Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 2394 chữ

Trên đường về, Quốc Ân quay qua Lâm cự nự:

- Mày nói đi, tại sao mày lại bắt tao làm thủ môn của lớp?

Lâm nháy mắt:

- Lát mày sẽ biết!

- Mày có biết không? - Quốc Ân huých vào vai Quới Lương

- Biết! - Quới Lương gọn lỏn

- Là gì?

- Lát mày sẽ biết!

Quới Lương lặp lại y hệt câu nói của Lâm khiến con nhà Quốc Ân tức cành hông nhưng không làm gì được.

Đi được một đoạn, thằng Hải quắn tạm biệt bốn bạn rồi quẹo vô đường về nhà nó. Đến lúc này, Lâm mới bật đèn xanh:

- Mày muốn biết lắm đúng không?

Quốc Ân mừng như bắt được vàng:

- Muốn, muốn lắm!

- Lát kéo hết về nhà tao nói, hôm nay cả nhà tao đi vắng, mẹ thằng Quới Lương đi chơi tận Bình Dương mai mới về.

- Không được - Quốc Ân phản đối - Tao phải ghé nhà bác Chửng ăn cơm, hẹn bác rồi!

- Sợ cái gì, lát về giải thích lý do bác sẽ thông cảm ngay thôi!

Con nhà Quốc Ân bị thuyết phục ngay, nó làm theo luôn những gì thằng Lâm "chỉ đạo". Đợi ai nấy ổn định chỗ ngồi xong xuôi, nó quay sang Lâm:

- Rồi, giờ mày nói đi, tại sao...

Lâm không để Quốc Ân nói hết câu, nó quay sang Thạch Anh, cười hề hề:

- Bạn nói cho nó biết đi!

- Sao bạn không nói?

- Tôi đang "bật đèn xanh" cho hai bạn mà lại.

Lối nói ẩn dụ của Lâm khiến con nhà Thạch Anh bản lĩnh như thế mà còn giật bắn. Quốc Ân đang hào hứng bỗng giác khựng lại:

- Chơi quê anh em mày, đứa nào nói chả được?

- Thạch Anh nói cho nó biết đi!

Thạch Anh như sực tỉnh, nó không dám chần chừ nữa vì sợ thằng Lâm mồm mép này sẽ lại lên giọng cà khịa tiếp. Nó quay sang Quốc Ân:

- Bạn đang thích Lan Anh phải không?

- Bạn biết rồi mà, mình cần bạn...

Thạch Anh cắt ngang:

- Bạn cứ từ từ, vậy mấy ngày hôm nay bạn đang tìm mọi cách để gây ấn tượng với Thạch Anh đúng không?

Quốc Ân đỏ mặt:

- Đúng!

Chỉ đợi có vậy, Thạch Anh khoa tay một vòng:

- Vậy bây giờ bạn hiểu vì sao bạn Lâm bắt bạn xung phong làm thủ môn cho lớp chưa?

- Mình chưa hiểu - Quốc Ân ngơ ngác - Như vậy thì có liên quan gì đâu?

- Sao mày ngốc thế hả Quốc Ân? - Đến đây thì con nhà Quới Lương thấy ngứa miệng quá sức - Mày có nhớ lúc thằng Tần thích nhỏ Minh Trung thì nó đã làm Minh Trung mê tít bởi tài bắt bóng của nó không?

- Có chuyện đó thật à? - Quốc Ân hỏi lại như người mộng du.

Quới Lương đã định văng tục một câu cho bõ ghét, thằng Quốc Ân đúng là khù khờ hết thuốc chữa. Nhưng nó bỗng nhớ ra, thằng Quốc Ân là học sinh mới, làm sao nó biết chuyện đó được. Ngay cả nhỏ Thạch Anh cũng không biết. Thằng Lâm có lẽ cũng mít đặc, vì những gì nó vừa nói trên chỉ là những suy đoán trong đầu nó, bởi thằng Tần hay liếc nhìn nhỏ Minh Trung quá. Hơn nữa, những gì xảy ra tiếp theo giữa hai tụi nó không qua được mắt Quới Lương, khiến thằng này luôn chắc mẩm những suy luận của mình là chính xác. Và đúng là nó chính xác thật.

