tôi sẽ băng bó tạm thời cho bạn tiếp tục. Nhưng nếu vậy, bạn tuyệt đối không được tham gia bất cứ pha tranh chấp nào nữa.

Hải quắn xen vào:

- Cho nó tiếp tục đi. Dù vậy nhưng nó vẫn có thể giữ nhiệm vụ chuyền bóng cho bọn tôi.

- Nhưng làm vậy sẽ rất nguy hiểm, vì chỉ cần một pha ngã nhẹ nữa thôi thì rất có thể...

Lâm cắt ngang Lan Anh lần thứ hai:

- Kệ hết đi! Tôi sẽ cẩn trọng hết sức.

Quốc Ân ngó Lâm:

- Mày có chắc không vậy?

- Chắc chứ! - Lâm quả quyết - Đá bóng bằng chân chứ có phải bằng tay đâu?

Lan Anh thở dài:

- Thôi được! Tôi sẽ băng bó tạm thời cho bạn, nhưng hết trận này bạn sẽ phải đi vào bệnh viện soi chiếu ngay.

Trên khán đài, Quới Lương lo lắng:

- Không hiểu thằng Lâm có sao không?

Thạch Anh lắc lắc mái tóc:

- Nếu chẳng may trặc tay thì vẫn chữa được, nhưng có lẽ sẽ không tiếp tục thi đấu được nữa.

Quới Lương buồn bã:

- Như vậy sẽ nguy mất, Lâm giữ một vai trò rất quan trọng.

Thạch Anh tặc lưỡi:

- Biết sao giờ? Nếu tiếp tục thi đấu e rằng...

Thạch Anh chưa nói hết, các cầu thủ đã bước ra để chuẩn bị cho hiệp hai. Và Quới Lương choáng váng:

- Trời! Đeo cái băng thế kia thì làm sao mà đá đấm được?

Nhỏ Hạnh cũng bị sốc:

- Thật không ngờ Lâm lại quyết tâm đến như vậy.

Thạch Anh hét toáng:

- Lâm ơi ráng lên!

Hiệp hai bắt đầu, Hải quắn thử vận may với cú sút từ giữa sân nhưng bóng lại sượt khẽ qua cột dọc bay ra ngoài trong gang tấc.

Cú sút của Hải quắn khiến tụi 11A2 giật bắn và không đứa nào phản ứng kịp. Đó mới chỉ là khởi đầu.

Lâm mặc dù đã bị thương nhưng vẫn rất siêng năng chạy lên chạy xuống. Minh Vương cũng liên tục lên tham gia tấn công để hỗ trợ cho Lâm.

Lần này, vì những pha tạt bóng đã bị bắt bài, trong khi bọn Quý ròm lại không thể tranh bóng bổng với bọn kia. Thay vào đó, Lâm và Minh Vương đã thử vận may bằng các pha dứt điểm từ xa. Và Minh Vương đã làm rung chuyển cột dọc của đối phương trong sự tiếc nuối vô vàn của bạn bè.

Tụi 11A2 sau một hồi bị quần đã sực tỉnh, chúng nó tấn công dồn dập và không cho lớp 10A9 một cơ hội lên bóng nào nữa. Quốc Ân đã phải làm việc toát mồ hôi. Và lớp đã phải thót tin khi cú sút cực mạnh từ đầu vòng cấm địa đánh bại được Quốc Ân. Rất may, Tiểu Long kịp lùi về và cản phá và nhận được cơn mưa tràng pháo tay tán thưởng.

Trận đấu chỉ còn mười phút, 10A9 vẫn bế tắc trên đường tìm kiếm bàn thắng gỡ hòa.

Một lần nữa, Quốc Ân ôm gọn bóng sau pha đánh đầu của tên tiền đạo đã mở tỉ số. Nhưng lần này, Quốc Ân sau khi xuất sắc bắt bóng đã đá bóng mạnh lên. Như có giao hẹn trước, Lâm lập tức bứt tốc và đón lấy bóng. Nó nhanh chóng dùng kỹ thuật và tốc độ loại bỏ một cầu thủ và tự do dẫn bóng lên. Một mình một bóng, nó thong thả dẫn lên, cả Quý ròm, Hải quắn và các hậu vệ 10A9 không ai đuổi kịp những bước chạy xé gió này. Nếu không băng bó trên tay, sẽ chẳng ai tin chỉ cách đây khoảng nửa tiếng thôi, nó đã gặp một tai nạn khủng khiếp.

Trong chốc lát, con nhà Lâm đã vượt qua cả thủ môn và tung hết sức dứt điểm một pha rất mạnh khi trước mắt chỉ còn là khung thành chống. Dĩ nhiên, không có ma nào có thể cản phá được. Tỉ số là 3-3, 10A9 đã gỡ hòa.

Quới Lương nhảy tưng tưng:

- Gỡ hòa rồi, gỡ hòa rồi bà con ơi!

Xuyến Chi và Vành Khuyên ôm nhau:

- Thật không thể tin được!