- À không! - Quới Lương đính chính - Như thế này này, hiện giờ mày luôn tìm cách để có ấn tượng tốt trong mắt nhỏ Lan Anh theo gợi ý của tụi tao hôm nọ đúng không?

- Đúng!

- Vậy bây giờ mày đã xung phong vào vị trí thủ môn mà đứa nào cũng một mực từ chối đúng không?

- Tụi mày biết rồi mà.

- Ừ, và nếu mày bắt bóng xuất thần giúp lớp mình vượt qua mọi đối thủ thì chắc chắn mày sẽ là người hùng trong mắt cả lớp. Với một con nhỏ chú trọng và đầu tư cho lớp mình đợt này khủng khiếp như nhỏ Lan Anh thì chắc chắn nó sẽ có ấn tượng cực kỳ tốt với mày. Chưa kể, trước nay đã không ít lần mày qua học chung và giúp đỡ nó như một đôi bạn cùng tiến đích thực, nó đã có ấn tượng tốt với mày rồi.

Quốc Ân như người bước ra từ sương mù. Mắt nó sáng rỡ, nhưng vẫn hỏi lại Quới Lương:

- Mày có chắc không?

- Chắc như cua gạch! - Quới Lương quả quyết - Để tao kể cho mày nghe nha. Trước nay, thằng Tần thích con nhỏ Minh Trung, nó làm một bài thơ đăng báo để "tán" nhỏ Minh Trung. Sau đó thì có một giải bóng đá, nó bắt hay đến mức nhỏ Minh Trung còn mua khăn, mua đĩa VCD đến tặng cho nó đàng hoàng. Chưa kể trong trận chung kết, nó bay người cứu thua đến mức suýt lao đầu vào cột dọc nên phải nhập viện, con nhỏ này còn lẻn vào viện thăm nó, gọt táo...

Lâm chen ngang:

- Mày theo dõi tụi nó hay sao mà biết lắm thế?

- Nhỏ Lan Kiều kể!

- Mày qua lại với con nhỏ đó khi nào vậy?

Thấy thằng Lâm không uy tín chút nào, con nhà Quới Lương cảnh giác:

- Qua lại cái đầu mày, thấy nó với thằng Tần hôm nào cũng ở lại trong lớp sau giờ học, tao gạ hỏi mãi Lan Kiều mới chịu nói. Nó còn cấm tao không được nói với bất cứ ai, tao giữ lời hứa nhưng cả Tần với Minh Trung đều chuyển đi rồi, tao nghĩ giờ này nói ra cũng không ảnh hưởng gì nữa. Mà chúng mày cũng đừng nói cho ai nha!

Thạch Anh chả biết mô tê gì, nó chỉ vào lớp sau khi giải bóng đá kia kết thúc. Nó lặng lẽ quan sát Quới Lương và Lâm tán gẫu và thuyết phục Quốc Ân.

Lâm vẫn không tha cho Quới Lương:

- Mà thằng Tần thích Minh Trung thật à?

- À, đó chỉ là suy đoán của tao thôi, nhưng tao chắc chắn là tao đoán đúng. Những bằng chứng trong đầu tao là vô cùng hợp lý, không có cái cớ nào có thể chống lại được.

Lâm phục Quới Lương sát đất:

- Ờ, lúc đấy tao cũng ngờ ngợ rồi. Thảo nào thằng Tần cứ thích làm "trợ lý kỹ thuật" cho Minh Trung, quát cả lớp không ra cái gì. Mà mày thông minh thật đấy! Lạ nhỉ?

- Lạ cái gì?

- Mày chỉ sáng dạ ra gần đây thôi chứ lúc đấy mày đã giỏi giang gì đâu mà suy luận ra lắm thứ thế? Chẳng lẽ trước giờ mày giả ngu?

Quới Lương từ tốn:

- Giả ngu đâu mà giả ngu, thực ra tao phải thừa nhận là tao thông minh từ... lâu rồi. Nhưng do lúc đó tao không thèm chú tâm đến bài vở, khi bắt đầu học chung với nhỏ Thạch Anh thì tao mới thấy tao "thông minh" thực sự.

Lâm cười hí hí:

- Vậy mày sáng dạ là vì con nhỏ Thạch Anh chứ đâu phải vì mày thông minh?

Quốc Ân không tham gia trò chuyện với các bạn, nó đang lơ lửng như ở trên mây. Lời lẽ của thằng Quới Lương mới hợp lý làm sao. Bây giờ nó đã hiểu vì sao tụi thằng Lâm lại dụ nó tham gia đội bóng rồi. Trong bụng nó thầm cảm ơn ba đứa kia, không những tốt mà còn "thông minh" nữa!

Trong khi Lâm và Quới Lương cười nói chí choét thì Thạch Anh quay sang Quốc Ân:

- Bạn hiểu vì sao rồi phải không?

- Hiểu rồi, nếu mình bắt bóng hay thì Lan Anh sẽ có ấn tượng tốt với mình.

Những câu nói tiếp theo của nhỏ Thạch Anh như rót mật vào tai Quốc Ân:

- Theo mình, Lan Anh chắc chắn đã có thiện cảm với bạn rồi. Bạn học chung với Lan Anh, giúp đỡ Lan Anh trong thời gian ở nhà bạn ấy thì Lan Anh đã có ấn tượng tốt với bạn. Vì bạn quá quan tâm đến Lan Anh nên rất có thể là bạn ấy đã phát giác ra. Và bạn ấy vẫn luôn niềm nở, vui tươi khi bạn qua học, thậm trí là gắn bó hơn cả trước là một dấu hiệu tốt lành. Chưa kể khi nãy bạn đã xung phong nhận làm thủ môn của lớp khi ai ai cũng một mực trốn tránh khi bạn ấy đang sốt sắng tìm người, Lan Anh không chừng đã "nảy sinh tình cảm" với bạn rồi cũng nên.

Lời lẽ của Thạch Anh mang nhiều phần suy đoán nhưng gần như đã khớp với thực tế. Quốc Ân nhận ra những gì Lan Anh đối xử với mình gần đây có gì đó khác lạ hơn, và thực sự hai tụi nó đã trò chuyện nhiều hơn, tự nhiên hơn hẳn trước đây. Tất cả đều đã thuận buồm xuôi gió, bây giờ chỉ còn trông chờ ở nó thôi. Sắp tới, nếu nó hoàn thành tốt nhiệm vụ giúp lớp 10A9 đoạt cúp thì lúc đó nó hoàn toàn có thể thu hết can đảm để "tán" Lan Anh.

- Vậy mày có muốn làm một bài thơ giống thằng Tần trước nay không? - Tiếng thằng Lâm vang lên.

Nếu thực sự thằng Tần đã thành công trong việc bày tỏ tình cảm với Minh Trung khi làm thơ thì nó cũng muốn thử. Nhưng nó cảm thấy có nhiều vướng mắc quá.

- Bây giờ lớp làm gì có sự kiện gì đăng báo?

- Lớp không có nhưng trường có. Bây giờ đang có cuộc thi làm thơ của trường tổ chức đấy, làm sao để nhỏ Lan Anh nhìn vô bài thơ đó là nó biết được tình cảm của mày,

- Thôi đi! - Quốc Ân lắc đầu quầy quậy - Trưng cho cả trường nhìn, mắc cỡ chết.

- Mắc cỡ gì? Cả đống bài thơ treo đấy chẳng ai thèm để ý đâu!

- Thế làm sao nhỏ Lan Anh chú ý đến bài thơ đó được?

Lâm thở dài:

- Vậy mà mày cũng không biết à? Lan Anh là liên đội trưởng của trường, sẽ là người tận tay đọc và kiểm duyệt các bài thơ. Mày làm thơ rồi ghi tên mày phía dưới, làm thế nào cho nó nhìn là biết mày thích nó.

Quốc Ân sáng mắt:

- Ừ hay đấy!

Nhưng nó bỗng xuôi xị:

- Nhưng tao đâu biết làm thơ?

- Tao sẽ làm hộ mày! - Lâm quả quyết.

- Làm hộ?

- Ừ, làm hộ. Tối nay tao về làm đưa mày chép lại, ký tên các thứ rồi gửi lên đoàn đội, và nhỏ Lan Anh sẽ là người trực tiếp đọc thơ của mày.