Cung và Kim Em đồng thanh:

- Không thể cản bước được "thi sĩ Hoàng Hôn".

Nhưng niềm vui ngắn ngủi của 10A9 không kéo dài lâu. Sau khi dùng chút "sức lực cuối cùng" để dẫn bóng và dứt điểm, Lâm đổ gục xuống sân. Nó đã hết sức, bây giờ thì nó hoàn toàn không biết gì nữa. Có lẽ nó còn không nghe thấy tiếng reo hò tán thưởng của lũ bạn.

Sau pha va chạm cuối hiệp một, Lâm đã bị ảnh hưởng tâm lý lẫn thể trạng rất nhiều. Nó lại là một đứa nhỏ con, thể lực không đảm bảo. Với niềm đam mê bóng đá bất tận, nó không đời nào có ý định né tránh hay rút lui trong trận đấu.

Quới Lương trên khán đài than thở:

- Trời ơi! Sao ông trời lại thù thằng Lâm đến như vậy?

Con nhà Quới Lương nói vậy không phải không có lý. Trận bán kết vừa rồi, nó đã lãnh nguyên cú sút của tụi 12A3 vô mặt. Hôm nay còn thảm hơn, vừa gãy tay (có thể chỉ là trật khớp) lại vừa ngất xỉu khi trận đấu còn dang dở.

Trên khán đài, thật bất ngờ khi nước mắt đã rơi đến từ một cô gái. Đó là Thủy Tiên, người con gái mà Lâm ngày đêm tưởng nhớ.

Lan Anh sau khi dò xét đã kết luận:

- Lâm đến giới hạn rồi! Bạn Gia Nghĩa khởi động đi!

Quý ròm, Hải quắn và cả đội ai nấy mặt mày buồn xo.

Quốc Ân vớt vát:

- Có thể sơ cứu tạm thời để tiếp tục không?

Lan Anh nuốt nước bọt:

- Không được! Lâm đến giới hạn rồi, lần này chắc chắn là không thể được nữa.

Hải quắn trước khi trở lại đã nói thầm vào tai Lâm, dù biết chắc rằng thằng này sẽ không thể nghe thấy:

- Yên tâm nhé! Phần còn lại để tụi tao lo!

Xe cấp cứu đến và chở Lâm đi ngay lập tức. Trận đấu còn năm phút, Gia Nghĩa vào sân thay cho Lâm.

Năm phút này là những giây phút quyết định, đội nào ghi bạn thì đội đó sẽ cầm chắc phần thắng. Quý ròm đẩy xuống đá trám vào vị trí của Lâm, nhường lại vị trí tiền đạo cho Gia Nghĩa. Quý ròm kỹ thuật không bằng Lâm, những pha tạt bóng dĩ nhiên cũng thua Lâm nhưng nó có tốc độ và khả năng dứt điểm cực kỳ là bén. Liên tục là những pha khuấy đảo hàng phòng ngự của lớp 11A2 đến từ vị trí của nhà ảo thuật "Elvis Quý". Sau khi Lâm rời sân, các cầu thủ 10A9 quyết tâm phải dành chiến thắng trong trận này nên tất cả đều tràn lên như những con sói đi săn theo bầy. Chúng không muốn thằng Lâm "hy sinh" vô ích. Dưỡng và Tiểu Long cũng thường xuyên có mặt bên phần sân đối phương.

11A2 muốn lên cũng không lên nổi nữa, ý chí của các thành viên 10A9 đã lên tới mức độ cao nhất. Chúng chỉ biết rút hết về và phòng ngự, giữ vững tỉ số để bước vào loạt luân lưu.

Lần này, phép màu thực sự đã đến. Ở quả phạt góc cuối cùng, Quý ròm đã chấp nhận một thẻ vàng vì lỗi câu giờ để có thể căn ke kỹ lưỡng. Đồng đội thúc giục, nó lạnh lùng trả lời:

- Tao đang tính toán! Nhất định phải ghi bàn trong tình huống này!

Và đó là một cú sút thẳng, sút ngay từ chấm phạt góc. Bóng bay từ trên cao dội xuống theo kiểu "lá vàng rơi" rất ảo diệu, và đập khẽ vào cột dọc và nảy ra. Hải quắn như một con hổ lao đến sút bồi với lực rất mạnh. Bóng xé toạc lưới và bay thẳng lên lan can khán đài đập bùm một cái khiến cho Thạch Anh, Quới Lương ngồi đấy giật bắn tưởng như trời sập.

Thực sự bóng đá xuyên thủng mảnh lưới, các cầu thủ nín thở.

Trọng tài nhìn rất rõ, quyết định chỉ tay về vạch giao bóng và bàn thắng được công nhận!

Cả hậu trường nổ tung, những tiếng hò, tiếng hét đâu đâu cũng nghe rõ. Xuyến Chi, Hạnh, Vành Khuyên, Thủy Tiên và Tú Anh đồng loạt hát vang điệp khúc "Ngày đó, ngày đó sẽ không xa xôi. Và chúng ta là người chiến thắng..." trong bài hát "Đường đến ngày vinh quang" vô cùng cảm xúc. Quả thực, năm phút bù giờ còn lại, bọn Quốc Ân đã chơi quả cảm và thành công kết thúc trận đấu gay cấn này với tỉ số 4-3 nghiêng về 10A9.

Quới Lương và Thạch Anh phấn khích tột độ, ôm nhau nhảy tưng tưng. Không chỉ mình Quới Lương và Thạch Anh, Cung và Kim Em, Bá và Đặng Đạo và rất nhiều nữa cùng đang lấy hơi reo hò mãn nguyện. Bầu không khí lúc này vô cùng tuyệt vời, những cảm xúc vui, buồn, xúc động và sâu lắng đan xen, những người có mặt ngày hôm đó sẽ không thể quên. Chắc chắn là không thể quên!

Còn ai vui sướng hơn các cầu thủ, tiếng còi kết thúc của trọng tài vang lên. Quý ròm, Hải quắn, Minh Vương, Dưỡng, Tiểu Long và Quốc Ân ai nấy cũng thi nhau ăn mừng, ôm nhau chúc tụng. Bên ngoài, thằng Mười không tham gia trận đấu, thằng Oánh bị thay ra và nhỏ Lan Anh đã rơm rớm nước mắt.

Những thành viên của 10A9 không thiếu ai đã thi nhau tràn xuống sân ăn mừng, ca hát. Chỉ tiếc là thằng Lâm, vì chấn thương đáng tiếc trong trận đấu đã không thể tận hưởng những gì đang diễn ra lúc này.

Lan Anh bảo Quốc Ân:

- Nè Quốc Ân!

Quốc Ân tim đập thình thịch:

- Gì hở Lan Anh?

- Mình nể bạn quá trời luôn!

- Cảm ơn Lan Anh nha!

- Bạn xứng đáng là cầu thủ hay nhất trận đấu này.

- Cảm ơn Lan Anh nha - Quốc Ân lặp lại như cái máy

Rồi biết không có dịp nào tốt hơn lúc này, Quốc Ân đổ liều:

- Còn bài thơ hôm nọ...

Lan Anh cắt ngang liền:

- Mình cũng vậy!

- Cũng vậy là sao? - Quốc Ân ngơ ngác.

Lan Anh cố giữ bình tĩnh, mặt nó lúc này đã như trái cà chua:

- Mình cũng thích bạn!

Con nhà Quốc Ân giật bắn, không tin được những gì mình vừa nghe. Nó lắp bắp:

- Bạn...bạn...

- Bạn nghe rồi phải không? - Lan Anh cố điềm tĩnh.

Quốc Ân thấy cô bạn vẫn bình thường (dù nó thấy "trật lất"), Quốc Ân cũng cố giữ cho giọng tự nhiên:

- Mình cám ơn bạn nha!

Lần thứ ba trong một phút, Quốc Ân nói "cảm ơn" với nhỏ bạn đối diện. Những người kém thông minh nhất cũng có thể thấy rõ sự ngượng nghịu của nó. Khổ thân Quốc Ân, nó không thể giấu đi đâu được.

Lan Anh lắc đầu:

- Mình mới phải cám ơn bạn. Trước nay bạn đã giúp đỡ mình rất nhiều!

Thạch Anh và Quới Lương đứng cách đó một quãng, đã nhìn thấy hết và nghe thấy hết. Đợi Quốc Ân đi qua, Quới Lương cười hề hề:

- Vậy là mày đã đạt được những gì mày muốn!

Quốc Ân cảm động:

- Nhờ tụi mày cả đó!

Thạch Anh bâng khuâng:

- Buổi tối hôm nay vui quá trời!

Đúng là rất vui, chỉ tiếc là thằng Lâm không thể góp mặt đến phút chót để chứng kiến. Nó chưa biết lớp đã giành được chức vô địch, nó cũng chưa biết công sức nó bỏ ra để giúp Quốc Ân đã có kết quả.

Thằng Tần, cựu thủ môn 10A9 cũng đến chia vui.

Tần khều Quốc Ân:

- Hôm nay mày chơi hay lắm đó!

Quốc Ân giật thót:

- Ủa? Sao lại là mày?

Tần cười he he:

- Sao lại không? Lớp mình đá thì tao đến xem chứ sao!

Tần đã không còn là thành viên của tập thể này, nhưng nó vẫn thân thiện gọi 10A9 là "lớp mình".

Trong lúc ai nấy đều đang tay bắt mặt mừng, Xuyến Chi thắc mắc:

- Ủa? Sao không thấy cả Thủy Tiên vậy nè?

Quới Lương lên tiếng:

- Thủy Tiên vào bệnh viện "chăm sóc" Lâm rồi.

Quý ròm cười hích hích:

- Chà! Giả vờ "yêu" mà hóa ra "yêu" thật!

Câu nói tưng tửng của Quý ròm làm cả bọn cười ngặt nghẽo.

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.