Quới Lương chen vào:

- Thơ thẩn cái gì, chúng mày lo mà học luật bóng đá rồi rèn làm thủ môn cho thằng Quốc Ân đi kìa.

Lâm thản nhiên:

- Lo gì? Tập bắt gôn dễ lắm, ngày nào cũng đi thì một tuần là thành thạo ngay.

Quới Lương xì một tiếng:

- Mày có phải thủ môn đâu mà mày biết!

- Chẳng qua là do tao không thèm tập thôi.

Rồi nó nhìn Quốc Ân:

- Ngày nào mày cũng rảnh đúng không?

Quốc Ân gật đầu.

Vậy kể từ ngày mai, bắt đầu từ 8 giờ tối, tao sẽ qua nhà từng đứa gọi đi một. Cả tụi mày nữa, Quới Lương, Thạch Anh.

Con nhà Thạch Anh trợn mắt:

- Tận 8 giờ tối lận hả?

- Ờ! Tụi mày học bài đâu đó xong xuôi hết đi rồi sẽ đi tập. Đi sớm quá tụi nó thuê hết sân rồi, hơn nữa bóng bánh xong về học bài mệt lả không vô.

- Nhưng mà kéo đi đông thế làm gì? - Quới Lương thắc mắc

- Cái thằng đá này. - Lâm lườm bạn - Đi để có gì hội ý động viên san sẻ với Quốc Ân chứ gì? Cả bọn phải có mặt để cho nó có tinh thần không nhụt chí.

Rồi nói bồi thêm:

- Nếu tụi mày muốn, tao sẽ rủ thêm cả nhỏ Lan Anh đi cùng!

Thạch Anh ý kiến:

- Theo mình thì không nên như vậy, cần tạo cho Lan Anh sự bất ngờ thì sẽ hay hơn.

Quới Lương gật gù:

- Thạch Anh nói đúng đấy.

Rồi nó nhướn mắt nhìn Lâm:

- Đá lắm thế lấy đâu ra tiền thuê sân?

Lâm nhún vai:

- Có cái sân ở cạnh công ty ba tao do ba tao làm chủ nên sẽ miễn phí. Với lại đá giờ đấy thì chẳng lo dành sân. Quan trọng là tụi mày có đồng ý đi hay không?

Quới Lương hỏi ngược lại Lâm:

- Tao sẽ lại nói với mẹ tao xin qua ngủ nhà mày được không?

Quới Lương đã xài kế này khi cùng Lâm và Quý ròm ra chợ giúp mẹ con Đặng Đạo. Lâm vui vẻ:

- Được!

Quốc Ân hăng hái:

- Dĩ nhiên là tao sẽ đi rồi.

Thạch Anh hùa theo:

- Mình cũng vậy.

Lâm tuyên bố:

- Vậy thì từ tối mai, tám giờ kém mười lăm tối, tụi mày có ở nhà tao.

Quới Lương liếc Lâm:

- Sao không đi luôn tối nay?

- Tao chưa hỏi ý kiến ba tao.

- Vậy sao biết ba mày có đồng ý hay không?

Lâm nói bằng giọng đắc thắng:

- Kiểu gì chả đồng ý, nhưng lát tao xin để từ mai ba tao sẽ cố định giờ đấy cho tụi mình. Biết đâu hôm nay có đoàn khác đặt sân rồi.

Lâm nhìn Quốc Ân, cười cười:

- Ráng lên nha mày, tất cả đều hoàn hảo, giờ chỉ còn phụ thuộc vào mày thôi!

- Dĩ nhiên rồi! - Quốc Ân mỉm cười.

- Tối nay không làm xong bài thơ giùm mày tao sẽ không ngủ!

Lâm làm Quốc Ân cảm động quá, nó rưng rưng:

- Cảm ơn...

Con nhà Quốc Ân chỉ nói được đến đó, không thốt lên nổi chữ "mày" quen thuộc. Rất may, Quới Lương đã kịp thời chen vào:

- Nói được làm được nha mày.

Lâm nhún vai:

- Cứ yên tâm!

Bạn đang đọc Cái Đêm Đáng Nhớ sáng tác bởi xKazuha
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xKazuha
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.